Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 8:
Chỉ Y
03/08/2024
Chương 8
Ngoài hai bên trái và phải, chính giữa của con xe này cũng có một tấm gương hình chữ nhật. Mà điều kỳ quái chính là không có người nào trong xe có thể nhìn thấy tài xế từ bất cứ cái gương nào.
Gã cơ bắp cũng nhận ra vấn đề này, giống như bao người khác, suy nghĩ đầu tiên của gã chính là do góc độ.
Sau khi lần lượt nhìn qua ba tấm gương, gã hỏi người đàn ông mặc vest bên trái ngồi ở hàng ghế đầu tiên, “Mày có thấy không?”
Người mặc vest lắc đầu, “Không thấy gì hết.”
Gã cơ bắp lại hỏi tên diễn viên, “Thế còn mày?”
Tên diễn viên siết chặt tay, sắc mặt vô cùng xấu, “Tôi có thể nhìn thấy ghế điều khiển nhưng không nhìn thấy được tài xế.”
Lúc này sắc mặt của gã cơ bắp khẽ thay đổi, gã không chịu từ bỏ mà hỏi những người đằng sau.
Trừ những người không dám nhìn vào gương chiếu hậu thì gã đều nhận được câu trả lời tương tự.
Mọi người từ các góc độ trong xe đều có thể nhìn thấy họ trong gương chiếu hậu với các dáng vẻ khác nhau, thậm chí còn có thể nhìn được cả chỗ ghế lái, tuy nhiên họ lại không nhìn thấy được tài xế trong ba tấm gương, dù tài xế ấy chẳng hề nhỏ nhắn đang ngồi ở đó lái xe.
Chiếc xe lại chìm vào yên lặng quỷ dị một lần nữa.
*
Xe vẫn tiếp tục lao đi trong bóng tối yên tĩnh.
Màn đêm dường như càng trở nên đặc quánh hơn, tăm tối một cách nặng nề và dày cộm đến khó thở.
Tốc độ con xe hình như càng lúc lại càng nhanh.
Gã cơ bắp cũng không dám tiến lên ngăn tài xế, ai biết phía trước bộ tóc xoăn kia sẽ là gương mặt như thế nào.
Bởi vì sự quỷ dị của tài xế mà không có ai dám đi lên ngăn hoặc chất vấn tài xế, và cũng vì tài xế quỷ dị mà càng nhiều người trong xe càng bức thiết muốn xuống xe hơn.
“Đây là chuyến xe quái quỷ gì vậy?”
“Đừng nói là xe tang thật nha?”
“Mẹ kiếp, đầu tao tê hết rồi, chẳng muốn ở đây thêm một giây nào hết.”
Tầm mắt của gã cơ bắp rơi xuống chiếc búa an toàn cạnh cửa xe.
Nếu không thể bắt tài xế dừng xe và bọn họ có làm gì phía sau thì tài xế cũng không phản ứng, thì gã có thể dùng búa đập vỡ cửa kính rồi chọn thời cơ thích hợp để nhảy ra bên ngoài hay không?
Gã bước đến nơi đó, vừa định lấy búa an toàn thì bị tên diễn viên ngăn lại, “Chờ đã.”
“Tốc độ xe rất nhanh, chẳng có ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu tùy tiện nhảy xuống.” Tên diễn viên chỉ vào Ninh Túc và Chúc Song Song nói: “Hai đứa kia không muốn chúng ta xuống xe thì ắt phải biết cái gì đó, để bọn chúng đi kêu tài xế dừng xe đi.”
Ngoài hai bên trái và phải, chính giữa của con xe này cũng có một tấm gương hình chữ nhật. Mà điều kỳ quái chính là không có người nào trong xe có thể nhìn thấy tài xế từ bất cứ cái gương nào.
Gã cơ bắp cũng nhận ra vấn đề này, giống như bao người khác, suy nghĩ đầu tiên của gã chính là do góc độ.
Sau khi lần lượt nhìn qua ba tấm gương, gã hỏi người đàn ông mặc vest bên trái ngồi ở hàng ghế đầu tiên, “Mày có thấy không?”
Người mặc vest lắc đầu, “Không thấy gì hết.”
Gã cơ bắp lại hỏi tên diễn viên, “Thế còn mày?”
Tên diễn viên siết chặt tay, sắc mặt vô cùng xấu, “Tôi có thể nhìn thấy ghế điều khiển nhưng không nhìn thấy được tài xế.”
Lúc này sắc mặt của gã cơ bắp khẽ thay đổi, gã không chịu từ bỏ mà hỏi những người đằng sau.
Trừ những người không dám nhìn vào gương chiếu hậu thì gã đều nhận được câu trả lời tương tự.
Mọi người từ các góc độ trong xe đều có thể nhìn thấy họ trong gương chiếu hậu với các dáng vẻ khác nhau, thậm chí còn có thể nhìn được cả chỗ ghế lái, tuy nhiên họ lại không nhìn thấy được tài xế trong ba tấm gương, dù tài xế ấy chẳng hề nhỏ nhắn đang ngồi ở đó lái xe.
Chiếc xe lại chìm vào yên lặng quỷ dị một lần nữa.
*
Xe vẫn tiếp tục lao đi trong bóng tối yên tĩnh.
Màn đêm dường như càng trở nên đặc quánh hơn, tăm tối một cách nặng nề và dày cộm đến khó thở.
Tốc độ con xe hình như càng lúc lại càng nhanh.
Gã cơ bắp cũng không dám tiến lên ngăn tài xế, ai biết phía trước bộ tóc xoăn kia sẽ là gương mặt như thế nào.
Bởi vì sự quỷ dị của tài xế mà không có ai dám đi lên ngăn hoặc chất vấn tài xế, và cũng vì tài xế quỷ dị mà càng nhiều người trong xe càng bức thiết muốn xuống xe hơn.
“Đây là chuyến xe quái quỷ gì vậy?”
“Đừng nói là xe tang thật nha?”
“Mẹ kiếp, đầu tao tê hết rồi, chẳng muốn ở đây thêm một giây nào hết.”
Tầm mắt của gã cơ bắp rơi xuống chiếc búa an toàn cạnh cửa xe.
Nếu không thể bắt tài xế dừng xe và bọn họ có làm gì phía sau thì tài xế cũng không phản ứng, thì gã có thể dùng búa đập vỡ cửa kính rồi chọn thời cơ thích hợp để nhảy ra bên ngoài hay không?
Gã bước đến nơi đó, vừa định lấy búa an toàn thì bị tên diễn viên ngăn lại, “Chờ đã.”
“Tốc độ xe rất nhanh, chẳng có ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu tùy tiện nhảy xuống.” Tên diễn viên chỉ vào Ninh Túc và Chúc Song Song nói: “Hai đứa kia không muốn chúng ta xuống xe thì ắt phải biết cái gì đó, để bọn chúng đi kêu tài xế dừng xe đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.