Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 69
sauluoi
17/02/2016
-Tôi đưa bà về.
Hoàng không còn nhận ra ở nó nét vô tư hồn nhiên ngày nào nữa, mà thay vào đó là sự u buồn chôn sâu trong lòng không thể chia sẻ cùng ai, thân hình mảnh mai yếu đuối của nó tưởng chừng như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi. Trên đường về nó và Hoàng không ai nói với nhau một câu nào, ánh mắt đượm buồn luôn hướng về một nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ, nơi có thể nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của những ngày trước kia.
-Tôi biết bà có chuyện buồn nhưng hãy mạnh mẽ lên nhé, bất cứ khi nào tôi và Ngân cũng luôn ở bên cạnh bà. Hoàng nắm tay nó an ủi.
- Cảm ơn. Nó bước thật nhanh vào ngôi nhà rộng lớn đó, ước gì có thể quên hết mọi chuyện để ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
………..
-Quốc An, lúc nãy tôi thấy Mon đứng ở trước cửa phòng bệnh…. Hoàng đưa nó về còn Ngân vào thăm Quốc An. Nhìn biểu hiện của nó, cô biết rằng nó vẫn còn tình cảm với cậu, chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra thì họ mới như vậy.
-Cậu ấy…đâu rồi? Có ổn không?
Mặc dù tự nhủ sẽ không bao giờ quan tâm đến nữa, nhưng khi nhắc đến nó Quốc An vẫn không kiềm lòng được.
-Hoàng đưa về rồi, có vẻ như cuộc sống không được tốt lắm, bạn ấy ốm yếu xanh xao lắm.
-Đó là sự lựa chọn của cậu ấy.
-Cậu có bao giờ nghĩ là bạn ấy có nỗi khổ gì đó mới làm như vậy không? Lúc nãy bạn ấy khóc rất thương tâm nhưng tôi hỏi gì cũng không nói. Tôi thật sự không muốn nhìn cả hai phải đau khổ như vậy.
-Tôi không muốn quan tâm nữa.
Quốc An quay mặt đi chỗ khác, Ngân hiểu ý nên đứng lên đi về. Có khi nào sự thật giống như Ngân nói không? Tuần sau xuất viện nhất định cậu phải đến tìm nó một lần nữa để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, cho dù còn 1% hi vọng cậu cũng sẽ làm.
…..
Chủ nhật, nó tỉnh dậy đã thấy Duy Minh nằm kế bên, không biết đêm qua mấy giờ mới về nhà nữa. Người hắn nồng nặc mùi rượu làm nó buồn nôn khủng khiếp, không muốn ở lâu trong phòng căn phòng ngột ngạt đó, nó ra vườn ngồi ngắm cảnh cho tinh thần thoải mái hơn.
Từ trong nhìn ra thấy nó cứ mân mê sợi dây chuyền đeo trên cổ hắn hơi bực bội. Cố giữ bình tĩnh, hắn bước tới ngồi cạnh nó.
-Sao không ngủ thêm?
Thấy nó không trả lời, hắn cau mày khó chịu.
-Em ghét tôi lắm sao?
-Tôi chỉ là hối hận vì ngày xưa đã từng yêu anh.
-Hối hận? Chẳng phải chúng ta đã rất vui vẻ sao?
-Đúng, đã từng như thế nhưng chính anh đã phá đỗ nó, bây giờ trong tôi chỉ có hận anh mà thôi.
Nó chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó và hắn trở nên như vậy, cho dù cố gắng để xem hắn như một người xa lạ cũng trở nên khó khăn thì cảm giác yêu thương làm gì còn nữa.
-Tôi phá đỗ? Chẳng phải chính em là người chủ động chia tay hay sao? Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà em có thể đến với hắn ta nhanh như vậy.
Hắn nhớ rõ cái ngày mà nó nói lời chia tay, khi đó nó còn đang trong vòng tay một thằng đàn ông khác.
-Còn anh thì sao? Anh còn có thể lên giường với người khác ngay cả khi còn quen tôi mà. Chuyện nó uất ức bao lâu nay mới có cơ hội để nói ra.
-Đó chỉ là hiểu lầm.
-Vậy sao anh không giải thích, bây giờ anh mới nói còn có tác dụng gì nữa.
-Tôi sẽ có cách làm cho em quên được hắn ta.
Hắn giựt lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ nó, bất cứ thứ gì thuộc về hắn ta tôi cũng sẽ phá hủy.
-Anh điên rồi, anh tưởng anh làm như vậy tôi sẽ quên cậu ấy sao? Không bao giờ, trừ khi anh giết tôi.
Nghe nó dứt khoát hắn càng điên tiết, hắn có chỗ gì không tốt chứ? Bên cạnh hắn, nó sẽ có tương lai sự nghiệp rộng mở, không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, sẽ có một cuộc sống quý tộc mà bao cô gái ao ước.
-Em tưởng tôi không dám làm gì em sao?
Ánh mắt hắn đầy lửa, sự tức giận đã làm hắn mất kiểm soát bản thân mình. Chưa bao giờ nó thấy hắn hung hãn như thế này.
-Anh muốn làm gì? Giết tôi ư? Tôi cũng chẳng muốn sống cuộc sống như địa ngục này nữa.
-Thì ra bấy lâu nay em xem đây là địa ngục sao? Tôi có thể làm cho nó tồi tệ hơn em nghĩ nhiều, tôi sẽ cho em chứng kiến người tình mình chết như thế nào.
Nghe những lời nói của hắn mà nó hốt hoảng, nó có thể chết nhưng xin đừng đụng đến cậu ấy, nếu hắn làm thật thì chắc nó cũng sẽ chẳng sống nổi.
-Anh dám làm gì cậu ấy tôi sẽ không tha cho anh đâu.
-Còn tùy thuộc vào thái độ của em đó, nếu em cứ ngoan cố chống đối thì tôi không bảo đảm cậu ta sẽ được yên thân đâu.
Sao cuộc đời lại trớ trêu đem cuộc đời của nó với hắn lại với nhau cơ chứ. Những tưởng sau những sóng gió gia đình, ông trời mang tình yêu của Quốc An đến sưởi ấm, thắp lên niềm hi vọng về một tương lai tốt đẹp trong nó. Nhưng nào ngờ những điều đó chỉ là khởi đầu cho những đau khổ mà nó đang gánh chịu mà thôi. Nó chẳng còn động lực để tiếp tục nữa, thôi thì hi vọng cái chết sẽ giúp nó giải thoát và mang lại cuộc sống yên ổn cho người nó yêu thương.
………
Hoàng không còn nhận ra ở nó nét vô tư hồn nhiên ngày nào nữa, mà thay vào đó là sự u buồn chôn sâu trong lòng không thể chia sẻ cùng ai, thân hình mảnh mai yếu đuối của nó tưởng chừng như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi. Trên đường về nó và Hoàng không ai nói với nhau một câu nào, ánh mắt đượm buồn luôn hướng về một nơi xa xăm bên ngoài cửa sổ, nơi có thể nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của những ngày trước kia.
-Tôi biết bà có chuyện buồn nhưng hãy mạnh mẽ lên nhé, bất cứ khi nào tôi và Ngân cũng luôn ở bên cạnh bà. Hoàng nắm tay nó an ủi.
- Cảm ơn. Nó bước thật nhanh vào ngôi nhà rộng lớn đó, ước gì có thể quên hết mọi chuyện để ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
………..
-Quốc An, lúc nãy tôi thấy Mon đứng ở trước cửa phòng bệnh…. Hoàng đưa nó về còn Ngân vào thăm Quốc An. Nhìn biểu hiện của nó, cô biết rằng nó vẫn còn tình cảm với cậu, chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra thì họ mới như vậy.
-Cậu ấy…đâu rồi? Có ổn không?
Mặc dù tự nhủ sẽ không bao giờ quan tâm đến nữa, nhưng khi nhắc đến nó Quốc An vẫn không kiềm lòng được.
-Hoàng đưa về rồi, có vẻ như cuộc sống không được tốt lắm, bạn ấy ốm yếu xanh xao lắm.
-Đó là sự lựa chọn của cậu ấy.
-Cậu có bao giờ nghĩ là bạn ấy có nỗi khổ gì đó mới làm như vậy không? Lúc nãy bạn ấy khóc rất thương tâm nhưng tôi hỏi gì cũng không nói. Tôi thật sự không muốn nhìn cả hai phải đau khổ như vậy.
-Tôi không muốn quan tâm nữa.
Quốc An quay mặt đi chỗ khác, Ngân hiểu ý nên đứng lên đi về. Có khi nào sự thật giống như Ngân nói không? Tuần sau xuất viện nhất định cậu phải đến tìm nó một lần nữa để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, cho dù còn 1% hi vọng cậu cũng sẽ làm.
…..
Chủ nhật, nó tỉnh dậy đã thấy Duy Minh nằm kế bên, không biết đêm qua mấy giờ mới về nhà nữa. Người hắn nồng nặc mùi rượu làm nó buồn nôn khủng khiếp, không muốn ở lâu trong phòng căn phòng ngột ngạt đó, nó ra vườn ngồi ngắm cảnh cho tinh thần thoải mái hơn.
Từ trong nhìn ra thấy nó cứ mân mê sợi dây chuyền đeo trên cổ hắn hơi bực bội. Cố giữ bình tĩnh, hắn bước tới ngồi cạnh nó.
-Sao không ngủ thêm?
Thấy nó không trả lời, hắn cau mày khó chịu.
-Em ghét tôi lắm sao?
-Tôi chỉ là hối hận vì ngày xưa đã từng yêu anh.
-Hối hận? Chẳng phải chúng ta đã rất vui vẻ sao?
-Đúng, đã từng như thế nhưng chính anh đã phá đỗ nó, bây giờ trong tôi chỉ có hận anh mà thôi.
Nó chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó và hắn trở nên như vậy, cho dù cố gắng để xem hắn như một người xa lạ cũng trở nên khó khăn thì cảm giác yêu thương làm gì còn nữa.
-Tôi phá đỗ? Chẳng phải chính em là người chủ động chia tay hay sao? Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà em có thể đến với hắn ta nhanh như vậy.
Hắn nhớ rõ cái ngày mà nó nói lời chia tay, khi đó nó còn đang trong vòng tay một thằng đàn ông khác.
-Còn anh thì sao? Anh còn có thể lên giường với người khác ngay cả khi còn quen tôi mà. Chuyện nó uất ức bao lâu nay mới có cơ hội để nói ra.
-Đó chỉ là hiểu lầm.
-Vậy sao anh không giải thích, bây giờ anh mới nói còn có tác dụng gì nữa.
-Tôi sẽ có cách làm cho em quên được hắn ta.
Hắn giựt lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ nó, bất cứ thứ gì thuộc về hắn ta tôi cũng sẽ phá hủy.
-Anh điên rồi, anh tưởng anh làm như vậy tôi sẽ quên cậu ấy sao? Không bao giờ, trừ khi anh giết tôi.
Nghe nó dứt khoát hắn càng điên tiết, hắn có chỗ gì không tốt chứ? Bên cạnh hắn, nó sẽ có tương lai sự nghiệp rộng mở, không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, sẽ có một cuộc sống quý tộc mà bao cô gái ao ước.
-Em tưởng tôi không dám làm gì em sao?
Ánh mắt hắn đầy lửa, sự tức giận đã làm hắn mất kiểm soát bản thân mình. Chưa bao giờ nó thấy hắn hung hãn như thế này.
-Anh muốn làm gì? Giết tôi ư? Tôi cũng chẳng muốn sống cuộc sống như địa ngục này nữa.
-Thì ra bấy lâu nay em xem đây là địa ngục sao? Tôi có thể làm cho nó tồi tệ hơn em nghĩ nhiều, tôi sẽ cho em chứng kiến người tình mình chết như thế nào.
Nghe những lời nói của hắn mà nó hốt hoảng, nó có thể chết nhưng xin đừng đụng đến cậu ấy, nếu hắn làm thật thì chắc nó cũng sẽ chẳng sống nổi.
-Anh dám làm gì cậu ấy tôi sẽ không tha cho anh đâu.
-Còn tùy thuộc vào thái độ của em đó, nếu em cứ ngoan cố chống đối thì tôi không bảo đảm cậu ta sẽ được yên thân đâu.
Sao cuộc đời lại trớ trêu đem cuộc đời của nó với hắn lại với nhau cơ chứ. Những tưởng sau những sóng gió gia đình, ông trời mang tình yêu của Quốc An đến sưởi ấm, thắp lên niềm hi vọng về một tương lai tốt đẹp trong nó. Nhưng nào ngờ những điều đó chỉ là khởi đầu cho những đau khổ mà nó đang gánh chịu mà thôi. Nó chẳng còn động lực để tiếp tục nữa, thôi thì hi vọng cái chết sẽ giúp nó giải thoát và mang lại cuộc sống yên ổn cho người nó yêu thương.
………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.