Nhỏ Háu Ăn! Tôi Yêu Em Rồi Sao?
Chương 2
ZiZi
25/10/2013
Nghe thấy
tiếng gọi quen thuộc, nó run run quay lại, trong lòng thầm mong đó là
bác Châu ( quản gia của nhà nó) vì bà là người luôn che dấu cho nó mà.
Bác Châu không có con nên thương nó lắm, bác là người nó quý và hiểu nó
nhất. Dù sao mong ước cũng là ước mong, nó quay lại thì thấy bama nó
đang ngồi ghế sô pha nhìn vào nó.
- Hihi, là bama hả? Seo bama chưa ngủ đi? Ngủ trễ hại sức khỏe lắm_ Nó ra vẻ quan tâm.
- Cảm ơn sự quan tâm của con, chúng ta mà đi ngủ sớm thì làm sao biết con về lúc mấy giờ được chứ_ Mẹ nó nói rồi bà liếc bao to tướng nó đang dấu_ Con đang dấu cái gì đó? Lại lén mua đồ ăn rồi đúng không?
- Đâu... đâu... có đâu mama_ Nó chống chế đồng thời dấu cái bao đồ ăn đi. Nhưng khổ nỗi đồ ăn nó mua nhiều quá, dấu không xuể.
- Đưa đây mama coi nào_ Mẹ nó giật cái bao trong tay nó rồi mở ra xem_ Rõ ràng là mua đồ ăn rồi nè, con còn gì để chối không. Đúng là lúc nào con cũng chỉ biết ăn thôi, đã bảo phải theo chế độ của mẹ rồi mà. Con gái mà mập thì sao đẹp được_ Mẹ nó bực mình nói.
- Thôi đi mình, chúng ta còn có chuyện phải nói với con mà_ Thấy nó có vẻ khổ sở, ba nó giúp, ông cưng nó lắm vì nó là con gái ‘ rượu’ của ông mà.
Nó nhìn baba với vẻ mặt biết ơn chân thành.
- Bama có chuyện gì muốn nói với con vậy?_ Nó lại ngồi ghế đối diện với bama rồi cầm cốc nước lên uống.
- ................................... _ Ba nó nói.
- Oh, chuyện nhỏ, tưởng gì chứ... Phụtttttttt... Baba nói gì cơ?_ Nó phun hết nước ra sàn ( con gái kiểu đó đấy ^_^)
- Trời ơi! Con gái con đứa, tự dưng phun hết ra sàn nhà thế kia. Mimi đâu, con lau dọn dùm ta nhé!_ Mẹ nó lắc đầu ngán ngẫm.
- Dạ, phu nhân_ Mimi kiên nhẫn dọn ‘ chiến trường’ của nó.
- Bama đùa hả? Đính hôn? Con mới có 17 tuổi thôi, mà đính hôn với ai kia chứ_ Nó hỏi, nó không tin vào chuyện này.
- Chúng ta không nói đùa, con sẽ kết hôn với cậu Nguyễn- Tập đoàn Nguyễn Thanh. Hôn ước đã được định sẵn bởi ông nội con và nhà bên đó rồi. Khi con được 18 tuổi, hai đứa sẽ kết hôn_ Ba nó điềm đạm, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước.
- Không, con không chịu đâu, con còn chưa biết gì về hắn ta nữa mà. Lỡ hắn ăn hiếp con gái hiền lành của bama thì sao? ( t/g: chị mà hiền thì em làm thiên thần lun/ Nó: * dơ nắm đấm* giờ mún làm thiên thần ko, chị toại nguyện cho/ t/g: * run như cầy sấy* úi, em chỉ nói đùa thôi mừ, chị đừng tức/ Nó: liệu hồn nhe cưng)_ Nó phản đối. Gì mà kết hôn chứ, mới 17 tuổi mà có chồng rồi á. Nó đã xem trên ti vi rồi, thấy làm vợ khổ lắm, phải làm biết bao nhiêu việc trong khi tên chồng chết tiệt chỉ việc ngồi đó đọc báo. Tưởng tượng cảnh khi lấy chồng là nó muốn tự tử luôn rồi.
Nghe nó nói chữ ‘ hiền lành’ là bama nó té lên té xuống. Ông bà không ngờ con gái mình chém gió ghê thiệt ( chỉ thua chị Tia thui hai bác ạ)
- Con yên tâm đi, cậu ta mà ăn hiếp con thì cậu ta cũng khó sống thôi, đụng phải con cọp mà. Còn gặp mặt thì chiều mai chúng ta sẽ dẫn con đi, cậu ta đẹp trai lắm nhé!_ Mẹ nó nói sau khi lồm cồm bò dậy.
- Hức, bama muốn bán con gái sao? Bama không thương con nữa hả?_ Nó mắt rơm rớm cố dặn ra nước mắt chị này có tài diễn kịch nè) Hết cách đành phải dùng ‘ mít ướt kế’. Nó tin chắc sẽ thành công, nó diễn hay thế cơ mà, bama nó thế nào cũng đổ cho coi.
- Ơ, ta....._ Ba nó có vẻ siu lòng.
- Thôi nước mắt ‘ nhân tạo’ đi cô nương, là gả chứ không phải bán_ Chưa để ba nó kịp nói, mẹ nó lên tiếng, bà hiểu rõ nó quá mà. Rồi bà quay sang ba nó_ Còn ông nữa, đừng có mà mắc lừa nó, ông chiều nó quá rồi đó. Hôn ước này không hủy bỏ được, ông hiểu chưa_ Mẹ nó nói làm ba nó sực tỉnh.
- Ừhm, bà nói đúng, hôn ước không hủy được. Giờ ta cho con hai lựa chọn: một là đính hôn thì con sẽ được ăn uống thoải mái, hai là hủy hôn và con sẽ bị cắt khẩu phần_ Ba nó đánh trúng tâm lí của nó, ông biết chắc chuyện về đồ ăn thì nó sẽ không thể từ chối.
- Bama, sao lại đem đồ ăn ra ép buộc con chứ. Thui được rùi, con sẽ đính hôn. Bama đã hứa cho con ăn thì phải giữ lời đó_ Nó miễn cưỡng chấp nhận.
- Biết vậy thì tốt, ta và ba con đã chuyển trường mới cho con rồi, ngày mai con sẽ bắt đầu học ở đó. Chúng ta chỉ nói vậy thôi, con đi ngủ được rồi đó_ Mẹ nó hơi tiếc khi phải cho nó ăn thoải mái, bà đã tốn bao công sức để soạn chế độ ‘ eo thon’ cho nó mà. Nhưng vì nó đồng ý nên bà phải giữ lời thôi.
- Vâng, con lên ngủ đây_ Nó trả lời ũ rũ.
_ Tại nhà hắn_
- Ba nói đùa à?_ Hắn hỏi, mặt lạnh lùng pha lẫn tức giận.
- Ta không đùa, hôn ước này là di nguyện của ông con đó. Ta hiểu con không chấp nhận được nhưng xin con hãy suy nghĩ lại_ Ba hắn điềm đạm. Ông biết nói điều này với hắn không dễ gì.
- Biết sao ba còn ép. Chuyện người phụ nữ đó chưa khiến ba nhận ra điều gì hay sao?_ Hắn nói, vẻ mặt bất cần.
- Con đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta không muốn nghe chút nào. Thôi thì coi như ta xin con đó, chúng ta không thể thất hứa được. Khi nào kết hôn xong thì con muốn li dị, ta cũng không ép_ Ba hắn buồn buồn, ông không ngờ sau bao nhiêu năm hắn vẫn nhớ chuyện đó, một chuyện mà ông không muốn nhắc.
- Dù sao cũng li dị, thôi thì đính hôn cũng không sao. Để xem cô ta mặt dày đến thế nào_ Hắn nói, mặt lạnh như băng.
- Tốt lắm con trai, ta biết có thể tin tưởng ở con mà. Thôi không còn chuyện gì nữa, con có thể đi được rồi đó_ Thật tình nếu hôn ước đó không phải bắt buộc thì ông đã không ép hắn, ông hiểu nổi đau đó là quá lớn. Tất cả chỉ tại...
Hắn bước vào phòng, cười nhếch mép:” Đính hôn? Được thôi, để xem cô sẽ chịu đựng như thế nào, vợ chưa cưới ạ!”. Việc hắn đồng ý đính hôn cũng chỉ vì kính trọng ba mà thôi. Đã từ lâu rồi, sau chuyện đó hắn đã không còn tin vào đàn bà con gái nữa.
- Hihi, là bama hả? Seo bama chưa ngủ đi? Ngủ trễ hại sức khỏe lắm_ Nó ra vẻ quan tâm.
- Cảm ơn sự quan tâm của con, chúng ta mà đi ngủ sớm thì làm sao biết con về lúc mấy giờ được chứ_ Mẹ nó nói rồi bà liếc bao to tướng nó đang dấu_ Con đang dấu cái gì đó? Lại lén mua đồ ăn rồi đúng không?
- Đâu... đâu... có đâu mama_ Nó chống chế đồng thời dấu cái bao đồ ăn đi. Nhưng khổ nỗi đồ ăn nó mua nhiều quá, dấu không xuể.
- Đưa đây mama coi nào_ Mẹ nó giật cái bao trong tay nó rồi mở ra xem_ Rõ ràng là mua đồ ăn rồi nè, con còn gì để chối không. Đúng là lúc nào con cũng chỉ biết ăn thôi, đã bảo phải theo chế độ của mẹ rồi mà. Con gái mà mập thì sao đẹp được_ Mẹ nó bực mình nói.
- Thôi đi mình, chúng ta còn có chuyện phải nói với con mà_ Thấy nó có vẻ khổ sở, ba nó giúp, ông cưng nó lắm vì nó là con gái ‘ rượu’ của ông mà.
Nó nhìn baba với vẻ mặt biết ơn chân thành.
- Bama có chuyện gì muốn nói với con vậy?_ Nó lại ngồi ghế đối diện với bama rồi cầm cốc nước lên uống.
- ................................... _ Ba nó nói.
- Oh, chuyện nhỏ, tưởng gì chứ... Phụtttttttt... Baba nói gì cơ?_ Nó phun hết nước ra sàn ( con gái kiểu đó đấy ^_^)
- Trời ơi! Con gái con đứa, tự dưng phun hết ra sàn nhà thế kia. Mimi đâu, con lau dọn dùm ta nhé!_ Mẹ nó lắc đầu ngán ngẫm.
- Dạ, phu nhân_ Mimi kiên nhẫn dọn ‘ chiến trường’ của nó.
- Bama đùa hả? Đính hôn? Con mới có 17 tuổi thôi, mà đính hôn với ai kia chứ_ Nó hỏi, nó không tin vào chuyện này.
- Chúng ta không nói đùa, con sẽ kết hôn với cậu Nguyễn- Tập đoàn Nguyễn Thanh. Hôn ước đã được định sẵn bởi ông nội con và nhà bên đó rồi. Khi con được 18 tuổi, hai đứa sẽ kết hôn_ Ba nó điềm đạm, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước.
- Không, con không chịu đâu, con còn chưa biết gì về hắn ta nữa mà. Lỡ hắn ăn hiếp con gái hiền lành của bama thì sao? ( t/g: chị mà hiền thì em làm thiên thần lun/ Nó: * dơ nắm đấm* giờ mún làm thiên thần ko, chị toại nguyện cho/ t/g: * run như cầy sấy* úi, em chỉ nói đùa thôi mừ, chị đừng tức/ Nó: liệu hồn nhe cưng)_ Nó phản đối. Gì mà kết hôn chứ, mới 17 tuổi mà có chồng rồi á. Nó đã xem trên ti vi rồi, thấy làm vợ khổ lắm, phải làm biết bao nhiêu việc trong khi tên chồng chết tiệt chỉ việc ngồi đó đọc báo. Tưởng tượng cảnh khi lấy chồng là nó muốn tự tử luôn rồi.
Nghe nó nói chữ ‘ hiền lành’ là bama nó té lên té xuống. Ông bà không ngờ con gái mình chém gió ghê thiệt ( chỉ thua chị Tia thui hai bác ạ)
- Con yên tâm đi, cậu ta mà ăn hiếp con thì cậu ta cũng khó sống thôi, đụng phải con cọp mà. Còn gặp mặt thì chiều mai chúng ta sẽ dẫn con đi, cậu ta đẹp trai lắm nhé!_ Mẹ nó nói sau khi lồm cồm bò dậy.
- Hức, bama muốn bán con gái sao? Bama không thương con nữa hả?_ Nó mắt rơm rớm cố dặn ra nước mắt chị này có tài diễn kịch nè) Hết cách đành phải dùng ‘ mít ướt kế’. Nó tin chắc sẽ thành công, nó diễn hay thế cơ mà, bama nó thế nào cũng đổ cho coi.
- Ơ, ta....._ Ba nó có vẻ siu lòng.
- Thôi nước mắt ‘ nhân tạo’ đi cô nương, là gả chứ không phải bán_ Chưa để ba nó kịp nói, mẹ nó lên tiếng, bà hiểu rõ nó quá mà. Rồi bà quay sang ba nó_ Còn ông nữa, đừng có mà mắc lừa nó, ông chiều nó quá rồi đó. Hôn ước này không hủy bỏ được, ông hiểu chưa_ Mẹ nó nói làm ba nó sực tỉnh.
- Ừhm, bà nói đúng, hôn ước không hủy được. Giờ ta cho con hai lựa chọn: một là đính hôn thì con sẽ được ăn uống thoải mái, hai là hủy hôn và con sẽ bị cắt khẩu phần_ Ba nó đánh trúng tâm lí của nó, ông biết chắc chuyện về đồ ăn thì nó sẽ không thể từ chối.
- Bama, sao lại đem đồ ăn ra ép buộc con chứ. Thui được rùi, con sẽ đính hôn. Bama đã hứa cho con ăn thì phải giữ lời đó_ Nó miễn cưỡng chấp nhận.
- Biết vậy thì tốt, ta và ba con đã chuyển trường mới cho con rồi, ngày mai con sẽ bắt đầu học ở đó. Chúng ta chỉ nói vậy thôi, con đi ngủ được rồi đó_ Mẹ nó hơi tiếc khi phải cho nó ăn thoải mái, bà đã tốn bao công sức để soạn chế độ ‘ eo thon’ cho nó mà. Nhưng vì nó đồng ý nên bà phải giữ lời thôi.
- Vâng, con lên ngủ đây_ Nó trả lời ũ rũ.
_ Tại nhà hắn_
- Ba nói đùa à?_ Hắn hỏi, mặt lạnh lùng pha lẫn tức giận.
- Ta không đùa, hôn ước này là di nguyện của ông con đó. Ta hiểu con không chấp nhận được nhưng xin con hãy suy nghĩ lại_ Ba hắn điềm đạm. Ông biết nói điều này với hắn không dễ gì.
- Biết sao ba còn ép. Chuyện người phụ nữ đó chưa khiến ba nhận ra điều gì hay sao?_ Hắn nói, vẻ mặt bất cần.
- Con đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta không muốn nghe chút nào. Thôi thì coi như ta xin con đó, chúng ta không thể thất hứa được. Khi nào kết hôn xong thì con muốn li dị, ta cũng không ép_ Ba hắn buồn buồn, ông không ngờ sau bao nhiêu năm hắn vẫn nhớ chuyện đó, một chuyện mà ông không muốn nhắc.
- Dù sao cũng li dị, thôi thì đính hôn cũng không sao. Để xem cô ta mặt dày đến thế nào_ Hắn nói, mặt lạnh như băng.
- Tốt lắm con trai, ta biết có thể tin tưởng ở con mà. Thôi không còn chuyện gì nữa, con có thể đi được rồi đó_ Thật tình nếu hôn ước đó không phải bắt buộc thì ông đã không ép hắn, ông hiểu nổi đau đó là quá lớn. Tất cả chỉ tại...
Hắn bước vào phòng, cười nhếch mép:” Đính hôn? Được thôi, để xem cô sẽ chịu đựng như thế nào, vợ chưa cưới ạ!”. Việc hắn đồng ý đính hôn cũng chỉ vì kính trọng ba mà thôi. Đã từ lâu rồi, sau chuyện đó hắn đã không còn tin vào đàn bà con gái nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.