Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 31

sauluoi

29/01/2016

Chiều, Quốc An phải đi họp bên phòng công tác xã hội, Hoàng thì xin nghỉ vì bị nó phá hỏng cái áo sạch sẽ của cậu, phần chắc mệt vì tai nạn lúc sáng. Chỉ còn nó với Thanh Ngân lủi thủi học, nếu không phải chuẩn bị thi cuối kỳ nó đã cúp học chung với Hoàng rồi.

Thấy cơ hội trả thù đã đến, Thiện Mỹ nở một nụ cười xảo trá, không phải lúc nào cũng có người bảo vệ cho mày đâu, lính mới như mày mà đòi cướp người của tao hả, đừng có mơ. Tao sẽ làm cho mày tự biến khỏi trường này càng sớm càng tốt.

Tan học, Linh chạy tới nhờ vả Thanh Ngân:

-Ngân ơi, bạn qua thư viện giúp mình xíu được không? Có mấy bài này mình không hiểu, mà sắp thi tới nơi rồi, làm phiền bạn quá.

Ngân tốt bụng không nỡ từ chối, nó cũng hiểu ý nên nói Ngân cứ đi với Linh, nó tự về được. Đang loay hoay chuẩn bị ra khỏi lớp nó phát hiện ra điện thoại biến đâu mất tiêu, rõ ràng lúc nãy còn lấy ra chơi game mà. Về chỗ lục lọi hết mà không thấy, nó ngồi vặn óc ra xem mình có để quên ở chỗ nào không. Đang rối trí thì Bảo Ngọc ngồi bàn trên quay xuống

-Thiên Anh bạn tìm gì thế?

-Điện thoại mình để đâu mất tiêu, tìm hoài mà không thấy.

-À, lúc nãy hình như mình có nhìn thấy cái điện thoại SONY màu xanh ở trong nhà vệ sinh, có phải là của bạn không?

Nó nhớ là mình không mang điện thoại vào toilet, sao lại ở trong đó được nhỉ? Chẳng lẽ là mình bị mất trí nhớ như Quốc An nói sao ta. Có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cảm ơn Bảo Ngọc rồi lon ton đi vào nhà vệ sinh.

Giờ này hầu như mọi người đã về hết rồi, từ trên lầu nhìn xuống sân trường chỉ còn lác đác vài học sinh, không biết người yêu đã về nhà chưa nhỉ? Lấy điện thoại xong phải nhắn tin khoe “thành tích” hôm nay với người yêu mới được, nhớ quá đi mất.

Nó bước vào nhà vệ sinh, chưa kịp tìm điện thoại đã bị trượt té thật mạnh, nó nằm sóng soài trên nền nhà, mình mẩy ê ẩm, vết thương trên chân chảy máu ướt đẫm. Đau quá, nó cố gắng ngồi dậy, nhưng chưa kịp định thần lại thì cánh cửa đột nhiên đóng lại. Nó cố gắng cách nào cũng không mở được, hình như đã bị khóa bên ngoài rồi. Cố trấn tĩnh mình, nó nhìn xung quanh tìm chiếc điện thoại thân yêu, chỉ cần có nó thì sẽ có người đến giúp, nhưng không như mong đợi, nó không nhìn thấy bất cứ cái điện thoại nào hết. Chẳng lẽ Bảo Ngọc lừa nó? Nhưng để làm gì cơ chứ? Nó với cậu ấy có thù oán gì đâu. Không được, phải tập trung suy nghĩ cách ra khỏi đây, hi vọng bây giờ vẫn còn có ai đó ở đây, nó cố gắng đập cửa hét lớn

-Có ai không? Giúp với. Tôi bị kẹt ở trong này rồi.



-Có ai không?

Dùng tất cả sức lực của mình để hét nhưng vô vọng, không có ai ở đây cả. Cũng đúng thôi, giờ này mọi người đã về hết rồi, huống gì nhà vệ sinh này kín như vậy lại nằm trên lầu 3, có gọi cách mấy chú bảo vệ ở ngoài cổng cũng không nghe đươc. Trời mỗi lúc một tối, nó ngồi co ro trong nhà vệ sinh vừa đau vừa sợ hãi, cảm giác một mình trong bóng tối quả là rất đáng sợ. Nó khóc sưng cả mắt, bây giờ chẳng còn hi vọng nữa rồi. “Hai ơi, Mon sợ lắm, giúp Mon với.hức…hức….”

9h tối rồi mà vẫn chưa thấy nó về, Ngân sốt ruột, điện thoại thì không bắt máy, nhỏ này chạy đi đâu rồi không biết. Ngân gọi cho Hoàng thì không liên lạc được, chỉ còn hi vọng cuối cùng là Quốc An thôi. Vừa nghe xong cuộc gọi của Ngân, Quốc An vội chạy đi tìm, hình như có gì đó không ổn, sao lại có sự trùng hợp thế chứ. Cậu tìm khắp các quán kem gần đó, nhưng đều không có. Có khi nào nó chưa ra khỏi trường không ? Cũng có thể, cậu lao vào trường tìm kiếm. Nhờ là học sinh ưu tú, cậu mới được bác bảo vệ cho vào lấy sách vở để quên. Quốc An tìm khắp trường vẫn không thấy, cuối cùng khi đi ngang qua lớp học cậu nghe tiếng điện thoại kêu, vẫn còn tia hi vọng cậu chạy xuống cuối lớp thấy balo của nó vẫn còn, điện thoại trong ngăn bàn hiện lên số của Thanh Ngân. Vừa lo lắng vừa vui mừng cậu chạy cuối hành lang gọi tên nó.

Mơ màng nghe tiếng ai đó gọi mình, dốc chút sức lực còn lại, nó đập vào cửa “tôi ở đây, giúp với”. Quốc An lao tới mở cửa, bật đèn lên cậu nhìn thấy nó co ro trong góc tường, bông băng ở chân đã chuyển sang màu đỏ, mặt thì không còn một giọt máu, tim nhói đau, cậu chạy đến ôm nó vào lòng.

Thấy cậu nó òa khóc nức nở.

-Tôi..sợ…lắm..hức…hức…

-Không sao rồi, có tôi ở đây. Quốc An siết chặt nó trong vòng tay mình.

-Đừng..nhốt..tôi…ở…đây…tôi…sợ…

-Đừng sợ, tôi đưa cậu về nhé.

-Quốc An….tại sao mỗi lần tôi gặp chuyện….cậu….đều xuất hiện chứ ..hức..hức…Giọng nó ngắt quãng theo từng tiếng nấc.

-Ngốc à, vì tôi yêu cậu đó biết không hả? Nó thiếp đi trong tay cậu từ bao giờ, không biết nó có nghe được lời thổ lộ này của cậu không nữa. Dưới ánh trăng tuyệt đẹp, cậu cõng nó trở về ký túc xá, ước gì nó có thể ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cậu như thế này mãi mãi. Mỗi ngày tình yêu trong cậu dành cho nó lại thêm lên một chút, nỗi nhớ cũng đong đầy hơn một chút, đến khi chúng đủ lớn, tim không còn đủ chỗ nữa cậu sẽ nói tất cả cho nó biết, nhưng nếu trái tim nó không có chỗ cho cậu không biết liệu cậu có thể nào yêu một người khác như đã từng yêu nó không?

............

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook