Nhỏ Háu Ăn! Tôi Yêu Em Rồi Sao?

Chương 1

ZiZi

25/10/2013

_ Tại sân bay_

Tất cả con mắt đều chuyển vào cuộc trò chuyện của ba cô gái xinh đẹp. Khỏi nói cũng biết đó chính là ba nữ nhân vật chính của chúng ta nó, Tia, Misa.

- Hai con nhỏ này, đã bảo đến đón tui lúc 5pm mà sao giờ mới đến. Có biết tui phải chờ 1 tiếng đồng hồ rùi không?_ Giọng nói đó không ai khác ngoài chị Tia nhà ta ( thông cảm cho chị í đi, mới từ Mỹ về Vn mà bị bắt chờ, khó chịu cũng phải)

- Só rỳ nhen, tại tui bận ăn tối nên tới trễ_ Nó lí giải.

- Còn tui phải làm bài tập. Hết_ Misa nói ngắn gọn không để ý đến khuôn mặt Tia đang bốc khói ( t/g: úi sao nóng zậy Tia?/ Tia: kệ ta, đang bực mình)

- Mấy bồ thiệt là quá đáng mà, đã đến đón trễ rùi mà còn lí do kiểu đó nữa hả? Đợi mấy bồ như zậy có ngày nhan sắc tui hao tàn mất thui, đúng là bực mình mà. Đã tính sẽ tặng quà về nước cho hai bồ rùi, kiểu này thì chắc không tặng quá_ Tia bực dọc mắng nhiết hai con bạn.

- Thì giờ đến đón bồ rồi nè_ Misa bình thản.

- Đúng đó, tụi tui đến trễ có 1 tiếng mà làm quá à. Tụi tui đến đón là may lắm rùi đó. Mà quà đâu, bồ mua quà gì zậy?_ Nó vừa hùa theo Misa vừa nhanh nhảu đòi quà ( nhắc tới quà là mắt chị í sáng rực à ^_^) làm cho Tia tức mún bốc lửa, chỉ cần đụng vào là bỏng rồi ( t/g: bớ người ta, có hỏa hoạn nè/ Tia: hỏa cái đầu ngươi, mún bị đốt ko?/ t/g: * xách dép* úi, em ko dám/ Tia: bit điều thì tốt)

- Mấy bồ... mấy bồ... BẠN BÈ NHƯ ZẬY ĐÓ HẢ?_ Tia vừa mở volume hết cỡ vừa nhảy rầm rầm làm hai nhỏ bạn và những người xung quanh phải bịt tai lại.

Đám đông xì xào về tụi nó nào là: " Tội nghiệp, đẹp mà điên", " Tiếc thật, người đẹp như vậy mà...". Các chàng gần đó và mấy bác hám gái tiếc rẻ. Các chị, các bà vợ, các mẹ nhân tiện đó kéo chồng, con, em trai mình đi không quên nói: " Thấy chưa, đẹp mà không bình thường cũng như không", "Mình về được chưa, trễ giờ rồi nè anh. Về nhà ngắm em còn tốt hơn". Thế là đám đông bu quanh tụi nó tản ra dần. Thấy tình hình căng thẳng, nó phải ra sức nịnh nọt con bạn một phần để lỗ tai thoát nạn, một phần để đòi quà:

- Thui mà Tia xinh gái, bồ rộng lượng lắm mà, bỏ qua cho tụi tui đi rùi chúng ta cùng go shopping. Nha nha, tha lỗi đi!_ Nó làm bộ mặt cún con.



- Thiệt không? Bồ hứa rùi đó nha!_ Cô nàng nghe đến shopping là vẻ mặt tươi tỉnh lại liền, cười toe toe như trẻ con vậy.

- Đi... đi shop... ping... hả? Tui... tui không... Nè, làm gì vậy? Đã bảo không đi rùi mà, bỏ tui ra_ Misa sợ hãi muốn từ chối thì đã bị hai nhỏ bạn kéo lôi đi. Trên đời này, cô không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ đi shopping với hai nhỏ này thôi.

_ Tại khu thương mại_

Tụi nó bước vào với con mắt trầm trồ của mọi người xung quanh. Đi đến đâu, tui nó được khen đến đó. Những người trong đây ( đa số là nữ) ai cũng nhìn tụi nó với ánh mắt ghen tị xen lẫn ngưỡng mộ. Cũng dễ hiểu thôi, vì tụi nó thật đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen tuyền, thân hình thon thả, gọn gàng. Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, nó cảm thấy rất khó chịu. Nó nghĩ " Nhìn gì dữ vậy, phiền phức thật". Còn Misa thì không để ý đến điều đó, cô chỉ mong sao thoát được hai nhỏ bạn rắc rối này thôi. Riêng Tia cảm thấy rất vui vì được mọi người chú ý. Cô cứ tạo dáng suốt đường đi ( xí, làm như là người mẫu zậy) Tụi nó đi vô quầy thời trang trước theo đề nghị của Tia. Hai đứa nó ( nó và Tia) cứ lăng xăng đi khắp nơi như trẻ con vậy, mặc cho Misa đang lẽo đẽo theo sau. Tia lựa đồ, nó bình luận. Còn Misa cô nàng chỉ đứng đó ngán ngẫm nhìn theo hai con bạn. Thật ra thì nó cũng đâu thích mua sắm gì cho cam, nó vào đây nói để lấy lòng bạn chứ thật ra nó muốn ghé vào quầy mua đồ ăn dự trữ. Bởi vậy, Tia lựa đồ nào, nó cũng khen nức nở cho con bạn mua sắm lẹ, để nó còn thực hiện ‘ nghĩa vụ cao cả’ đó là mua thức ăn theo lời của... cái bụng. Tội nghiệp Tia, cô cứ tưởng nó tốt bụng khen mình thật, tưởng mình mặc đồ nào cũng đẹp nên cứ vui vẻ lựa đồ khắp nơi.

- Tui lựa xong rùi, chúng ta ra tính tiền thui_ Sau khi lựa đồ chán chê, Tia mới tha cho tụi nó.

Nghe câu đó xong, Misa thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát nạn. Còn nó thì mừng như bắt được vàng:

- Zậy bồ tính tiền đi, tui phải đi mua một chút đồ. Xíu nữa quay lại.

Tia chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vút đi mất. Còn Misa đã quá hiểu nó rồi, cô biết chắc nó sẽ ‘ ghé thăm’ quầy đồ ăn nên rủ Tia ngồi ghế chờ. Sau hai tiếng đồng hồ, nó quay lại với bao đồ ăn to tướng.

- ‘ Xíu quay lại’ của bồ đó hả_ Tia hơi bực, rồi cô nhìn bao đồ ăn trên tay nó_ Sao bồ mua nhiều đồ ăn như thế, bộ mở tiệc chắc.

- Xin lỗi nha, đã để hai bồ phải chờ lâu. Tại tui bận mua đồ ăn dự trữ í mừ_ Nó nói với đôi mắt long lanh.

- Vậy là sao, bộ mẹ bồ không cho ăn hả?_ Tia thắc mắc.



- Mẹ nó đang tập cho nó theo chế độ ‘ eo thon’ đó mà. Vậy nên ở nhà nó ăn ít lắm, chỉ được ăn một chén cơm thôi, còn lại là chén rau_Chưa để nó lên tiếng, Misa nói giùm.

- Ra zậy, hóa ra bồ rủ tui đi shopping là có mục đích nha! Nhưng mà dù sao tui cũng mua được đồ đẹp nên tha cho đó_ Tia cảm thông cho hoàn cảnh ‘ ** le’ của nó.

- Hì hì, thanks nha. Mà thui, chúng ta về đi. Tui mà zề trễ thế nào cũng bị bama mắng cho coi_ Nó

- Ừm, Yumi nói đúng đó, zề thui, 10 giờ rùi_ Tia đồng tình

- Zậy bye hai bồ nhe_ Nó

- Tui zề đây, bye bye_ Tia

- Ưhm, bye_ Misa

Sau khi chia tay, tụi nó ai về nhà nấy.

_ Tại nhà nó_

" Chết rùi, mama mà biết mình mua đồ ăn là chết chắc. Có nên leo rào không ta? Mà thui, giờ này chắc bama cũng ngủ rùi. Mình cứ vào bình thường chắc không sao đâu". Nó nghĩ. Sở dĩ nó có suy nghĩ leo rào là vì nó rất giỏi trong việc này. Trông tiểu thư thế thôi nhưng nó quậy còn hơn con trai nữa. Từ nhỏ nó đã thích leo trèo rồi, cái gì nó cũng leo được hết, lớn hơn chút nữa nó lại tập leo rào. Nó thậm chí leo rào còn nhiều hơn mở cửa vào nhà nữa cơ, vì nó quan niệm: leo rào để luyện tập ‘ khinh công’. Mà nhà nó có phải dễ leo gì đâu, cửa cao hơn 3m lận, trên cánh cổng có các sắc nhọn như mũi giáo vậy, thế mà nó vẫn leo. Vậy mới biết được nó đáng sợ đến nhường nào. Mẹ nó thấy vậy nhắc nhở hoài mà nó nào nghe, chỉ dạ dạ vâng vâng rùi vẫn luyện tập ‘ khinh công’ như thường. Riết rồi mẹ nó coi như potay.com với đứa con gái ‘ khỉ’ này luôn. Trở lại với nó nào. Nghĩ là làm, nó rón rén từng bước vào nhà thấy đèn tối thui. Nó mừng lắm, cứ tưởng bama nó đã go sleep rùi. Nó đi chầm chậm, khi gần đến cầu thang thì bỗng nhiên đèn bừng sáng.

- Đi chơi giờ này mới về hả ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhỏ Háu Ăn! Tôi Yêu Em Rồi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook