Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 59:
Chỉ Y
03/08/2024
Cậu xách cổ nó lên, “Mày không thích ánh sáng mà chỉ thích chui rúc trong bóng tối đúng không? Được thôi, tao cũng thích bóng tối.”
Ninh Túc xách nó đi về phía trước, trong bóng tối dày đặc không biết cậu ngồi lên cái gì, sau đó cậu thả nó xuống đất, “Đứng tao xem nào.”
Thằng bé lần đầu đứng lên, lảo đảo lắc lư hệt như một con lật đật dưới tay Ninh Túc.
“Đặt hai chân lên đất, giống như trước đó mày chống hai tay dưới đất vậy á.”
Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng thằng bé đã có thể đứng vững được.
Ninh Túc hài lòng buông ra, đồng thời lấy con ngươi từ trong túi giơ lên làm một động tác nguy hiểm, “Nhóc con, mau nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra với thôn Hòe Dương, nếu không tao sẽ bóp nát con mắt này của mày.”
“…”
Thằng bé đứng còn không vững trơ mắt nhìn cậu.
Ninh Túc không hề có xíu xiu xấu hổ nào khi bắt nạt con nít, “Nói mau!”
Thằng bé vẫn im lặng.
Ninh Túc đá đá chân nó, “Nói coi, nếu không tao đánh mày á.”
Sau nhiều lần đe dọa và dụ dỗ, đứa bé vẫn không hề hé răng, chỉ dùng một con mắt đen sì sì và một cái lỗ tối thui nhìn cậu.
Khi Ninh Túc chuẩn bị dùng biện pháp đặc biệt nào đó thì thằng bé đang chật vật bỗng nhào vào lòng Ninh Túc.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại lành lạnh vòng qua cổ Ninh Túc, nó vùi đầu vào cổ Ninh Túc, liếm nhẹ lên cổ cậu như một chú cún con.
Ninh Túc sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cậu là làn da xám tím của đứa bé, dưới lông mày ngắn ngủn có một cái lỗ đen vừa to vừa tròn, cái miệng chúm chím tím tái.
Khỉ thật, còn dám chơi mỹ nhân kế với tao.
.
Chúc Song Song đi cùng nhóm với Trần Thiên, bọn họ vội chạy đến chỗ tên béo đập chết con chó.
Nghe khỉ ốm kể tên béo đập đầu chó là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn là một chuyện khác, chưa kể cái xác đã để qua một ngày trời.
Chúc Song Song cố gắng không ói ra tại chỗ, chuyển ánh mắt từ cái đầu bấy nhầy sang cái bụng cũng thảm không kém của con chó, nhưng bỗng dưng mắt cô mở to ra.
Mang theo cảm xúc không tên, cô nói với khỉ ốm: “Thảo nào anh nói con chó đực của nó tới báo thù, thì ra con chó này đang có bầu.”
Cô là một người có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, cũng bắt đầu hình dung ra cảnh tượng lúc con chó đen mang bầu bị hạnh hạ đến chết sẽ tuyệt vọng và bi thương đến cỡ, chắc chắn tiếng nức nở thảm thiết của nó cũng chẳng kém gì với tiếng chó sủa thê lương ở biệt thự.
Ninh Túc xách nó đi về phía trước, trong bóng tối dày đặc không biết cậu ngồi lên cái gì, sau đó cậu thả nó xuống đất, “Đứng tao xem nào.”
Thằng bé lần đầu đứng lên, lảo đảo lắc lư hệt như một con lật đật dưới tay Ninh Túc.
“Đặt hai chân lên đất, giống như trước đó mày chống hai tay dưới đất vậy á.”
Sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng thằng bé đã có thể đứng vững được.
Ninh Túc hài lòng buông ra, đồng thời lấy con ngươi từ trong túi giơ lên làm một động tác nguy hiểm, “Nhóc con, mau nói cho tao biết chuyện gì đang xảy ra với thôn Hòe Dương, nếu không tao sẽ bóp nát con mắt này của mày.”
“…”
Thằng bé đứng còn không vững trơ mắt nhìn cậu.
Ninh Túc không hề có xíu xiu xấu hổ nào khi bắt nạt con nít, “Nói mau!”
Thằng bé vẫn im lặng.
Ninh Túc đá đá chân nó, “Nói coi, nếu không tao đánh mày á.”
Sau nhiều lần đe dọa và dụ dỗ, đứa bé vẫn không hề hé răng, chỉ dùng một con mắt đen sì sì và một cái lỗ tối thui nhìn cậu.
Khi Ninh Túc chuẩn bị dùng biện pháp đặc biệt nào đó thì thằng bé đang chật vật bỗng nhào vào lòng Ninh Túc.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại lành lạnh vòng qua cổ Ninh Túc, nó vùi đầu vào cổ Ninh Túc, liếm nhẹ lên cổ cậu như một chú cún con.
Ninh Túc sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, đập vào mắt cậu là làn da xám tím của đứa bé, dưới lông mày ngắn ngủn có một cái lỗ đen vừa to vừa tròn, cái miệng chúm chím tím tái.
Khỉ thật, còn dám chơi mỹ nhân kế với tao.
.
Chúc Song Song đi cùng nhóm với Trần Thiên, bọn họ vội chạy đến chỗ tên béo đập chết con chó.
Nghe khỉ ốm kể tên béo đập đầu chó là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn là một chuyện khác, chưa kể cái xác đã để qua một ngày trời.
Chúc Song Song cố gắng không ói ra tại chỗ, chuyển ánh mắt từ cái đầu bấy nhầy sang cái bụng cũng thảm không kém của con chó, nhưng bỗng dưng mắt cô mở to ra.
Mang theo cảm xúc không tên, cô nói với khỉ ốm: “Thảo nào anh nói con chó đực của nó tới báo thù, thì ra con chó này đang có bầu.”
Cô là một người có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, cũng bắt đầu hình dung ra cảnh tượng lúc con chó đen mang bầu bị hạnh hạ đến chết sẽ tuyệt vọng và bi thương đến cỡ, chắc chắn tiếng nức nở thảm thiết của nó cũng chẳng kém gì với tiếng chó sủa thê lương ở biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.