Nhỏ Háu Ăn! Tôi Yêu Em Rồi Sao?
Chương 11
ZiZi
25/10/2013
Tan học, nó
trở về nhà với tâm trạng không được thoải mái cho lắm vì hôm nay là ngày nó sẽ chuyển tới nhà của hắn. Ông trời quả nói không sai mà, oan gia
thì ngõ hẹp mà ngõ hẹp thì dù không muốn cũng phải chạm mặt nhau.
- Về rồi hả con gái, mama đang đợi con trong phòng kìa_ Ba nó nói, mắt vẫn chăm chú vô tờ báo.
- Vậy hả baba, mama đợi con có việc gì thế?
- Ta không biết, tốt nhất con cứ vô đi.
Nó đứng trước cửa phòng, chưa muốn mở vào. Cứ mỗi khi được mẹ đợi là nó biết thể nào cũng được nghe ‘ca trù’ kết hợp với ‘ màn múa roi’ phụ họa, nếu không phải cằn nhằn về chuyện học thì cũng là chuyện đánh nhau, riết rồi nó cũng chẳng lạ gì. Có điều, hôm nay nó đâu có dính đến mấy chuyện đó đâu mà bị mẹ gọi, đúng là khó hiểu . Suy nghĩ lung tung một lúc rồi nó cũng mở cửa bước vào:
- Con ngồi xuống đi, mama có chuyện muốn nói_ Mẹ nó cười hiền.
- Mama… muốn nói chuyện… gì… gì vậy?_ Khi thấy nụ cười của mẹ, không hiểu sao nó lại run . Mẹ nó có bao giờ cười thế đâu. Mà một người ít cười tự nhiên lại cười, không phải chuyện bất bình thường hay sao. “ Mama cười thế là sao? Chẳng lẽ mama muốn vừa xoa vừa đánh hay sao? Nhớ hôm nay mình có đánh lộn đâu... hay là mình chọc thầy cô nhỉ?... Hình như cũng không phải, vậy mình làm chuyện gì ta?”.
- Con làm gì run thế. Ta chỉ muốn nhắc con một số điều quan trọng khi ở nhà với chồng thôi mà_ Thấy vẻ mặt suy tư của nó, mẹ nó nén cười, nói.
- Có cần thiết không hở mama? Dù sao cũng chưa kết hôn mà.
- Cần chứ sao không. Để ta nói con nghe, khi về nhà chồng con phải… bla bla… bla bla… bla bla_ Mẹ nó bắt đầu ' thuyết giảng'.
- Vâng… con hiểu rùi… oáp, oáp_ Nó cứ vâng dạ cho có chứ cũng chẳng hiểu mẹ nói gì. Giọng đọc ‘ kinh thánh’ của mẹ + gió mát lùa qua cửa sổ khiến cơn buồn ngủ của nó kéo đến, cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng nó đành phải thả hồn vào giấc mơ.
“ BỐP” “ BỐP”. Phát hiện nó đang ngủ, mẹ nó không ngại ngần vung chưởng đạp khiến nó ngã lăn quay.
- Đứa nào… đứa nào dám đạp ta… Ơ, mama… hả_ Nó bị đạp tức giận quát lên ai dè thấy mẹ nó. Khuôn mặt đang tức giận của nó chuyển sang sợ hãi, toát mồ hôi “ Kì này mình chết mất thôi, trời ơi! Cái miệng hại cái thân rồi”.
- CON GIỎI LẮM! CHÁN SỐNG RỒI CHỨ GÌ?_ Mẹ nó bẻ tay chuẩn bị đánh thì…
- Thưa phu nhân, cậu Gran tới rồi_ Bác Châu vào vừa đúng lúc để giúp nó.
- Coi như con may mắn, ta đi thôi. Không nên để khách chờ.
Nó thở phào nhẹ nhõm cùng mẹ bước ra phòng khách. Hắn đứng dựa người vào tường, giương đôi mắt đẹp như tượng tạc lạnh lùng nhìn nó.
- Gran tới rồi à, cháu đợi lâu chưa?_ Mẹ nó khi thấy hắn thì mỉm cười niềm nở, khác xa thái độ ban nãy.
- Khoảng 4 phút_ Nhìn vào đồng hồ, hắn nói rồi lại gần nắm tay nó_ Chúng con… đi được chưa?
- Được, chờ ta lấy vali đã_ Mẹ nó hăm hở chạy vào xách vali đưa cho nó, nhẹ nhàng bảo_ Con à, nhớ chăm sóc chồng tốt nha! Nếu không thì… thì gì con biết rồi đó ( bảo gì chứ, giống đe dọa hơn)
- Con biết rồi… chào bama, con đi_ Nó chào như mếu rồi bất lực xách vali ra xe theo hắn. Không biết đó có phải mẹ nó không cơ chứ ( chắc ko phải mẹ chị đâu) Với con gái thì bạo lực thế mà với hắn thì nhẹ nhàng. Đúng thật là khó hiểu.
Đợi xe đi khuất, bama nó khẽ thở dài.
- ‘ Con rể tương lai’ đúng là ít nói thật, tội nghiệp. Nếu không có chuyện đó thì đã khác… ông nhỉ!
- Bà nói đúng, mong sao hai đứa nó sẽ được hạnh phúc.
- Tôi cũng mong vậy…
- Về rồi hả con gái, mama đang đợi con trong phòng kìa_ Ba nó nói, mắt vẫn chăm chú vô tờ báo.
- Vậy hả baba, mama đợi con có việc gì thế?
- Ta không biết, tốt nhất con cứ vô đi.
Nó đứng trước cửa phòng, chưa muốn mở vào. Cứ mỗi khi được mẹ đợi là nó biết thể nào cũng được nghe ‘ca trù’ kết hợp với ‘ màn múa roi’ phụ họa, nếu không phải cằn nhằn về chuyện học thì cũng là chuyện đánh nhau, riết rồi nó cũng chẳng lạ gì. Có điều, hôm nay nó đâu có dính đến mấy chuyện đó đâu mà bị mẹ gọi, đúng là khó hiểu . Suy nghĩ lung tung một lúc rồi nó cũng mở cửa bước vào:
- Con ngồi xuống đi, mama có chuyện muốn nói_ Mẹ nó cười hiền.
- Mama… muốn nói chuyện… gì… gì vậy?_ Khi thấy nụ cười của mẹ, không hiểu sao nó lại run . Mẹ nó có bao giờ cười thế đâu. Mà một người ít cười tự nhiên lại cười, không phải chuyện bất bình thường hay sao. “ Mama cười thế là sao? Chẳng lẽ mama muốn vừa xoa vừa đánh hay sao? Nhớ hôm nay mình có đánh lộn đâu... hay là mình chọc thầy cô nhỉ?... Hình như cũng không phải, vậy mình làm chuyện gì ta?”.
- Con làm gì run thế. Ta chỉ muốn nhắc con một số điều quan trọng khi ở nhà với chồng thôi mà_ Thấy vẻ mặt suy tư của nó, mẹ nó nén cười, nói.
- Có cần thiết không hở mama? Dù sao cũng chưa kết hôn mà.
- Cần chứ sao không. Để ta nói con nghe, khi về nhà chồng con phải… bla bla… bla bla… bla bla_ Mẹ nó bắt đầu ' thuyết giảng'.
- Vâng… con hiểu rùi… oáp, oáp_ Nó cứ vâng dạ cho có chứ cũng chẳng hiểu mẹ nói gì. Giọng đọc ‘ kinh thánh’ của mẹ + gió mát lùa qua cửa sổ khiến cơn buồn ngủ của nó kéo đến, cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng nó đành phải thả hồn vào giấc mơ.
“ BỐP” “ BỐP”. Phát hiện nó đang ngủ, mẹ nó không ngại ngần vung chưởng đạp khiến nó ngã lăn quay.
- Đứa nào… đứa nào dám đạp ta… Ơ, mama… hả_ Nó bị đạp tức giận quát lên ai dè thấy mẹ nó. Khuôn mặt đang tức giận của nó chuyển sang sợ hãi, toát mồ hôi “ Kì này mình chết mất thôi, trời ơi! Cái miệng hại cái thân rồi”.
- CON GIỎI LẮM! CHÁN SỐNG RỒI CHỨ GÌ?_ Mẹ nó bẻ tay chuẩn bị đánh thì…
- Thưa phu nhân, cậu Gran tới rồi_ Bác Châu vào vừa đúng lúc để giúp nó.
- Coi như con may mắn, ta đi thôi. Không nên để khách chờ.
Nó thở phào nhẹ nhõm cùng mẹ bước ra phòng khách. Hắn đứng dựa người vào tường, giương đôi mắt đẹp như tượng tạc lạnh lùng nhìn nó.
- Gran tới rồi à, cháu đợi lâu chưa?_ Mẹ nó khi thấy hắn thì mỉm cười niềm nở, khác xa thái độ ban nãy.
- Khoảng 4 phút_ Nhìn vào đồng hồ, hắn nói rồi lại gần nắm tay nó_ Chúng con… đi được chưa?
- Được, chờ ta lấy vali đã_ Mẹ nó hăm hở chạy vào xách vali đưa cho nó, nhẹ nhàng bảo_ Con à, nhớ chăm sóc chồng tốt nha! Nếu không thì… thì gì con biết rồi đó ( bảo gì chứ, giống đe dọa hơn)
- Con biết rồi… chào bama, con đi_ Nó chào như mếu rồi bất lực xách vali ra xe theo hắn. Không biết đó có phải mẹ nó không cơ chứ ( chắc ko phải mẹ chị đâu) Với con gái thì bạo lực thế mà với hắn thì nhẹ nhàng. Đúng thật là khó hiểu.
Đợi xe đi khuất, bama nó khẽ thở dài.
- ‘ Con rể tương lai’ đúng là ít nói thật, tội nghiệp. Nếu không có chuyện đó thì đã khác… ông nhỉ!
- Bà nói đúng, mong sao hai đứa nó sẽ được hạnh phúc.
- Tôi cũng mong vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.