Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 32
sauluoi
29/01/2016
Vừa thấy nó với Quốc An về, Thanh Ngân lo lắng
-Bạn ấy sao thế?
-Bị kẹt trong nhà vệ sinh trường, vết thương tứa máu nhiều lắm, cần băng bó lại.
Quốc An vừa nói vừa đặt nó nằm xuống giường, nhẹ nhàng băng bó vết thương ở chân cho nó. Con nhỏ này lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng, đến bao giờ mới lớn được đây không biết. Dịu dàng hôn lên trán nó, Quốc An trở về nhà.
Ngân giúp nó thay quần áo, thầm ghen tỵ với nhỏ bạn của mình, bên cạnh nó lúc nào cũng có hai người con trai yêu thương và sẵn sàng làm mọi thứ vì nó. Còn cô, ngay cả yêu đơn phương một người cũng không đủ can đảm để nói ra, thứ cảm giác này thật sự rất mệt mỏi.
Sáng nay Ngân đi học một mình, thấy nó vẫn còn ngủ ngon nên không nỡ đánh thức nó dậy.
-Cậu ấy sao rồi?
Vừa thấy Thanh Ngân bước vào lớp Quốc An đã quan tâm.
-Vẫn còn đang ngủ, tối qua chắc gặp ác mộng nên ngủ không ngon.
Hoàng nghe mà chẳng hiểu hai người này nói gì, nghỉ một buổi chiều hôm qua mà cứ như cả tháng vậy.
-Nè, hai người nói cái gì tôi chả hiểu gì hết vậy.
-Cậu cũng chẳng cần phải hiểu. Quốc An nói xong đi về chỗ, còn Ngân thì bật cười trước cái mặt ngu ngơ của Hoàng.
-Tên lớp trưởng trời đánh, Ngân cậu kể tôi nghe có chuyện gì thế?
Hoàng nhìn với ánh mắt thỉnh cầu, thấy tội nghiệp Ngân không đành từ chối, dù gì cậu ấy biết cũng chẳng sao. Nghe xong câu chuyện, ánh mắt Hoàng trở nên giận dữ, nếu Ngân không cản thì cậu đã chạy ngay đến ký túc xá tìm nó rồi, con nhỏ này cứ thả ra một xíu là gặp chuyện, bây giờ chỉ mong sao tan học nhanh nhanh để chạy đến gặp nó thôi.
Hôm nay hắn đi dạy với tinh thần phấn khởi, đã tìm ra đôi giày khác trả cho nó rồi, bảo đảm nó sẽ rất vui sướng mà nhả cẫng lên. Tưởng tượng ra viễn cảnh nó sẽ làm theo mọi yêu cầu của mình làm hắn khoái chí cười một mình. Đang vui vẻ mặt hắn bỗng tối sầm vì không thấy nó đi học, con nhỏ này lại trốn học nữa sao, lần này phải dùng biện pháp mạnh mới được.
Hắn lấy điện thoại ra gọi nhưng không bắt máy, không chờ đợi được, hắn gọi Thanh Ngân ra hỏi chuyện.
-Sao hôm nay bạn Thiên Anh không đi học?
Ngân thấy hơi lạ, đâu phải lần đầu tiên nó nghỉ học đâu mà thầy lại quan tâm như thế, sáng giờ đã ba người hỏi chuyện của nó rồi.
-Dạ, bạn ấy mệt nên xin nghỉ ạ. Ngân trả lời lễ phép.
-Mệt? Ốm à? Giọng hắn bắt đầu lo lắng.
-Thật ra thì tối qua bạn ấy bị kẹt trong nhà vệ sinh của trường, vì hoảng sợ quá nên….
-Được rồi, em vào lớp đi.
Chuyện như thế này mà đến giờ hắn mới biết, tối qua có nhiều việc phải lo quá nên không quan tâm gì đến nó, hắn thật là đáng trách. Chạy một mạch qua ký túc xá, đẩy cửa bước vào thấy nó nằm cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, hắn nhẹ nhàng bước tới ngồi bên cạnh. Dịu dàng vuốt tóc nó, hắn nói thật nhỏ nhẹ.
-Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh, chắc em sợ hãi lắm.
Đặt nụ hôn lên má nó, miệng khẽ mỉm cười nhìn nó trở mình thức giấc. Dụi dụi mắt, nó như không tin vào mắt mình.
-Ơ, sao thầy lại ở đây?
-Vì em cúp học nên phải qua phụ đạo riêng cho em. Hắn búng nhẹ vào trán nó.
-Hic, nghỉ một ngày mà cũng chẳng được yên thân, người yêu gì đâu mà ác quá. Nó nũng nịu.
-Ai biểu học dốt. Em là người hay là heo đội lốt người mà ngủ đến giờ này mới dậy hả?
Nhắc đến giờ mới nhớ, nó vơ tay lấy điện thoại xem, gần 10h sáng rồi không ngờ mình ngủ ghê thật.
-Tránh ra, em đi rửa mặt đã.
Nó đẩy hắn qua một bên rồi bước xuống giường.
-A….. Cái chân va vào cạnh giường ngay chỗ vết thương làm nó rên khẽ.
-Sao thế? Để anh xem.
Nhìn thấy vết thương trên chân nó, hắn lo lắng.
-Cái này là sao?
-Hôm qua em bị té. Nó nói giọng như biết lỗi.
-Sao mà té?
-Em với Hoàng đi xe đạp bị…..
Chưa đợi nó nói xong hắn đã quát to
-Lần sau cấm em đi xe với Hoàng nữa.
-Vô lý, cái này là tai nạn ngoài ý muốn mà. Nó gân cỗ lên cãi, người yêu mình sao lại có lúc vô lý vậy không biết.
-Còn cãi? Có nghe lời không hả?
Mặt hắn đầy tức giận làm nó không dám cãi lời, sau này đợi hắn bình tĩnh chắc không sao.
-DẠ VÂNG Ạ..
-Có đau lắm không? Hắn dịu giọng.
-Đau lắm, đi không được luôn. Hay anh bế em đi.
Nó nhõng nhẽo, có người yêu để hành hạ cũng thích thật đấy.
-Thật không đó? Hắn nghi ngờ.
-Thật. Em mà đi là vết thương chảy máu đau lắm.
Cô nhóc này đúng là lắm chiêu, cũng biết bày trò để hành hạ người khác quá mà, thôi thì chiều ý một lần cho em nó vui vậy..
-Bạn ấy sao thế?
-Bị kẹt trong nhà vệ sinh trường, vết thương tứa máu nhiều lắm, cần băng bó lại.
Quốc An vừa nói vừa đặt nó nằm xuống giường, nhẹ nhàng băng bó vết thương ở chân cho nó. Con nhỏ này lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng, đến bao giờ mới lớn được đây không biết. Dịu dàng hôn lên trán nó, Quốc An trở về nhà.
Ngân giúp nó thay quần áo, thầm ghen tỵ với nhỏ bạn của mình, bên cạnh nó lúc nào cũng có hai người con trai yêu thương và sẵn sàng làm mọi thứ vì nó. Còn cô, ngay cả yêu đơn phương một người cũng không đủ can đảm để nói ra, thứ cảm giác này thật sự rất mệt mỏi.
Sáng nay Ngân đi học một mình, thấy nó vẫn còn ngủ ngon nên không nỡ đánh thức nó dậy.
-Cậu ấy sao rồi?
Vừa thấy Thanh Ngân bước vào lớp Quốc An đã quan tâm.
-Vẫn còn đang ngủ, tối qua chắc gặp ác mộng nên ngủ không ngon.
Hoàng nghe mà chẳng hiểu hai người này nói gì, nghỉ một buổi chiều hôm qua mà cứ như cả tháng vậy.
-Nè, hai người nói cái gì tôi chả hiểu gì hết vậy.
-Cậu cũng chẳng cần phải hiểu. Quốc An nói xong đi về chỗ, còn Ngân thì bật cười trước cái mặt ngu ngơ của Hoàng.
-Tên lớp trưởng trời đánh, Ngân cậu kể tôi nghe có chuyện gì thế?
Hoàng nhìn với ánh mắt thỉnh cầu, thấy tội nghiệp Ngân không đành từ chối, dù gì cậu ấy biết cũng chẳng sao. Nghe xong câu chuyện, ánh mắt Hoàng trở nên giận dữ, nếu Ngân không cản thì cậu đã chạy ngay đến ký túc xá tìm nó rồi, con nhỏ này cứ thả ra một xíu là gặp chuyện, bây giờ chỉ mong sao tan học nhanh nhanh để chạy đến gặp nó thôi.
Hôm nay hắn đi dạy với tinh thần phấn khởi, đã tìm ra đôi giày khác trả cho nó rồi, bảo đảm nó sẽ rất vui sướng mà nhả cẫng lên. Tưởng tượng ra viễn cảnh nó sẽ làm theo mọi yêu cầu của mình làm hắn khoái chí cười một mình. Đang vui vẻ mặt hắn bỗng tối sầm vì không thấy nó đi học, con nhỏ này lại trốn học nữa sao, lần này phải dùng biện pháp mạnh mới được.
Hắn lấy điện thoại ra gọi nhưng không bắt máy, không chờ đợi được, hắn gọi Thanh Ngân ra hỏi chuyện.
-Sao hôm nay bạn Thiên Anh không đi học?
Ngân thấy hơi lạ, đâu phải lần đầu tiên nó nghỉ học đâu mà thầy lại quan tâm như thế, sáng giờ đã ba người hỏi chuyện của nó rồi.
-Dạ, bạn ấy mệt nên xin nghỉ ạ. Ngân trả lời lễ phép.
-Mệt? Ốm à? Giọng hắn bắt đầu lo lắng.
-Thật ra thì tối qua bạn ấy bị kẹt trong nhà vệ sinh của trường, vì hoảng sợ quá nên….
-Được rồi, em vào lớp đi.
Chuyện như thế này mà đến giờ hắn mới biết, tối qua có nhiều việc phải lo quá nên không quan tâm gì đến nó, hắn thật là đáng trách. Chạy một mạch qua ký túc xá, đẩy cửa bước vào thấy nó nằm cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, hắn nhẹ nhàng bước tới ngồi bên cạnh. Dịu dàng vuốt tóc nó, hắn nói thật nhỏ nhẹ.
-Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh, chắc em sợ hãi lắm.
Đặt nụ hôn lên má nó, miệng khẽ mỉm cười nhìn nó trở mình thức giấc. Dụi dụi mắt, nó như không tin vào mắt mình.
-Ơ, sao thầy lại ở đây?
-Vì em cúp học nên phải qua phụ đạo riêng cho em. Hắn búng nhẹ vào trán nó.
-Hic, nghỉ một ngày mà cũng chẳng được yên thân, người yêu gì đâu mà ác quá. Nó nũng nịu.
-Ai biểu học dốt. Em là người hay là heo đội lốt người mà ngủ đến giờ này mới dậy hả?
Nhắc đến giờ mới nhớ, nó vơ tay lấy điện thoại xem, gần 10h sáng rồi không ngờ mình ngủ ghê thật.
-Tránh ra, em đi rửa mặt đã.
Nó đẩy hắn qua một bên rồi bước xuống giường.
-A….. Cái chân va vào cạnh giường ngay chỗ vết thương làm nó rên khẽ.
-Sao thế? Để anh xem.
Nhìn thấy vết thương trên chân nó, hắn lo lắng.
-Cái này là sao?
-Hôm qua em bị té. Nó nói giọng như biết lỗi.
-Sao mà té?
-Em với Hoàng đi xe đạp bị…..
Chưa đợi nó nói xong hắn đã quát to
-Lần sau cấm em đi xe với Hoàng nữa.
-Vô lý, cái này là tai nạn ngoài ý muốn mà. Nó gân cỗ lên cãi, người yêu mình sao lại có lúc vô lý vậy không biết.
-Còn cãi? Có nghe lời không hả?
Mặt hắn đầy tức giận làm nó không dám cãi lời, sau này đợi hắn bình tĩnh chắc không sao.
-DẠ VÂNG Ạ..
-Có đau lắm không? Hắn dịu giọng.
-Đau lắm, đi không được luôn. Hay anh bế em đi.
Nó nhõng nhẽo, có người yêu để hành hạ cũng thích thật đấy.
-Thật không đó? Hắn nghi ngờ.
-Thật. Em mà đi là vết thương chảy máu đau lắm.
Cô nhóc này đúng là lắm chiêu, cũng biết bày trò để hành hạ người khác quá mà, thôi thì chiều ý một lần cho em nó vui vậy..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.