Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 33
sauluoi
29/01/2016
Hắn bế nó vào nhà vệ sinh, rồi đứng khoanh tay chờ.
-Anh định đứng đây luôn à? Ra ngoài cho em làm việc chứ.
Người ta vệ sinh cá nhân, còn thay quần áo nữa mà hắn đứng đây làm sao mà làm được, người yêu gì đâu mà chẳng hiểu ý đồng đội gì hết à.
Hắn nở một nụ cười gian tà.
-Ừ, chân em đau mà, chắc đi đứng khó khăn nên anh ở lại giúp đỡ.
-Không cần, giúp tới đây được rồi, khi nào thay quần áo xong em gọi. Nó dùng hai tay đẩy hắn nhưng hắn chẳng thèm nhúc nhích.
-Em cứ thay quần áo đi, có gì đâu mà ngại. Đàn ông với nhau cả mà. Hắn bật cười thành tiếng chọc quê nó, mắt nhìn nó từ trên xuống dưới ra vẻ thông cảm.
-ANH BỊ MÙ HẢ? NGƯỜI TA NỮ TÍNH VẬY MÀ KÊU ĐÀN ÔNG….
Nó tức tối hét lớn đến nỗi hắn dùng hai tay bịt tai chạy ra ngoài vẫn không xi nhê. Trời ạ, con gái gì mà dữ ghê gớm.
-Anh đùa thôi, người yêu anh là đẹp gái nhất. Nhanh lên anh chờ nhé.
Lại nịnh, người yêu đúng là chỉ giỏi mỗi khoản này.
Xong xuôi, hắn bế nó ra ngoài.
-Em có nặng không người yêu?
-Không…..
Chưa kịp mừng rỡ với câu trả lời ngọt ngào ấy nó đã bị dội một gáo nước lạnh vào người.
-Không…..nhẹ hơn con heo mẹ.
Người yêu khoái chí cười lớn, còn nó đánh bộp bộp vào ngực hắn.
-Đồ đáng ghét nhà anh, không biết nói giảm nói tránh à?
-Anh là giáo viên tiếng anh chứ có phải ngữ văn đâu, có sao nói vậy.
-Sai lầm vẫn là em, sai lầm khi chọn người yêu dạy anh văn. Nó lắc lắc đầu.
-Sai lầm cái đầu cô. Nói anh nghe tối qua sao lại bị kẹt trong nhà vệ sinh hả?
Đặt nó ngồi trên đùi, hắn vừa vuốt tóc vừa hỏi.
-Em cũng không biết nữa, em vào tìm điện thoại, rồi trượt té, sau đó tự nhiên cửa nhà vệ sinh đóng lại chắc là tại gió mạnh. Em mở cách nào cũng không ra được. Sáng ngủ dậy không hiểu sao nó lại nằm ở đây. Nó chỉ vào cái điện thoại thân yêu.
-Sau đó sao? Em ở trong đó đến bao giờ? Sao lại vê được? Hắn thắc mắc.
-Em không biết ở trong đó bao lâu nữa, nhưng lúc đó rất tối lại không có đèn, chân bị chảy máu nhiều nữa. Phải rất lâu sau Quốc An mới mở cửa cứu em ra. Nó mường tượng lại cảnh hôm qua vẫn còn rùng mình.
-Quốc An? Sao cậu ấy lại biết em ở đó? Hắn thoáng cau mày, cậu học trò này sao cứ thường xuyên xuất hiện bên cạnh nó thế nhỉ.
-Em không biết nữa, chắc tại không thấy em về nên Thanh Ngân nhờ cậu ấy tìm.
-Lần sau nhớ cẩn thận, lúc nào cũng mang theo điện thoại bên mình để có việc gì còn gọi được biết không hả?
-Yes, madam.
-Còn nữa, cấm em thân thiết với Quốc An nữa.
-Tại sao? Nó thắc mắc, Quốc An tốt như vậy sao lại không cho nó thân chứ, riết rồi chắc nó không được chơi với ai luôn quá.
-Nhiều chuyện, chỉ cần nghe lời, không được hỏi.
-Đồ xấu tính. Nó lẩm bẩm.
-Tôi là vậy đó, cô lọt vào tay tôi rồi, muốn thoát ra cũng không được đâu.
Cái mặt hắn gian thôi rồi, tình hình này chắc khổ với hắn dài dài quá.
-À, giờ anh phải đi gặp khách hàng, không đi ăn trưa với em được, em ăn một mình nha. Hắn nựng má nó cưng chiều.
-Khách hàng? Dạy học mà cũng có khách hàng nữa hả? Nó ngu ngơ không hiểu.
-Anh gặp khách hàng của công ty, anh đã đồng ý trở về phụ giúp ba rồi.
-Vậy anh không đi dạy nữa sao? Nó bất ngờ.
-Cuối năm học này anh sẽ nghỉ dạy luôn.
Thấy nó buồn buồn, hắn cũng thấy thương, nhưng biết làm gì bây giờ công ty không thể không lo, vả lại hắn cũng đã quên chuyện cũ, đến lúc phải trở về với công việc mình rồi.
-Anh đi làm có phải lúc nào cũng có mấy em thư ký xinh đẹp kè kè bên không? Nó bắt đầu nổi máu ghen.
-Người yêu có phải xem phim nhiều bị ảnh hưởng không? Thư ký của anh là con trai đàng hoàng. Được chưa hả?
-Chưa được, sau này đi làm dù có bận rộn thế nào cũng phải báo cáo với em, biết chưa hả?
-Vâng. Còn gì nữa không?
-Đi làm không được tuyển con gái đẹp, không được léng phéng với ai, nếu không thì chết với em.
-Anh biết rồi. Người yêu anh chưa gì hết đã ra dáng làm vợ rồi hen.
-Chứ sao, không quản lý anh chạy mất sao.
-Yêu em không hết nữa sao chạy được chứ. Anh về nha người yêu, nhớ ăn trưa không được bỏ bữa nha.
-Dạ. Anh đi cẩn thận nha.
Người yêu về rồi nó cảm thấy có chút buồn. Sau này sẽ không được gặp thường xuyên nữa, có khi nào ra ngoài gặp em chân dài nào khác sẽ không còn yêu mình nữa không? Cũng dễ lắm chứ, anh đẹp trai, giàu có, lại giỏi giang như vậy chắc chắn sẽ có nhiều người vây quanh. Còn nó là gì cơ chứ, chỉ là một con nhóc chư đủ trưởng thành để giữ người yêu bên cạnh. Haizz, mấy cái chuyện yêu đương này đúng là phức tạp thật.
…..
-Anh định đứng đây luôn à? Ra ngoài cho em làm việc chứ.
Người ta vệ sinh cá nhân, còn thay quần áo nữa mà hắn đứng đây làm sao mà làm được, người yêu gì đâu mà chẳng hiểu ý đồng đội gì hết à.
Hắn nở một nụ cười gian tà.
-Ừ, chân em đau mà, chắc đi đứng khó khăn nên anh ở lại giúp đỡ.
-Không cần, giúp tới đây được rồi, khi nào thay quần áo xong em gọi. Nó dùng hai tay đẩy hắn nhưng hắn chẳng thèm nhúc nhích.
-Em cứ thay quần áo đi, có gì đâu mà ngại. Đàn ông với nhau cả mà. Hắn bật cười thành tiếng chọc quê nó, mắt nhìn nó từ trên xuống dưới ra vẻ thông cảm.
-ANH BỊ MÙ HẢ? NGƯỜI TA NỮ TÍNH VẬY MÀ KÊU ĐÀN ÔNG….
Nó tức tối hét lớn đến nỗi hắn dùng hai tay bịt tai chạy ra ngoài vẫn không xi nhê. Trời ạ, con gái gì mà dữ ghê gớm.
-Anh đùa thôi, người yêu anh là đẹp gái nhất. Nhanh lên anh chờ nhé.
Lại nịnh, người yêu đúng là chỉ giỏi mỗi khoản này.
Xong xuôi, hắn bế nó ra ngoài.
-Em có nặng không người yêu?
-Không…..
Chưa kịp mừng rỡ với câu trả lời ngọt ngào ấy nó đã bị dội một gáo nước lạnh vào người.
-Không…..nhẹ hơn con heo mẹ.
Người yêu khoái chí cười lớn, còn nó đánh bộp bộp vào ngực hắn.
-Đồ đáng ghét nhà anh, không biết nói giảm nói tránh à?
-Anh là giáo viên tiếng anh chứ có phải ngữ văn đâu, có sao nói vậy.
-Sai lầm vẫn là em, sai lầm khi chọn người yêu dạy anh văn. Nó lắc lắc đầu.
-Sai lầm cái đầu cô. Nói anh nghe tối qua sao lại bị kẹt trong nhà vệ sinh hả?
Đặt nó ngồi trên đùi, hắn vừa vuốt tóc vừa hỏi.
-Em cũng không biết nữa, em vào tìm điện thoại, rồi trượt té, sau đó tự nhiên cửa nhà vệ sinh đóng lại chắc là tại gió mạnh. Em mở cách nào cũng không ra được. Sáng ngủ dậy không hiểu sao nó lại nằm ở đây. Nó chỉ vào cái điện thoại thân yêu.
-Sau đó sao? Em ở trong đó đến bao giờ? Sao lại vê được? Hắn thắc mắc.
-Em không biết ở trong đó bao lâu nữa, nhưng lúc đó rất tối lại không có đèn, chân bị chảy máu nhiều nữa. Phải rất lâu sau Quốc An mới mở cửa cứu em ra. Nó mường tượng lại cảnh hôm qua vẫn còn rùng mình.
-Quốc An? Sao cậu ấy lại biết em ở đó? Hắn thoáng cau mày, cậu học trò này sao cứ thường xuyên xuất hiện bên cạnh nó thế nhỉ.
-Em không biết nữa, chắc tại không thấy em về nên Thanh Ngân nhờ cậu ấy tìm.
-Lần sau nhớ cẩn thận, lúc nào cũng mang theo điện thoại bên mình để có việc gì còn gọi được biết không hả?
-Yes, madam.
-Còn nữa, cấm em thân thiết với Quốc An nữa.
-Tại sao? Nó thắc mắc, Quốc An tốt như vậy sao lại không cho nó thân chứ, riết rồi chắc nó không được chơi với ai luôn quá.
-Nhiều chuyện, chỉ cần nghe lời, không được hỏi.
-Đồ xấu tính. Nó lẩm bẩm.
-Tôi là vậy đó, cô lọt vào tay tôi rồi, muốn thoát ra cũng không được đâu.
Cái mặt hắn gian thôi rồi, tình hình này chắc khổ với hắn dài dài quá.
-À, giờ anh phải đi gặp khách hàng, không đi ăn trưa với em được, em ăn một mình nha. Hắn nựng má nó cưng chiều.
-Khách hàng? Dạy học mà cũng có khách hàng nữa hả? Nó ngu ngơ không hiểu.
-Anh gặp khách hàng của công ty, anh đã đồng ý trở về phụ giúp ba rồi.
-Vậy anh không đi dạy nữa sao? Nó bất ngờ.
-Cuối năm học này anh sẽ nghỉ dạy luôn.
Thấy nó buồn buồn, hắn cũng thấy thương, nhưng biết làm gì bây giờ công ty không thể không lo, vả lại hắn cũng đã quên chuyện cũ, đến lúc phải trở về với công việc mình rồi.
-Anh đi làm có phải lúc nào cũng có mấy em thư ký xinh đẹp kè kè bên không? Nó bắt đầu nổi máu ghen.
-Người yêu có phải xem phim nhiều bị ảnh hưởng không? Thư ký của anh là con trai đàng hoàng. Được chưa hả?
-Chưa được, sau này đi làm dù có bận rộn thế nào cũng phải báo cáo với em, biết chưa hả?
-Vâng. Còn gì nữa không?
-Đi làm không được tuyển con gái đẹp, không được léng phéng với ai, nếu không thì chết với em.
-Anh biết rồi. Người yêu anh chưa gì hết đã ra dáng làm vợ rồi hen.
-Chứ sao, không quản lý anh chạy mất sao.
-Yêu em không hết nữa sao chạy được chứ. Anh về nha người yêu, nhớ ăn trưa không được bỏ bữa nha.
-Dạ. Anh đi cẩn thận nha.
Người yêu về rồi nó cảm thấy có chút buồn. Sau này sẽ không được gặp thường xuyên nữa, có khi nào ra ngoài gặp em chân dài nào khác sẽ không còn yêu mình nữa không? Cũng dễ lắm chứ, anh đẹp trai, giàu có, lại giỏi giang như vậy chắc chắn sẽ có nhiều người vây quanh. Còn nó là gì cơ chứ, chỉ là một con nhóc chư đủ trưởng thành để giữ người yêu bên cạnh. Haizz, mấy cái chuyện yêu đương này đúng là phức tạp thật.
…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.