Chương 11
Vô Danh
27/06/2014
Với cự li dừng như ko thể nhúc nhíc đc. Hắn đang nằm đè lên nó, hai tay chống xuống đất, nhưng có phần hơi rung. Mồ hôi từ treen người Hắn bắt đầu chảy xuống, và đáp cánh ngay trên khuôn mặt Nó.
Thời gian dường như đứng lại
- Anh.. anh??- Nó
-...- Hắn ko nói gì chỉ hơi nhăn mặt
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó khuyến Nó hơi khó chịu. Nó nhìn ngó đầu nhìn quanh, Nó phá hiện ra cái thùng lúc nãy đang nằm ngay trên người hắn, ko phải Nó.< hắn đỡ cho mình??>
- Anh.. có thể tránh ra ko??- Nó
- hừ- Hắn thở mạnh một hơi cùng với nụ cười nử miệng. Hắn từ từ nâng người mình lên< cái thùng chết tiệt, nạng chết đi đc> hắn nghĩ
Khi hắn đã ngồi dậy thì nó cũng từ từ phủ người rồi ngội dậy đối diện với Hắn. Nhìn hắn hồi lâu Nó phát hiện hình như hắn bị thương thì phải, cứ thấy hắn ôm khư khư cái tay phải của mình.
- Nè, anh ko sao chứ- Nó
- ko s- Hắn nhăn mặt nói
- còn nó….- Nó chỉ chỉ vào cánh tay phải của Hắn, nghiên nghiên cái đầu nhìn.
-ko..-Chưa nói hết đâu
-RẦM- tiếng động mạnh phát ra từ phía cánh cửa khiến cả hai giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng động.
- Cạnh
Nó vội chạy đến cái cửa phòng, hai tay giực mạnh cánh cửa, nhưng nó ko nhúc nhíc, cửa bị đóng và khóa ngoài rồi< sao đây??> Nó nghĩ
- Nè, ai khóa cửa đó, có người trong này mà-Nó
Mặc kệ Nó hét to cỡ nào cũng ko ai nghe ngoài Hắn. Còn người vừa khóa cửa là nhỏ Q.Như. Nhỏ thì sau khi khóa cửa thì chạy lẹ xuống sân trường hướng về phía cổng trường.
-Sao rùi?- N.Anh
- Ổn rùi, cho Nó ở đó tỉnh tâm 1 ngày đi, đi bar ko?- Q.Như đắc ý, cười khoái chí
-ok, tao bao- N.Anh cười với nụ cười gian xảo < tao nhịn mày lâu lắm rồi, dám làm tao bẽ mặc trước anh Tùng nữa chứ, xứ.. mày ko đáng làm cản chân tao> N.Anh nghĩ.
Thư Viện
- Mama ơi, baba ơi cứu con- Nó gào to
Thực ra Nó sợ bóng tối với ma lém. Đứa con gái nào chả thế. Ma thì ai chả sợ. Tuy Nó đánh đc người khác nhờ võ công cao cừng , nhưng ma thì lam sao ma đánh. Càng lúc Nó càng gào théc to hơn, còn hắn thì chỉ ngỡ ngàng ngồi nhìn Nó. Ko có đèn, mà trời càng lúc càng tối, Nó sợ lém ko bt làm gì. Nó kiệt sức ngồi bệt xuống đất khóc thút thít như con nít zậy.
Thấy Nó khóc, Hắn đâm ra cuốn lên, ko biết phải làm gì. Hắn lo lắng tiến lại gần Nó hơi. Giờ thì Hắn mới thấy rõ, mặt Nó sưng hút lên, nước mắt, nước mũi tèm lem đầy mặt. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nó.
Thời gian dường như đứng lại
- Anh.. anh??- Nó
-...- Hắn ko nói gì chỉ hơi nhăn mặt
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó khuyến Nó hơi khó chịu. Nó nhìn ngó đầu nhìn quanh, Nó phá hiện ra cái thùng lúc nãy đang nằm ngay trên người hắn, ko phải Nó.< hắn đỡ cho mình??>
- Anh.. có thể tránh ra ko??- Nó
- hừ- Hắn thở mạnh một hơi cùng với nụ cười nử miệng. Hắn từ từ nâng người mình lên< cái thùng chết tiệt, nạng chết đi đc> hắn nghĩ
Khi hắn đã ngồi dậy thì nó cũng từ từ phủ người rồi ngội dậy đối diện với Hắn. Nhìn hắn hồi lâu Nó phát hiện hình như hắn bị thương thì phải, cứ thấy hắn ôm khư khư cái tay phải của mình.
- Nè, anh ko sao chứ- Nó
- ko s- Hắn nhăn mặt nói
- còn nó….- Nó chỉ chỉ vào cánh tay phải của Hắn, nghiên nghiên cái đầu nhìn.
-ko..-Chưa nói hết đâu
-RẦM- tiếng động mạnh phát ra từ phía cánh cửa khiến cả hai giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng động.
- Cạnh
Nó vội chạy đến cái cửa phòng, hai tay giực mạnh cánh cửa, nhưng nó ko nhúc nhíc, cửa bị đóng và khóa ngoài rồi< sao đây??> Nó nghĩ
- Nè, ai khóa cửa đó, có người trong này mà-Nó
Mặc kệ Nó hét to cỡ nào cũng ko ai nghe ngoài Hắn. Còn người vừa khóa cửa là nhỏ Q.Như. Nhỏ thì sau khi khóa cửa thì chạy lẹ xuống sân trường hướng về phía cổng trường.
-Sao rùi?- N.Anh
- Ổn rùi, cho Nó ở đó tỉnh tâm 1 ngày đi, đi bar ko?- Q.Như đắc ý, cười khoái chí
-ok, tao bao- N.Anh cười với nụ cười gian xảo < tao nhịn mày lâu lắm rồi, dám làm tao bẽ mặc trước anh Tùng nữa chứ, xứ.. mày ko đáng làm cản chân tao> N.Anh nghĩ.
Thư Viện
- Mama ơi, baba ơi cứu con- Nó gào to
Thực ra Nó sợ bóng tối với ma lém. Đứa con gái nào chả thế. Ma thì ai chả sợ. Tuy Nó đánh đc người khác nhờ võ công cao cừng , nhưng ma thì lam sao ma đánh. Càng lúc Nó càng gào théc to hơn, còn hắn thì chỉ ngỡ ngàng ngồi nhìn Nó. Ko có đèn, mà trời càng lúc càng tối, Nó sợ lém ko bt làm gì. Nó kiệt sức ngồi bệt xuống đất khóc thút thít như con nít zậy.
Thấy Nó khóc, Hắn đâm ra cuốn lên, ko biết phải làm gì. Hắn lo lắng tiến lại gần Nó hơi. Giờ thì Hắn mới thấy rõ, mặt Nó sưng hút lên, nước mắt, nước mũi tèm lem đầy mặt. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho Nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.