Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 7:
Chỉ Y
03/08/2024
Chương 7
Nhìn thấy hai người họ trở thành mục tiêu bị công kích, đạo sĩ phía sau bỗng đứng lên, hắn lớn tiếng nhắc lại những gì mình vừa nói với Ninh Túc để chuyển hướng mâu thuẫn, “Tôi cảm thấy tài xế kia mới có vấn đề!”
Gã cơ bắp đang định đến chỗ Ninh Túc thì chợt dừng lại, sực nhớ đến vừa rồi gã đang định đến chỗ tài xế thì bị tiếng hét của con ranh kia cắt ngang.
Gã chuyển hướng về phía tài xế lần nữa, so với lúc nãy thì bây giờ gã càng muốn xuống xe hơn.
Nhưng mới đi được hai bước, gã có hơi chần chờ mà dừng lại.
Từ đầu đến cuối, tài xế đều im lặng lái xe, không quay đầu lại nói gì cả.
Trước khi nói về chiếc xe tang và xác chết, gã vẫn có thể nghĩ rằng tài xế đang tập trung nhìn con đường phía trước lái xe, nhưng sau khi trong đầu có ấn tượng về xác chết, gã có chút không thoải mái khi nhìn vào tài xế vẫn luôn im lặng đưa lưng về phía họ.
Có rất nhiều người cũng có suy nghĩ này giống gã.
Không ai nhìn thấy được mặt tài xế, chỉ có thể dựa vào đầu tóc xoăn uốn sóng từ phía sau của đối phương và đoán rằng đây là một tài xế nữ.
Mặc kệ bọn họ nói gì hay làm gì thì cô ta đều như không nghe thấy, im lặng ngồi yên ở kia.
Trước mặt cô ta là một con mèo thần tài màu đỏ đang mỉm cười vẫy tay, chân mèo lắc lư qua lại, như thể ra hiệu cho những hành khách phía sau tới đây.
Cái miệng của mèo thần tài kia đỏ mọng cong cong, khóe miệng có một chỗ tô không đều, bị lem ra một giọt màu đỏ, như là giọt máu chưa lau, cười đến quỷ dị.
Có một vài con búp bê được treo bên cạnh chỗ ghế lái, bọn họ cũng không nhớ chúng trông như thế nào khi họ mới tỉnh lại, nhưng lúc này mấy con búp bê hình người nhỏ bé ấy đang rũ đầu xuống, những sợi chỉ trắng xuyên qua cổ chúng và treo lên nóc xe, lắc lư theo từng chuyển chuyển động của chiếc xe.
Gã cơ bắp chà cánh tay, quay đầu hỏi đạo sĩ: “Mày cho rằng tài xế này có chỗ nào không ổn?”
Đạo sĩ đứng lên nhìn bóng lưng của tài xế, lại đi về bên phải vài bước, nhìn một hồi rồi nói với gã cơ bắp: “Ông có thấy tài xế từ kính chiếu hậu không?”
Vừa rồi tất cả mọi người đều chìm trong lo lắng và hồi hộp, nhìn không thấy được mặt tài xế cũng không nhớ đến thường thức cơ bản này.
Thật ra không cần bọn họ phải đi qua, những người ngồi đằng sau vẫn có thể nhìn thấy chính diện của tài xế thông qua kính chiếu hậu.
Nhìn thấy hai người họ trở thành mục tiêu bị công kích, đạo sĩ phía sau bỗng đứng lên, hắn lớn tiếng nhắc lại những gì mình vừa nói với Ninh Túc để chuyển hướng mâu thuẫn, “Tôi cảm thấy tài xế kia mới có vấn đề!”
Gã cơ bắp đang định đến chỗ Ninh Túc thì chợt dừng lại, sực nhớ đến vừa rồi gã đang định đến chỗ tài xế thì bị tiếng hét của con ranh kia cắt ngang.
Gã chuyển hướng về phía tài xế lần nữa, so với lúc nãy thì bây giờ gã càng muốn xuống xe hơn.
Nhưng mới đi được hai bước, gã có hơi chần chờ mà dừng lại.
Từ đầu đến cuối, tài xế đều im lặng lái xe, không quay đầu lại nói gì cả.
Trước khi nói về chiếc xe tang và xác chết, gã vẫn có thể nghĩ rằng tài xế đang tập trung nhìn con đường phía trước lái xe, nhưng sau khi trong đầu có ấn tượng về xác chết, gã có chút không thoải mái khi nhìn vào tài xế vẫn luôn im lặng đưa lưng về phía họ.
Có rất nhiều người cũng có suy nghĩ này giống gã.
Không ai nhìn thấy được mặt tài xế, chỉ có thể dựa vào đầu tóc xoăn uốn sóng từ phía sau của đối phương và đoán rằng đây là một tài xế nữ.
Mặc kệ bọn họ nói gì hay làm gì thì cô ta đều như không nghe thấy, im lặng ngồi yên ở kia.
Trước mặt cô ta là một con mèo thần tài màu đỏ đang mỉm cười vẫy tay, chân mèo lắc lư qua lại, như thể ra hiệu cho những hành khách phía sau tới đây.
Cái miệng của mèo thần tài kia đỏ mọng cong cong, khóe miệng có một chỗ tô không đều, bị lem ra một giọt màu đỏ, như là giọt máu chưa lau, cười đến quỷ dị.
Có một vài con búp bê được treo bên cạnh chỗ ghế lái, bọn họ cũng không nhớ chúng trông như thế nào khi họ mới tỉnh lại, nhưng lúc này mấy con búp bê hình người nhỏ bé ấy đang rũ đầu xuống, những sợi chỉ trắng xuyên qua cổ chúng và treo lên nóc xe, lắc lư theo từng chuyển chuyển động của chiếc xe.
Gã cơ bắp chà cánh tay, quay đầu hỏi đạo sĩ: “Mày cho rằng tài xế này có chỗ nào không ổn?”
Đạo sĩ đứng lên nhìn bóng lưng của tài xế, lại đi về bên phải vài bước, nhìn một hồi rồi nói với gã cơ bắp: “Ông có thấy tài xế từ kính chiếu hậu không?”
Vừa rồi tất cả mọi người đều chìm trong lo lắng và hồi hộp, nhìn không thấy được mặt tài xế cũng không nhớ đến thường thức cơ bản này.
Thật ra không cần bọn họ phải đi qua, những người ngồi đằng sau vẫn có thể nhìn thấy chính diện của tài xế thông qua kính chiếu hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.