Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 16:
Chỉ Y
03/08/2024
Ngón út của Ninh Túc dừng lại trên mái tóc tài xế mang theo một xúc cảm dính nhớp, ngón tay để ở khóe môi lập tức bị ‘son môi’ quấn lấy, còn ngón trỏ cũng bị dơi nhỏ cắn.
Vốn dĩ Ninh Túc không quan tâm, nhưng khi cảm thấy các mạch máu trong cơ thể như sắp vỡ ra và bị chúng hút ra ngoài, ánh mắt rời rạc của cậu liền tập trung lại.
Ninh Túc mặc kệ cho chúng hút luôn.
Dơi nhỏ hút no rồi cũng quên mất bản thân nó có thể bay, nó trượt từ trên trán xuống, nương theo khung xương của hộp sọ xuống cằm rồi đáp xuống chiếc ghế trống, trở mình một cái, móng vuốt gập lại không cục cựa nữa.
Lưỡi rắn cũng không còn sức lực, choáng váng rũ xuống khỏi miệng.
Ninh Túc ấy vậy mà nhìn thấy ‘sự thỏa mãn’ từ chúng.
Cậu im lặng một chút.
Thấy xúc tua cũng có dấu hiệu muốn rụng xuống, Ninh Túc đưa tay ra kéo lại, kẹp lên sụn tai còn sót lại trên hộp sọ.
“Thật sao? Vậy để tôi qua xem thử.” Đạo sĩ vịn ghế đứng dậy.
“Ò.” Ninh Túc rời khỏi chỗ ghế điều khiển, nhường đường cho hắn.
“Không được, cậu cứ đứng đó đi.” Ninh Túc vừa đi, đạo sĩ nhìn đầu tóc như mớ rong biển của tài xế có chút rén không dám qua.
Chỉ có mình hắn là tò mò cái này, còn những người khác đều ép chết loại hiếu kỳ này vào đáy lòng.
Sau khi Ninh Túc ngồi xuống, người đàn ông mặc vest từ đầu đến cuối chỉ nói một câu bỗng đứng lên, “Mọi người chắc hẳn cũng muốn làm rõ tình huống hiện tại của chúng ta đúng không? Bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta, hay là chúng ta giới thiệu một chút đi.”
“Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có thể dựa theo những gì trước khi chúng ta lên xe để tìm hiểu xem tại sao chúng ta lại xuất hiện trên xe.”
Người đàn ông mặc vest nhìn thoáng qua mấy người trong xe, thực ra hắn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hiện tại trên xe chỉ còn một học sinh cấp ba, một cô gái giống sinh viên đại học, một cậu nhóc nhỏ yếu và hơi khù khờ cùng với một tên trông như một thầy đồng bịp bợm.
Thành ra hắn chỉ có thể đứng lên hệ thống lại.
“Để tôi mở đầu trước.” Người mặc vest nói, “Tôi tên Quý Minh Thụy, là CEO của một công ty bất động sản, trước khi lên chuyến xe này tôi đang chuẩn bị đi ký một hợp đồng.”
Hắn hơi dừng lại một chút, nói: “Lúc ấy xảy ra một vụ tai nạn giao thông, xe tôi bị một chiếc xe tải đâm bay, lúc tôi tỉnh lại thì ở đây.”
Vốn dĩ Ninh Túc không quan tâm, nhưng khi cảm thấy các mạch máu trong cơ thể như sắp vỡ ra và bị chúng hút ra ngoài, ánh mắt rời rạc của cậu liền tập trung lại.
Ninh Túc mặc kệ cho chúng hút luôn.
Dơi nhỏ hút no rồi cũng quên mất bản thân nó có thể bay, nó trượt từ trên trán xuống, nương theo khung xương của hộp sọ xuống cằm rồi đáp xuống chiếc ghế trống, trở mình một cái, móng vuốt gập lại không cục cựa nữa.
Lưỡi rắn cũng không còn sức lực, choáng váng rũ xuống khỏi miệng.
Ninh Túc ấy vậy mà nhìn thấy ‘sự thỏa mãn’ từ chúng.
Cậu im lặng một chút.
Thấy xúc tua cũng có dấu hiệu muốn rụng xuống, Ninh Túc đưa tay ra kéo lại, kẹp lên sụn tai còn sót lại trên hộp sọ.
“Thật sao? Vậy để tôi qua xem thử.” Đạo sĩ vịn ghế đứng dậy.
“Ò.” Ninh Túc rời khỏi chỗ ghế điều khiển, nhường đường cho hắn.
“Không được, cậu cứ đứng đó đi.” Ninh Túc vừa đi, đạo sĩ nhìn đầu tóc như mớ rong biển của tài xế có chút rén không dám qua.
Chỉ có mình hắn là tò mò cái này, còn những người khác đều ép chết loại hiếu kỳ này vào đáy lòng.
Sau khi Ninh Túc ngồi xuống, người đàn ông mặc vest từ đầu đến cuối chỉ nói một câu bỗng đứng lên, “Mọi người chắc hẳn cũng muốn làm rõ tình huống hiện tại của chúng ta đúng không? Bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta, hay là chúng ta giới thiệu một chút đi.”
“Chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ có thể dựa theo những gì trước khi chúng ta lên xe để tìm hiểu xem tại sao chúng ta lại xuất hiện trên xe.”
Người đàn ông mặc vest nhìn thoáng qua mấy người trong xe, thực ra hắn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hiện tại trên xe chỉ còn một học sinh cấp ba, một cô gái giống sinh viên đại học, một cậu nhóc nhỏ yếu và hơi khù khờ cùng với một tên trông như một thầy đồng bịp bợm.
Thành ra hắn chỉ có thể đứng lên hệ thống lại.
“Để tôi mở đầu trước.” Người mặc vest nói, “Tôi tên Quý Minh Thụy, là CEO của một công ty bất động sản, trước khi lên chuyến xe này tôi đang chuẩn bị đi ký một hợp đồng.”
Hắn hơi dừng lại một chút, nói: “Lúc ấy xảy ra một vụ tai nạn giao thông, xe tôi bị một chiếc xe tải đâm bay, lúc tôi tỉnh lại thì ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.