Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 41:
Chỉ Y
03/08/2024
Trần Thiên uống một ly nước nói: “Người trong thôn đặc biệt nói cho chúng ta biết người trong biệt thự này đã chết, trong biệt thự lại tìm thấy nữ chủ nhân tên là m Đại Quân, chẳng lẽ cô ta là chúa tể của phó bản này sao?”
“Chúa tể?” Tô Vãng Sinh khó hiểu hỏi lại.
“Hoặc có thể gọi là Qủy chủ đối với phó bản này.” Trần Tình phổ biến lại kiến thức trò chơi cho bọn họ.
“Có hai thể loại trong trò chơi sinh tồn, một trong số đó có thể tự tạo thành một thế giới hoàn chỉnh, đặc biệt là một thế giới nhỏ và khép kín chẳng hạn như một thôn làng kiểu này, thế giới của loại phó bản này thường được bắt nguồn hoặc chịu sự kiểm soát từ một Boss, quy tắc thế giới và NPC của thế giới sẽ vận hành vây quanh hắn.”
“Trong các thế giới nhỏ có bối cảnh khác nhau, người dẫn dắt hoặc điều khiển thế giới nhỏ được gọi là Qủy chủ, Yêu chủ, vân vân mây mây và được người chơi gọi chung là chúa tể thế giới.”
“Những thể loại này nhìn chung khá khó, bởi vì nhiều Qủy chủ có vài sở thích rất ba chấm, nhưng trong phó bản giải mã mà tìm được Qủy chủ thì chính là chìa khóa để thoát ra ngoài.”
Sau khi vào phó bản và nghe hệ thống giới thiệu, người chơi đoán rằng đây là thế giới có Qủy chủ nên sắc mặt của ai cũng đều mếu là do vậy.
Tô Vãng Sinh nói: “Một phó bản tên là 《 Quỷ Súc 》 , vậy có chắc Qủy chủ là một cô gái không?”
Hai đội thở dài, đến ngày thứ hai bọn họ chỉ tìm được vài manh mối lắt nhắt, còn là manh mối không đầu không đuôi.
Tô Vãng Sinh và những người khác vốn định đặt bước ngoặt vào lò mổ, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện ra tên của chủ nhân ngôi nhà ma này, nên suy luận cũng rẽ sang hướng khác.
Các manh mối không hề kết nối với nhau một chút nào.
Trong khi họ đang nói chuyện, người của Ngân Hoa cũng từ trên lầu đi xuống.
Lúc bọn họ xuống lầu, mọi người trên bàn đều đang bàn tán rôm rả, chỉ có một thanh niên đang ngồi ăn không chút ngại ngùng.
Khỉ ốm bên cạnh áo đen cười nhạo một tiếng.
Áo đen nhìn chằm chằm thanh niên kia, hỏi khi ốm: “Có thấy thằng nhóc Ninh Túc ấy trông quen không?”
“Không anh.” Khỉ ốm lại nhìn thoáng qua, “Nó là tấm chiếu mới vào phó bản lần đầu, có khi nào anh nhìn lầm ai rồi không?”
“Không thể nào, hôm qua tao đã cảm thấy nó rất quen mắt rồi.” Áo đen nói chắc nịch, nhưng nhất thời cũng không rõ cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
“Chúa tể?” Tô Vãng Sinh khó hiểu hỏi lại.
“Hoặc có thể gọi là Qủy chủ đối với phó bản này.” Trần Tình phổ biến lại kiến thức trò chơi cho bọn họ.
“Có hai thể loại trong trò chơi sinh tồn, một trong số đó có thể tự tạo thành một thế giới hoàn chỉnh, đặc biệt là một thế giới nhỏ và khép kín chẳng hạn như một thôn làng kiểu này, thế giới của loại phó bản này thường được bắt nguồn hoặc chịu sự kiểm soát từ một Boss, quy tắc thế giới và NPC của thế giới sẽ vận hành vây quanh hắn.”
“Trong các thế giới nhỏ có bối cảnh khác nhau, người dẫn dắt hoặc điều khiển thế giới nhỏ được gọi là Qủy chủ, Yêu chủ, vân vân mây mây và được người chơi gọi chung là chúa tể thế giới.”
“Những thể loại này nhìn chung khá khó, bởi vì nhiều Qủy chủ có vài sở thích rất ba chấm, nhưng trong phó bản giải mã mà tìm được Qủy chủ thì chính là chìa khóa để thoát ra ngoài.”
Sau khi vào phó bản và nghe hệ thống giới thiệu, người chơi đoán rằng đây là thế giới có Qủy chủ nên sắc mặt của ai cũng đều mếu là do vậy.
Tô Vãng Sinh nói: “Một phó bản tên là 《 Quỷ Súc 》 , vậy có chắc Qủy chủ là một cô gái không?”
Hai đội thở dài, đến ngày thứ hai bọn họ chỉ tìm được vài manh mối lắt nhắt, còn là manh mối không đầu không đuôi.
Tô Vãng Sinh và những người khác vốn định đặt bước ngoặt vào lò mổ, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện ra tên của chủ nhân ngôi nhà ma này, nên suy luận cũng rẽ sang hướng khác.
Các manh mối không hề kết nối với nhau một chút nào.
Trong khi họ đang nói chuyện, người của Ngân Hoa cũng từ trên lầu đi xuống.
Lúc bọn họ xuống lầu, mọi người trên bàn đều đang bàn tán rôm rả, chỉ có một thanh niên đang ngồi ăn không chút ngại ngùng.
Khỉ ốm bên cạnh áo đen cười nhạo một tiếng.
Áo đen nhìn chằm chằm thanh niên kia, hỏi khi ốm: “Có thấy thằng nhóc Ninh Túc ấy trông quen không?”
“Không anh.” Khỉ ốm lại nhìn thoáng qua, “Nó là tấm chiếu mới vào phó bản lần đầu, có khi nào anh nhìn lầm ai rồi không?”
“Không thể nào, hôm qua tao đã cảm thấy nó rất quen mắt rồi.” Áo đen nói chắc nịch, nhưng nhất thời cũng không rõ cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.