Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 186: Hỏi cưới
Thanh Dii
17/06/2023
Đã quá giờ khuya không nhìn thấy Huỳnh Giai Mẫn trở về, ông bà Huỳnh lo lắng ngòi ở sofa chờ đợi. Đi ăn cùng bác sĩ Nhan đến tận giờ này vẫn chưa về, Huỳnh phu nhân sốt ruột, lo lắng có chuyện gì, bà bèn mở điện thoại gọi cho nhà Nhan phu nhân hỏi thăm.
"Nhan phu nhân, tôi muốn hỏi là cậu Nhan đã về chưa? Hai đứa nó đi ăn tối đến giờ vẫn chưa về sao?" Huỳnh phu nhân lo lắng hỏi.
Phía đầu dây ngạc nhiên "Ơ, con tôi nó về từ lâu rồi, con bé nhà chị chưa về à?"
"Chưa, bà có thể hỏi cậu Nhan một chút được không?" Tại sao cậu Nhan đã về nhà còn Giai Mẫn lại chưa về, bà lo lắng quá đi mất.
"Được rồi, bà chờ tôi" Nhan phu nhân cầm điện thoại đi sang phòng con trai, bác sĩ Nhan đang đọc sách y học.
"Huỳnh gia hỏi sao con gái họ chưa về? Con có biết con bé đi đâu không?" Nhan phu nhân hỏi, bác sĩ Nhan hướng mẹ trả lời "Có một người nhận là bạn trai đưa cô ấy đi giữa bữa ăn, đi đâu con cũng không biết."
Huỳnh phu nhân nghe vậy ngạc nhiên "Bạn trai cái gì? Giai Mẫn làm gì có bạn trai?"
Bao lâu nay con bé ở một mình, làm gì có chuyện có bạn trai, Huỳnh phu nhân trở nên lo lắng. Sau khi dò hỏi không được từ Nhan gia, bà lập tức gọi đến cho bạn thân Giai Mẫn, Tiểu Tuyết.
Chuông đổ ba âm, đầu dây cất ra giọng nói trong trẻo "Dạ con nghe nè bác."
"À, con ơi, Giai Mẫn có đi đến chỗ con không? Con bé đi với ai mà kêu là bạn trai đến giờ chưa về mà điện thoại thì không nghe máy, con có biết con bé ở đâu không?"
Tiểu Tuyết nghe đến hai chữ bạn trai liền trừng mắt, nhìn lên đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, ngoại trừ đến chỗ cô, Giai Mẫn chưa bao giờ đi qua đêm ở bất kì nơi khác. Tiểu Tuyết không muốn Huỳnh phu nhân lo lắng, liền nhanh chóng bao che.
"Dạ, Giai Mẫn ở chỗ con ạ, nay có chuyện vui nên cậu ấy uống hơi nhiều, ngủ mất rồi."
"Vậy à" Huỳnh phu nhân mừng rỡ, thở phào một hơi, làm bà lo chết đi được, trước giờ con gái không bao giờ đi qua đêm mà không báo trước, con gái cũng chẳng qua đêm nhà ai ngoài nhà bạn thân Tiểu Tuyết cả "Vậy tốt quá, đột nhiên Giai Mẫn không báo trước nên làm bác lo quá."
"Mà..." Huỳnh phu nhân thắc mắc "Con có biết bạn trai Giai Mẫn là ai không? Vừa rồi cậu Nhan nói là bạn trai đưa Giai Mẫn đi giữa cuộc hẹn với cậu Nhan, Giai Mẫn có bạn trai hả?"
"Dạ... Haha" Tiểu Tuyết liếc mắt qua lại, đáp vội "Chuyện đó con cùng không rành, con sẽ dò hỏi Giai Mẫn thử ạ..."
"Được rồi" Huỳnh phu nhân vui vẻ, nghe được con gái vẫn an toàn là đủ.
Tắt điện thoại, Tiểu Tuyết nhanh chóng gọi điện thoại cho Huỳnh Giai Mẫn, điện thoại đổ chuông từng hồi sau đó phát ra giọng nói tổng đài "Thuê bao bận, để lại lời nhắn."
Tiểu Tuyết trừng mắt đẹp, lần nữa gọi lại.
Đồ ngốc này, nhất định lại dây dưa gì đó với Vũ Minh Tân rồi.
Trong căn phòng màu xám, điện thoại Giai Mẫn nằm trong túi xách rung lên liên tục, nồng nhiệt trên giường màu trắng, hai thân thể trần trụi, một truy một trốn quấn lấy nhau. Huỳnh Giai Mẫn không có một sức lực, tay chân vô lực thả lỏng mặc cho người đàn ông kia xoay cô như một chiếc chong chóng.
Đầu óc mơ màng chống chọi với những luồng khoái cảm dục vọng, mỹ nhân thân thể đỏ ửng vết hôn đỏ hồng, gương mặt mê muội, đôi mắt khép hờ biểu thị đã sớm kiệt sức. Đến rên rỉ cũng không nổi, cổ họng phát đau vì khóc lóc la hét, bây giờ cô cũng chẳng khóc nổi nữa.
Chỉ có nước mắt cứ tồn đọng trên mi rồi rơi xuống giường đệm, cơ thể theo va chạm của người kia mà run động, hai bên đồi nhũ di chuyển nhịp nhàng theo anh ta, Huỳnh Giai Mẫn cảm thấy đầu nóng lên, bụng dưới bắt đầu co bóp dữ dội.
Lại là cao trào sắp đến, hai tay nhỏ nắm chặt lại thành quả đấm, chuẩn bị tinh thần đón típ cao trào ùa tới. Mày liễu chau lại, hai hàng mi khép chặt vào nhau run rẩy chảy ra giọt nước mắt nóng hổi. Cánh môi màu hồng tụ vết máu bầm mím chặt lại, bụng dưới co bóp, thắt chặt ra vào của Vũ Minh Tân, anh thoái lui tận cửa u hoa liền đâm vào.
"Aaa..." Nấc lên một tiếng, u hoa chảy ra chất lỏng nhầy màu trắng rột rữa phân thân Vũ Minh Tân.
Anh lui ra toàn bộ, nhìn huyệt đỏ sưng tẩy, lông mày chay lại hướng nhìn đến gương mặt cô gái nhỏ. Đầu tiên là thật chật, chật đến giết người, sau đó là cô liên tục bảo đau, khóc nức nở một hồi lâu, đến khi thích ứng mới e thẹn rên rỉ. Nhưng cũng không được bao lâu liền bảo không được, hệt như một thiếu nữ, vài ba lần đã không chịu được.
Bức ép cô dây dưa cùng anh, Vũ Minh Tân thích thú tận hưởng từng cơn sung sướng, đổi ngược lại Giai Mẫn càng lâu càng đau đớn mà khóc nấc.
Lúc này nét mặt cô trắng bệch, chỉ là dư vị dục vọng làm cho hai má hồng gồng, đôi mắt mù sương hoa trong thật đáng thương.
Tầm mắt Huỳnh Giai Mẫn trở nên mờ mờ ảo ảo, hình bóng người đàn ông ngự trị, anh đang nhìn cô, u uất xoay đầu đi, không muốn nhìn anh nữa. Huỳnh Giai Mẫn đã đủ mệt, có cầu xin anh như nào anh cũng không ngừng, tùy tiện chà đạp đến Giai Mẫn tưởng chừng đã bị phế bỏ.
Hiện tại giữa hai chân cô rất đau, nơi đó chắc hẳn đã biến thành một mảnh nhầy nhụa sưng đỏ, mỗi một cử động cũng đủ làm Giai Mẫn chảy nước mắt. So ra với thân thể đau đớn, trái tim cô cũng đau gấp bội, anh biến cô thành một công cụ để phát tiết, anh tàn sát bừa bãi không lấy một tia thương xót. Theo từng hành động của anh, tim cô cứ thế rỉ máu, anh cầm một con dao cứ thế cứa vào con tim nhỏ của Giai Mẫn.
Huyệt đạo đỏ bừng sưng húp, Vũ Minh Tân muốn ngừng lại, nhưng chính thức cái xoay đầu của Huỳnh Giai Mẫn làm cho anh từ bỏ ý nghĩ. Cầm lấy *** ***, hướng thẳng u hoa kia đâm mạnh, phân thân dễ dàng trượt vào bên trong.
"Ưm... Ực" Rên ra một âm thanh đầy mị hoặc, Huỳnh Giai Mẫn liền nuốt xuống một ngụm thống khổ đau đớn.
Hoa tâm bỏng rát, hệt như da thịt bị chà sát vào bức từng đá lửa đến toét da. Hai bả vai nhỏ run bần bật, cơ thể lại lần nữa vào tầm khai thác của anh ta, đong đưa từng nhịp vừa khoái hạt vừa đau đớn. Âm thanh từng nhịp mỗi khi hai thân thể va chạm vào nhau, từng hồi phạch phạch đến giai đoạn nóng bỏng cao trào, âm thanh nhóp nhép của u hoa ướt át lạch phạch, Huỳnh Giai Mẫn cảm giác như bản thân sắp phát nổ.
Vũ Minh Tân nắm lấy hông cô, ghì chặt xuống giường, ra vào như điên như dại, khoái cảm sung sướng đến bản thân anh cũng không thể kìm lại hơi thở dốc. Chạy nước rút bên trong cơ thể Huỳnh Giai Mẫn, bao nhiêu lần anh mơ ước khung cảnh này, thật sự sung sướng đến hoa mắt.
Phạch, lạch phạch như thế, cùng hơi thở rên rỉ yếu ớt của cô gái cùng âm thanh dục vọng dâng trào hì hục của gã đàn ông. Vũ Minh Tân thúc người, gầm lên một tiếng, bắn ra những dòng nóng rực, Huỳnh Giai Mẫn căng cứng rồi xụi xuống.
Bụng dưới bị rót đầy, qua nhiều lần anh phát tiết đã sớm rót tràn Huỳnh Giai Mẫn. Mi mắt cô nặng trĩu, cố gắng mở to mắt đều vô dụng, hàng mi xinh đẹp trĩu nặng sụp xuống, tầm nhìn mờ ảo hoá thành màu đen tĩnh lặng.
Cũng... Không còn cảm thấy đau nữa rồi.
Huỳnh Giai Mẫn kiệt sức, ngất liệm đi.
Vũ Minh Tân nhìn cô gái trần trụi dưới thân, từng tất da nấc thịt đều đầu vết đỏ, từng vết cắn còn in rõ dấu răng, có vết rớm máu đỏ thẫm. Một tuyệt tác xinh đẹp làm cho anh cực kì hài lòng, đến cả hoa cốc sưng phù, đều rất mỹ mãn. Con người di chuyển, từ làn da xinh đẹp chạy lên gương mặt đẫm nước mắt, đôi mắt nhắm nghiền tĩnh lặng kia.
Hai hàng mi vẫn còn dư âm run khẽ, môi hồng có vết máu tụ khép chặt. Bàn tay khẽ nâng chạm lên gương mặt xinh đẹp ngủ mê, kéo xuống sợi tóc bết trên gò má, anh hướng đến hôn lên gò má cô một nụ hôn nhẹ.
Sau đó rời khỏi giường.
Khi bình minh trôi qua và mặt trời lên đỉnh, Huỳnh Giai Mẫn mới tỉnh lại, mơ màng nhìn trần nhà trắng tinh lạ lẫm. Lật đật nâng người ngồi dậy, cả cơ thể rả rời đến mức ngồi dậy cũng cũng không nổi, lập tức một cổ xa lạ nóng hổi chảy ra từ giữa hai chân, Huỳnh Giai Mẫn chậm chạp kéo ra chiếc chăn.
Bản thân không có một mảnh vải, đầu óc choáng váng một trận, tóc rối đậu trên bã vai rơi nhẹ xuống.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, có tiếng bước chân đi vào.
Cô cũng không có ý nhìn thấy người kia, đầu cúi xuống để mái tóc dài rũ rượi rơi che đi gương mặt.
"Con dậy rồi?" Một âm thanh phụ nữ nhẹ nhàng, Huỳnh Giai Mẫn mới chậm rãi nâng đầu, nhận thấy là Vũ phu nhân. Cô vội nắm lấy chiếc chăn kéo lên che đậy lại cơ thể toàn vết bầm tím, hướng bà một cái cúi đầu chào hỏi.
"Con thấy trong người sao rồi? Có không khoẻ chỗ nào không?" Vũ phu nhân lo lắng hỏi, bà đi đến bên người ngồi xuống, bàn tay già nâng niu lấy lọng tóc của Huỳnh Giai Mẫn, vén mái tóc sang mang tai, gương mặt Giai Mẫn lộ ra.
Vũ phu nhân chiêm ngưỡng xinh đẹp đáng yêu, tấm tắc khen trong bụng, thật là một cô gái xinh đẹp. Nhìn sơ qua cô con gái đã biết chuyện xảy ra tối qua, nhìn sang đồng hồ đã điểm gần 1h trưa, Vũ phu nhân cười nhẹ "Cũng một giờ rồi, con dậy tắm rồi thay quần áo đi, tranh thủ đi cho sớm."
Đi? Đi đâu vậy? Huỳnh Giai Mẫn không hiểu, chớp mắt tròn, muốn mở miệng nói chuyện cổ họng khô rát phát đau. Cô nuốt nước bọt, điều chỉnh lại cuống họng khô khốc bằng hai lần nuốt mước bọt khẽ hỏi "Đi đâu?"
Vũ phu nhân cũng trở nên ngạc nhiên, thốt lên "Tân nó không nói với con à?"
Nghe tên anh, Giai Mẫn mím môi, đầu lắc vội. Vũ phu nhân bật cười, tay nâng niu đưa lên xoa đầu con gái nhỏ, giải đáp thắc mắc của con gái.
"Còn đi đâu được, sang nhà con hỏi cưới."
"Con không biết à? Mẹ tưởng chuyện này con với thằng Tân đã bàn bạc với nhau rồi chứ, sáng nay nó xuống thì bảo mẹ với cha con, khi nào con dậy thì chuẩn bị sau đó cả nhà mình sang nhà con hỏi cưới."
"Nhan phu nhân, tôi muốn hỏi là cậu Nhan đã về chưa? Hai đứa nó đi ăn tối đến giờ vẫn chưa về sao?" Huỳnh phu nhân lo lắng hỏi.
Phía đầu dây ngạc nhiên "Ơ, con tôi nó về từ lâu rồi, con bé nhà chị chưa về à?"
"Chưa, bà có thể hỏi cậu Nhan một chút được không?" Tại sao cậu Nhan đã về nhà còn Giai Mẫn lại chưa về, bà lo lắng quá đi mất.
"Được rồi, bà chờ tôi" Nhan phu nhân cầm điện thoại đi sang phòng con trai, bác sĩ Nhan đang đọc sách y học.
"Huỳnh gia hỏi sao con gái họ chưa về? Con có biết con bé đi đâu không?" Nhan phu nhân hỏi, bác sĩ Nhan hướng mẹ trả lời "Có một người nhận là bạn trai đưa cô ấy đi giữa bữa ăn, đi đâu con cũng không biết."
Huỳnh phu nhân nghe vậy ngạc nhiên "Bạn trai cái gì? Giai Mẫn làm gì có bạn trai?"
Bao lâu nay con bé ở một mình, làm gì có chuyện có bạn trai, Huỳnh phu nhân trở nên lo lắng. Sau khi dò hỏi không được từ Nhan gia, bà lập tức gọi đến cho bạn thân Giai Mẫn, Tiểu Tuyết.
Chuông đổ ba âm, đầu dây cất ra giọng nói trong trẻo "Dạ con nghe nè bác."
"À, con ơi, Giai Mẫn có đi đến chỗ con không? Con bé đi với ai mà kêu là bạn trai đến giờ chưa về mà điện thoại thì không nghe máy, con có biết con bé ở đâu không?"
Tiểu Tuyết nghe đến hai chữ bạn trai liền trừng mắt, nhìn lên đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, ngoại trừ đến chỗ cô, Giai Mẫn chưa bao giờ đi qua đêm ở bất kì nơi khác. Tiểu Tuyết không muốn Huỳnh phu nhân lo lắng, liền nhanh chóng bao che.
"Dạ, Giai Mẫn ở chỗ con ạ, nay có chuyện vui nên cậu ấy uống hơi nhiều, ngủ mất rồi."
"Vậy à" Huỳnh phu nhân mừng rỡ, thở phào một hơi, làm bà lo chết đi được, trước giờ con gái không bao giờ đi qua đêm mà không báo trước, con gái cũng chẳng qua đêm nhà ai ngoài nhà bạn thân Tiểu Tuyết cả "Vậy tốt quá, đột nhiên Giai Mẫn không báo trước nên làm bác lo quá."
"Mà..." Huỳnh phu nhân thắc mắc "Con có biết bạn trai Giai Mẫn là ai không? Vừa rồi cậu Nhan nói là bạn trai đưa Giai Mẫn đi giữa cuộc hẹn với cậu Nhan, Giai Mẫn có bạn trai hả?"
"Dạ... Haha" Tiểu Tuyết liếc mắt qua lại, đáp vội "Chuyện đó con cùng không rành, con sẽ dò hỏi Giai Mẫn thử ạ..."
"Được rồi" Huỳnh phu nhân vui vẻ, nghe được con gái vẫn an toàn là đủ.
Tắt điện thoại, Tiểu Tuyết nhanh chóng gọi điện thoại cho Huỳnh Giai Mẫn, điện thoại đổ chuông từng hồi sau đó phát ra giọng nói tổng đài "Thuê bao bận, để lại lời nhắn."
Tiểu Tuyết trừng mắt đẹp, lần nữa gọi lại.
Đồ ngốc này, nhất định lại dây dưa gì đó với Vũ Minh Tân rồi.
Trong căn phòng màu xám, điện thoại Giai Mẫn nằm trong túi xách rung lên liên tục, nồng nhiệt trên giường màu trắng, hai thân thể trần trụi, một truy một trốn quấn lấy nhau. Huỳnh Giai Mẫn không có một sức lực, tay chân vô lực thả lỏng mặc cho người đàn ông kia xoay cô như một chiếc chong chóng.
Đầu óc mơ màng chống chọi với những luồng khoái cảm dục vọng, mỹ nhân thân thể đỏ ửng vết hôn đỏ hồng, gương mặt mê muội, đôi mắt khép hờ biểu thị đã sớm kiệt sức. Đến rên rỉ cũng không nổi, cổ họng phát đau vì khóc lóc la hét, bây giờ cô cũng chẳng khóc nổi nữa.
Chỉ có nước mắt cứ tồn đọng trên mi rồi rơi xuống giường đệm, cơ thể theo va chạm của người kia mà run động, hai bên đồi nhũ di chuyển nhịp nhàng theo anh ta, Huỳnh Giai Mẫn cảm thấy đầu nóng lên, bụng dưới bắt đầu co bóp dữ dội.
Lại là cao trào sắp đến, hai tay nhỏ nắm chặt lại thành quả đấm, chuẩn bị tinh thần đón típ cao trào ùa tới. Mày liễu chau lại, hai hàng mi khép chặt vào nhau run rẩy chảy ra giọt nước mắt nóng hổi. Cánh môi màu hồng tụ vết máu bầm mím chặt lại, bụng dưới co bóp, thắt chặt ra vào của Vũ Minh Tân, anh thoái lui tận cửa u hoa liền đâm vào.
"Aaa..." Nấc lên một tiếng, u hoa chảy ra chất lỏng nhầy màu trắng rột rữa phân thân Vũ Minh Tân.
Anh lui ra toàn bộ, nhìn huyệt đỏ sưng tẩy, lông mày chay lại hướng nhìn đến gương mặt cô gái nhỏ. Đầu tiên là thật chật, chật đến giết người, sau đó là cô liên tục bảo đau, khóc nức nở một hồi lâu, đến khi thích ứng mới e thẹn rên rỉ. Nhưng cũng không được bao lâu liền bảo không được, hệt như một thiếu nữ, vài ba lần đã không chịu được.
Bức ép cô dây dưa cùng anh, Vũ Minh Tân thích thú tận hưởng từng cơn sung sướng, đổi ngược lại Giai Mẫn càng lâu càng đau đớn mà khóc nấc.
Lúc này nét mặt cô trắng bệch, chỉ là dư vị dục vọng làm cho hai má hồng gồng, đôi mắt mù sương hoa trong thật đáng thương.
Tầm mắt Huỳnh Giai Mẫn trở nên mờ mờ ảo ảo, hình bóng người đàn ông ngự trị, anh đang nhìn cô, u uất xoay đầu đi, không muốn nhìn anh nữa. Huỳnh Giai Mẫn đã đủ mệt, có cầu xin anh như nào anh cũng không ngừng, tùy tiện chà đạp đến Giai Mẫn tưởng chừng đã bị phế bỏ.
Hiện tại giữa hai chân cô rất đau, nơi đó chắc hẳn đã biến thành một mảnh nhầy nhụa sưng đỏ, mỗi một cử động cũng đủ làm Giai Mẫn chảy nước mắt. So ra với thân thể đau đớn, trái tim cô cũng đau gấp bội, anh biến cô thành một công cụ để phát tiết, anh tàn sát bừa bãi không lấy một tia thương xót. Theo từng hành động của anh, tim cô cứ thế rỉ máu, anh cầm một con dao cứ thế cứa vào con tim nhỏ của Giai Mẫn.
Huyệt đạo đỏ bừng sưng húp, Vũ Minh Tân muốn ngừng lại, nhưng chính thức cái xoay đầu của Huỳnh Giai Mẫn làm cho anh từ bỏ ý nghĩ. Cầm lấy *** ***, hướng thẳng u hoa kia đâm mạnh, phân thân dễ dàng trượt vào bên trong.
"Ưm... Ực" Rên ra một âm thanh đầy mị hoặc, Huỳnh Giai Mẫn liền nuốt xuống một ngụm thống khổ đau đớn.
Hoa tâm bỏng rát, hệt như da thịt bị chà sát vào bức từng đá lửa đến toét da. Hai bả vai nhỏ run bần bật, cơ thể lại lần nữa vào tầm khai thác của anh ta, đong đưa từng nhịp vừa khoái hạt vừa đau đớn. Âm thanh từng nhịp mỗi khi hai thân thể va chạm vào nhau, từng hồi phạch phạch đến giai đoạn nóng bỏng cao trào, âm thanh nhóp nhép của u hoa ướt át lạch phạch, Huỳnh Giai Mẫn cảm giác như bản thân sắp phát nổ.
Vũ Minh Tân nắm lấy hông cô, ghì chặt xuống giường, ra vào như điên như dại, khoái cảm sung sướng đến bản thân anh cũng không thể kìm lại hơi thở dốc. Chạy nước rút bên trong cơ thể Huỳnh Giai Mẫn, bao nhiêu lần anh mơ ước khung cảnh này, thật sự sung sướng đến hoa mắt.
Phạch, lạch phạch như thế, cùng hơi thở rên rỉ yếu ớt của cô gái cùng âm thanh dục vọng dâng trào hì hục của gã đàn ông. Vũ Minh Tân thúc người, gầm lên một tiếng, bắn ra những dòng nóng rực, Huỳnh Giai Mẫn căng cứng rồi xụi xuống.
Bụng dưới bị rót đầy, qua nhiều lần anh phát tiết đã sớm rót tràn Huỳnh Giai Mẫn. Mi mắt cô nặng trĩu, cố gắng mở to mắt đều vô dụng, hàng mi xinh đẹp trĩu nặng sụp xuống, tầm nhìn mờ ảo hoá thành màu đen tĩnh lặng.
Cũng... Không còn cảm thấy đau nữa rồi.
Huỳnh Giai Mẫn kiệt sức, ngất liệm đi.
Vũ Minh Tân nhìn cô gái trần trụi dưới thân, từng tất da nấc thịt đều đầu vết đỏ, từng vết cắn còn in rõ dấu răng, có vết rớm máu đỏ thẫm. Một tuyệt tác xinh đẹp làm cho anh cực kì hài lòng, đến cả hoa cốc sưng phù, đều rất mỹ mãn. Con người di chuyển, từ làn da xinh đẹp chạy lên gương mặt đẫm nước mắt, đôi mắt nhắm nghiền tĩnh lặng kia.
Hai hàng mi vẫn còn dư âm run khẽ, môi hồng có vết máu tụ khép chặt. Bàn tay khẽ nâng chạm lên gương mặt xinh đẹp ngủ mê, kéo xuống sợi tóc bết trên gò má, anh hướng đến hôn lên gò má cô một nụ hôn nhẹ.
Sau đó rời khỏi giường.
Khi bình minh trôi qua và mặt trời lên đỉnh, Huỳnh Giai Mẫn mới tỉnh lại, mơ màng nhìn trần nhà trắng tinh lạ lẫm. Lật đật nâng người ngồi dậy, cả cơ thể rả rời đến mức ngồi dậy cũng cũng không nổi, lập tức một cổ xa lạ nóng hổi chảy ra từ giữa hai chân, Huỳnh Giai Mẫn chậm chạp kéo ra chiếc chăn.
Bản thân không có một mảnh vải, đầu óc choáng váng một trận, tóc rối đậu trên bã vai rơi nhẹ xuống.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, có tiếng bước chân đi vào.
Cô cũng không có ý nhìn thấy người kia, đầu cúi xuống để mái tóc dài rũ rượi rơi che đi gương mặt.
"Con dậy rồi?" Một âm thanh phụ nữ nhẹ nhàng, Huỳnh Giai Mẫn mới chậm rãi nâng đầu, nhận thấy là Vũ phu nhân. Cô vội nắm lấy chiếc chăn kéo lên che đậy lại cơ thể toàn vết bầm tím, hướng bà một cái cúi đầu chào hỏi.
"Con thấy trong người sao rồi? Có không khoẻ chỗ nào không?" Vũ phu nhân lo lắng hỏi, bà đi đến bên người ngồi xuống, bàn tay già nâng niu lấy lọng tóc của Huỳnh Giai Mẫn, vén mái tóc sang mang tai, gương mặt Giai Mẫn lộ ra.
Vũ phu nhân chiêm ngưỡng xinh đẹp đáng yêu, tấm tắc khen trong bụng, thật là một cô gái xinh đẹp. Nhìn sơ qua cô con gái đã biết chuyện xảy ra tối qua, nhìn sang đồng hồ đã điểm gần 1h trưa, Vũ phu nhân cười nhẹ "Cũng một giờ rồi, con dậy tắm rồi thay quần áo đi, tranh thủ đi cho sớm."
Đi? Đi đâu vậy? Huỳnh Giai Mẫn không hiểu, chớp mắt tròn, muốn mở miệng nói chuyện cổ họng khô rát phát đau. Cô nuốt nước bọt, điều chỉnh lại cuống họng khô khốc bằng hai lần nuốt mước bọt khẽ hỏi "Đi đâu?"
Vũ phu nhân cũng trở nên ngạc nhiên, thốt lên "Tân nó không nói với con à?"
Nghe tên anh, Giai Mẫn mím môi, đầu lắc vội. Vũ phu nhân bật cười, tay nâng niu đưa lên xoa đầu con gái nhỏ, giải đáp thắc mắc của con gái.
"Còn đi đâu được, sang nhà con hỏi cưới."
"Con không biết à? Mẹ tưởng chuyện này con với thằng Tân đã bàn bạc với nhau rồi chứ, sáng nay nó xuống thì bảo mẹ với cha con, khi nào con dậy thì chuẩn bị sau đó cả nhà mình sang nhà con hỏi cưới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.