Chương 14
zenny trần
17/03/2017
Sau khi trở về căn cứ thì hắn trực tiếp giao mọi chuyện lại
cho đàn em rồi lên con moto phóng nhanh về nhà. Lúc này trong
nhà ko có ai vì Luci và Kin đã đi đến trường. Hắn đi lên phòng
tự mình xử lí vết thương trên tay mình rồi đi tắm. 5p sau hắn
từ phòng tắm bước ra thì nghe thấy tiếng của nó và mọi người dưới nhà thì hắn cũng hiểu ra là Luci và tụi nó tới chơi.
Vì không muốn mọi người lo lắng hắn nhanh chóng khoác chiếc áo sơ đi dài tay đi xuống nhà. Vừa thấy hắn Kin liền đến đập vai
hắn nhưng vô tình đập đè cánh tay bị thương làm hắn vô thức
nhíu mày nhưng cái nhíu mày ấy vô tình lọt vào mắt một người
- Hôm nay sao lại nghỉ vậy nhóc?
- Có chút việc thôi
Mọi người nghe xong cũng chỉ “ừ” nhẹ một tiếng rồi lại rơi vào trầm lặng. Hắn ko khỏi thắc mắc tại sao tụi nó tới nhà hắn vì hắn vốn là người không quen đưa bạn bè về nhà
- Tại sao mọi người tới đây?
Luci nghe câu hỏi của hắn mà té ngửa và tụi nó cũng z vừa quê vừa bực mình. Có ý tốt sang xem hắn thế nào ai ngờ bị hắn tạt cho nguyên gáo nước lạnh. Cô bực mình đứng lên nói
- Tụi này có ý tốt đên đây xem ông thế nào. Chắc ko sao ùi tụi này về
Tụi nó vừa đứng lên đi về thì hắn nhỏ nhẹ lên tiếng
- Xin lỗi mọi người ở lại đi
Ai cũng há hốc mồn vì câu nói kia đc thốt ra từ miệng hắn con người từ nhỏ không bao giờ biết xin lỗi ai z mà hôm nay haiz haiz…. Thiệt khó tin mà. Mọi người cũng không ai nói gì quay lại ngồi với nhau rồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất đặc biệt là bộ 3 Luci cô và kin anh thì chỉ lâu lâu phụ hoạ giùm cô thui. Còn riêng hai băng tảng thì sao nó thì ngồi nghe hoài nên cũng chán đành gắn tai nghe rồi đi ra vườn vô tình hắn gặp hắn đang ngồi làm việc dưới bóng cây( sở thích của hắn khi ở nhà) nó đi lại gần hắn nhưng hắn ko hề phát hiện ra ngồi nhìn hắn một lúc lâu đến lúc hắn làm việc xong quay người đứng dậy thì vô tình cánh tay bị thương đụng trúng lưng ghế làm cho vết thương rỉ máu
Hắn thấy hắn bị thương trong lòng lại trào lên nỗi xót xa mà nó không hiểu tại sao. Nó không suy nghĩ liền chạy lại bên hắn giữ cánh tay bị thương của hắn xót xa hỏi
- Đau không?
Nó biết câu hỏi thật sự rất ngốc nhưng nó ko hiểu sao mìn lại thốt ra những lời đó. Hắn ko nói gì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với nó rồi lắc đầu
- Vào nhà đi tôi băng bó cho
Nó nắm tay hắn kéo hắn vào nhà lúc này mọi người đã xuống bếp chuẩn bị đồ ăn tối nên không ai để ý hai người cả nếu không chắc tụi nó đã hét àm ĩ lên ùi đặc biệt là ai thì mọi người chắc cũng biết ha. Vừa lên đến phòng hắn nó đã đẩy hắn ngồi trên giường còn mình thì đi kiếm bông băng để xử lí vết thương giúp hắn. Nó nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi trên người hắn xuống vừa cởi vừa đỏ mặt vì nó chưa bao giờ làm chuyện như vậy cả. Nhẹ nhàng đổ thuốc khử trùng vết thương vừa hỏi hắn
- Tại sao bị trúng đạn
- Vì lô hàng nên bị lão bắn không sao vết thương nhỏ thôi
Đúng vậy một phát đạn đối với người như nó và hắn cũng chỉ là vết thương nhẹ vì dù sao họ cũng là những sát thủ những người đã quen sông trong cảnh chém giết mà. Nó cũng chẳng nói gì chỉ chăm chú lo xử lí vết thương cho hắn sau khi băng bó xong nó quay bước xuống lầu thì bị khựng lại bởi câu hỏi bất ngờ của hắn
- Cô quan tâm tôi sao?
Nó không nói gì chỉ quay lại nhìn hắn nhưng đôi mắt lại hiện lên sự bối rối rồi quay bước đi. Và đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bối rối trong con người nó.
- Hôm nay sao lại nghỉ vậy nhóc?
- Có chút việc thôi
Mọi người nghe xong cũng chỉ “ừ” nhẹ một tiếng rồi lại rơi vào trầm lặng. Hắn ko khỏi thắc mắc tại sao tụi nó tới nhà hắn vì hắn vốn là người không quen đưa bạn bè về nhà
- Tại sao mọi người tới đây?
Luci nghe câu hỏi của hắn mà té ngửa và tụi nó cũng z vừa quê vừa bực mình. Có ý tốt sang xem hắn thế nào ai ngờ bị hắn tạt cho nguyên gáo nước lạnh. Cô bực mình đứng lên nói
- Tụi này có ý tốt đên đây xem ông thế nào. Chắc ko sao ùi tụi này về
Tụi nó vừa đứng lên đi về thì hắn nhỏ nhẹ lên tiếng
- Xin lỗi mọi người ở lại đi
Ai cũng há hốc mồn vì câu nói kia đc thốt ra từ miệng hắn con người từ nhỏ không bao giờ biết xin lỗi ai z mà hôm nay haiz haiz…. Thiệt khó tin mà. Mọi người cũng không ai nói gì quay lại ngồi với nhau rồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất đặc biệt là bộ 3 Luci cô và kin anh thì chỉ lâu lâu phụ hoạ giùm cô thui. Còn riêng hai băng tảng thì sao nó thì ngồi nghe hoài nên cũng chán đành gắn tai nghe rồi đi ra vườn vô tình hắn gặp hắn đang ngồi làm việc dưới bóng cây( sở thích của hắn khi ở nhà) nó đi lại gần hắn nhưng hắn ko hề phát hiện ra ngồi nhìn hắn một lúc lâu đến lúc hắn làm việc xong quay người đứng dậy thì vô tình cánh tay bị thương đụng trúng lưng ghế làm cho vết thương rỉ máu
Hắn thấy hắn bị thương trong lòng lại trào lên nỗi xót xa mà nó không hiểu tại sao. Nó không suy nghĩ liền chạy lại bên hắn giữ cánh tay bị thương của hắn xót xa hỏi
- Đau không?
Nó biết câu hỏi thật sự rất ngốc nhưng nó ko hiểu sao mìn lại thốt ra những lời đó. Hắn ko nói gì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với nó rồi lắc đầu
- Vào nhà đi tôi băng bó cho
Nó nắm tay hắn kéo hắn vào nhà lúc này mọi người đã xuống bếp chuẩn bị đồ ăn tối nên không ai để ý hai người cả nếu không chắc tụi nó đã hét àm ĩ lên ùi đặc biệt là ai thì mọi người chắc cũng biết ha. Vừa lên đến phòng hắn nó đã đẩy hắn ngồi trên giường còn mình thì đi kiếm bông băng để xử lí vết thương giúp hắn. Nó nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi trên người hắn xuống vừa cởi vừa đỏ mặt vì nó chưa bao giờ làm chuyện như vậy cả. Nhẹ nhàng đổ thuốc khử trùng vết thương vừa hỏi hắn
- Tại sao bị trúng đạn
- Vì lô hàng nên bị lão bắn không sao vết thương nhỏ thôi
Đúng vậy một phát đạn đối với người như nó và hắn cũng chỉ là vết thương nhẹ vì dù sao họ cũng là những sát thủ những người đã quen sông trong cảnh chém giết mà. Nó cũng chẳng nói gì chỉ chăm chú lo xử lí vết thương cho hắn sau khi băng bó xong nó quay bước xuống lầu thì bị khựng lại bởi câu hỏi bất ngờ của hắn
- Cô quan tâm tôi sao?
Nó không nói gì chỉ quay lại nhìn hắn nhưng đôi mắt lại hiện lên sự bối rối rồi quay bước đi. Và đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bối rối trong con người nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.