Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 11:
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
16/05/2024
Bấy giờ, ngoài Văn thị ra thì không còn bậc cha chú nào ở nhà, Văn thị cũng bận nên để hắn ngồi ở phòng khách, gọi người chạy tới kêu Lý Nhược Thủy tới.
Đại Thịnh khá là thoáng, cho nên vào mùa xuân cũng có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ hẹn nhau ra ngoài thành đạp thanh, du ngoạn. Nhưng đã là chiều rồi nên Tư Vân Tranh không thể hẹn Lý Nhược Thủy ra ngoài, bèn hỏi ngày mai nàng có muốn ra khỏi thành ngắm hoa đào hay không. Người ta tự tới đây nên Văn thị cũng không tiện để người ta đợi, nên bà muốn Lý Nhược Thủy tới gặp Tư Vân Tranh.
Chẳng bao lâu sau, Lý Nhược Thủy đã bị giục tới đây, nàng chưa tới thì Tư Vân Tranh đã nghe được tiếng nói oán giận của nàng: [Có phải tên Tư Vân Tranh này bị điên không? Tìm ta làm gì? Bây giờ ta mệt như thế…]
Động Động Yêu: [Chứ sao nữa, Thủy Thủy, ngươi nhìn đi sáng sớm học hành đã mệt chết rồi, tất nhiên là chiều phải được nghỉ ngơi, ta thấy nhàm chán mà còn chưa đánh thức ngươi nữa, vậy mà hắn lại tới đây làm phiền.”
Lý Nhược Thủy gật đầu đồng ý nhưng nàng cứ thấy câu này có gì đó không đúng.
Văn thị vừa thấy Lý Nhược Thủy tới thì một người bận rộn chuyện cày bừa vụ xuân như bà bèn kéo Lý Nhược Thủy tới gần Tư Vân Tranh, “Nhược Thủy à, con tiếp Vân Tranh ca ca cho tốt nhé, thẩm không làm phiền những người trẻ các con nữa.”
Nói xong bà đã lướt ra khỏi phòng khách, chỉ còn Lý Nhược Thủy và Tư Vân Tranh nhìn nhau. Lý Nhược Thủy nghĩ ngợi, thà là bà ở lại làm phiền còn hơn!
“Khụ khụ, Lý muội muội ơi, gần đây ta nghe nói hoa đào ngoài thành đã nở rồi, giờ cũng đã muộn, mà ngày mai hẳn sẽ là một ngày đẹp trời, hay là chúng ta ra ngoài thành đạp thanh nhé?” Tư Vân Tranh ấp úng mãi mới thốt ra được một câu.
Hắn nhìn Lý Nhược Thủy đang buồn ngủ, hôm nọ không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mới thấy Lý Nhược Thủy đã hơi khác với cái lần hắn gặp nàng ở yến tiệc. Còn khác ở chỗ nào thì tạm thời hắn không nói rõ được.
Lý Nhược Thủy vô thức từ chối, nhưng lúc này nàng lại nghe được tiếng của Động Động Yêu: [Thủy Thủy, mau đồng ý với hắn đi, ngày nào ngươi cũng ở nhà thì phí hoài tương lai quá, chỉ khi ra ngoài mới có cơ hội thu hoạch giá trị nhân vật phản diện chứ!]
Được rồi, thế thì nàng cũng chỉ đành đồng ý thôi, dù gì thì cũng đã qua hai ngày, số giá trị nhân vật phản diện còn lại chỉ đủ cho nàng sống thêm mấy ngày.
“Được, Vân Tranh ca ca sắp xếp mọi chuyện nhé.” Lý Nhược Thủy mỉm cười ngọt ngào.
Sau cái này Động Động Yêu chê nàng cười hở lợi, sau khi về nhà, nàng đã tự soi gương mà cười nhiều lần.
Ừm! Vân Tranh ca ca, đúng là êm tai hơn Vân Linh ca ca chết tiệt kia nhiều, Tư Vân Tranh rất hài lòng, “Thế thì sáng sớm ngày mai ta tới đón nàng nhé?”
Cứ thế sáng sớm hôm sau, Tư Vân Tranh tới đúng giờ.
Vốn là Lý Nhược Thủy hào hứng kéo chị họ mình đi theo, không ngờ Văn thị lại cản, “Hai đứa nó là vợ chồng tương lai, khó khăn lắm mới có thời gian riêng với nhau, con đi theo làm gì?”
Nhưng đâu chỉ có hai người bọn họ? Khi Lý Nhược Thủy đi theo Tư Vân Tranh ra vườn hoa đào ngoài thành, nàng á khẩu, hay quá, chẳng phải còn có nam chính nữ chính ở đây sao?
Đại Thịnh khá là thoáng, cho nên vào mùa xuân cũng có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ hẹn nhau ra ngoài thành đạp thanh, du ngoạn. Nhưng đã là chiều rồi nên Tư Vân Tranh không thể hẹn Lý Nhược Thủy ra ngoài, bèn hỏi ngày mai nàng có muốn ra khỏi thành ngắm hoa đào hay không. Người ta tự tới đây nên Văn thị cũng không tiện để người ta đợi, nên bà muốn Lý Nhược Thủy tới gặp Tư Vân Tranh.
Chẳng bao lâu sau, Lý Nhược Thủy đã bị giục tới đây, nàng chưa tới thì Tư Vân Tranh đã nghe được tiếng nói oán giận của nàng: [Có phải tên Tư Vân Tranh này bị điên không? Tìm ta làm gì? Bây giờ ta mệt như thế…]
Động Động Yêu: [Chứ sao nữa, Thủy Thủy, ngươi nhìn đi sáng sớm học hành đã mệt chết rồi, tất nhiên là chiều phải được nghỉ ngơi, ta thấy nhàm chán mà còn chưa đánh thức ngươi nữa, vậy mà hắn lại tới đây làm phiền.”
Lý Nhược Thủy gật đầu đồng ý nhưng nàng cứ thấy câu này có gì đó không đúng.
Văn thị vừa thấy Lý Nhược Thủy tới thì một người bận rộn chuyện cày bừa vụ xuân như bà bèn kéo Lý Nhược Thủy tới gần Tư Vân Tranh, “Nhược Thủy à, con tiếp Vân Tranh ca ca cho tốt nhé, thẩm không làm phiền những người trẻ các con nữa.”
Nói xong bà đã lướt ra khỏi phòng khách, chỉ còn Lý Nhược Thủy và Tư Vân Tranh nhìn nhau. Lý Nhược Thủy nghĩ ngợi, thà là bà ở lại làm phiền còn hơn!
“Khụ khụ, Lý muội muội ơi, gần đây ta nghe nói hoa đào ngoài thành đã nở rồi, giờ cũng đã muộn, mà ngày mai hẳn sẽ là một ngày đẹp trời, hay là chúng ta ra ngoài thành đạp thanh nhé?” Tư Vân Tranh ấp úng mãi mới thốt ra được một câu.
Hắn nhìn Lý Nhược Thủy đang buồn ngủ, hôm nọ không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mới thấy Lý Nhược Thủy đã hơi khác với cái lần hắn gặp nàng ở yến tiệc. Còn khác ở chỗ nào thì tạm thời hắn không nói rõ được.
Lý Nhược Thủy vô thức từ chối, nhưng lúc này nàng lại nghe được tiếng của Động Động Yêu: [Thủy Thủy, mau đồng ý với hắn đi, ngày nào ngươi cũng ở nhà thì phí hoài tương lai quá, chỉ khi ra ngoài mới có cơ hội thu hoạch giá trị nhân vật phản diện chứ!]
Được rồi, thế thì nàng cũng chỉ đành đồng ý thôi, dù gì thì cũng đã qua hai ngày, số giá trị nhân vật phản diện còn lại chỉ đủ cho nàng sống thêm mấy ngày.
“Được, Vân Tranh ca ca sắp xếp mọi chuyện nhé.” Lý Nhược Thủy mỉm cười ngọt ngào.
Sau cái này Động Động Yêu chê nàng cười hở lợi, sau khi về nhà, nàng đã tự soi gương mà cười nhiều lần.
Ừm! Vân Tranh ca ca, đúng là êm tai hơn Vân Linh ca ca chết tiệt kia nhiều, Tư Vân Tranh rất hài lòng, “Thế thì sáng sớm ngày mai ta tới đón nàng nhé?”
Cứ thế sáng sớm hôm sau, Tư Vân Tranh tới đúng giờ.
Vốn là Lý Nhược Thủy hào hứng kéo chị họ mình đi theo, không ngờ Văn thị lại cản, “Hai đứa nó là vợ chồng tương lai, khó khăn lắm mới có thời gian riêng với nhau, con đi theo làm gì?”
Nhưng đâu chỉ có hai người bọn họ? Khi Lý Nhược Thủy đi theo Tư Vân Tranh ra vườn hoa đào ngoài thành, nàng á khẩu, hay quá, chẳng phải còn có nam chính nữ chính ở đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.