Chương 336: Dâu Tây Dại
Phù Hoa
30/09/2021
Mặt đất cháy đen dưới chân vẫn còn bốc lên hơi nóng, một lớp tro đen bao trùm ở mặt trên.
Tần Minh Hồi có chút kinh hồn chưa định, nhìn về phía sườn núi bên phía 01. Họng pháo từ trong mắt hắn lộ ra, đang lóe lên ánh sáng dưới ánh mặt trời, lại nhanh chóng co rút trở về chỗ sâu khép lại.
Tần Minh Hồi ngồi xổm xuống, chà xát hai chân đang run rẩy.
Làm cô ấy sợ chết khiếp!
Những người bị nhiễm trùng hút máu trong mấy căn phòng này, tất cả đều được 01 giải quyết, bây giờ lại nhìn những ngôi nhà bùn đá sừng sững dưới sườn núi xanh biếc, Tần Minh Hồi nhìn không ra hương vị nông thôn tươi mát, chỉ cảm thấy những căn phòng nửa đóng kín cửa kia, còn cất giấu thứ gì đó.
01 từ sườn đồi đi đến, ngồi xổm bên cạnh những ngôi nhà đó, nhìn xuống những ngôi nhà nhỏ như những món đồ chơi này.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Tần Minh Hồi mới miễn cưỡng dám vào những phòng này nhìn một chút.
Một căn phòng khiêm tốn có mùi lạ, rất ít thứ, không có gì để ăn, trông tồi tàn và ảm đạm. Tất cả các cửa sổ của ngôi nhà đã bị gỗ cùng vải vây kín, và lối ra duy nhất của ngôi nhà chỉ có một cánh cửa.
Theo bộ phim điện ảnh, mọi người trên thế giới đang bị đe dọa bởi bệnh trùng hút máu, mọi người nghĩ rằng bệnh trùng hút máu có thể lây lan qua không khí và nước, thậm chí là ánh sáng, vì vậy những người không thể sống trong khu vực an toàn sẽ cố gắng ở trong một căn phòng u ám khép kín.
Trong bộ phim kia, phần lớn thời gian của cảnh quay đi theo quan điểm của nhân vật chính, bị mắc kẹt bên cạnh Hoắc Lan và Hoắc Ân. Tần Minh Hồi nhìn thấy nhiều nhất chính là khu an toàn nơi Hoắc Lan ở, một phần lộ ra mặt đất bị một tòa nhà khổng lồ giống như nắp nồi giữ chặt, mọi người sống dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Sinh vật vũ trụ mang trùng hút máu đến, là một loại sinh vật chân đốt biết bay, toàn thân đỏ tươi, bộ dáng vô cùng quái dị, hình thể khổng lồ, một con có thể so sánh với một tòa nhà.
Chúng sẽ xuất hiện hàng loạt vào mùa xuân, chắp cánh lưu động trên không trung, nơi đi qua, nếu mọi người không làm bất kỳ cách thức phòng hộ nào, nhất định sẽ bị nhiễm bệnh trùng hút máu, cho dù làm phòng hộ, cũng có xác suất nhất định bị nhiễm bệnh.
Mọi người sợ căn bệnh này, phần lớn đều tụ tập ở khu an toàn, ẩn náu dưới lòng đất, rất hiếm khi đi ra ngoài.
Nhưng luôn luôn có số người sống ở nơi xa xôi, không thể rời khỏi quê hương của họ, hoặc là quá nghèo ... Vì nhiều lý do, vẫn còn sống trên mặt đất bên ngoài khu vực an toàn.
Loại bệnh trùng hút máu này bị huyết trùng mang đến tinh cầu, chẳng qua là đã qua trăm năm, người ta đã quen với cuộc sống ăn lông ở lỗ dưới lòng đất.
Tần Minh Hồi đã xem qua bộ phim kia, nhưng một bộ phim không thể hiện ra toàn bộ thế giới, giống như những nhân loại ở lại trên mặt đất, sống một cuộc sống như thế nào, trong phim cũng không có đề cập tới.
Cách một màn hình, Tần Minh Hồi trước sau không có tự mình trải nhiệm, nhưng những con trùng hút máu vừa rồi, còn có căn phòng yên tĩnh trống rỗng hiện giờ, làm cho cô thấy được một góc bi kịch đã phát sinh nhưng chưa biểu hiện ra ngoài của bộ phim điện ảnh.
[ 01, nếu như bệnh trùng hút máu có biện pháp chữa trị thì thật tốt".]
Tần Minh Hồi nhặt một cái chén bị lăn dưới đất lên, tùy tay đặt lại lên bàn.
[ Tiểu tiểu thư, người nhất đính sẽ khỏe lại.]
Tần Minh Hồi sửng sốt, mới nhớ tới thân thể này của mình cũng đã sớm bị cảm nhiễm bệnh trùng hút máu.
Nếu như cô không giống Tần Nhạc Đan trước khi mất đi lí trí liền lựa chọn tử vong cùng phá hủy thi thể, thì cô sớm hay muộn cũng sẽ giống như những người đó, sau khi chết vẫn bị trùng hút máu điều khiển, biến thành bộ dáng đáng sợ như thế này.
[ Tôi không phải lo lắng cho bản thân.]
Cô đã sớm biết kết cục.
[ Tôi chính là cảm thấy, cả đời ở dưới đất, hoặc là ẩn nấp ở nơi tối tăm này sinh hoạt quá khó chịu. Nếu như cả đời này anh vẫn luôn ở một nơi đen nhánh, anh sẽ vui vẻ sao. ]
Nếu để cho cô ấy chọn, cô ấy thà bị nhiễm bệnh, ở bên ngoài thổi gió phơi nắng, nhìn hoa tươi cỏ xanh qua vài năm, cũng không muốn trốn dưới lòng đất qua một trăm năm.
Nhưng sự lựa chọn của cô, chú định sẽ không phải là sự lựa chọn của hầu hết mọi người. Nếu tất cả đều giống như cô, nhân loại sẽ diệt vong.
"Tiểu tiểu thư, tôi sẽ không vui, cũng nhất định không vui. ]
[Được rồi, vậy anh có thích phong cảnh bên ngoài, hay là anh thích bóng tối? ]
[Tiểu tiểu thư có thích, 01 không thích. ]
[ Được rồi, vậy anh nói thử xem, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, hay là một mảnh đen nhánh đẹp? ]
[Tiểu tiểu thư, căn cứ theo phân tích của tôi, hẳn là màu sắc tươi sáng đẹp mắt. ]
[Đúng vậy, chính là như vậy. Mọi người đều thích những thứ đẹp, anh cảm thấy màu sắc tươi sáng đẹp, là thích phong cảnh bên ngoài, nếu như anh đã thích phong cảnh bên ngoài, từ đó càng tình nguyện ở bên ngoài. ]
Tần Minh Hồi dùng logic của mình đánh bại người máy ngốc nghếch 01.
[Tiểu thư, cô nói đúng, 01 lại hiểu rồi. ]
Cùng nói chuyện với hắn, Tần Minh Hồi cảm giác những thứ nặng trịch trong lòng chậm rãi biến mất, trở nên nhẹ nhàng hơn chút.
Đi ra khỏi căn phòng trống rỗng tối đen, giơ tay lên trước trán nhìn màu xanh biếc rực rỡ dưới ánh mặt trời xa xa.
[01, nếu không có cách nào chữa khỏi bệnh trùng hút máu này, vậy thì giết sạch những con huyết trùng làm lây lan bệnh trùng hút máu thì sao? ]
Tiểu muội mềm yếu vừa mới bị mấy con trùng hút máu dọa đến chân mềm nhũn, đưa ra đề nghị.
[Được rồi, tiểu tiểu thư. 01 hỗ trợ vô điều kiện.]
Tần Minh Hồi có chút kinh hồn chưa định, nhìn về phía sườn núi bên phía 01. Họng pháo từ trong mắt hắn lộ ra, đang lóe lên ánh sáng dưới ánh mặt trời, lại nhanh chóng co rút trở về chỗ sâu khép lại.
Tần Minh Hồi ngồi xổm xuống, chà xát hai chân đang run rẩy.
Làm cô ấy sợ chết khiếp!
Những người bị nhiễm trùng hút máu trong mấy căn phòng này, tất cả đều được 01 giải quyết, bây giờ lại nhìn những ngôi nhà bùn đá sừng sững dưới sườn núi xanh biếc, Tần Minh Hồi nhìn không ra hương vị nông thôn tươi mát, chỉ cảm thấy những căn phòng nửa đóng kín cửa kia, còn cất giấu thứ gì đó.
01 từ sườn đồi đi đến, ngồi xổm bên cạnh những ngôi nhà đó, nhìn xuống những ngôi nhà nhỏ như những món đồ chơi này.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Tần Minh Hồi mới miễn cưỡng dám vào những phòng này nhìn một chút.
Một căn phòng khiêm tốn có mùi lạ, rất ít thứ, không có gì để ăn, trông tồi tàn và ảm đạm. Tất cả các cửa sổ của ngôi nhà đã bị gỗ cùng vải vây kín, và lối ra duy nhất của ngôi nhà chỉ có một cánh cửa.
Theo bộ phim điện ảnh, mọi người trên thế giới đang bị đe dọa bởi bệnh trùng hút máu, mọi người nghĩ rằng bệnh trùng hút máu có thể lây lan qua không khí và nước, thậm chí là ánh sáng, vì vậy những người không thể sống trong khu vực an toàn sẽ cố gắng ở trong một căn phòng u ám khép kín.
Trong bộ phim kia, phần lớn thời gian của cảnh quay đi theo quan điểm của nhân vật chính, bị mắc kẹt bên cạnh Hoắc Lan và Hoắc Ân. Tần Minh Hồi nhìn thấy nhiều nhất chính là khu an toàn nơi Hoắc Lan ở, một phần lộ ra mặt đất bị một tòa nhà khổng lồ giống như nắp nồi giữ chặt, mọi người sống dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Sinh vật vũ trụ mang trùng hút máu đến, là một loại sinh vật chân đốt biết bay, toàn thân đỏ tươi, bộ dáng vô cùng quái dị, hình thể khổng lồ, một con có thể so sánh với một tòa nhà.
Chúng sẽ xuất hiện hàng loạt vào mùa xuân, chắp cánh lưu động trên không trung, nơi đi qua, nếu mọi người không làm bất kỳ cách thức phòng hộ nào, nhất định sẽ bị nhiễm bệnh trùng hút máu, cho dù làm phòng hộ, cũng có xác suất nhất định bị nhiễm bệnh.
Mọi người sợ căn bệnh này, phần lớn đều tụ tập ở khu an toàn, ẩn náu dưới lòng đất, rất hiếm khi đi ra ngoài.
Nhưng luôn luôn có số người sống ở nơi xa xôi, không thể rời khỏi quê hương của họ, hoặc là quá nghèo ... Vì nhiều lý do, vẫn còn sống trên mặt đất bên ngoài khu vực an toàn.
Loại bệnh trùng hút máu này bị huyết trùng mang đến tinh cầu, chẳng qua là đã qua trăm năm, người ta đã quen với cuộc sống ăn lông ở lỗ dưới lòng đất.
Tần Minh Hồi đã xem qua bộ phim kia, nhưng một bộ phim không thể hiện ra toàn bộ thế giới, giống như những nhân loại ở lại trên mặt đất, sống một cuộc sống như thế nào, trong phim cũng không có đề cập tới.
Cách một màn hình, Tần Minh Hồi trước sau không có tự mình trải nhiệm, nhưng những con trùng hút máu vừa rồi, còn có căn phòng yên tĩnh trống rỗng hiện giờ, làm cho cô thấy được một góc bi kịch đã phát sinh nhưng chưa biểu hiện ra ngoài của bộ phim điện ảnh.
[ 01, nếu như bệnh trùng hút máu có biện pháp chữa trị thì thật tốt".]
Tần Minh Hồi nhặt một cái chén bị lăn dưới đất lên, tùy tay đặt lại lên bàn.
[ Tiểu tiểu thư, người nhất đính sẽ khỏe lại.]
Tần Minh Hồi sửng sốt, mới nhớ tới thân thể này của mình cũng đã sớm bị cảm nhiễm bệnh trùng hút máu.
Nếu như cô không giống Tần Nhạc Đan trước khi mất đi lí trí liền lựa chọn tử vong cùng phá hủy thi thể, thì cô sớm hay muộn cũng sẽ giống như những người đó, sau khi chết vẫn bị trùng hút máu điều khiển, biến thành bộ dáng đáng sợ như thế này.
[ Tôi không phải lo lắng cho bản thân.]
Cô đã sớm biết kết cục.
[ Tôi chính là cảm thấy, cả đời ở dưới đất, hoặc là ẩn nấp ở nơi tối tăm này sinh hoạt quá khó chịu. Nếu như cả đời này anh vẫn luôn ở một nơi đen nhánh, anh sẽ vui vẻ sao. ]
Nếu để cho cô ấy chọn, cô ấy thà bị nhiễm bệnh, ở bên ngoài thổi gió phơi nắng, nhìn hoa tươi cỏ xanh qua vài năm, cũng không muốn trốn dưới lòng đất qua một trăm năm.
Nhưng sự lựa chọn của cô, chú định sẽ không phải là sự lựa chọn của hầu hết mọi người. Nếu tất cả đều giống như cô, nhân loại sẽ diệt vong.
"Tiểu tiểu thư, tôi sẽ không vui, cũng nhất định không vui. ]
[Được rồi, vậy anh có thích phong cảnh bên ngoài, hay là anh thích bóng tối? ]
[Tiểu tiểu thư có thích, 01 không thích. ]
[ Được rồi, vậy anh nói thử xem, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, hay là một mảnh đen nhánh đẹp? ]
[Tiểu tiểu thư, căn cứ theo phân tích của tôi, hẳn là màu sắc tươi sáng đẹp mắt. ]
[Đúng vậy, chính là như vậy. Mọi người đều thích những thứ đẹp, anh cảm thấy màu sắc tươi sáng đẹp, là thích phong cảnh bên ngoài, nếu như anh đã thích phong cảnh bên ngoài, từ đó càng tình nguyện ở bên ngoài. ]
Tần Minh Hồi dùng logic của mình đánh bại người máy ngốc nghếch 01.
[Tiểu thư, cô nói đúng, 01 lại hiểu rồi. ]
Cùng nói chuyện với hắn, Tần Minh Hồi cảm giác những thứ nặng trịch trong lòng chậm rãi biến mất, trở nên nhẹ nhàng hơn chút.
Đi ra khỏi căn phòng trống rỗng tối đen, giơ tay lên trước trán nhìn màu xanh biếc rực rỡ dưới ánh mặt trời xa xa.
[01, nếu không có cách nào chữa khỏi bệnh trùng hút máu này, vậy thì giết sạch những con huyết trùng làm lây lan bệnh trùng hút máu thì sao? ]
Tiểu muội mềm yếu vừa mới bị mấy con trùng hút máu dọa đến chân mềm nhũn, đưa ra đề nghị.
[Được rồi, tiểu tiểu thư. 01 hỗ trợ vô điều kiện.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.