Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 187: Phương gia tuyệt tôn, Trịnh gia không được tồn tại
Thanh Dii
17/06/2023
Tại căn hộ của Phương lão, ông và Đình Nghiêm đứng ở bên cạnh ban công buổi sáng bàn việc.
"Kế hoạch bên kia sao rồi?" Phương Lão hỏi, tựa người vào ban công, Đình Nghiêm đứng bên cạnh báo cáo thực trạng "Công trình của họ Trịnh với La thị đã bắt đầu rất suông sẻ, sản phẩm hợp tác mới cũng rất được chào đón, phản ứng thị trường rất tốt, khâu sản xuất được rà soát rất kĩ lưỡng, người bên đó của chúng ta cần một thời gian để tiến hành."
"Vậy tốt" Phương Lão nâng môi tà ác, ánh mắt ông ta thiêu rụi bầu trời "Cứ theo tiến trình mà làm."
Đình Nghiêm nhăn mày "Chẳng phải chúng ta chỉ cần đánh lẻ một công ty con cũng có thể làm hắn lung lay rồi sao, mục đích ban đầu của ông không hướng về tài sản của hắn thì cần gì phải động một vụ lớn thế, vụ này còn dính thêm cả người bên La thị."
"Sẽ rất phức tạp" Đình Nghiêm lo lắng, nếu thành công thì không vấn đề, còn nếu như thất bại, đó thật sự một chuyện khủng khiếp "Lão Phương, tôi chỉ muốn một phần cổ phần Trịnh thị, còn ông thì muốn báo thù, ban đầu ông bảo ông không nhắm đến tài sản của hắn."
"Đúng vậy" Phương Lão không do dự gật đầu "Ban đầu là thế nhưng bây giờ thì không? Cậu lo sợ điều gì? Thành công thì cậu sẽ thừa hưởng cả Trịnh thị kết xù đó, còn tôi thì báo được thù, chẳng phải rất tốt đi."
"Còn nếu như thất bại?" Đình Nghiêm giơ ra ngón tay "Đây không phải chuyện tầm thường là gây rối công ty thâu tóm cổ phần nữa, ban đầu liên quan Trần gia bây giờ ông lại muốn lôi kéo thêm La gia vào, bọn họ gia thế không nhỏ, không dễ đối phó."
Giọng nói cậu cứng rắng, giống như đã tường tận mọi chuyện, làm cho Phương Lão khó chịu trừng lên cặp mắt sát thú, con mắt đen trở nên trắng dã ghê tởm, ánh mắt giống như muốn hỏi Đình Nghiêm rằng chuyện đó ông cần cậu phải nhắc sao?
Đình Nghiêm thu lại bộ dạng lo lắng quá thừa thải lại, Lão Phương giễu cợt khoé môi co giật "Đình Nghiêm, cậu quên mất tôi đã từng hạ ngục Trịnh thị đó một lần."
"..."
"Thằng Thành Dương đó y hệt lão già nó, rất là trọng tình nghĩa, đó cũng chính là điểm yếu của nó" Ông ngừng nói, bàn tay xoay xoay hình tròn vào không khí mường tượng "Thằng đó biết ta trở lại nhất định bảo vệ gia đình nó rất chặt chẽ, haha, thì sao?"
Ông giơ hai cánh tay ra kèm cái nhúng vai "Súc sinh đó lúc này chỉ nghĩ về bà mẹ già, con chị và đứa con của nó. Lâm Khả My ở nhà chồng, nó sẽ không nghĩ đến ta muốn bắt Lâm Khả My, haha, còn nữa..."
"La tổng của La thị là một tên rất khó nhai, một bản hợp đồng giữa Trịnh La phải qua ba bốn lần họp mặt, nếu có sai sót xảy ra La thị sẽ không dễ dàng với Trịnh thị... Chật, đến ngày hai bên từ đối tác xảy ra tranh chấp mà trở mặt, ta thìl bắt được Lâm Khả My, đứa nhỏ súc sinh đó, hắn lại còn bù đầu vào giải quyết vấn đề công ty... Hắn sẽ không chống đỡ được đâu."
Phương Lão nâng lên bàn tay vỗ lên vai Đình Nghiêm, bàn tay ông ta đặt xuống bã cậu nặng trĩu xuống, một áp lực lớn đến vai cậu hệt như nghiêng về một bên "Ta không cần Trịnh thị, sau khi thành công đó sẽ là của cậu, tất cả."
"..." Đình Nghiêm im lặng, trên vai nặng nề thấy rõ, đầu mi tâm chau lại, thật sự khả năng thành công vẫn có nhưng nó rất thấp. Hơn nữa, người bọn họ đối đầu trong việc này lại có thêm một thế lực La gia, điều đó làm cậu do dự.
"Ta già rồi, con trai cũng sớm mất, ta không cần cái gia tài kia làm gì" Lão Phương nhếch môi cao, đôi mắt đen lộ rõ hiểm ác "Phương gia ta đã tuyệt tôn thì họ Trịnh đó cũng không được tồn tại."
"Ông thật sự muốn giết cháu ngoại của ông?" Đình Nghiêm nói khẽ, như không thể tin tưởng được lão già với gương mặt hiền hậu trước mặt lại có thể là một con ác quỷ, ông nói không muốn làm hại đứa con gái duy nhất Phương Hoa, ông có thể bắt đứa con gái rơi kia, ông còn có thể ra tay với đứa cháu ruột.
"Cháu ngoại?" Thu lại tay, cho tay vào túi áo khoác dài, Lão Phương bật cười tà ác, nụ cười khà khà như thể quỷ nhập, dừng lại giọng cười, bộ điệu trầm thấp nghiêng đầu thắc mắc "Mang dòng máu của nghiệt súc đó, không phải cháu ngoại của ta."
Nhưng đó vẫn là con gái của ông sinh ra, Đình Nghiêm trừng mắt, áp lực từ ông ta toả ra làm cho cậu không thể mở miệng nói ra câu nói đó.
"Cậu có biết vì sao cha mẹ cậu xem trọng anh trai cậu hơn không? Vì cậu không có tham vọng như anh trai, phải có tham vọng mới tiến lên được. Cậu vừa bảo chị muốn một phần cổ phần? Không nên, nếu đã muốn phải muốn cả cơ ngơi."
"Cậu chỉ cần theo lệnh của ta, cậu sẽ có được Trịnh thị, cái tài sản kết xù đó đủ cho cậu vượt qua thằng anh trai của cậu" Phương Lão xoay người đi vào bên trong.
Câu nói đó như đánh thẳng vào điểm yếu của Đình Nghiêm, lòng bàn tay thả lỏng nắm chặt lại, ánh mắt loé lên sự tức giận cương quyết.
Đúng, cậu sẽ vượt qua anh trai.
Cậu càng phải cẩn thận hơn trong việc này, đây không còn là một vụ gây rối thu cổ phiếu như trước nữa, mà là thâu tóm toàn bộ.
Kế hoạch của Phương Lão là bắt cóc Lâm Khả My và đứa nhỏ, trong lúc đó Đình Nghiêm chịu trách nhiệm gây ra một vụ lớn ở Trịnh thị, khiến cho cổ phiếu Trịnh thị tuột dốc sau đó một cọc mua sạch, một cách đơn giản để trở thành cổ đông lớn nhất, ông chủ mới của Trịnh thị. Hiện tại cậu đã nắm trong tay được một nguồn cổ phiếu Trịnh thị dưới tên của vị cổ đông, chỉ cần vụ việc gian lận thương mại xảy ra, tất cả sẽ như ý.
Đúng như lão nói, La thị rất khó nhằn, nếu gian lận thương mại xảy ra, La thị để tránh bị liên lụy. Lúc đó phía La thị chắc chắn sẽ rút bỏ mọi hợp động và chuyển sang tố cáo Trịnh thị vi phạm, kể cả việc bắt cóc Lâm Khả My, Trịnh Thành Dương sẽ trở tay không kịp.
Phương thị tuyết tôn, Trịnh thị cũng không được tồn tại.
Câu nói của lão phát ra, Đình Nghiêm nhếch môi, đầu lắc lắc. Cậu đã nhận ra chuyện này từ đầu, không có gì để bất ngờ lắm, Phương Lão quả thật không cần Trịnh thị, nói là đòi lại những gì bị mất, thật ra ông chỉ muốn triệt hậu Trịnh Thành Dương.
...
"Uầy ôi" Vũ phu nhân ngồi ở phòng khách, nhỏ giọng to nhỏ nói với lão gia "Hôm qua nhìn sơ qua không rõ, vừa nãy mới thấy rõ, con bé xinh cực."
"Không xinh sao lọt vào mắt con trai nhà mình" Lão gia haha cười, Vũ phu nhân chóng càm suy ngẫm trầm tư "Nhưng mà nha... Nhìn thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi."
Bà tích cực suy nghĩ, ngón tay xoa xoa chiếc cảm lần mò trong kí ức. Vũ Minh Tân từ bên ngoài bước vào, bà liền cười.
"À, Tân con" Vũ phu nhân nhìn thấy con trai đi từ ngoài vào, anh ở bên ngoài, vừa rồi bà gọi điện nói Huỳnh Giai Mẫn đã dậy, cho nên anh quay về chuẩn bị cùng gia đình đi sang nhà cô như dự định "Con bé nó thức rồi đó."
Vũ Minh Tân nhìn mẹ Vũ, gật gật đầu, mẹ Vũ đáp tiếp "Mẹ có bảo con bé chuẩn bị rồi, cha mẹ cũng xong rồi, đợi con bé xuống rồi đi."
"Con biết rồi" Vũ Minh Tân cười cười, xoay người đi lên phòng.
Phòng ngủ trống không, âm thanh nước chảy phát ra từ phòng tắm, Vũ Minh Tân ngồi ở sofa chờ đợi, dự đoán dáng vẻ xinh đẹp kia ánh mắt dán vào cánh cửa phòng tắm.
Một lúc sau cô đi ra, khoác trên người bộ váy mà anh chuẩn bị, bộ váy dài màu hồng nhạt che đi những vết cần che. Mái tóc dài óng ả mượt mà dài thả rơi, từng lọng tóc cũng phát ra hào quang lấp lánh, xinh đẹp mê người.
Huỳnh Giai Mẫn vừa bước ra, đã bị ánh mắt nóng rực kia dội vào, Giai Mẫn lạnh mặt, ưỡn bụng thẳng lưng, thu lại toàn bộ đau đớn giữa hai chân. Giương ra bước chân vững trải bước đến tủ cạnh giường cầm lấy túi xách, đầu lông mày chau lại liền giảng ra, không để lộ một vẻ mặt đau đớn nào.
Cầm lấy túi xách, hướng đến phía sofa, Vũ Minh Tân cũng đứng lên giống như chờ đón cô đi đến.
Đơn nhiên, Huỳnh Giai Mẫn không có chần chừ, gương mặt chẳng hề biểu lộ một cảm xúc nào, thờ ơ băng lãnh đi đến trước mặt anh. Đứng trước mặt anh, đôi mắt xinh đẹp vẫn vô hồn như không nhìn thấy, hàng mi dài chớp khẽ.
Vũ Minh Tân nâng hai tay, giơ lên chạm vào cổ áo của Giai Mẫn chỉnh chỉnh cho vừa ý nhất, ưng ý khen ngợi "Được rồi, trông thật hợp với em."
"Ai đồng ý kết hôn?" Giọng nói lạnh cất ra, Giai Mẫn vẫn không nâng mắt nhìn anh, không hề bỏ ảnh vào mắt, cứ vô hồn xa xăm hỏi "Tôi đồng ý từ khi nào?"
Động tác trên cổ áo Giai Mẫn ngừng lại, hai tay to di chuyển sang hai vai cô đặt lên "Em không muốn?"
Mắt đẹp nâng lên, chính thức nhìn anh bằng một cặp mắt vô cảm, pha trộn vào đó là sự thẫn thờ, sự tuyệt vọng, giống như cảm thấy nực cười, khoé môi cong lên một cách chua xót "Anh nghĩ tôi sẽ kết hôn với kẻ đê tiện như anh? Chỉ đêm qua là tôi phải kết hôn với anh sao?"
Không có, tuyệt nhiên là không!
Huỳnh Giai Mẫn không phải món đồ chơi, ba năm trước anh vô tình vứt bỏ bây giờ thì nhặt lại đùa bỡn, cô sẽ kết hôn chỉ vì đêm qua? Chắc chắn là không.
"À, đê tiện" Vũ Minh Tân thu lại tay, kéo ra một hơi dài, âm thanh thản nhiên thở ra, phơi thở phản phất lên người Huỳnh Giai Mẫn, có chút khiến cô cảm thấy dợn óc.
Bàn tay anh chui vào trong túi quần, đi vòng ra sau lưng Huỳnh Giai Mẫn, lôi ra chiếc điện thoại, đừng ở phía sau. Một tay nắm lấy vòng eo nhỏ kéo thân thể cô dính vào người anh, một tay cầm điện thoại đặt phía trước mặt cô, điện thoại nhận dạng vân tay mở ra. Hình nền là hình ảnh của Phương Hoa tươi cười trong công viên nước màu xanh biển, hình ảnh đó làm cho trái tim cô ngừng đậm.
Chớp mắt thật vội, mở ra thu mục video trong hình ảnh, tùy ý mở ra một đoạn video để trước mắt Huỳnh Giai Mẫn.
"Tôi đem thứ này cho cha mẹ em xem" Phân thân phía dưới nhanh chóng cứng lên, dí vào người Huỳnh Giai Mẫn, thì thầm bên lỗ tai cô, âm thanh mang uy lực trầm mặc "Ba mẹ em tự hào lắm."
Một đoạn video của đêm hôm qua chiếu trước mặt Huỳnh Giai Mẫn, từng sợi lông tơ trên người Huỳnh Giai Mẫn dựng lên, đôi mắt thờ ơ từ từ mở to nhìn vào những hoạt ảnh trong điện thoại. Huỳnh Giai Mẫn không một mảnh vải, gương mặt đỏ bừng, cô đang trong trạng thái rất không tỉnh táo, mắt hồng hồng hoen mi khép lại, miệng nhỏ khép mở rên rỉ, tóc đen dài bung loạn trên giường.
Hai ngực nhấp nhô theo nhịp của anh ta, điện thoại thậm chí quay rất cận nét mặt Huỳnh Giai Mẫn, làm cho cô không nhìn nổi xoay mặt đi. Nhanh chóng tay đang ôm ở eo chạy lên bắt lấy gương mặt Giai Mẫn, xoay gương mặt cô nhìn vào điện thoại.
"Khung cảnh tuyệt như này, không nên bỏ lỡ."
Xoay mặt cô lại, khung ảnh trong điện thoại di chuyển, từ phía trên ngực di chuyển xuống phía dưới, nơi giao hợp của hai người. Từng chuyển động ra vào của lôi thịt to lớn đâm vào u hoa đỏ ửng sưng húp, âm thanh lạch tạch cũng rõ rệt hơn.
Cô không thể truyền tải hình ảnh kia, nó làm cho Huỳnh Giai Mẫn cảm thấy choáng ván, đầu óc cảm giác không ổn nữa, từng hình ảnh thô tục phản cảm kia, bên tai phản phất cảm giác nụ cười thầm ra từng hơi nóng rực, tâm thất cô hoàn toàn bị người đàn ông này làm cho sụp đổ, Huỳnh Giai Mẫn đứng im như bức tượng đồng.
Người này... Không phải Vũ Minh Tân mà cô quen biết nữa, Vũ Minh Tân luôn luôn cưng chiều cô hết mực, luôn luôn nâng niu cô trong vòng tay. Đêm qua người này đối với cô đã lạ... Hôm nay anh còn lạ hơn, hệt như một người hoàn toàn khác hẳn người cô yêu năm đó.
Vũ Minh Tân mà cô yêu, không phải như thế này.
"Kế hoạch bên kia sao rồi?" Phương Lão hỏi, tựa người vào ban công, Đình Nghiêm đứng bên cạnh báo cáo thực trạng "Công trình của họ Trịnh với La thị đã bắt đầu rất suông sẻ, sản phẩm hợp tác mới cũng rất được chào đón, phản ứng thị trường rất tốt, khâu sản xuất được rà soát rất kĩ lưỡng, người bên đó của chúng ta cần một thời gian để tiến hành."
"Vậy tốt" Phương Lão nâng môi tà ác, ánh mắt ông ta thiêu rụi bầu trời "Cứ theo tiến trình mà làm."
Đình Nghiêm nhăn mày "Chẳng phải chúng ta chỉ cần đánh lẻ một công ty con cũng có thể làm hắn lung lay rồi sao, mục đích ban đầu của ông không hướng về tài sản của hắn thì cần gì phải động một vụ lớn thế, vụ này còn dính thêm cả người bên La thị."
"Sẽ rất phức tạp" Đình Nghiêm lo lắng, nếu thành công thì không vấn đề, còn nếu như thất bại, đó thật sự một chuyện khủng khiếp "Lão Phương, tôi chỉ muốn một phần cổ phần Trịnh thị, còn ông thì muốn báo thù, ban đầu ông bảo ông không nhắm đến tài sản của hắn."
"Đúng vậy" Phương Lão không do dự gật đầu "Ban đầu là thế nhưng bây giờ thì không? Cậu lo sợ điều gì? Thành công thì cậu sẽ thừa hưởng cả Trịnh thị kết xù đó, còn tôi thì báo được thù, chẳng phải rất tốt đi."
"Còn nếu như thất bại?" Đình Nghiêm giơ ra ngón tay "Đây không phải chuyện tầm thường là gây rối công ty thâu tóm cổ phần nữa, ban đầu liên quan Trần gia bây giờ ông lại muốn lôi kéo thêm La gia vào, bọn họ gia thế không nhỏ, không dễ đối phó."
Giọng nói cậu cứng rắng, giống như đã tường tận mọi chuyện, làm cho Phương Lão khó chịu trừng lên cặp mắt sát thú, con mắt đen trở nên trắng dã ghê tởm, ánh mắt giống như muốn hỏi Đình Nghiêm rằng chuyện đó ông cần cậu phải nhắc sao?
Đình Nghiêm thu lại bộ dạng lo lắng quá thừa thải lại, Lão Phương giễu cợt khoé môi co giật "Đình Nghiêm, cậu quên mất tôi đã từng hạ ngục Trịnh thị đó một lần."
"..."
"Thằng Thành Dương đó y hệt lão già nó, rất là trọng tình nghĩa, đó cũng chính là điểm yếu của nó" Ông ngừng nói, bàn tay xoay xoay hình tròn vào không khí mường tượng "Thằng đó biết ta trở lại nhất định bảo vệ gia đình nó rất chặt chẽ, haha, thì sao?"
Ông giơ hai cánh tay ra kèm cái nhúng vai "Súc sinh đó lúc này chỉ nghĩ về bà mẹ già, con chị và đứa con của nó. Lâm Khả My ở nhà chồng, nó sẽ không nghĩ đến ta muốn bắt Lâm Khả My, haha, còn nữa..."
"La tổng của La thị là một tên rất khó nhai, một bản hợp đồng giữa Trịnh La phải qua ba bốn lần họp mặt, nếu có sai sót xảy ra La thị sẽ không dễ dàng với Trịnh thị... Chật, đến ngày hai bên từ đối tác xảy ra tranh chấp mà trở mặt, ta thìl bắt được Lâm Khả My, đứa nhỏ súc sinh đó, hắn lại còn bù đầu vào giải quyết vấn đề công ty... Hắn sẽ không chống đỡ được đâu."
Phương Lão nâng lên bàn tay vỗ lên vai Đình Nghiêm, bàn tay ông ta đặt xuống bã cậu nặng trĩu xuống, một áp lực lớn đến vai cậu hệt như nghiêng về một bên "Ta không cần Trịnh thị, sau khi thành công đó sẽ là của cậu, tất cả."
"..." Đình Nghiêm im lặng, trên vai nặng nề thấy rõ, đầu mi tâm chau lại, thật sự khả năng thành công vẫn có nhưng nó rất thấp. Hơn nữa, người bọn họ đối đầu trong việc này lại có thêm một thế lực La gia, điều đó làm cậu do dự.
"Ta già rồi, con trai cũng sớm mất, ta không cần cái gia tài kia làm gì" Lão Phương nhếch môi cao, đôi mắt đen lộ rõ hiểm ác "Phương gia ta đã tuyệt tôn thì họ Trịnh đó cũng không được tồn tại."
"Ông thật sự muốn giết cháu ngoại của ông?" Đình Nghiêm nói khẽ, như không thể tin tưởng được lão già với gương mặt hiền hậu trước mặt lại có thể là một con ác quỷ, ông nói không muốn làm hại đứa con gái duy nhất Phương Hoa, ông có thể bắt đứa con gái rơi kia, ông còn có thể ra tay với đứa cháu ruột.
"Cháu ngoại?" Thu lại tay, cho tay vào túi áo khoác dài, Lão Phương bật cười tà ác, nụ cười khà khà như thể quỷ nhập, dừng lại giọng cười, bộ điệu trầm thấp nghiêng đầu thắc mắc "Mang dòng máu của nghiệt súc đó, không phải cháu ngoại của ta."
Nhưng đó vẫn là con gái của ông sinh ra, Đình Nghiêm trừng mắt, áp lực từ ông ta toả ra làm cho cậu không thể mở miệng nói ra câu nói đó.
"Cậu có biết vì sao cha mẹ cậu xem trọng anh trai cậu hơn không? Vì cậu không có tham vọng như anh trai, phải có tham vọng mới tiến lên được. Cậu vừa bảo chị muốn một phần cổ phần? Không nên, nếu đã muốn phải muốn cả cơ ngơi."
"Cậu chỉ cần theo lệnh của ta, cậu sẽ có được Trịnh thị, cái tài sản kết xù đó đủ cho cậu vượt qua thằng anh trai của cậu" Phương Lão xoay người đi vào bên trong.
Câu nói đó như đánh thẳng vào điểm yếu của Đình Nghiêm, lòng bàn tay thả lỏng nắm chặt lại, ánh mắt loé lên sự tức giận cương quyết.
Đúng, cậu sẽ vượt qua anh trai.
Cậu càng phải cẩn thận hơn trong việc này, đây không còn là một vụ gây rối thu cổ phiếu như trước nữa, mà là thâu tóm toàn bộ.
Kế hoạch của Phương Lão là bắt cóc Lâm Khả My và đứa nhỏ, trong lúc đó Đình Nghiêm chịu trách nhiệm gây ra một vụ lớn ở Trịnh thị, khiến cho cổ phiếu Trịnh thị tuột dốc sau đó một cọc mua sạch, một cách đơn giản để trở thành cổ đông lớn nhất, ông chủ mới của Trịnh thị. Hiện tại cậu đã nắm trong tay được một nguồn cổ phiếu Trịnh thị dưới tên của vị cổ đông, chỉ cần vụ việc gian lận thương mại xảy ra, tất cả sẽ như ý.
Đúng như lão nói, La thị rất khó nhằn, nếu gian lận thương mại xảy ra, La thị để tránh bị liên lụy. Lúc đó phía La thị chắc chắn sẽ rút bỏ mọi hợp động và chuyển sang tố cáo Trịnh thị vi phạm, kể cả việc bắt cóc Lâm Khả My, Trịnh Thành Dương sẽ trở tay không kịp.
Phương thị tuyết tôn, Trịnh thị cũng không được tồn tại.
Câu nói của lão phát ra, Đình Nghiêm nhếch môi, đầu lắc lắc. Cậu đã nhận ra chuyện này từ đầu, không có gì để bất ngờ lắm, Phương Lão quả thật không cần Trịnh thị, nói là đòi lại những gì bị mất, thật ra ông chỉ muốn triệt hậu Trịnh Thành Dương.
...
"Uầy ôi" Vũ phu nhân ngồi ở phòng khách, nhỏ giọng to nhỏ nói với lão gia "Hôm qua nhìn sơ qua không rõ, vừa nãy mới thấy rõ, con bé xinh cực."
"Không xinh sao lọt vào mắt con trai nhà mình" Lão gia haha cười, Vũ phu nhân chóng càm suy ngẫm trầm tư "Nhưng mà nha... Nhìn thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi."
Bà tích cực suy nghĩ, ngón tay xoa xoa chiếc cảm lần mò trong kí ức. Vũ Minh Tân từ bên ngoài bước vào, bà liền cười.
"À, Tân con" Vũ phu nhân nhìn thấy con trai đi từ ngoài vào, anh ở bên ngoài, vừa rồi bà gọi điện nói Huỳnh Giai Mẫn đã dậy, cho nên anh quay về chuẩn bị cùng gia đình đi sang nhà cô như dự định "Con bé nó thức rồi đó."
Vũ Minh Tân nhìn mẹ Vũ, gật gật đầu, mẹ Vũ đáp tiếp "Mẹ có bảo con bé chuẩn bị rồi, cha mẹ cũng xong rồi, đợi con bé xuống rồi đi."
"Con biết rồi" Vũ Minh Tân cười cười, xoay người đi lên phòng.
Phòng ngủ trống không, âm thanh nước chảy phát ra từ phòng tắm, Vũ Minh Tân ngồi ở sofa chờ đợi, dự đoán dáng vẻ xinh đẹp kia ánh mắt dán vào cánh cửa phòng tắm.
Một lúc sau cô đi ra, khoác trên người bộ váy mà anh chuẩn bị, bộ váy dài màu hồng nhạt che đi những vết cần che. Mái tóc dài óng ả mượt mà dài thả rơi, từng lọng tóc cũng phát ra hào quang lấp lánh, xinh đẹp mê người.
Huỳnh Giai Mẫn vừa bước ra, đã bị ánh mắt nóng rực kia dội vào, Giai Mẫn lạnh mặt, ưỡn bụng thẳng lưng, thu lại toàn bộ đau đớn giữa hai chân. Giương ra bước chân vững trải bước đến tủ cạnh giường cầm lấy túi xách, đầu lông mày chau lại liền giảng ra, không để lộ một vẻ mặt đau đớn nào.
Cầm lấy túi xách, hướng đến phía sofa, Vũ Minh Tân cũng đứng lên giống như chờ đón cô đi đến.
Đơn nhiên, Huỳnh Giai Mẫn không có chần chừ, gương mặt chẳng hề biểu lộ một cảm xúc nào, thờ ơ băng lãnh đi đến trước mặt anh. Đứng trước mặt anh, đôi mắt xinh đẹp vẫn vô hồn như không nhìn thấy, hàng mi dài chớp khẽ.
Vũ Minh Tân nâng hai tay, giơ lên chạm vào cổ áo của Giai Mẫn chỉnh chỉnh cho vừa ý nhất, ưng ý khen ngợi "Được rồi, trông thật hợp với em."
"Ai đồng ý kết hôn?" Giọng nói lạnh cất ra, Giai Mẫn vẫn không nâng mắt nhìn anh, không hề bỏ ảnh vào mắt, cứ vô hồn xa xăm hỏi "Tôi đồng ý từ khi nào?"
Động tác trên cổ áo Giai Mẫn ngừng lại, hai tay to di chuyển sang hai vai cô đặt lên "Em không muốn?"
Mắt đẹp nâng lên, chính thức nhìn anh bằng một cặp mắt vô cảm, pha trộn vào đó là sự thẫn thờ, sự tuyệt vọng, giống như cảm thấy nực cười, khoé môi cong lên một cách chua xót "Anh nghĩ tôi sẽ kết hôn với kẻ đê tiện như anh? Chỉ đêm qua là tôi phải kết hôn với anh sao?"
Không có, tuyệt nhiên là không!
Huỳnh Giai Mẫn không phải món đồ chơi, ba năm trước anh vô tình vứt bỏ bây giờ thì nhặt lại đùa bỡn, cô sẽ kết hôn chỉ vì đêm qua? Chắc chắn là không.
"À, đê tiện" Vũ Minh Tân thu lại tay, kéo ra một hơi dài, âm thanh thản nhiên thở ra, phơi thở phản phất lên người Huỳnh Giai Mẫn, có chút khiến cô cảm thấy dợn óc.
Bàn tay anh chui vào trong túi quần, đi vòng ra sau lưng Huỳnh Giai Mẫn, lôi ra chiếc điện thoại, đừng ở phía sau. Một tay nắm lấy vòng eo nhỏ kéo thân thể cô dính vào người anh, một tay cầm điện thoại đặt phía trước mặt cô, điện thoại nhận dạng vân tay mở ra. Hình nền là hình ảnh của Phương Hoa tươi cười trong công viên nước màu xanh biển, hình ảnh đó làm cho trái tim cô ngừng đậm.
Chớp mắt thật vội, mở ra thu mục video trong hình ảnh, tùy ý mở ra một đoạn video để trước mắt Huỳnh Giai Mẫn.
"Tôi đem thứ này cho cha mẹ em xem" Phân thân phía dưới nhanh chóng cứng lên, dí vào người Huỳnh Giai Mẫn, thì thầm bên lỗ tai cô, âm thanh mang uy lực trầm mặc "Ba mẹ em tự hào lắm."
Một đoạn video của đêm hôm qua chiếu trước mặt Huỳnh Giai Mẫn, từng sợi lông tơ trên người Huỳnh Giai Mẫn dựng lên, đôi mắt thờ ơ từ từ mở to nhìn vào những hoạt ảnh trong điện thoại. Huỳnh Giai Mẫn không một mảnh vải, gương mặt đỏ bừng, cô đang trong trạng thái rất không tỉnh táo, mắt hồng hồng hoen mi khép lại, miệng nhỏ khép mở rên rỉ, tóc đen dài bung loạn trên giường.
Hai ngực nhấp nhô theo nhịp của anh ta, điện thoại thậm chí quay rất cận nét mặt Huỳnh Giai Mẫn, làm cho cô không nhìn nổi xoay mặt đi. Nhanh chóng tay đang ôm ở eo chạy lên bắt lấy gương mặt Giai Mẫn, xoay gương mặt cô nhìn vào điện thoại.
"Khung cảnh tuyệt như này, không nên bỏ lỡ."
Xoay mặt cô lại, khung ảnh trong điện thoại di chuyển, từ phía trên ngực di chuyển xuống phía dưới, nơi giao hợp của hai người. Từng chuyển động ra vào của lôi thịt to lớn đâm vào u hoa đỏ ửng sưng húp, âm thanh lạch tạch cũng rõ rệt hơn.
Cô không thể truyền tải hình ảnh kia, nó làm cho Huỳnh Giai Mẫn cảm thấy choáng ván, đầu óc cảm giác không ổn nữa, từng hình ảnh thô tục phản cảm kia, bên tai phản phất cảm giác nụ cười thầm ra từng hơi nóng rực, tâm thất cô hoàn toàn bị người đàn ông này làm cho sụp đổ, Huỳnh Giai Mẫn đứng im như bức tượng đồng.
Người này... Không phải Vũ Minh Tân mà cô quen biết nữa, Vũ Minh Tân luôn luôn cưng chiều cô hết mực, luôn luôn nâng niu cô trong vòng tay. Đêm qua người này đối với cô đã lạ... Hôm nay anh còn lạ hơn, hệt như một người hoàn toàn khác hẳn người cô yêu năm đó.
Vũ Minh Tân mà cô yêu, không phải như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.