Chương 138: Tóc Đỏ
Phù Hoa
21/07/2021
Nàng nuốt một chút nước miếng, vẫn yên lặng tiếp nhận khối thịt nướng kia.
So với tay nàng, cái tay cầm thịt nướng thật sự quá lớn, hắn còn mang bao tay, nhìn qua càng lớn hơn nữa. Khối thịt nướng ở trong tay hắn có vẻ nhỏ, Mellie cầm trong tay, phát hiện rất có phân lượng, nàng thậm chí không ăn hết.
Khối thịt nướng cũng không ngon, nàng gian nan gặm một nửa, nam nhân bên ngoài đã ăn xong mâm thịt xếp thành đống.
Thật sự ăn không vào, nửa khối thịt dư lại ở trong tay chậm rãi lạnh đi. Nam nhân cất xong mâm đã trở lại, thấy nàng dáng vẻ này, lại thò tay vào lồng sắt.
Mellie cả kinh, cảnh giác mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ, thử thăm dò đặt thịt nướng ăn không hết lên tay hắn.
Sau đó nàng nhìn thấy hắn kéo ra xương cằm trên cái đầu lâu, nhét nửa khối thịt nướng mang theo dấu răng nàng vào trong miệng ăn luôn.
Mellie: "...." hắn thật sự ăn được nhiều.
"Anh còn chưa ăn no sao?" Nàng thật sự rất tò mò, đã quên sợ hãi và bảo trì an tĩnh.
"Ăn no.” một thanh âm thiếu niên non nớt từ cái đầu lâu trên nam nhân cao lớn truyền đến.
Lúc mặt nàng còn mê mang, Muri buông miếng vải đen xuống, ngồi trở lại vị trí ban đầu. Ăn xong các thử, hắn đều nghỉ ngơi theo thói quen.
Vào đêm, đoàn dong binh ở trong doanh địa tu chỉnh. Bọn họ lui tới rất nhiều lần trên tuyến đường này, biết có thể kiến tạo doanh địa nghỉ ngơi ở địa phương nào. Rất nhiều người còn đang ăn ăn uống uống, chỉ có người trông coi hàng hóa lưu lại trên xe.
Mấy nam nhân ăn no lại nổi lên tâm tư tới xem cô nương xinh đẹp, đi đến bên này, phát hiện lồng sắt bị thân thể Muri cao lớn che chắn không nhìn thấy, chỉ có thể mắng hai câu hậm hực mà rời đi.
Mellie có thể rất rõ ràng nghe thấy động tĩnh bên ngoài của những người đó, phát hiện bọn họ không thể tới vây xem mình mới thả lỏng lại. Bóng dáng che ở bên ngoài lồng sắt kia, mạc danh cho người ta một cảm giác an toàn.
Hắn không giống đám nam nhân khác, dùng ánh mắt làm người ta không thoải mái xem nàng, cũng chưa từng chú ý nhiều tới nàng, thậm chí có vẻ thực lạnh nhạt, nhưng thái độ như vậy làm nàng thả lỏng.
Nàng bò dậy, đi đến phía sau nam nhân đưa lưng về phía nàng đang dựa vào lồng sắt.
Hắn ngồi, bả vai cũng rất cao. Nàng tới gần nhỏ giọng nói: "Tôi rất khát, muốn uống nước."
Lỗ tai Muri gắn vào dưới đầu lâu giật giật, giơ tay cải xuống ấm nước treo bên hông, sau đó nhét vào lồng sắt, đôi mắt cũng chưa mở.
Mai Lật ôm cái bình nước lớn này, uống vài ngụm, giảm bớt khát khô trong cổ họng, lại vặn nút lọ thả lại tại chỗ.
Trong doanh địa dần dần an tỉnh lại, trừ người đã cắt lượt, còn lại đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Muri bị một chút động tĩnh rất nhỏ đánh thức, ngồi dậy sờ ẩm nước bên hông.
Sờ soạng không thấy, hắn nhớ tới lúc trước nhét ẩm nước vào lồng sắt, tùy tay sờ soạng một chút lấy về, mở ra uống một ngụm.
Miệng bình có một cổ mùi hương nhàn nhạt, giống như còn có chút ngọt.
Muri uống một ngụm nước, nhìn ẩm nước có chút kỳ quái mà nghĩ: Vì sao có chút ngọt? Rõ ràng là nước bình thường.
Phía sau lại truyền đến thanh âm mềm mại kia, "Có thể thả tôi đi ra ngoài không, tôi muốn...... phương tiện một chút."
Muri thu hồi ấm nước, mở lồng sắt cho người đi ra.
Cổ và trên tay Mellie còn buộc dây xích, nổi ở trên lồng sắt. Nhìn thấy Muri mở đầu dây xích, trong nháy mắt Mellie muốn chạy trốn. Nhưng mà, nàng thực nhanh nhìn thấy người chung quanh, còn có nam nhân cao lớn trước mặt này, lại chán nản từ bỏ.
Nàng chạy không được, hơn nữa, nàng không biết mình còn có thể đi nơi nào.
"Ai, Muri, cậu thả nàng ra làm gì đây?” một lính đánh thuê phụ trách tuần tra ban đêm biết rõ còn cổ hỏi, lại tự mình nói: " Đi tiểu đúng không, tôi và cậu cùng đi xem, miễn cho nàng chạy trốn, cũng miễn cho một lát nữa cậu ở sau lưng chúng ta làm cái gì, khó mà chấp nhận được!”
Murị không có phản ứng gì, hắn đến một chữ cũng chưa nói, đội đầu lâu cũng làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Mellie đi đến bên cạnh doanh địa, phát hiện lính đánh thuê kia đi theo tùy tiện nhìn nàng, dưới ánh mắt lưu manh, không khỏi xoay hướng, tránh đi ánh mắt hắn.
Người nọ dáng vẻ lưu manh nói: "Ai, cô định làm gì, đi ở chỗ này đi, trốn cái gì nha, có phải muốn chạy trốn hay không?”
Mellie trốn đến phía sau Muri, dùng thân mình cao lớn của hắn che khuất mình, ai biết nam nhân kia lại xoay sang, rõ ràng muốn xem. Mellie tức giận đến đỏ vành tai, lại không biết làm sao với hắn bây giờ.
Nàng nhìn nam nhân muốn chiếm tiện nghi kia, lại nhìn Muri vẫn không nhúc nhích, khẽ cắn môi, kéo ra áo choàng màu xám đen to rộng của Murị che khuất mình.
Lưu manh! Cho hắn xem cũng không cho người xem! Mellie oán hận mà nghĩ.
Muri nhìn nhìn trước người mắt, ý thức được cái gì, lui ra phía sau một bước.
hắn mở áo choàng cho nữ nhân tóc đỏ nhỏ xinh, xoay đầu nhìn chằm chằm tên lính đánh thuê không thuận theo không buông tha còn muốn tới nhìn xem.
Đầu lâu động vật màu trắng thật lớn ở trong đêm tối hiển lộ ra hình dáng dữ tợn mang theo tử khí, trong hốc mắt tối om hai điểm quang mang màu đỏ như là dã thú hung ác nào đó, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã. Tên lính đánh thuê lòng tràn đầy chiêm tiện nghi bỗng cảm giác sau lưng phát lạnh, lui về phía sau một bước.
Mellie nghe thấy người nọ mắng một câu, đứng ở bên kia không động tĩnh.
So với tay nàng, cái tay cầm thịt nướng thật sự quá lớn, hắn còn mang bao tay, nhìn qua càng lớn hơn nữa. Khối thịt nướng ở trong tay hắn có vẻ nhỏ, Mellie cầm trong tay, phát hiện rất có phân lượng, nàng thậm chí không ăn hết.
Khối thịt nướng cũng không ngon, nàng gian nan gặm một nửa, nam nhân bên ngoài đã ăn xong mâm thịt xếp thành đống.
Thật sự ăn không vào, nửa khối thịt dư lại ở trong tay chậm rãi lạnh đi. Nam nhân cất xong mâm đã trở lại, thấy nàng dáng vẻ này, lại thò tay vào lồng sắt.
Mellie cả kinh, cảnh giác mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ, thử thăm dò đặt thịt nướng ăn không hết lên tay hắn.
Sau đó nàng nhìn thấy hắn kéo ra xương cằm trên cái đầu lâu, nhét nửa khối thịt nướng mang theo dấu răng nàng vào trong miệng ăn luôn.
Mellie: "...." hắn thật sự ăn được nhiều.
"Anh còn chưa ăn no sao?" Nàng thật sự rất tò mò, đã quên sợ hãi và bảo trì an tĩnh.
"Ăn no.” một thanh âm thiếu niên non nớt từ cái đầu lâu trên nam nhân cao lớn truyền đến.
Lúc mặt nàng còn mê mang, Muri buông miếng vải đen xuống, ngồi trở lại vị trí ban đầu. Ăn xong các thử, hắn đều nghỉ ngơi theo thói quen.
Vào đêm, đoàn dong binh ở trong doanh địa tu chỉnh. Bọn họ lui tới rất nhiều lần trên tuyến đường này, biết có thể kiến tạo doanh địa nghỉ ngơi ở địa phương nào. Rất nhiều người còn đang ăn ăn uống uống, chỉ có người trông coi hàng hóa lưu lại trên xe.
Mấy nam nhân ăn no lại nổi lên tâm tư tới xem cô nương xinh đẹp, đi đến bên này, phát hiện lồng sắt bị thân thể Muri cao lớn che chắn không nhìn thấy, chỉ có thể mắng hai câu hậm hực mà rời đi.
Mellie có thể rất rõ ràng nghe thấy động tĩnh bên ngoài của những người đó, phát hiện bọn họ không thể tới vây xem mình mới thả lỏng lại. Bóng dáng che ở bên ngoài lồng sắt kia, mạc danh cho người ta một cảm giác an toàn.
Hắn không giống đám nam nhân khác, dùng ánh mắt làm người ta không thoải mái xem nàng, cũng chưa từng chú ý nhiều tới nàng, thậm chí có vẻ thực lạnh nhạt, nhưng thái độ như vậy làm nàng thả lỏng.
Nàng bò dậy, đi đến phía sau nam nhân đưa lưng về phía nàng đang dựa vào lồng sắt.
Hắn ngồi, bả vai cũng rất cao. Nàng tới gần nhỏ giọng nói: "Tôi rất khát, muốn uống nước."
Lỗ tai Muri gắn vào dưới đầu lâu giật giật, giơ tay cải xuống ấm nước treo bên hông, sau đó nhét vào lồng sắt, đôi mắt cũng chưa mở.
Mai Lật ôm cái bình nước lớn này, uống vài ngụm, giảm bớt khát khô trong cổ họng, lại vặn nút lọ thả lại tại chỗ.
Trong doanh địa dần dần an tỉnh lại, trừ người đã cắt lượt, còn lại đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Muri bị một chút động tĩnh rất nhỏ đánh thức, ngồi dậy sờ ẩm nước bên hông.
Sờ soạng không thấy, hắn nhớ tới lúc trước nhét ẩm nước vào lồng sắt, tùy tay sờ soạng một chút lấy về, mở ra uống một ngụm.
Miệng bình có một cổ mùi hương nhàn nhạt, giống như còn có chút ngọt.
Muri uống một ngụm nước, nhìn ẩm nước có chút kỳ quái mà nghĩ: Vì sao có chút ngọt? Rõ ràng là nước bình thường.
Phía sau lại truyền đến thanh âm mềm mại kia, "Có thể thả tôi đi ra ngoài không, tôi muốn...... phương tiện một chút."
Muri thu hồi ấm nước, mở lồng sắt cho người đi ra.
Cổ và trên tay Mellie còn buộc dây xích, nổi ở trên lồng sắt. Nhìn thấy Muri mở đầu dây xích, trong nháy mắt Mellie muốn chạy trốn. Nhưng mà, nàng thực nhanh nhìn thấy người chung quanh, còn có nam nhân cao lớn trước mặt này, lại chán nản từ bỏ.
Nàng chạy không được, hơn nữa, nàng không biết mình còn có thể đi nơi nào.
"Ai, Muri, cậu thả nàng ra làm gì đây?” một lính đánh thuê phụ trách tuần tra ban đêm biết rõ còn cổ hỏi, lại tự mình nói: " Đi tiểu đúng không, tôi và cậu cùng đi xem, miễn cho nàng chạy trốn, cũng miễn cho một lát nữa cậu ở sau lưng chúng ta làm cái gì, khó mà chấp nhận được!”
Murị không có phản ứng gì, hắn đến một chữ cũng chưa nói, đội đầu lâu cũng làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Mellie đi đến bên cạnh doanh địa, phát hiện lính đánh thuê kia đi theo tùy tiện nhìn nàng, dưới ánh mắt lưu manh, không khỏi xoay hướng, tránh đi ánh mắt hắn.
Người nọ dáng vẻ lưu manh nói: "Ai, cô định làm gì, đi ở chỗ này đi, trốn cái gì nha, có phải muốn chạy trốn hay không?”
Mellie trốn đến phía sau Muri, dùng thân mình cao lớn của hắn che khuất mình, ai biết nam nhân kia lại xoay sang, rõ ràng muốn xem. Mellie tức giận đến đỏ vành tai, lại không biết làm sao với hắn bây giờ.
Nàng nhìn nam nhân muốn chiếm tiện nghi kia, lại nhìn Muri vẫn không nhúc nhích, khẽ cắn môi, kéo ra áo choàng màu xám đen to rộng của Murị che khuất mình.
Lưu manh! Cho hắn xem cũng không cho người xem! Mellie oán hận mà nghĩ.
Muri nhìn nhìn trước người mắt, ý thức được cái gì, lui ra phía sau một bước.
hắn mở áo choàng cho nữ nhân tóc đỏ nhỏ xinh, xoay đầu nhìn chằm chằm tên lính đánh thuê không thuận theo không buông tha còn muốn tới nhìn xem.
Đầu lâu động vật màu trắng thật lớn ở trong đêm tối hiển lộ ra hình dáng dữ tợn mang theo tử khí, trong hốc mắt tối om hai điểm quang mang màu đỏ như là dã thú hung ác nào đó, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã. Tên lính đánh thuê lòng tràn đầy chiêm tiện nghi bỗng cảm giác sau lưng phát lạnh, lui về phía sau một bước.
Mellie nghe thấy người nọ mắng một câu, đứng ở bên kia không động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.