Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 35:
Chỉ Y
03/08/2024
Nhưng lời bình luận của cô cũng chỉ giới hạn ở các bộ phim điện ảnh thôi, nếu gặp ngoài đời cô đã co giò bỏ chạy từ lâu rồi.
Không ngờ lại dính chưởng vào series ‘cũng có một ngày’ này.
Nhưng vì cái mạng này cô phải tìm đường chết, không tìm đường chết thì cũng sẽ chết.
Bọn họ vừa nói xong thì những người chơi khác cũng lục tục đi tới.
Thôn này rất nhỏ, người dân trong thôn đều có quan hệ với nhau, việc cưới xin của một gia đình là một sự kiện trọng đại trong thôn, sau khi người chơi tiến vào thôn đều được người dân dẫn đến đây.
Trước khi đến nhà thờ, hai đội trao đổi ngắn gọn vài manh mối.
Trần Tình nói: “Song Song nói rất đúng, thôn này thật sự không giống như một thôn làng ma quái.”
“Trước đây tôi từng vào một phó bản siêu nhiên, thôn làng trong đó đều lạc hậu và nghèo nàn, cả thôn đều trông ảm đạm không sức sống, cô dâu khi lấy chồng đều bắt buộc phải mặc váy cưới màu đỏ.”
“Nhưng thôn này trời nắng thoải mái, cô dâu cũng được mặc váy trắng bước vào nhà thờ kết hôn, có phải chúng ta đã đoán sai rồi không, đây không phải là kiểu thôn làng tâm linh đáng sợ kiểu Trung Quốc chăng?”
Tô Vãng Sinh tạm thời không nói với bọn họ về chuyện lò mổ, “Không nhất thiết lắm, chúng ta cứ quan sát trước rồi hẵng nói.”
Ninh Túc hiếm khi chủ động một lần: “Đi thôi, đến giờ vào nhà thờ rồi.”
Lúc vào cửa, Ninh Túc đi thẳng tới chỗ người đang phát kẹo mừng bên trong, rốt cuộc bọn họ mới biết tại sao cậu lại đột nhiên năng nổ như vậy.
Còn không phải là vì sắp hết phát hết kẹo sao.
“…”
Ninh Túc cầm kẹo, dùng mắt thường có thể thấy được tâm trạng cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Mỗi người được sáu viên, Tô Vãng Sinh bỏ sáu viên kẹo của mình vào túi áo của Ninh Túc. Chúc Song Song cũng bỏ phần của mình vào, khiến cái túi liền căng phồng lên.
Khuôn mặt ngơ ngơ của Ninh Túc lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như chuyện họ cho cậu kẹo là một chuyện vô cùng lớn lao.
“Ăn đi, tôi không thích ăn kẹo.” Chúc Song Song nói.
“Cảm ơn.” Ninh Túc cảm thấy mỹ mãn.
Cậu bóc một viên kẹo cho vào miệng, nhai rôm rốp hai cái rồi nuốt xuống.
“…” Tô Vãng Sinh nghe thấy mà đau răng, “Răng cậu tốt phết nhỉ.”
Trần Thiên đứng bên cạnh nắm chặt kẹo cứng trong tay, trầm ngâm nhìn Ninh Túc.
Những người khác cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dưới sự hướng dẫn của người dân mà ngồi vào chỗ của mình trong nhà thờ.
Những người chơi đều rất đề phòng, bọn họ được đưa đến dự đám cưới nên rất có thể sẽ có điều gì đó xảy ra ở đây. Tuy nhiên trái với dự đoán của họ, buổi lễ ở nhà thờ đã kết thúc nhanh chóng trong yên bình.
Không ngờ lại dính chưởng vào series ‘cũng có một ngày’ này.
Nhưng vì cái mạng này cô phải tìm đường chết, không tìm đường chết thì cũng sẽ chết.
Bọn họ vừa nói xong thì những người chơi khác cũng lục tục đi tới.
Thôn này rất nhỏ, người dân trong thôn đều có quan hệ với nhau, việc cưới xin của một gia đình là một sự kiện trọng đại trong thôn, sau khi người chơi tiến vào thôn đều được người dân dẫn đến đây.
Trước khi đến nhà thờ, hai đội trao đổi ngắn gọn vài manh mối.
Trần Tình nói: “Song Song nói rất đúng, thôn này thật sự không giống như một thôn làng ma quái.”
“Trước đây tôi từng vào một phó bản siêu nhiên, thôn làng trong đó đều lạc hậu và nghèo nàn, cả thôn đều trông ảm đạm không sức sống, cô dâu khi lấy chồng đều bắt buộc phải mặc váy cưới màu đỏ.”
“Nhưng thôn này trời nắng thoải mái, cô dâu cũng được mặc váy trắng bước vào nhà thờ kết hôn, có phải chúng ta đã đoán sai rồi không, đây không phải là kiểu thôn làng tâm linh đáng sợ kiểu Trung Quốc chăng?”
Tô Vãng Sinh tạm thời không nói với bọn họ về chuyện lò mổ, “Không nhất thiết lắm, chúng ta cứ quan sát trước rồi hẵng nói.”
Ninh Túc hiếm khi chủ động một lần: “Đi thôi, đến giờ vào nhà thờ rồi.”
Lúc vào cửa, Ninh Túc đi thẳng tới chỗ người đang phát kẹo mừng bên trong, rốt cuộc bọn họ mới biết tại sao cậu lại đột nhiên năng nổ như vậy.
Còn không phải là vì sắp hết phát hết kẹo sao.
“…”
Ninh Túc cầm kẹo, dùng mắt thường có thể thấy được tâm trạng cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Mỗi người được sáu viên, Tô Vãng Sinh bỏ sáu viên kẹo của mình vào túi áo của Ninh Túc. Chúc Song Song cũng bỏ phần của mình vào, khiến cái túi liền căng phồng lên.
Khuôn mặt ngơ ngơ của Ninh Túc lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như chuyện họ cho cậu kẹo là một chuyện vô cùng lớn lao.
“Ăn đi, tôi không thích ăn kẹo.” Chúc Song Song nói.
“Cảm ơn.” Ninh Túc cảm thấy mỹ mãn.
Cậu bóc một viên kẹo cho vào miệng, nhai rôm rốp hai cái rồi nuốt xuống.
“…” Tô Vãng Sinh nghe thấy mà đau răng, “Răng cậu tốt phết nhỉ.”
Trần Thiên đứng bên cạnh nắm chặt kẹo cứng trong tay, trầm ngâm nhìn Ninh Túc.
Những người khác cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dưới sự hướng dẫn của người dân mà ngồi vào chỗ của mình trong nhà thờ.
Những người chơi đều rất đề phòng, bọn họ được đưa đến dự đám cưới nên rất có thể sẽ có điều gì đó xảy ra ở đây. Tuy nhiên trái với dự đoán của họ, buổi lễ ở nhà thờ đã kết thúc nhanh chóng trong yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.