Chương 228: Đảo Sương Mù
Phù Hoa
12/08/2021
Gần đại học Thanh Sam có một khu nhà hội quán, mười mấy nam nữ trẻ tuổi ngồi ở trong một buồng lô, trên mặt mỗi người đều treo tái nhợt và suy yếu tương tự. Bọn họ mang theo cảm xúc nôn nóng bất an, thường thường nhìn về phía cửa.
Rốt cuộc, cửa bị mở ra, đi vào là một cô gái mang mắt kính. Cô một thân quần dài và áo lông đơn giản, trong tay cầm mấy quyển sách, như là sinh viên đại học.
"Lạc Lan!” Lợi Ngang đứng lên đầu tiên, đứng lên rồi lại phát hiện hành vi này của mình có vẻ quá vội vàng, cười cười che dấu, "Còn tưởng rằng cô sẽ không tới.”
“Tôi đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý." Tần Phi Thường đi vào buồng lô, nhìn thấy một cô gái đồng dạng đứng lên nhìn về phía mình, trong ánh mắt là sùng bái tin cậy.
Ánh mắt này cô rất quen thuộc, ngày trước các thuộc hạ theo cô từ một năm trở lên, trên cơ bản đều sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Hiển nhiên hiện giờ là tình huống đặc thù, một đám người trẻ tuổi sắp hỏng mất, trong thời gian mấy ngày đối với cô sinh ra cảm xúc tin cậy, chủ yếu là bởi vì đối lập quá thảm thiết, chỉ có cô từ đầu tới đuôi không biểu hiện ra sợ hãi, còn xây dựng phòng nói chuyện tập hợp bọn họ lại với nhau, tốt xấu không làm cho bọn họ tất cả đều từ bỏ tự cứu.
"Phát sinh cái gì?" Tần Phi Thường tìm vị trí ngồi xuống, nhìn bọn họ theo bản năng không ngừng xem di động, lộ ra không khắc chế được cảm xúc không ổn, cô vừa đoán liền biết khẳng định đã xảy ra cái gì.
Mân San [Manson] một đầu tóc quăn ngồi vào bên cô, trang điểm thật dày cũng không che được sắc mặt khó coi, cô ấy nói: "Vừa rồi, phòng nói chuyện có một người tự sát!”
Tần Phi Thường cũng không ngoài ý muốn, năng lực thừa nhận của mỗi người khác nhau, có người là bóng kim loại, rất khó bị đè dẹp; Có người như bóng cao su, đối với áp lực có co dãn rất lớn; còn có người như bóng bay, nhẹ nhàng đè ép liền nổ mạnh.
Hơn 50 người, hoặc muộn hoặc sớm, cuối cùng sẽ xuất hiện người như vậy.
Cô nhìn di động cô gái đó đưa tới, hình ảnh người tự sát kia cắt cổ tay mình được phát lên, một mảnh phòng tắm đỏ tươi, dù cách màn hình cũng có thể ngửi được mùi rỉ sắt.
Tần Phi Thường nhìn gương mặt hắn ta gầy yếu tù hãm cùng túi mắt thật dày, bỗng nhiên nhớ ra vị này là ai. Lần đầu tiên tiến vào phể tích lâu đài cổ, dũng sĩ này còn ý đồ cường bạo Bá Đặc [ Ái Cách Bá Đặc- Ecgberht, ]bị cô đập vỡ đầu.
Bộ dáng hơn khi đó hoàn toàn bất đồng, thiếu chút nữa cô không nhận ra.
Hiện giờ nghĩ nghĩ, Tần Phi Thường phát giác mình và gã này tựa hồ còn xem như "Người trong đồng đạo”, chuyện lúc trước hắn muốn làm còn chưa hoàn thành, thì đã được cô làm xong.
"Tình huống của hắn là nghiêm trọng nhất?”
Tần Phi Thường trong lòng nghĩ cái gì không ai biết, trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt kia.
Mân San quay mặt đi không nhìn ảnh chụp huyết tinh nữa, chỉ trắng mặt nói: "Anh ta ở chỗ đó hình như bị tra tấn tương đối thảm, lúc trước còn ở đây mắng chửi, tôi bảo anh ta đi gặp bác sĩ tâm lý, trái lại anh ta còn mắng tôi.”
Tần Phi Thường đã hiểu, đồ trứng xui xẻo này khẳng định ở thế giới kia bị Bá Đặc nhằm vào. Kẻ điên này thích tìm nhược điểm người khác mà đâm, người ta càng sợ hãi thì hắn càng vui sướng, hắn không có biện pháp với cô nên mới biến đổi thái độ, nhưng đối phó những người trẻ tuổi khác chưa từng trải qua huấn luyện, đó là dễ như trở bàn tay, hơi nhằm vào một chút là có thể chơi người ta đến hỏng mất.
Gã này tự mình hỏng mất, cố ý phát hình ảnh này ra cho những người khác xem, còn không quên lưu lại một câu, "Tôi không muốn chết nữa! Đây là lần tử vong cuối cùng của tôi, các người sớm hay muộn cũng sẽ giống như tôi, chúng ta đều phải chết vì nguyền rủa này!”
Mục đích của hắn chính là ảnh hưởng tâm thái những người khác, hắn thành công, phòng nói chuyện đã có vài người chịu không nổi tử vong thường xuyên này, có mở đầu, phỏng chừng thực nhanh có người muốn nói theo mà tự sát.
"Chúng ta hiện giờ nên làm gì?” Lợi Ngang cầm di động ngồi vào bên cạnh Tần Phi Thường.
Ngồi ở chỗ này, bọn họ đồng dạng cũng chịu ảnh hưởng vì người kia tử vong, bọn họ cần một chút hy vọng tránh thoát nguyền rủa, nếu không chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.
Tần Phi Thường nghĩ nghĩ nói: "Tôi tìm được phể tích lâu đài cổ đó ở đâu.”
Những người trẻ tuổi kia còn đang đắm chìm ở trong bóng ma tử vong: "???”
Tần Phi Thường: "Ở đảo Tomani.”
Lợi Ngang đầy mặt mờ mịt: "Cái gì? Đó là đảo gì? Phế tích lâu đài cổ đó tồn tại chân thật sao?”
Mân San càng thêm mê mang: "Tôi cho rằng, tôi cho rằng đó chỉ là tưởng tượng tồn tại trong đầu chúng ta?"
Thấy bọn họ một đám mờ mịt bất lực như vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể đem phỏng đoán và kết luận của mình đơn giản thuật lại một lần.
".... Thông qua tranh sơn dầu, phong cách kiến trúc để xác định thời đại rồi, tôi phỏng đoán đó là một trong chín hành cung lớn mà Lost mười lăm kiển tạo, căn cứ hơn ba mươi địa điểm mà các học giả suy đoán, tôi khẳng định là đảo Tomani. Đảo này còn được gọi là đảo Sương Mù, nghe nói bị sương mù bao vây, mười năm trước có một tờ báo đưa tin tàu thuỷ mắc cạn ở gần đảo Sương Mù, phát ra tín hiệu cầu cứu, cứu hộ hơn mười ngày không thể thành công......"
"Tôi biết!” một thanh niên ngồi ở trong góc nói: "Tôi từng xem một cái thiệp ở một diễn đàn mạo hiểm kinh dị, cũng nói có đảo Sương Mù, chỉ cần tới gần thì máy hướng dẫn không nhạy, mấy năm trước cũng có một chiếc tàu biển mất tích ở gần đó...... Hình như là, tôi không nhớ rõ có phải đảo Tomani này hay không.”
Tất cả mọi người có vô số nghi vấn, một cô gái lớn lên thanh tú đáng yêu nhịn không được hỏi: "Lan Lạc, vì sao cô đoán là nơi đó?”
Tần Phi Thường nhìn mấy người Lợi Ngang, "Các người ở trên gác chuông không thấy sao, chung quanh phế tích lâu đài cổ đều là sương mù.”
Mấy người Lợi Ngang nghĩ đến nhảy lầu không có cảm giác trọng lực, đều sắc mặt trắng nhợt, gật đầu: "Phải, chúng tôi đều thấy được.”
Tần Phi Thường: "Còn nữa chính là, phế tích lâu đài cổ có rất nhiều hoa hồng, nhiều nhất chính là hai loại tương tự hại chủng loại Juliet và Sherry trên thị trường, hai loại hoa hồng này thích hợp sinh trưởng trong hoàn cảnh ôn nhuận, không chịu nổi lạnh. Chỉ có khu vực đảo Tomani phù hợp điều kiện khí hậu này, mặt khác bán đảo Aida cùng khu vực với đảo Tomani có đặc sản là hoa hồng...... đã hiểu chưa?”
Rốt cuộc, cửa bị mở ra, đi vào là một cô gái mang mắt kính. Cô một thân quần dài và áo lông đơn giản, trong tay cầm mấy quyển sách, như là sinh viên đại học.
"Lạc Lan!” Lợi Ngang đứng lên đầu tiên, đứng lên rồi lại phát hiện hành vi này của mình có vẻ quá vội vàng, cười cười che dấu, "Còn tưởng rằng cô sẽ không tới.”
“Tôi đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý." Tần Phi Thường đi vào buồng lô, nhìn thấy một cô gái đồng dạng đứng lên nhìn về phía mình, trong ánh mắt là sùng bái tin cậy.
Ánh mắt này cô rất quen thuộc, ngày trước các thuộc hạ theo cô từ một năm trở lên, trên cơ bản đều sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Hiển nhiên hiện giờ là tình huống đặc thù, một đám người trẻ tuổi sắp hỏng mất, trong thời gian mấy ngày đối với cô sinh ra cảm xúc tin cậy, chủ yếu là bởi vì đối lập quá thảm thiết, chỉ có cô từ đầu tới đuôi không biểu hiện ra sợ hãi, còn xây dựng phòng nói chuyện tập hợp bọn họ lại với nhau, tốt xấu không làm cho bọn họ tất cả đều từ bỏ tự cứu.
"Phát sinh cái gì?" Tần Phi Thường tìm vị trí ngồi xuống, nhìn bọn họ theo bản năng không ngừng xem di động, lộ ra không khắc chế được cảm xúc không ổn, cô vừa đoán liền biết khẳng định đã xảy ra cái gì.
Mân San [Manson] một đầu tóc quăn ngồi vào bên cô, trang điểm thật dày cũng không che được sắc mặt khó coi, cô ấy nói: "Vừa rồi, phòng nói chuyện có một người tự sát!”
Tần Phi Thường cũng không ngoài ý muốn, năng lực thừa nhận của mỗi người khác nhau, có người là bóng kim loại, rất khó bị đè dẹp; Có người như bóng cao su, đối với áp lực có co dãn rất lớn; còn có người như bóng bay, nhẹ nhàng đè ép liền nổ mạnh.
Hơn 50 người, hoặc muộn hoặc sớm, cuối cùng sẽ xuất hiện người như vậy.
Cô nhìn di động cô gái đó đưa tới, hình ảnh người tự sát kia cắt cổ tay mình được phát lên, một mảnh phòng tắm đỏ tươi, dù cách màn hình cũng có thể ngửi được mùi rỉ sắt.
Tần Phi Thường nhìn gương mặt hắn ta gầy yếu tù hãm cùng túi mắt thật dày, bỗng nhiên nhớ ra vị này là ai. Lần đầu tiên tiến vào phể tích lâu đài cổ, dũng sĩ này còn ý đồ cường bạo Bá Đặc [ Ái Cách Bá Đặc- Ecgberht, ]bị cô đập vỡ đầu.
Bộ dáng hơn khi đó hoàn toàn bất đồng, thiếu chút nữa cô không nhận ra.
Hiện giờ nghĩ nghĩ, Tần Phi Thường phát giác mình và gã này tựa hồ còn xem như "Người trong đồng đạo”, chuyện lúc trước hắn muốn làm còn chưa hoàn thành, thì đã được cô làm xong.
"Tình huống của hắn là nghiêm trọng nhất?”
Tần Phi Thường trong lòng nghĩ cái gì không ai biết, trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt kia.
Mân San quay mặt đi không nhìn ảnh chụp huyết tinh nữa, chỉ trắng mặt nói: "Anh ta ở chỗ đó hình như bị tra tấn tương đối thảm, lúc trước còn ở đây mắng chửi, tôi bảo anh ta đi gặp bác sĩ tâm lý, trái lại anh ta còn mắng tôi.”
Tần Phi Thường đã hiểu, đồ trứng xui xẻo này khẳng định ở thế giới kia bị Bá Đặc nhằm vào. Kẻ điên này thích tìm nhược điểm người khác mà đâm, người ta càng sợ hãi thì hắn càng vui sướng, hắn không có biện pháp với cô nên mới biến đổi thái độ, nhưng đối phó những người trẻ tuổi khác chưa từng trải qua huấn luyện, đó là dễ như trở bàn tay, hơi nhằm vào một chút là có thể chơi người ta đến hỏng mất.
Gã này tự mình hỏng mất, cố ý phát hình ảnh này ra cho những người khác xem, còn không quên lưu lại một câu, "Tôi không muốn chết nữa! Đây là lần tử vong cuối cùng của tôi, các người sớm hay muộn cũng sẽ giống như tôi, chúng ta đều phải chết vì nguyền rủa này!”
Mục đích của hắn chính là ảnh hưởng tâm thái những người khác, hắn thành công, phòng nói chuyện đã có vài người chịu không nổi tử vong thường xuyên này, có mở đầu, phỏng chừng thực nhanh có người muốn nói theo mà tự sát.
"Chúng ta hiện giờ nên làm gì?” Lợi Ngang cầm di động ngồi vào bên cạnh Tần Phi Thường.
Ngồi ở chỗ này, bọn họ đồng dạng cũng chịu ảnh hưởng vì người kia tử vong, bọn họ cần một chút hy vọng tránh thoát nguyền rủa, nếu không chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.
Tần Phi Thường nghĩ nghĩ nói: "Tôi tìm được phể tích lâu đài cổ đó ở đâu.”
Những người trẻ tuổi kia còn đang đắm chìm ở trong bóng ma tử vong: "???”
Tần Phi Thường: "Ở đảo Tomani.”
Lợi Ngang đầy mặt mờ mịt: "Cái gì? Đó là đảo gì? Phế tích lâu đài cổ đó tồn tại chân thật sao?”
Mân San càng thêm mê mang: "Tôi cho rằng, tôi cho rằng đó chỉ là tưởng tượng tồn tại trong đầu chúng ta?"
Thấy bọn họ một đám mờ mịt bất lực như vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể đem phỏng đoán và kết luận của mình đơn giản thuật lại một lần.
".... Thông qua tranh sơn dầu, phong cách kiến trúc để xác định thời đại rồi, tôi phỏng đoán đó là một trong chín hành cung lớn mà Lost mười lăm kiển tạo, căn cứ hơn ba mươi địa điểm mà các học giả suy đoán, tôi khẳng định là đảo Tomani. Đảo này còn được gọi là đảo Sương Mù, nghe nói bị sương mù bao vây, mười năm trước có một tờ báo đưa tin tàu thuỷ mắc cạn ở gần đảo Sương Mù, phát ra tín hiệu cầu cứu, cứu hộ hơn mười ngày không thể thành công......"
"Tôi biết!” một thanh niên ngồi ở trong góc nói: "Tôi từng xem một cái thiệp ở một diễn đàn mạo hiểm kinh dị, cũng nói có đảo Sương Mù, chỉ cần tới gần thì máy hướng dẫn không nhạy, mấy năm trước cũng có một chiếc tàu biển mất tích ở gần đó...... Hình như là, tôi không nhớ rõ có phải đảo Tomani này hay không.”
Tất cả mọi người có vô số nghi vấn, một cô gái lớn lên thanh tú đáng yêu nhịn không được hỏi: "Lan Lạc, vì sao cô đoán là nơi đó?”
Tần Phi Thường nhìn mấy người Lợi Ngang, "Các người ở trên gác chuông không thấy sao, chung quanh phế tích lâu đài cổ đều là sương mù.”
Mấy người Lợi Ngang nghĩ đến nhảy lầu không có cảm giác trọng lực, đều sắc mặt trắng nhợt, gật đầu: "Phải, chúng tôi đều thấy được.”
Tần Phi Thường: "Còn nữa chính là, phế tích lâu đài cổ có rất nhiều hoa hồng, nhiều nhất chính là hai loại tương tự hại chủng loại Juliet và Sherry trên thị trường, hai loại hoa hồng này thích hợp sinh trưởng trong hoàn cảnh ôn nhuận, không chịu nổi lạnh. Chỉ có khu vực đảo Tomani phù hợp điều kiện khí hậu này, mặt khác bán đảo Aida cùng khu vực với đảo Tomani có đặc sản là hoa hồng...... đã hiểu chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.