Chương 338: Ôn Nhu
Phù Hoa
02/10/2021
Tần Minh Hồi lấy ra bản lĩnh chăm sóc hoa cỏ, trồng những quả dại này, lại tốn chút thời gian làm cho mình một ít đồ dùng sinh hoạt.
Trên đường gặp phải một cây to hai người ôm mới hết, 01 dưới sự chỉ huy của cô cắt một cành cây. Cành cây kia ít nói cũng có hai mươi cm, sau khi bị cô đào rỗng mài giũa, làm một bộ bát gỗ, còn có chậu rửa mặt, chén nước các loại.
Khi làm những điều này, 01 đã cho cô sự trợ giúp rất lớn, phương pháp tấn công ban đầu tương đối đơn giản và thô bạo của 01, được cô khai phá ra rất nhiều công năng nhỏ cho cuộc sống sinh hoạt mới trong thời gian ngắn.
Lần đầu tiên dùng gỗ làm bát, Tần Minh Hồi hỏi hắn có đao hay không, 01 từ trong lòng bàn tay trái bật ra một thanh hỏa diễm dài hơn mười mét, rộng hai mét —cái loại mà có thể trực tiếp cắt đôi một căn nhà.
Tần Minh Hồi lúc ấy sợ tới mức ôm chân ngồi xổm xuống, trong lòng còn sợ hãi vuốt ve tóc mình. Gần như vậy, chẳng may tóc bị cháy thì làm sao bây giờ.
Cô dạy 01 rất lâu, hắn mới học được cách dùng một bàn tay to như vậy để làm một cái bát so với đầu ngón tay của hắn còn nhỏ hơn.
01 hiện giờ đã có thể từ ngón tay vươn ra một mũi khoan hoặc một con dao nho nhỏ, nhẹ nhàng ở trên tấm gỗ khắc lên một hình tròn hoặc là các hình dạng khác, lợi dụng tốc độ xoay tròn cực nhanh để mài dũa.
Tần Minh Hồi phụ trách chỉ đạo đem cái vũ khí cực đại như vậy dạy mọi thứ áp dụng cho cuộc sống hàng ngày, trong lòng cũng cảm thấy rất hài lòng. Cô cảm thấy rằng 01 thực sự giống như một người trống rỗng , cần có sự dạy dỗ của người khác.
Thật kỳ lạ, hắn là một người máy, lại cần người khác dạy dỗ mới có thể học được một ít việc, không phải thông qua các chương trình đưa vào sẵn.
Quá trình chung sống như vậy, thỉnh thoảng sẽ làm cho Tần Minh Hồi cảm thấy mình đang ở chung với "nhân loại". Bất quá mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy hình thể cao lớn của 01, loại cảm giác này lại chậm rãi tiêu tán.
01 chung quy là quá lớn, một chút chuyện tinh tế hắn đều không thể làm. Sau khi hắn gia công thô, Tần Minh Hồi lại tiến hành gia công tỉ mỉ, hai tay chưa từng làm việc rất nhanh mọc ra rất nhiều mụn nước.
"01, anh quá lớn, nếu như anh có thể nhỏ hơn một chút thì tốt rồi." Tần Minh Hồi thuận miệng nói.
Một lát sau, cô phát hiện 01 đột nhiên rắc rắc một trận, gấp toàn bộ cơ thể mình lại, ngồi xổm trên mặt đất như một tảng đá khổng lồ.
“01......? Anh đang làm gì vậy? ”
[Tiểu tiểu thư, 01, nhỏ hơn một chút]
Tần Minh Hồi bị khối sắt này làm đáng yêu quá mức, ôm ngực không tự giác lộ ra biểu tình nhìn thấy tiểu động vật đáng yêu, "01, thực xin lỗi, tôi không nên nói như vậy. Người máy lớn và người máy nhỏ đều rất tốt, mỗi người có thế mạnh riêng của họ, anh giống lúc trước cũng rất tốt. ”
Cô bước lên, sờ đầu 01 đặt ở dưới mặt đất. Cho dù biến hình, hắn còn nhớ rõ đầu không thể chuyển hướng lung tung, miễn cho đem dâu tây dại cùng cây ăn quả dại trên đầu đổ xuống.
"01 lớn như vậy, làm cho tôi rất có cảm giác an toàn, thật sự."
Biết rõ hắn không phải nhân loại, nhưng lúc Tần Minh Hồi ở chung với hắn, vẫn nhịn không được theo bản năng dùng thái độ đối đãi với đồng loại mà đối đãi với hắn, thậm chí càng thêm ôn nhu kiên nhẫn một chút. Dù sao hắn ngây thơ, bộ dáng không ngừng học hỏi từ cô, rất giống một đứa trẻ ngốc nghếch.
01 đem thân thể của mình giãn ra biến trở về nguyên dạng, chở tiểu tiểu thư của hắn đi khắp nơi. Đi ngang qua một cái cây, hắn quay đầu, chủ động dừng lại hỏi:
[Tiểu tiểu thư, cây.]
Tần Minh Hồi lập tức nghe hiểu, hắn đang hỏi cô có muốn cắt cành cây làm đồ hay không.
Lần trước cô dùng cành cây làm rất nhiều đồ dùng, Tần Minh Hồi vốn chuẩn bị cự tuyệt, bỗng nhiên cảm thấy đả kích tính tính cực của 01 là không tốt, loại hành vi chủ động mở miệng này của hắn rất đáng để bảo vệ, tựa như không thể đả kích tính tích cực của tiểu hài tử vậy.
Vì vậy, cô sửa miệng nói: "Tôi cũng muốn làm một chiếc ghế nhỏ và một cái bàn nhỏ, 01, vui lòng cắt một nhánh cây này xuống giúp tôi." ”
[Được, tiểu tiểu thư. Tiểu tiểu thư muốn cành cây nào? ]
Hắn giơ Tần Minh Hồi lên để cho cô đến gần cây đại thụ kia chọn lựa. Tần Minh Hồi chỉ vào một cành cây đường kính khoảng 30 cm, "Cây này. ”
Trong tay 01 vươn ra một con dao lớn mang theo răng cưa, vừa chống lại cành cây chuẩn bị cắt, Tần Minh Hồi nhìn thấy trên cành cây này bay lên hai con chim nhỏ.
"Chờ một chút, 01." Tần Minh Hồi cẩn thận nhìn một chút, phát hiện trên ngọn cây cây này hình như có một cái tổ chim.
"Trên cành cây này có một tổ chim, 01, chúng ta vẫn nên cắt cành cây bên cạnh này đi.”
01 im lặng cắt cành cây, dưới sự hướng dẫn của Tần Minh Hồi, hợp lực làm ghế dựa xấu xí và bàn nhỏ.
Tần Minh Hồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, phi thường có cảm giác thành tựu, cô đem bàn ghế di chuyển lên đỉnh đầu 01, đặt ở bên ban công dâu tây dại, lại dùng lá lớn ven đường cùng cành cây buộc lại, làm ô che nắng, uống một bữa trà chiều có hương vị điền viên.
Trà là lá bạc hà nấu lên, phối với trà là mấy quả dâu tây hoang dã vừa hái xuống, hết thảy đều rất đơn sơ, thậm chí giày trên chân Tần Minh Hồi đều do chính cô làm lung tung, nhưng cô ôm chén gỗ ngồi trên ghế nhỏ, nhìn thế giới xanh tươi dưới ánh mặt trời rực rỡ, cảm thấy thật bình yên lại thích ý.
Trên đường gặp phải một cây to hai người ôm mới hết, 01 dưới sự chỉ huy của cô cắt một cành cây. Cành cây kia ít nói cũng có hai mươi cm, sau khi bị cô đào rỗng mài giũa, làm một bộ bát gỗ, còn có chậu rửa mặt, chén nước các loại.
Khi làm những điều này, 01 đã cho cô sự trợ giúp rất lớn, phương pháp tấn công ban đầu tương đối đơn giản và thô bạo của 01, được cô khai phá ra rất nhiều công năng nhỏ cho cuộc sống sinh hoạt mới trong thời gian ngắn.
Lần đầu tiên dùng gỗ làm bát, Tần Minh Hồi hỏi hắn có đao hay không, 01 từ trong lòng bàn tay trái bật ra một thanh hỏa diễm dài hơn mười mét, rộng hai mét —cái loại mà có thể trực tiếp cắt đôi một căn nhà.
Tần Minh Hồi lúc ấy sợ tới mức ôm chân ngồi xổm xuống, trong lòng còn sợ hãi vuốt ve tóc mình. Gần như vậy, chẳng may tóc bị cháy thì làm sao bây giờ.
Cô dạy 01 rất lâu, hắn mới học được cách dùng một bàn tay to như vậy để làm một cái bát so với đầu ngón tay của hắn còn nhỏ hơn.
01 hiện giờ đã có thể từ ngón tay vươn ra một mũi khoan hoặc một con dao nho nhỏ, nhẹ nhàng ở trên tấm gỗ khắc lên một hình tròn hoặc là các hình dạng khác, lợi dụng tốc độ xoay tròn cực nhanh để mài dũa.
Tần Minh Hồi phụ trách chỉ đạo đem cái vũ khí cực đại như vậy dạy mọi thứ áp dụng cho cuộc sống hàng ngày, trong lòng cũng cảm thấy rất hài lòng. Cô cảm thấy rằng 01 thực sự giống như một người trống rỗng , cần có sự dạy dỗ của người khác.
Thật kỳ lạ, hắn là một người máy, lại cần người khác dạy dỗ mới có thể học được một ít việc, không phải thông qua các chương trình đưa vào sẵn.
Quá trình chung sống như vậy, thỉnh thoảng sẽ làm cho Tần Minh Hồi cảm thấy mình đang ở chung với "nhân loại". Bất quá mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy hình thể cao lớn của 01, loại cảm giác này lại chậm rãi tiêu tán.
01 chung quy là quá lớn, một chút chuyện tinh tế hắn đều không thể làm. Sau khi hắn gia công thô, Tần Minh Hồi lại tiến hành gia công tỉ mỉ, hai tay chưa từng làm việc rất nhanh mọc ra rất nhiều mụn nước.
"01, anh quá lớn, nếu như anh có thể nhỏ hơn một chút thì tốt rồi." Tần Minh Hồi thuận miệng nói.
Một lát sau, cô phát hiện 01 đột nhiên rắc rắc một trận, gấp toàn bộ cơ thể mình lại, ngồi xổm trên mặt đất như một tảng đá khổng lồ.
“01......? Anh đang làm gì vậy? ”
[Tiểu tiểu thư, 01, nhỏ hơn một chút]
Tần Minh Hồi bị khối sắt này làm đáng yêu quá mức, ôm ngực không tự giác lộ ra biểu tình nhìn thấy tiểu động vật đáng yêu, "01, thực xin lỗi, tôi không nên nói như vậy. Người máy lớn và người máy nhỏ đều rất tốt, mỗi người có thế mạnh riêng của họ, anh giống lúc trước cũng rất tốt. ”
Cô bước lên, sờ đầu 01 đặt ở dưới mặt đất. Cho dù biến hình, hắn còn nhớ rõ đầu không thể chuyển hướng lung tung, miễn cho đem dâu tây dại cùng cây ăn quả dại trên đầu đổ xuống.
"01 lớn như vậy, làm cho tôi rất có cảm giác an toàn, thật sự."
Biết rõ hắn không phải nhân loại, nhưng lúc Tần Minh Hồi ở chung với hắn, vẫn nhịn không được theo bản năng dùng thái độ đối đãi với đồng loại mà đối đãi với hắn, thậm chí càng thêm ôn nhu kiên nhẫn một chút. Dù sao hắn ngây thơ, bộ dáng không ngừng học hỏi từ cô, rất giống một đứa trẻ ngốc nghếch.
01 đem thân thể của mình giãn ra biến trở về nguyên dạng, chở tiểu tiểu thư của hắn đi khắp nơi. Đi ngang qua một cái cây, hắn quay đầu, chủ động dừng lại hỏi:
[Tiểu tiểu thư, cây.]
Tần Minh Hồi lập tức nghe hiểu, hắn đang hỏi cô có muốn cắt cành cây làm đồ hay không.
Lần trước cô dùng cành cây làm rất nhiều đồ dùng, Tần Minh Hồi vốn chuẩn bị cự tuyệt, bỗng nhiên cảm thấy đả kích tính tính cực của 01 là không tốt, loại hành vi chủ động mở miệng này của hắn rất đáng để bảo vệ, tựa như không thể đả kích tính tích cực của tiểu hài tử vậy.
Vì vậy, cô sửa miệng nói: "Tôi cũng muốn làm một chiếc ghế nhỏ và một cái bàn nhỏ, 01, vui lòng cắt một nhánh cây này xuống giúp tôi." ”
[Được, tiểu tiểu thư. Tiểu tiểu thư muốn cành cây nào? ]
Hắn giơ Tần Minh Hồi lên để cho cô đến gần cây đại thụ kia chọn lựa. Tần Minh Hồi chỉ vào một cành cây đường kính khoảng 30 cm, "Cây này. ”
Trong tay 01 vươn ra một con dao lớn mang theo răng cưa, vừa chống lại cành cây chuẩn bị cắt, Tần Minh Hồi nhìn thấy trên cành cây này bay lên hai con chim nhỏ.
"Chờ một chút, 01." Tần Minh Hồi cẩn thận nhìn một chút, phát hiện trên ngọn cây cây này hình như có một cái tổ chim.
"Trên cành cây này có một tổ chim, 01, chúng ta vẫn nên cắt cành cây bên cạnh này đi.”
01 im lặng cắt cành cây, dưới sự hướng dẫn của Tần Minh Hồi, hợp lực làm ghế dựa xấu xí và bàn nhỏ.
Tần Minh Hồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, phi thường có cảm giác thành tựu, cô đem bàn ghế di chuyển lên đỉnh đầu 01, đặt ở bên ban công dâu tây dại, lại dùng lá lớn ven đường cùng cành cây buộc lại, làm ô che nắng, uống một bữa trà chiều có hương vị điền viên.
Trà là lá bạc hà nấu lên, phối với trà là mấy quả dâu tây hoang dã vừa hái xuống, hết thảy đều rất đơn sơ, thậm chí giày trên chân Tần Minh Hồi đều do chính cô làm lung tung, nhưng cô ôm chén gỗ ngồi trên ghế nhỏ, nhìn thế giới xanh tươi dưới ánh mặt trời rực rỡ, cảm thấy thật bình yên lại thích ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.