Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 40:
Chỉ Y
03/08/2024
Trên xe tang, lúc Tô Vãng Sinh vỗ vai cậu, cậu rất có ấn tượng với bộ móng dài của hắn. Nhưng lúc này móng tay dài của hắn đều bị gặm sạch sẽ.
Đúng vậy, gặm sạch luôn, chỗ lồi chỗ lõm, sát vào thịt ngón tay.
Ninh Túc lập tức lên tiếng: “Không phải tôi gặm!”
“Tôi chỉ thích ăn tay không móng không xương thôi.”
Tô Vãng Sinh: “?”
Người bình thường sẽ biện minh như vậy sao? Hắn cũng đâu có nghi ngờ Ninh Túc đâu.
Vẻ mặt Tô Vãng Sinh nghiêm túc, “Đương nhiên không phải cậu, móng tay và tóc là nơi tích tụ dương khí của con người, cũng là nơi ma quỷ thích nhất.”
Hắn ngủ một giấc thật ngon, còn tưởng tối qua không có gì xảy ra.
Tưởng tượng đến việc có con quỷ ngồi xổm bên mép giường gặm móng tay mình, hắn đã nổi hết cả da gà da vịt lên.
“Ò.” Ninh Túc yên tâm, vỗ túi áo mình một cái, “Anh yên tâm, tôi đã báo thù cho anh rồi.”
Tô Vãng Sinh: “?”
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không ổn, hỏi cậu: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nếu hắn đã hỏi thì Ninh Túc cũng xin trả lời, cậu kể lại chuyện nhóc quỷ kia cho hắn, “Sau khi nó bị tôi dẫm thì biến mất, nó ăn móng tay anh còn tôi thì xu luôn tròng mắt của nó.”
Ninh Túc lấy tròng mắt từ trong túi áo ra, “Con quỷ này vừa ngu vừa nhát, lúc bỏ chạy còn sợ đến mức rớt mất con mắt.”
Tô Vãng Sinh: “???”
Có rất nhiều chỗ để hỏi, khiến Tô Vãng Sinh nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chúc Song Song và Trần Tình đi xuống từ lầu ba, hai đứa con gái kết bạn cũng thật nhanh, chỉ sau một đêm mà cả hai đã trở nên thân thiết, cùng nắm tay nhau đi xuống lầu.
Tâm trạng của cô không tệ, có thể đã phát hiện ra cái gì đó.
Giữa tiếng chó sủa, Ninh Túc đang ngồi giữa bàn ăn ngon lành, Tô Vãng Sinh thì có chút bần thần, Chúc Song Song ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Tô Vãng Sinh gãi mũi, “Một lời khó nói hết.”
Hắn hỏi ngược lại: “Các cô có phát hiện ra gì không?”
Chúc Song Song nhìn sang Trần Tình một cái, chờ nhóm Trần Thiên đến, Chúc Song Song mở miệng: “Bọn tôi tìm thấy một tấm ảnh trong phòng ngủ, cũng biết được chủ nhân của căn biệt thự này là một người phụ nữ tên là Ân Đại Quân.”
Chúc Song Song và Trần Tình là hai người chơi nữ duy nhất vào phó bản, ngay cả áo đen cũng nhường căn phòng tốt nhất cho bọn họ, là phòng ngủ chính.
“Đáng tiếc, không còn manh mối gì nữa.”
Đúng vậy, gặm sạch luôn, chỗ lồi chỗ lõm, sát vào thịt ngón tay.
Ninh Túc lập tức lên tiếng: “Không phải tôi gặm!”
“Tôi chỉ thích ăn tay không móng không xương thôi.”
Tô Vãng Sinh: “?”
Người bình thường sẽ biện minh như vậy sao? Hắn cũng đâu có nghi ngờ Ninh Túc đâu.
Vẻ mặt Tô Vãng Sinh nghiêm túc, “Đương nhiên không phải cậu, móng tay và tóc là nơi tích tụ dương khí của con người, cũng là nơi ma quỷ thích nhất.”
Hắn ngủ một giấc thật ngon, còn tưởng tối qua không có gì xảy ra.
Tưởng tượng đến việc có con quỷ ngồi xổm bên mép giường gặm móng tay mình, hắn đã nổi hết cả da gà da vịt lên.
“Ò.” Ninh Túc yên tâm, vỗ túi áo mình một cái, “Anh yên tâm, tôi đã báo thù cho anh rồi.”
Tô Vãng Sinh: “?”
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không ổn, hỏi cậu: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nếu hắn đã hỏi thì Ninh Túc cũng xin trả lời, cậu kể lại chuyện nhóc quỷ kia cho hắn, “Sau khi nó bị tôi dẫm thì biến mất, nó ăn móng tay anh còn tôi thì xu luôn tròng mắt của nó.”
Ninh Túc lấy tròng mắt từ trong túi áo ra, “Con quỷ này vừa ngu vừa nhát, lúc bỏ chạy còn sợ đến mức rớt mất con mắt.”
Tô Vãng Sinh: “???”
Có rất nhiều chỗ để hỏi, khiến Tô Vãng Sinh nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chúc Song Song và Trần Tình đi xuống từ lầu ba, hai đứa con gái kết bạn cũng thật nhanh, chỉ sau một đêm mà cả hai đã trở nên thân thiết, cùng nắm tay nhau đi xuống lầu.
Tâm trạng của cô không tệ, có thể đã phát hiện ra cái gì đó.
Giữa tiếng chó sủa, Ninh Túc đang ngồi giữa bàn ăn ngon lành, Tô Vãng Sinh thì có chút bần thần, Chúc Song Song ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Tô Vãng Sinh gãi mũi, “Một lời khó nói hết.”
Hắn hỏi ngược lại: “Các cô có phát hiện ra gì không?”
Chúc Song Song nhìn sang Trần Tình một cái, chờ nhóm Trần Thiên đến, Chúc Song Song mở miệng: “Bọn tôi tìm thấy một tấm ảnh trong phòng ngủ, cũng biết được chủ nhân của căn biệt thự này là một người phụ nữ tên là Ân Đại Quân.”
Chúc Song Song và Trần Tình là hai người chơi nữ duy nhất vào phó bản, ngay cả áo đen cũng nhường căn phòng tốt nhất cho bọn họ, là phòng ngủ chính.
“Đáng tiếc, không còn manh mối gì nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.