Chương 21: Đụng Nhầm Người
Đông Ca
16/06/2024
Cô nghiêng đầu, Đằng Bình lấy máy tính bảng đưa tới, Hàng Cẩm gật nhẹ cằm, ra hiệu cho Vương Sưởng Tân xem máy tính bảng.
Trên máy tính bảng là một đoạn video Vương Uy thi đấu bóng rổ, Vương Sưởng Tân mới cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Muốn đầu tư riêng cho con trai tôi sao? Như vậy không được.”
“Ông xem trước đi.” Hàng Cẩm giơ tay ra làm động tác mời xem.
Vương Sưởng Tân không biết cô bán thuốc gì trong bụng, bấm mở video xem, chỉ thấy trong video, Vương Uy dùng động tác chặn bóng hất đổ người khác, bị trọng tài thổi còi và giơ bảng hiệu, đây là trận đấu Vương Uy tham gia tại Thanh Châu vào đầu xuân năm nay, bên dưới là một trận đấu Vương Uy tham gia tại Bắc Kinh vào năm ngoái, cũng là động tác chặn bóng hất đổ người.
Màn hình lại chuyển sang phát lại trận đấu sáng nay.
Hôm nay Vương Sưởng Tân ngồi trên hàng ghế khán giả, mà còn là hàng ghế đầu, nhìn rõ hơn bất kỳ ai.
Nhưng ông không hiểu, Hàng Cẩm cho ông xem như vậy có ý gì.
“Hàng tổng, chúng ta có gì thì cứ nói thẳng.” Nụ cười trên mặt Vương Sưởng Tân đã biến mất từ lâu, năm nay ông vừa tròn năm mươi, làn da được chăm sóc tốt, trông chỉ như bốn mươi tuổi, mặc vest, không có bụng bia, chiếc thắt lưng Prada trên eo sáng lóa đến chói mắt.
“Nói thật, hôm nay tôi đến xem thi đấu, đúng là có cân nhắc đến chuyện hợp tác với câu lạc bộ của ông. Nhưng sau đó, khi thấy biểu hiện của con trai ông, tôi có chút thất vọng và cũng có chút nghi ngờ về câu lạc bộ của ông, tôi không biết mấy tuyển thủ dưới tay ông có thể đạt huy chương bằng cách gì, nếu cũng dựa vào thủ đoạn như hôm nay thì chúng ta thực sự không cần thiết phải hợp tác.”
Hàng Cẩm nói chuyện rất thẳng thắn, hơn nữa khi nói chuyện khuôn mặt cô không có chút biểu cảm nào.
Nghe xong, sắc mặt Vương Sưởng Tân đỏ bừng, ông ta nóng nảy muốn đập bàn, nhưng nhờ thái độ tu dưỡng tốt nên không thể nổi cơn thịnh nộ trước mặt phụ nữ, ông ta chỉ có thể cố nén lửa giận nói: “Trong thi đấu bóng rổ thì khó tránh khỏi việc va chạm cơ thể.”
Đằng Bình nói rằng trợ lý của Vương Sưởng Tân đã trả tiền viện phí cho Trần Lâm, còn đưa cậu một khoản tiền nữa nhưng Trần Lâm đã không nhận.
Có lẽ ông ta cảm thấy Trần Lâm chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đáng để mình quan tâm nên đã không để ý tới cậu nữa.
“Ông Vương.” Hàng Cẩm biết Vương Sưởng Tân sau này chắc chắn sẽ điều tra chuyện của Trần Lâm, không bằng cô trực tiếp nói cho ông ta: “Trần Lâm là học sinh tôi tài trợ.”
Đúng như dự đoán, Vương Sưởng Tân sửng sốt một lúc, sau đó nhíu mày hỏi: “Hàng tổng, cô muốn xử lý ra sao?”
“Theo lời trọng tài, công bằng, công khai, công chính.” Hàng Cẩm lịch sự cúi chào: “Ông cứ dùng bữa, tôi về trước.”
Vương Sưởng Tân ngồi trước bàn rất lâu, mới bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại: “Hủy bỏ thành tích của Vương Uy chiều nay đi, ngày mai nó cũng không được dự thi nữa, cứ thế đi.”
Nửa giờ sau, Vương Uy tức giận chạy đến nhà hàng, chất vấn Vương Sưởng Tân: “Tại sao ba lại tự ý quyết định không cho con tham gia thi đấu ngày mai?!”
Lửa giận mà Vương Sưởng Tân cố đè nén đã bị đốt cháy hoàn toàn, ông ta tát vào mặt Vương Uy một cái: “Mày tưởng những thủ đoạn nhỏ nhoi của mày không ai nhìn ra sao?! Vương Uy! Mày biết hôm nay mày đụng vào ai không?!”
Vương Uy trừng mắt giận dữ nhìn Vương Sưởng Tân, cậu ta không muốn biết hôm nay mình đụng vào ai, cậu ta chỉ biết, ai khiến cậu ta không vui, cậu ta sẽ khiến người đó không dễ chịu.
Trên máy tính bảng là một đoạn video Vương Uy thi đấu bóng rổ, Vương Sưởng Tân mới cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Muốn đầu tư riêng cho con trai tôi sao? Như vậy không được.”
“Ông xem trước đi.” Hàng Cẩm giơ tay ra làm động tác mời xem.
Vương Sưởng Tân không biết cô bán thuốc gì trong bụng, bấm mở video xem, chỉ thấy trong video, Vương Uy dùng động tác chặn bóng hất đổ người khác, bị trọng tài thổi còi và giơ bảng hiệu, đây là trận đấu Vương Uy tham gia tại Thanh Châu vào đầu xuân năm nay, bên dưới là một trận đấu Vương Uy tham gia tại Bắc Kinh vào năm ngoái, cũng là động tác chặn bóng hất đổ người.
Màn hình lại chuyển sang phát lại trận đấu sáng nay.
Hôm nay Vương Sưởng Tân ngồi trên hàng ghế khán giả, mà còn là hàng ghế đầu, nhìn rõ hơn bất kỳ ai.
Nhưng ông không hiểu, Hàng Cẩm cho ông xem như vậy có ý gì.
“Hàng tổng, chúng ta có gì thì cứ nói thẳng.” Nụ cười trên mặt Vương Sưởng Tân đã biến mất từ lâu, năm nay ông vừa tròn năm mươi, làn da được chăm sóc tốt, trông chỉ như bốn mươi tuổi, mặc vest, không có bụng bia, chiếc thắt lưng Prada trên eo sáng lóa đến chói mắt.
“Nói thật, hôm nay tôi đến xem thi đấu, đúng là có cân nhắc đến chuyện hợp tác với câu lạc bộ của ông. Nhưng sau đó, khi thấy biểu hiện của con trai ông, tôi có chút thất vọng và cũng có chút nghi ngờ về câu lạc bộ của ông, tôi không biết mấy tuyển thủ dưới tay ông có thể đạt huy chương bằng cách gì, nếu cũng dựa vào thủ đoạn như hôm nay thì chúng ta thực sự không cần thiết phải hợp tác.”
Hàng Cẩm nói chuyện rất thẳng thắn, hơn nữa khi nói chuyện khuôn mặt cô không có chút biểu cảm nào.
Nghe xong, sắc mặt Vương Sưởng Tân đỏ bừng, ông ta nóng nảy muốn đập bàn, nhưng nhờ thái độ tu dưỡng tốt nên không thể nổi cơn thịnh nộ trước mặt phụ nữ, ông ta chỉ có thể cố nén lửa giận nói: “Trong thi đấu bóng rổ thì khó tránh khỏi việc va chạm cơ thể.”
Đằng Bình nói rằng trợ lý của Vương Sưởng Tân đã trả tiền viện phí cho Trần Lâm, còn đưa cậu một khoản tiền nữa nhưng Trần Lâm đã không nhận.
Có lẽ ông ta cảm thấy Trần Lâm chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không đáng để mình quan tâm nên đã không để ý tới cậu nữa.
“Ông Vương.” Hàng Cẩm biết Vương Sưởng Tân sau này chắc chắn sẽ điều tra chuyện của Trần Lâm, không bằng cô trực tiếp nói cho ông ta: “Trần Lâm là học sinh tôi tài trợ.”
Đúng như dự đoán, Vương Sưởng Tân sửng sốt một lúc, sau đó nhíu mày hỏi: “Hàng tổng, cô muốn xử lý ra sao?”
“Theo lời trọng tài, công bằng, công khai, công chính.” Hàng Cẩm lịch sự cúi chào: “Ông cứ dùng bữa, tôi về trước.”
Vương Sưởng Tân ngồi trước bàn rất lâu, mới bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại: “Hủy bỏ thành tích của Vương Uy chiều nay đi, ngày mai nó cũng không được dự thi nữa, cứ thế đi.”
Nửa giờ sau, Vương Uy tức giận chạy đến nhà hàng, chất vấn Vương Sưởng Tân: “Tại sao ba lại tự ý quyết định không cho con tham gia thi đấu ngày mai?!”
Lửa giận mà Vương Sưởng Tân cố đè nén đã bị đốt cháy hoàn toàn, ông ta tát vào mặt Vương Uy một cái: “Mày tưởng những thủ đoạn nhỏ nhoi của mày không ai nhìn ra sao?! Vương Uy! Mày biết hôm nay mày đụng vào ai không?!”
Vương Uy trừng mắt giận dữ nhìn Vương Sưởng Tân, cậu ta không muốn biết hôm nay mình đụng vào ai, cậu ta chỉ biết, ai khiến cậu ta không vui, cậu ta sẽ khiến người đó không dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.