Chương 16
Jolie Ahna
26/04/2017
Biệt thự nhà họ Vương.
Ông quản gia cùng mấy tên vệ sĩ đều đứng ngồi không yên từ tối hôm qua đến giờ.Sau khi hắn lái xe đi thì vẫn chưa quay trở về nhà,vệ sĩ cũng đã tìm kiếm khắp nơi rồi mà vẫn chưa nghe tin tức gì.
Vân Nhi,từ tối hôm qua đến giờ vẫn ngồi ở phòng khách đợi hắn về,nhỏ vẫn chưa chợp mắt được một chút nào vì quá lo lắng cho hắn.Nhưng nào có ai biết hắn đã ngủ tại khách sạn nhằm mục đích trốn cô.
Ông quản gia thấy vậy cũng không khỏi lo lắng cho sức khỏe của cô.
- Tiểu thư Vân Nhi,cô nên đi ngủ một chút đi ạ,từ lúc đáp máy bay đến giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi mà.
Đáp lại tấm lòng của ông quản gia là một khuôn mặt buồn bã của cô.
- Bác yên tâm đi!Cháu không sao đâu ạ...cháu muốn đợi Hoàng Anh về thì mới yên tâm chợp mắt được.
Ông quản gia lắc nhẹ đầu vì không còn gì để khuyên Vân Nhi cả,tính khí cô thế nào thì ông cũng đâu còn xa lạ gì,ông cũng đã chăm sóc Vân Nhi lúc nhỏ,nên tính tình cô ra sao ông đều biết rất rõ.
Vừa lúc ấy,vị cứu tinh của mọi người xuất hiện làm cho cả thế giới như sáng bừng lên,đó không ai khác chính là ba hắn,người đàn ông có thể làm rung chuyển được tên bướng bỉnh như hắn.
- Bác Long...cháu chào chú!_Vân Nhi lễ phép cúi người chào.
Ông Long cũng bất ngờ khi Vân Nhi lại đến nhà mình sớm hơn mong đợi,ông chỉ vừa mới nghe tin từ ba của Vân Nhi về nước,vậy mà không ngờ ông vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy cô có mặt tại nhà mình rồi.
- Vân Nhi,cháu càng lớn càng xinh đẹp.Cháu gặp thằng Hoàng Anh chưa?
Gương mặt Vân Nhi thoáng chốc trở nên buồn bã:
- Hoàng Anh vừa biết cháu về thì vội vã lái xe đi.Đến giờ vẫn chưa chịu về nữa ạ.
- Cái gì???Thằng con trời đánh này,vợ sắp cưới về mà không chăm sóc lại chạy đi chơi bời ở đâu vậy hả?Để bác gọi nó về...đâu thể để con dâu tương lai của ta chờ được.
Nói rồi ông lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Bấy giờ,hắn vẫn còn đang ngủ ngon lành trong căn phòng khách sạn,nghe tiếng chuông điện thoại hắn với tay mò mò chiếc điện thoại trên bàn:
- Ai nhố?(alo đấy ạ!)
Nghe giọng hắn vẫn còn say ngủ,ông tức tối quát lớn qua điện thoại:
- thằng con hắc dịch,mày đang ở đâu?Mau về nhà ngay cho tao,có biết Vân Nhi chờ mày từ tối hôm qua đến giờ không hả?
Nghe giọng ông cứ quát ầm lên,hắn cũng đã tỉnh ngủ:
- Con sẽ không về nếu cô ta còn ở đó.
- " Cái thằng này...mày có mau về không,tao sẽ cắt tên mày ra khỏi hộ khẩu nếu như mày nói thêm bất cứ lời nào"
Lời hâm dọa của ông có giá trị đấy,vừa nghe việc phải bị cắt tên ra hộ khẩu hắn liền cuống gối về ngay.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy sắc mặt của ông đằng đằng sát khí nhìn hắn rồi.
- Mày đã đi đâu?Vân Nhi nó lo lắng cho mày nên chưa ngủ được đó.Mày lo mà chăm sóc cho con bé.Có chuyện gì thì mặt mũi đâu tao gặp mặt gia đình thông gia.
- Con xin lỗi!_thái độ không cam chịu khi bị bắt về.
Nhìn thấy hắn bị mắng,Vân Nhi không kìm lòng được,lên tiếng nói đỡ cho hắn:
- Bác Long,xin bác đừng trách Hoàng Anh.
Ông Long nghe con dâu lên tiếng xin tha cho thằng con trai ngỗ nghịch,liền bỏ qua cho hắn ngay:
- Được rồi,lần sau đừng như vậy nữa!Ta có chuyện muốn nói đây..Tối nay cùng ta đến dự buổi dạ tiệc...hai đứa chuẩn bị cho chu đáo rồi cùng ta đến đó.Hoàng Anh,đưa Vân Nhi lên phòng đi.
- Con biết rồi_hắn quay sang nhìn Vân Nhi rồi nói_Đi theo tôi_hắn lạnh lùng nói.
Hắn đưa cô đến một căn phòng dành cho khách để cô ở đó,rồi căn dặn:
- Cô nghĩ ngơi đi!Tôi về phòng đây.
- Khoan đã_Vân Nhi bất ngờ chạy đến ôm hắn từ phía sau.
Hành động này của cô khiến cho hắn không khỏi khó chịu:
- Cô làm gì vậy hả?Mau buông ra.
- Hoàng Anh,xin cậu đừng lạnh lùng với tớ nữa có được không?Tớ thật sự rất nhớ cậu...bao năm qua tớ chỉ mong có ngày chúng ta lại được gặp nhau.Vậy mà cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?Cậu thật tàn nhẫn.
Vân Nhi khóc òa lên khiến hắn cũng thấy có lỗi một phần nào đó,hắn đưa tay mình gặt tay cô ra rồi quay người lại nhìn Vân Nhi:
- Tớ xin lỗi!Đã làm cậu buồn như vậy.Cậu không giận tớ chứ?_hắn đưa tay mình lên khuôn mặt của cô rồi nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên mặt Nhi.
Được hắn dỗ dành,Vân Nhi liền nín khóc ngay:
- Không đâu..tớ không bao giờ giận cậu,chỉ cần cậu để mắt đến tớ..dù một chút ít tớ cũng cảm thấy vui rồi.
Thấy vân nhi vì mình mà hi sinh nhiều như vậy,hắn cũng không thể nào tiếp tục gạt cô sang một bên được.Hắn nhìn Nhi nở nụ cười ấm áp rồi nói:
- Được,tớ hứa sẽ chăm sóc cho cậu,bây giờ thì cậu yên tâm đi ngủ đi nhé!
Cô gật đầu như một đứa trẻ con,vẻ mặt cô hiện lên hai chữ"hạnh phúc" vì được hắn nói những lời ấm áp,nghe lời hắn Vân Nhi ngoan ngoãn lên giường ngủ,hắn đắp chăn cho cô rồi ngồi cạnh Nhi khi cô ngủ để cô được an tâm.
Sau khi Vân Nhi đã yên giấc ngủ say thì hắn mới bước từng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Ông quản gia cùng mấy tên vệ sĩ đều đứng ngồi không yên từ tối hôm qua đến giờ.Sau khi hắn lái xe đi thì vẫn chưa quay trở về nhà,vệ sĩ cũng đã tìm kiếm khắp nơi rồi mà vẫn chưa nghe tin tức gì.
Vân Nhi,từ tối hôm qua đến giờ vẫn ngồi ở phòng khách đợi hắn về,nhỏ vẫn chưa chợp mắt được một chút nào vì quá lo lắng cho hắn.Nhưng nào có ai biết hắn đã ngủ tại khách sạn nhằm mục đích trốn cô.
Ông quản gia thấy vậy cũng không khỏi lo lắng cho sức khỏe của cô.
- Tiểu thư Vân Nhi,cô nên đi ngủ một chút đi ạ,từ lúc đáp máy bay đến giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi mà.
Đáp lại tấm lòng của ông quản gia là một khuôn mặt buồn bã của cô.
- Bác yên tâm đi!Cháu không sao đâu ạ...cháu muốn đợi Hoàng Anh về thì mới yên tâm chợp mắt được.
Ông quản gia lắc nhẹ đầu vì không còn gì để khuyên Vân Nhi cả,tính khí cô thế nào thì ông cũng đâu còn xa lạ gì,ông cũng đã chăm sóc Vân Nhi lúc nhỏ,nên tính tình cô ra sao ông đều biết rất rõ.
Vừa lúc ấy,vị cứu tinh của mọi người xuất hiện làm cho cả thế giới như sáng bừng lên,đó không ai khác chính là ba hắn,người đàn ông có thể làm rung chuyển được tên bướng bỉnh như hắn.
- Bác Long...cháu chào chú!_Vân Nhi lễ phép cúi người chào.
Ông Long cũng bất ngờ khi Vân Nhi lại đến nhà mình sớm hơn mong đợi,ông chỉ vừa mới nghe tin từ ba của Vân Nhi về nước,vậy mà không ngờ ông vừa về đến nhà thì đã nhìn thấy cô có mặt tại nhà mình rồi.
- Vân Nhi,cháu càng lớn càng xinh đẹp.Cháu gặp thằng Hoàng Anh chưa?
Gương mặt Vân Nhi thoáng chốc trở nên buồn bã:
- Hoàng Anh vừa biết cháu về thì vội vã lái xe đi.Đến giờ vẫn chưa chịu về nữa ạ.
- Cái gì???Thằng con trời đánh này,vợ sắp cưới về mà không chăm sóc lại chạy đi chơi bời ở đâu vậy hả?Để bác gọi nó về...đâu thể để con dâu tương lai của ta chờ được.
Nói rồi ông lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Bấy giờ,hắn vẫn còn đang ngủ ngon lành trong căn phòng khách sạn,nghe tiếng chuông điện thoại hắn với tay mò mò chiếc điện thoại trên bàn:
- Ai nhố?(alo đấy ạ!)
Nghe giọng hắn vẫn còn say ngủ,ông tức tối quát lớn qua điện thoại:
- thằng con hắc dịch,mày đang ở đâu?Mau về nhà ngay cho tao,có biết Vân Nhi chờ mày từ tối hôm qua đến giờ không hả?
Nghe giọng ông cứ quát ầm lên,hắn cũng đã tỉnh ngủ:
- Con sẽ không về nếu cô ta còn ở đó.
- " Cái thằng này...mày có mau về không,tao sẽ cắt tên mày ra khỏi hộ khẩu nếu như mày nói thêm bất cứ lời nào"
Lời hâm dọa của ông có giá trị đấy,vừa nghe việc phải bị cắt tên ra hộ khẩu hắn liền cuống gối về ngay.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy sắc mặt của ông đằng đằng sát khí nhìn hắn rồi.
- Mày đã đi đâu?Vân Nhi nó lo lắng cho mày nên chưa ngủ được đó.Mày lo mà chăm sóc cho con bé.Có chuyện gì thì mặt mũi đâu tao gặp mặt gia đình thông gia.
- Con xin lỗi!_thái độ không cam chịu khi bị bắt về.
Nhìn thấy hắn bị mắng,Vân Nhi không kìm lòng được,lên tiếng nói đỡ cho hắn:
- Bác Long,xin bác đừng trách Hoàng Anh.
Ông Long nghe con dâu lên tiếng xin tha cho thằng con trai ngỗ nghịch,liền bỏ qua cho hắn ngay:
- Được rồi,lần sau đừng như vậy nữa!Ta có chuyện muốn nói đây..Tối nay cùng ta đến dự buổi dạ tiệc...hai đứa chuẩn bị cho chu đáo rồi cùng ta đến đó.Hoàng Anh,đưa Vân Nhi lên phòng đi.
- Con biết rồi_hắn quay sang nhìn Vân Nhi rồi nói_Đi theo tôi_hắn lạnh lùng nói.
Hắn đưa cô đến một căn phòng dành cho khách để cô ở đó,rồi căn dặn:
- Cô nghĩ ngơi đi!Tôi về phòng đây.
- Khoan đã_Vân Nhi bất ngờ chạy đến ôm hắn từ phía sau.
Hành động này của cô khiến cho hắn không khỏi khó chịu:
- Cô làm gì vậy hả?Mau buông ra.
- Hoàng Anh,xin cậu đừng lạnh lùng với tớ nữa có được không?Tớ thật sự rất nhớ cậu...bao năm qua tớ chỉ mong có ngày chúng ta lại được gặp nhau.Vậy mà cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?Cậu thật tàn nhẫn.
Vân Nhi khóc òa lên khiến hắn cũng thấy có lỗi một phần nào đó,hắn đưa tay mình gặt tay cô ra rồi quay người lại nhìn Vân Nhi:
- Tớ xin lỗi!Đã làm cậu buồn như vậy.Cậu không giận tớ chứ?_hắn đưa tay mình lên khuôn mặt của cô rồi nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên mặt Nhi.
Được hắn dỗ dành,Vân Nhi liền nín khóc ngay:
- Không đâu..tớ không bao giờ giận cậu,chỉ cần cậu để mắt đến tớ..dù một chút ít tớ cũng cảm thấy vui rồi.
Thấy vân nhi vì mình mà hi sinh nhiều như vậy,hắn cũng không thể nào tiếp tục gạt cô sang một bên được.Hắn nhìn Nhi nở nụ cười ấm áp rồi nói:
- Được,tớ hứa sẽ chăm sóc cho cậu,bây giờ thì cậu yên tâm đi ngủ đi nhé!
Cô gật đầu như một đứa trẻ con,vẻ mặt cô hiện lên hai chữ"hạnh phúc" vì được hắn nói những lời ấm áp,nghe lời hắn Vân Nhi ngoan ngoãn lên giường ngủ,hắn đắp chăn cho cô rồi ngồi cạnh Nhi khi cô ngủ để cô được an tâm.
Sau khi Vân Nhi đã yên giấc ngủ say thì hắn mới bước từng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.