Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 12:
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
16/05/2024
Lòng Lý Nhược Thủy chao đảo: [Động Động Yêu, ngươi nói đi, sao thái tử ở đây hai mặt đến thế? Hôm qua hắn ta lạnh lùng với Băng muội muội mà bây giờ lại hẹn người ta tới chơi, đúng là mặt dày! Băng muội muội khờ khạo dễ bị lừa quá!”
Lục Băng Lạc vẫn luôn cúi đầu, nàng ấy chỉ muốn vùi đầu vào cây xanh dưới chân cho xong, thầm nghĩ Lý cô nương à, ngươi đừng bênh vực ta nữa!
Động Động Yêu nhìn lướt một lượt nhưng không nhìn Lục Băng Lạc mà là hưng phấn nhìn một công tử mặc áo gấm màu trắng chuẩn bị lên thuyền ở bờ hồ xa xa: [Ôi, là một trong hai nam phụ thâm tình, Tuyết Khanh Dực! Y là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chính y là người chữa căn bệnh dịch!]
Tư Vân Tranh đang nhịn cười khi anh họ mình giẫm, nghe xong, hắn vội nhìn về phía bờ hồ. Tất nhiên là Tư Vân Linh và Lục Băng Lạc cũng nhìn theo, Tư Vân Linh nghĩ, bệnh dịch là chuyện cấp bách, giờ có người đã giải quyết Đường Dĩnh bệnh dịch thì đúng là quá tốt, trời thương Đại Thịnh!
Lục Băng Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, thái tử vui rồi chắc sẽ không làm khó mình chứ?
Trùng hợp là Tuyết Khanh Dực kia cũng quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ với vẻ nghi ngờ như đang tìm cái gì đó. Tư Vân Tranh và Tư Vân Linh nhìn nhau, nam phụ thâm tình? Hay đấy, rõ ràng y cũng nghe được cuộc nói chuyện của Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu rồi.
Nhưng tên đó si tình với ai? Hai anh em lại cùng ăn ý nhìn Lục Băng Lạc đang run rẩy. Hôm nay Lục Băng Lạc được mời đến là để kiểm chứng những suy đoán của Tư Vân Tranh, có phải là nhân vật chính và nhân vật phụ gặp nhau, bọn họ đều có thể nghe được tiếng nói của Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu hay không?
Nàng ấy không muốn làm nữ chính gì cả, chỉ muốn sống yên tới già.
Nhưng rõ ràng Động Động Yêu rất hưng phấn: [Nhưng dù y là truyền nhân của Dược Vương Cốc cũng không có tác dụng gì đâu, giành người yêu với thái tử điện hạ thì có kết cục gì tốt chứ? Sau này cả Dược Vương Cốc cũng sẽ bị chôn vùi theo y.”
À hiểu rồi! Đúng là văn cổ đại, hở tí là đòi kéo mọi người xuống chôn cùng! Lý Nhược Thủy muốn khen, rốt cuộc là đại thần nào viết văn cổ đại kiểu này.
Một người một hệ thống tự nghĩ là không ai biết được cuộc nói chuyện của mình, không biết sắc mặt của Tư Vân Linh đã trở nên đen kịt.
Hắn ta là một kẻ tàn bạo đến thế sao? Khi thì tru di Lý thị vì em họ, khi thì diệt cả Dược Vương Cốc!
Nhưng lúc này Lý Nhược Thủy nhìn Lục Băng Lạc, không hề chú ý tới hắn ta: [Không thể trách mọi người yêu thích Băng muội muội được, ngươi nhìn đi, nàng đang run, rất dễ khiến bất kỳ nam nhân nào muốn bảo vệ.]
Lục Băng Lạc: Tại sao ta lại run? Chẳng phải vì những câu nói dọa chết người của ngươi và Động Động Yêu sao?
Ở bên hồ xa xa, mặc dù Tuyết Khanh Dực không biết ai đang nói chuyện nhưng y nhìn qua, ở phía bên kia ngoài hai người trẻ tuổi trông có vẻ sang quý ra thì không có ai, cũng không có con nít.
Lục Băng Lạc vẫn luôn cúi đầu, nàng ấy chỉ muốn vùi đầu vào cây xanh dưới chân cho xong, thầm nghĩ Lý cô nương à, ngươi đừng bênh vực ta nữa!
Động Động Yêu nhìn lướt một lượt nhưng không nhìn Lục Băng Lạc mà là hưng phấn nhìn một công tử mặc áo gấm màu trắng chuẩn bị lên thuyền ở bờ hồ xa xa: [Ôi, là một trong hai nam phụ thâm tình, Tuyết Khanh Dực! Y là truyền nhân của Dược Vương Cốc, chính y là người chữa căn bệnh dịch!]
Tư Vân Tranh đang nhịn cười khi anh họ mình giẫm, nghe xong, hắn vội nhìn về phía bờ hồ. Tất nhiên là Tư Vân Linh và Lục Băng Lạc cũng nhìn theo, Tư Vân Linh nghĩ, bệnh dịch là chuyện cấp bách, giờ có người đã giải quyết Đường Dĩnh bệnh dịch thì đúng là quá tốt, trời thương Đại Thịnh!
Lục Băng Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm, thái tử vui rồi chắc sẽ không làm khó mình chứ?
Trùng hợp là Tuyết Khanh Dực kia cũng quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ với vẻ nghi ngờ như đang tìm cái gì đó. Tư Vân Tranh và Tư Vân Linh nhìn nhau, nam phụ thâm tình? Hay đấy, rõ ràng y cũng nghe được cuộc nói chuyện của Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu rồi.
Nhưng tên đó si tình với ai? Hai anh em lại cùng ăn ý nhìn Lục Băng Lạc đang run rẩy. Hôm nay Lục Băng Lạc được mời đến là để kiểm chứng những suy đoán của Tư Vân Tranh, có phải là nhân vật chính và nhân vật phụ gặp nhau, bọn họ đều có thể nghe được tiếng nói của Lý Nhược Thủy và Động Động Yêu hay không?
Nàng ấy không muốn làm nữ chính gì cả, chỉ muốn sống yên tới già.
Nhưng rõ ràng Động Động Yêu rất hưng phấn: [Nhưng dù y là truyền nhân của Dược Vương Cốc cũng không có tác dụng gì đâu, giành người yêu với thái tử điện hạ thì có kết cục gì tốt chứ? Sau này cả Dược Vương Cốc cũng sẽ bị chôn vùi theo y.”
À hiểu rồi! Đúng là văn cổ đại, hở tí là đòi kéo mọi người xuống chôn cùng! Lý Nhược Thủy muốn khen, rốt cuộc là đại thần nào viết văn cổ đại kiểu này.
Một người một hệ thống tự nghĩ là không ai biết được cuộc nói chuyện của mình, không biết sắc mặt của Tư Vân Linh đã trở nên đen kịt.
Hắn ta là một kẻ tàn bạo đến thế sao? Khi thì tru di Lý thị vì em họ, khi thì diệt cả Dược Vương Cốc!
Nhưng lúc này Lý Nhược Thủy nhìn Lục Băng Lạc, không hề chú ý tới hắn ta: [Không thể trách mọi người yêu thích Băng muội muội được, ngươi nhìn đi, nàng đang run, rất dễ khiến bất kỳ nam nhân nào muốn bảo vệ.]
Lục Băng Lạc: Tại sao ta lại run? Chẳng phải vì những câu nói dọa chết người của ngươi và Động Động Yêu sao?
Ở bên hồ xa xa, mặc dù Tuyết Khanh Dực không biết ai đang nói chuyện nhưng y nhìn qua, ở phía bên kia ngoài hai người trẻ tuổi trông có vẻ sang quý ra thì không có ai, cũng không có con nít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.