Chương 137: Tóc Đỏ
Phù Hoa
21/07/2021
Muri không có phản ứng gì, đám người còn lại nghe vậy một mảnh kêu rên, rất không cam lòng, chờ đến khi hàng hóa đều chất lên xe, vẫn còn rất nhiều đoàn viên không ngừng nhìn sang bên này, chọc đến đoàn trưởng đã phát hỏa hai lần, giáo huấn một trận mới khiến bọn họ thu liễm.
Hai mươi mấy người cưỡi ngựa hộ vệ hai bên, mười người ngồi ở trên mấy chiếc xe ở giữa trông chừng hàng hóa, đoàn dong binh Kim Sư Tử rời thành Cự Thạch, đi Pudala ở phương nam.
Muri ngồi ở trên một chiếc xe trong đó, bởi vì thân hình cực lớn, hắn còn phụ trách cái lồng sắt cũng không nhỏ, bọn họ đơn độc chiếm cứ một chiếc xe.
Xe rộng rãi, lồng sắt đặt ở bên ngoài, đoàn viên ngồi trên ngựa bên cạnh ngẫu nhiên sẽ cố ý dùng roi ngựa đẩy ra miếng vải đen trên lồng sắt, nhìn một chút nữ nhân bên trong.
Một đám nam nhân lên đường cùng nhau, nói chuyện phiếm đơn giản chính là khoác lác về phụ nữ, hiện giờ trong đội ngũ Có một nữ nhân xinh đẹp đến làm người ta nhìn đăm đăm, đương nhiên đều phân tán lực chú ý ở đây, nói chuyện cũng vòng quanh về nàng.
Có đoàn viên nghe thấy quản sự nhà đấu giá và đoàn trưởng nói chuyện phiếm, thuật lại cho đồng bạn về giá trị của nữ nhân xinh đẹp này.
"Nghe nói bán đấu giá 5000 đồng vàng, chậc chậc, người làm bằng vàng cũng chỉ như vậy.”
"Hình như còn là nhân chủng gì thực quý hiếm, sắp chết sạch, nhìn thấy tóc đỏ kia không, còn có đôi mắt màu xanh lục đó, cái loại xanh giống lục ngọc xa hoa.”
“Mắt xanh? không nhìn thấy a, không phải nàng vẫn luôn nằm ngủ sao, cũng chưa mở mắt ra.”
"Sao lại không có động tĩnh, không phải đã chết rồi? Aiz, ai đi đánh thức nàng nhìn xem?”
Mấy người nói đến lửa nóng, trong đó một người nhấc chân đá đá Muri ngồi bên lồng sắt, "Muri, cậu đi chọc nữ nhân kia một chút, nhìn xem có phải nàng đã chết hay không.”
"Đúng vậy, để chúng ta xem mắt xanh lục của nàng.”
Bọn họ ồn ào một đường, Muri cũng chưa phản ứng gì, bây giờ không ngừng bị quấy rầy, hắn rốt cuộc động đậy.
Ở trong ánh mắt chờ mong của những người khác, hắn cầm lồng sắt lên, nhẹ nhàng đẩy nó vào bên trong xe, chính mình ngồi bên ngoài, hoàn toàn che khuất lồng sắt.
"Mẹ! Bảo cậu chọc chọc nàng nhìn xem, cậu đang làm cái gì!”
"Hắc, còn không cho người ta nhìn, mau đem lồng sắt ra, che cái gì mà che!”
Phía trước truyền đến đoàn trưởng gầm lên giận dữ, "Phía sau lại nháo cái gì!”
Mấy nam nhân ồn ào nhất đều co rụt cổ, an tĩnh lại.
Hành trình này thực dài thực lâu, lên đường buồn tẻ, thái dương mãnh liệt chiếu lên người, tất cả mọi người vừa nóng lại mệt, những người đó cũng vô tâm tư đi xem lồng sắt.
Lồng sắt bị miếng vải đen bao phủ, nữ nhân an tĩnh nằm chậm rãi mở mắt, quả nhiên là một đôi mắt xanh lục thật xinh đẹp.
Nàng nhìn mành đen trước mặt theo đường xá xóc nảy thoáng đong đưa, lộ ra một chút ánh sáng. Ánh sáng chiếu vào trên người nàng, chiếu vào mái tóc nàng màu đỏ.
Mái tóc màu đỏ.
Mellie nhìn tóc mình trải trên mặt đất, ánh mắt có chút mê mang.
Lúc nàng còn rất nhỏ, vẫn luôn thực hy vọng mình có thể có tóc màu đỏ và đôi mắt xanh lục, giống như mẫu thân của nàng. Đáng tiếc nàng không thể có được bất luận cái gì di truyền từ mẫu thân. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, bà ấy mới luôn không thích nàng, thậm chí đến mẫu thân cũng không cho nàng gọi, nàng chỉ có thể gọi mẫu thân của nàng là phu nhân Pegg.
Mười mấy năm, từ lúc nàng sinh ra, bên cạnh cũng chỉ có một mẫu thân ốm yếu.
Mẫu thân rất mỹ lệ, nhưng nàng biết, mẫu thân mỹ lệ kỳ thật là nữ vu đáng sợ. Bà ấy giết chết yêu tinh không hề phòng bị, còn giết người, nuốt ăn trái tim người, nếu bị người trên thị trấn biết, bọn họ sẽ dùng lửa đốt chết các nàng.
Nàng cô độc lớn lên trong sợ hãi và thống khổ. không có bạn bè có thể nói chuyện phiếm chơi đùa, không có thân nhân yêu thương nàng.
Sau đó.... Sau đó nàng nhớ rõ nàng đã chết, mẫu thân giết chết nàng.
Một khắc thống khổ đó, so với mười mấy năm qua, mỗi ngày bị ma pháp quán chú sinh mệnh yêu tinh thì càng thêm khó có thể chịu đựng.
Nhưng kỳ thật trong lòng nàng cũng không khổ sở, thậm chí ở trong thống khổ mãnh liệt cảm thấy giải thoát rồi.
Chính là, người sau khi chết đi sao lại đến một thế giới khác, biến thành một người khác đâu?
Nàng biến thành một nữ nhân có được mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt xanh xinh đẹp, bị trở thành hàng hỏa bày bán ở trên đài, dưới đài nhiều người xa lạ nhìn nàng như vậy. Người mua nàng lại đem nàng trở thành lễ vật, muốn tặng cho một người khác. Còn có rất nhiều nam nhân có ánh mắt đáng sợ vây quanh ở bên cạnh, phảng phất muốn nuốt nàng vào.
Hết thảy đều làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng từ một cái lồng sắt tên là mẫu thân, đi tới một cái lồng sắt khác.
Không biết trợn tròn mắt phát ngốc bao lâu, khe hở từ sáng ngời trở nên ảm đạm, miếng vải đen che lấp tầm mắt bên ngoài bỗng nhiên bị xốc lên, hoàng hôn màu cam đột nhiên vọt vào đáy mắt nàng, ở trong màu xanh lục tỏa ra một mặt ánh sáng.
Mellie sửng sốt, thấy nam nhân ngồi ở phía trước lồng sắt, hắn quá cao lớn, mang đầu lâu lại thực đáng sợ, nàng không tự giác ôm đầu gối lui về phía sau, thân thể dán ở bên kia lồng sắt.
Mùi đồ ăn bay lại đây, Mellie thấy trên tay nam nhân bưng mâm, một đồng thịt lớn cơ hồ xếp thành núi nhỏ.
Một tay hắn cầm lấy một khối thịt nướng, thò vào lồng sắt đưa cho nàng, một tay khác bốc thịt nướng trên mâm, ăn từng ngụm từng ngụm.
Mellie không duỗi tay nhận, hắn cũng không lùi tay về, chỉ vẫn luôn cầm khối thịt nướng, cũng không thúc giục nàng, lo tự mình ăn của mình.
Mellie ngơ ngác nhìn, nhìn thấy mâm thịt của hắn nhanh chóng giảm bớt, cảm giác bụng mình càng ngày càng đói.
Nàng nuốt một chút nước miếng, vẫn yên lặng tiếp nhận khối thịt nướng kia.
Hai mươi mấy người cưỡi ngựa hộ vệ hai bên, mười người ngồi ở trên mấy chiếc xe ở giữa trông chừng hàng hóa, đoàn dong binh Kim Sư Tử rời thành Cự Thạch, đi Pudala ở phương nam.
Muri ngồi ở trên một chiếc xe trong đó, bởi vì thân hình cực lớn, hắn còn phụ trách cái lồng sắt cũng không nhỏ, bọn họ đơn độc chiếm cứ một chiếc xe.
Xe rộng rãi, lồng sắt đặt ở bên ngoài, đoàn viên ngồi trên ngựa bên cạnh ngẫu nhiên sẽ cố ý dùng roi ngựa đẩy ra miếng vải đen trên lồng sắt, nhìn một chút nữ nhân bên trong.
Một đám nam nhân lên đường cùng nhau, nói chuyện phiếm đơn giản chính là khoác lác về phụ nữ, hiện giờ trong đội ngũ Có một nữ nhân xinh đẹp đến làm người ta nhìn đăm đăm, đương nhiên đều phân tán lực chú ý ở đây, nói chuyện cũng vòng quanh về nàng.
Có đoàn viên nghe thấy quản sự nhà đấu giá và đoàn trưởng nói chuyện phiếm, thuật lại cho đồng bạn về giá trị của nữ nhân xinh đẹp này.
"Nghe nói bán đấu giá 5000 đồng vàng, chậc chậc, người làm bằng vàng cũng chỉ như vậy.”
"Hình như còn là nhân chủng gì thực quý hiếm, sắp chết sạch, nhìn thấy tóc đỏ kia không, còn có đôi mắt màu xanh lục đó, cái loại xanh giống lục ngọc xa hoa.”
“Mắt xanh? không nhìn thấy a, không phải nàng vẫn luôn nằm ngủ sao, cũng chưa mở mắt ra.”
"Sao lại không có động tĩnh, không phải đã chết rồi? Aiz, ai đi đánh thức nàng nhìn xem?”
Mấy người nói đến lửa nóng, trong đó một người nhấc chân đá đá Muri ngồi bên lồng sắt, "Muri, cậu đi chọc nữ nhân kia một chút, nhìn xem có phải nàng đã chết hay không.”
"Đúng vậy, để chúng ta xem mắt xanh lục của nàng.”
Bọn họ ồn ào một đường, Muri cũng chưa phản ứng gì, bây giờ không ngừng bị quấy rầy, hắn rốt cuộc động đậy.
Ở trong ánh mắt chờ mong của những người khác, hắn cầm lồng sắt lên, nhẹ nhàng đẩy nó vào bên trong xe, chính mình ngồi bên ngoài, hoàn toàn che khuất lồng sắt.
"Mẹ! Bảo cậu chọc chọc nàng nhìn xem, cậu đang làm cái gì!”
"Hắc, còn không cho người ta nhìn, mau đem lồng sắt ra, che cái gì mà che!”
Phía trước truyền đến đoàn trưởng gầm lên giận dữ, "Phía sau lại nháo cái gì!”
Mấy nam nhân ồn ào nhất đều co rụt cổ, an tĩnh lại.
Hành trình này thực dài thực lâu, lên đường buồn tẻ, thái dương mãnh liệt chiếu lên người, tất cả mọi người vừa nóng lại mệt, những người đó cũng vô tâm tư đi xem lồng sắt.
Lồng sắt bị miếng vải đen bao phủ, nữ nhân an tĩnh nằm chậm rãi mở mắt, quả nhiên là một đôi mắt xanh lục thật xinh đẹp.
Nàng nhìn mành đen trước mặt theo đường xá xóc nảy thoáng đong đưa, lộ ra một chút ánh sáng. Ánh sáng chiếu vào trên người nàng, chiếu vào mái tóc nàng màu đỏ.
Mái tóc màu đỏ.
Mellie nhìn tóc mình trải trên mặt đất, ánh mắt có chút mê mang.
Lúc nàng còn rất nhỏ, vẫn luôn thực hy vọng mình có thể có tóc màu đỏ và đôi mắt xanh lục, giống như mẫu thân của nàng. Đáng tiếc nàng không thể có được bất luận cái gì di truyền từ mẫu thân. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, bà ấy mới luôn không thích nàng, thậm chí đến mẫu thân cũng không cho nàng gọi, nàng chỉ có thể gọi mẫu thân của nàng là phu nhân Pegg.
Mười mấy năm, từ lúc nàng sinh ra, bên cạnh cũng chỉ có một mẫu thân ốm yếu.
Mẫu thân rất mỹ lệ, nhưng nàng biết, mẫu thân mỹ lệ kỳ thật là nữ vu đáng sợ. Bà ấy giết chết yêu tinh không hề phòng bị, còn giết người, nuốt ăn trái tim người, nếu bị người trên thị trấn biết, bọn họ sẽ dùng lửa đốt chết các nàng.
Nàng cô độc lớn lên trong sợ hãi và thống khổ. không có bạn bè có thể nói chuyện phiếm chơi đùa, không có thân nhân yêu thương nàng.
Sau đó.... Sau đó nàng nhớ rõ nàng đã chết, mẫu thân giết chết nàng.
Một khắc thống khổ đó, so với mười mấy năm qua, mỗi ngày bị ma pháp quán chú sinh mệnh yêu tinh thì càng thêm khó có thể chịu đựng.
Nhưng kỳ thật trong lòng nàng cũng không khổ sở, thậm chí ở trong thống khổ mãnh liệt cảm thấy giải thoát rồi.
Chính là, người sau khi chết đi sao lại đến một thế giới khác, biến thành một người khác đâu?
Nàng biến thành một nữ nhân có được mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt xanh xinh đẹp, bị trở thành hàng hỏa bày bán ở trên đài, dưới đài nhiều người xa lạ nhìn nàng như vậy. Người mua nàng lại đem nàng trở thành lễ vật, muốn tặng cho một người khác. Còn có rất nhiều nam nhân có ánh mắt đáng sợ vây quanh ở bên cạnh, phảng phất muốn nuốt nàng vào.
Hết thảy đều làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Nàng từ một cái lồng sắt tên là mẫu thân, đi tới một cái lồng sắt khác.
Không biết trợn tròn mắt phát ngốc bao lâu, khe hở từ sáng ngời trở nên ảm đạm, miếng vải đen che lấp tầm mắt bên ngoài bỗng nhiên bị xốc lên, hoàng hôn màu cam đột nhiên vọt vào đáy mắt nàng, ở trong màu xanh lục tỏa ra một mặt ánh sáng.
Mellie sửng sốt, thấy nam nhân ngồi ở phía trước lồng sắt, hắn quá cao lớn, mang đầu lâu lại thực đáng sợ, nàng không tự giác ôm đầu gối lui về phía sau, thân thể dán ở bên kia lồng sắt.
Mùi đồ ăn bay lại đây, Mellie thấy trên tay nam nhân bưng mâm, một đồng thịt lớn cơ hồ xếp thành núi nhỏ.
Một tay hắn cầm lấy một khối thịt nướng, thò vào lồng sắt đưa cho nàng, một tay khác bốc thịt nướng trên mâm, ăn từng ngụm từng ngụm.
Mellie không duỗi tay nhận, hắn cũng không lùi tay về, chỉ vẫn luôn cầm khối thịt nướng, cũng không thúc giục nàng, lo tự mình ăn của mình.
Mellie ngơ ngác nhìn, nhìn thấy mâm thịt của hắn nhanh chóng giảm bớt, cảm giác bụng mình càng ngày càng đói.
Nàng nuốt một chút nước miếng, vẫn yên lặng tiếp nhận khối thịt nướng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.