Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 60:
Chỉ Y
03/08/2024
Giọng điệu của cô không được tốt lắm, nhưng khỉ ốm cũng chẳng màng quan tâm, hắn mở mắt trông mong nhìn Trần Thiên.
Ngay khi hắn sụp đổ, áo đen cũng mặc kệ hắn, chỉ có Trần Thiên là giúp hắn, bây giờ hắn đã xem Trần Thiên như trụ cột.
Trần Thiên kiểm tra rồi nói với khỉ ốm: “Cậu thành tâm xin lỗi con chó đi, sau đó tự tay chôn cất nó.”
Khỉ ốm vội gật đầu.
Bên này họ cũng không phát hiện ra được gì, để khỉ ốm lo liệu chôn cất con chó xong, bọn họ cũng lập tức trở về lò mổ ngay.
.
Bên trong lò mổ, sau khi đồ tể chặt bỏ đầu con bò, hắn cầm rìu bằng một tay và bước ra ngoài với thân thể nặng nề của con bò trong tay còn lại.
Bọn họ thấy hắn có thể kéo con bò nặng 250 đến 300 ký bằng một tay dễ dàng như vậy lại càng sợ hắn hơn, khi hắn nhấc chân lên, từng người chơi đều lùi lại nhường đường cho hắn.
Đồ tể lôi con bò đến cái thớt bẩn thỉu trên mặt đất, giơ rìu lên chặt con bò và nói: “Lò mổ đóng cửa lúc bốn giờ rưỡi chiều.”
Chiếc rìu sắc bén chặt đứt xương con bò, máu bắn tung tóe lên tạp dề lẫn cằm và tóc của đồ tể, sau đó men theo đường nét trên cằm rồi nhỏ giọt xuống đất.
Mọi người biết hắn có ý đuổi người, nhưng họ cũng không dám làm trái ý hắn, chỉ do dự một chút rồi cùng đi ra ngoài.
Tô Vãng Sinh lập tức chạy vào một góc, “Ninh Túc ơi!”
Nghe thấy bên ngoài có người gọi, đứa bé đang rúc vào cổ Ninh Túc đột nhiên ngẩng đầu, một giây sau đã biến mất ngay trên người Ninh Túc.
Có điều lần này Ninh Túc không định để nó dễ dàng trốn thoát, cậu còn muốn hỏi nó về chuyện xảy ra ở cái thôn này, có như vậy thì ba ngày sau cậu mới có thể nằm chơi xơi nước được.
Ngay tại khi đứa bé biến mất, Ninh Túc nhắm mắt lại vểnh tai lên, cũng biến mất ngay tại chỗ như một bóng ma.
Trong bóng tối, Ninh Túc đuổi kịp theo đứa bé và nắm lấy cổ tay nó như một cơn gió.
Bàn tay thon dài trắng nõn với những đốt ngón tay nổi bật xuyên qua bàn tay nhỏ màu xám tím, như thể xuyên qua một tầng sương mù màu xám.
Ninh Túc cau mày, lập tức đổi sang nắm lấy bàn tay còn lại của nó, lần này thật sự bắt được.
“Ninh Túc! Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?!”
Ninh Túc nhấc tay lên, cảm thấy trọng lượng không đúng.
Cậu mím môi, đi về phía cửa ra, “Tôi đây.”
Đợi đến khi Tô Vãng Sinh nhìn thấy Ninh Túc, cũng là lúc hắn trông thấy tay trái cậu cầm một cái tròng mắt, tay phải cậu cầm một cái tay nhỏ.
Tô Vãng Sinh: “…”
Ngay khi hắn sụp đổ, áo đen cũng mặc kệ hắn, chỉ có Trần Thiên là giúp hắn, bây giờ hắn đã xem Trần Thiên như trụ cột.
Trần Thiên kiểm tra rồi nói với khỉ ốm: “Cậu thành tâm xin lỗi con chó đi, sau đó tự tay chôn cất nó.”
Khỉ ốm vội gật đầu.
Bên này họ cũng không phát hiện ra được gì, để khỉ ốm lo liệu chôn cất con chó xong, bọn họ cũng lập tức trở về lò mổ ngay.
.
Bên trong lò mổ, sau khi đồ tể chặt bỏ đầu con bò, hắn cầm rìu bằng một tay và bước ra ngoài với thân thể nặng nề của con bò trong tay còn lại.
Bọn họ thấy hắn có thể kéo con bò nặng 250 đến 300 ký bằng một tay dễ dàng như vậy lại càng sợ hắn hơn, khi hắn nhấc chân lên, từng người chơi đều lùi lại nhường đường cho hắn.
Đồ tể lôi con bò đến cái thớt bẩn thỉu trên mặt đất, giơ rìu lên chặt con bò và nói: “Lò mổ đóng cửa lúc bốn giờ rưỡi chiều.”
Chiếc rìu sắc bén chặt đứt xương con bò, máu bắn tung tóe lên tạp dề lẫn cằm và tóc của đồ tể, sau đó men theo đường nét trên cằm rồi nhỏ giọt xuống đất.
Mọi người biết hắn có ý đuổi người, nhưng họ cũng không dám làm trái ý hắn, chỉ do dự một chút rồi cùng đi ra ngoài.
Tô Vãng Sinh lập tức chạy vào một góc, “Ninh Túc ơi!”
Nghe thấy bên ngoài có người gọi, đứa bé đang rúc vào cổ Ninh Túc đột nhiên ngẩng đầu, một giây sau đã biến mất ngay trên người Ninh Túc.
Có điều lần này Ninh Túc không định để nó dễ dàng trốn thoát, cậu còn muốn hỏi nó về chuyện xảy ra ở cái thôn này, có như vậy thì ba ngày sau cậu mới có thể nằm chơi xơi nước được.
Ngay tại khi đứa bé biến mất, Ninh Túc nhắm mắt lại vểnh tai lên, cũng biến mất ngay tại chỗ như một bóng ma.
Trong bóng tối, Ninh Túc đuổi kịp theo đứa bé và nắm lấy cổ tay nó như một cơn gió.
Bàn tay thon dài trắng nõn với những đốt ngón tay nổi bật xuyên qua bàn tay nhỏ màu xám tím, như thể xuyên qua một tầng sương mù màu xám.
Ninh Túc cau mày, lập tức đổi sang nắm lấy bàn tay còn lại của nó, lần này thật sự bắt được.
“Ninh Túc! Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?!”
Ninh Túc nhấc tay lên, cảm thấy trọng lượng không đúng.
Cậu mím môi, đi về phía cửa ra, “Tôi đây.”
Đợi đến khi Tô Vãng Sinh nhìn thấy Ninh Túc, cũng là lúc hắn trông thấy tay trái cậu cầm một cái tròng mắt, tay phải cậu cầm một cái tay nhỏ.
Tô Vãng Sinh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.