Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 139: Rời đi
Thanh Dii
17/06/2023
"Cậu bình tĩnh, có chuyện gì nói với tôi" Trần Nghĩa lo lắng phát hoảng vì đột nhiên Phương Hoa bật khóc nức nở như vậy, cậu lại không thể bên cạnh cô ngay lúc này.
"Tôi không muốn ở nơi này nữa... Nhưng mà... Tôi không thể thiếu Hiểu Minh được... Huhu..."
Giọng cô nghẹn đi, trái tim bé nó gục ngã với những nức nẻ rỉ máu, nấc lên giọng nói đứt quãng.
"Tôi không chịu được nữa... Đủ lắm rồi..."
Trần Nghĩa im lặng nghe Phương Hoa, im lặng chờ đợi cô khóc hết những uất ức trong lòng, cứ như vậy không nói gì một cách gian tiếp bên cạnh Phương Hoa. Khi âm thanh khóc lóc nức nở giảm dần đi, chỉ còn những tiếng thúc thích nhỏ.
"Cậu đã bình tĩnh hơn chưa?" Trần Nghĩa nhẹ nhàng, Phương Hoa hít hít cái mũi ướt đỏ, tay chùi mũi một cái.
Khóc lóc ra hết khiến cho tâm trạng cô vơi đi phần nào nặng nề trong trái tim, cười khẽ "Đỡ rồi, cảm ơn cậu."
"Khóc ra được thì tốt" Trần Nghĩa đáp vội, phấn khởi chuẩn bị thông báo tin tốt, cậu biết chắc cô sẽ rất hứng thú "Chuyện tốt mà tôi bảo hôm ấy..."
"Ừm" Phương Hoa chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút mong chờ chuyện tốt.
"Cậu chẳng còn lý do để ở Trịnh gia nữa" Trần Nghĩa khẽ giọng, ấm áp cất lời "Thật ra cha cậu vẫn còn sống."
Phương Hoa chấn động, ngồi ngây ngốc trên mặt đất, còn nghĩ rằng bản thân nghe lầm "Cậu nói cái gì?"
"Rất khó tin đúng không?" Trần Nghĩa cũng thở ra hơi dài "Chính tôi cũng bất ngờ lắm."
"Cha tôi... Còn sống?" Phương Hoa ngẩn ngơ, xong lại nhanh bật cười "Không thể nào, mọi người đều nói... Rằng ông ấy đã chết rồi."
"Tôi cũng không thể giải thích chuyện đó, báo chí năm đó rầm rộ cái chết của cha cậu, nhưng sự thật ông ta không hề chết, ông ấy chạy trốn sang Pháp" Trần Nghĩa giải thích theo những gì cậu điều tra được "Ngày mai ông ấy đáp máy bay trở về, tôi đã xác thực thông tin này rất chắc chắn mới nói cho cậu."
Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy? Thâm tâm Phương Hoa gào thét dữ dội, bàn tay nâng đỡ điện thoại "Thật sự ông ấy còn sống?"
"Đúng vậy" Khẳng định thêm một lần, Trần Nghĩa đáp vội "Cậu bây giờ hoàn toàn có lý do rời khỏi Trịnh gia rồi, nếu cậu bận tâm về Hiểu Minh, tôi sẽ giúp cậu."
Hoàn toàn có lý do để rời đi sao? Không đúng, bây giờ nên nói rằng Phương Hoa không có tư cách để ở lại, người ta đã đuổi cô rồi. Cha còn sống sao? Đó là tin vui nhưng vì sao lòng cô lại thắc nghẹn, Phương Hoa cần phải gặp ông ấy, cô có rất nhiều câu hỏi giành cho ông.
Dù sao thì cũng thật may mắn vì cha còn sống.
"Bằng cách nào?" Phương Hoa lo lắng.
Trần Nghĩa phì cười, giải đáp thắc mắc "Đơn giản mà, cậu ngốc quá rồi! Chỉ cần tìm một luật sư giỏi là được."
Sẽ dính đến kiện tụng sao, cũng có lý, đó là cách duy nhất nếu Phương Hoa muốn giành lại con bé. Phương Hoa khẽ nâng lên cánh môi mong manh, nụ cười nhợt nhạt gượng gạo "Cảm ơn cậu, Trần Nghĩa."
"Khách sáo quá là gì" Trần Nghĩa sẽ cười "Cậu sẽ rời khỏi chứ?"
"Không có tư cách gì để ở lại nữa" Cô có muốn ở lại cũng đâu có được, Phương Hoa nâng lên môi cay đắng "Tôi sẽ đi."
"Cậu có chỗ ở chứ? Hay là tớ đến đón cậu về Trần gia tạm vài hôm đến khi tìm được chỗ."
Phương Hoa nhanh đáp "Chị Tâm đã chuẩn bị một chỗ rồi, vậy nhé, tôi chuẩn bị đồ... Có gì gọi lại sau?"
Ngắt điện thoại đặt lên giường nệm, Phương Hoa ôm lấy chăn bao bọc cơ thể đi đến tủ lấy ra bộ quần áo chỉnh tề, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm rữa.
Thu gom hết quần áo nhét vào chiếc balo nhỏ, bước ra khỏi phòng, cô tiến đến phòng chị Trịnh, gõ cửa đi vào thì không có ai đành phải đi ngược xuống lầu.
Chị Trịnh và Hiểu Minh ngồi ở sofa chơi cùng Trịnh phu nhân và Gia Hân, còn có ở đó sự góp mặt của Trịnh Thành Dương trên một chiếc ghế nệm đơn lẻ xem điện thoại. Phương Hoa quảy balo đi xuống, Trịnh phu nhân nhìn thấy bĩu môi, cất ra một âm chế giễu.
"Chịu đi rồi sao?"
Phương Hoa im lặng, gương mặt nâng lên nụ cười nhẹ nhìn sang chị Trịnh "Chị có thể đưa em đến căn hộ hôm đó được không?"
"Mama đi đâu ạ?" Hiểu Minh nhảy khỏi lòng chị Trịnh, đi đến trước mặt Phương Hoa, hai tay nhỏ nâng lên câu lấy chân mẹ "Cho con đi với."
Trịnh Thành Dương nâng mắt, bàn tay tắt đi màn hình điện thoại.
"Mẹ có một chút công việc" Phương Hoa ngồi xuống xoa đầu con gái nhỏ "Mẹ sẽ quay lại ngay thôi."
Dù không nỡ nhưng Phương Hoa buộc phải nói dối con gái, con bé chẳng nghi ngờ gì cả, mama là niềm tin của nó, toe toét miệng cười "Vậy mẹ đi mau về nhé."
"Minh bé ngoan" Phương Hoa nâng tay xoa đầu con bé, yêu thương căn dặn "Mama sẽ về trễ nên là con hãy ngoan ngoãn nghe lời hai dì đi ngủ sớm, cục vàng giỏi mà đúng không?"
"Ưm" Hiểu Minh gật đầu mạnh, hai tay nâng lên câu cổ mẹ chân nhỏ bước lên, gương mặt bé bỏng hướng gò má Phương Hoa hôm một cái chụt. Sau đó con bé tươi cười đáng yêu, miệng nhỏ chu ra "Con rất giỏi đó, hihi."
Phương Hoa ngưng lại nụ cười một giây, nhưng rất nhanh thay thế "Giỏi nhất luôn."
Trịnh Thành Dương nâng chân đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần bước đến chỗ hai mẹ con, dứt khoác bồng lên con gái, anh muốn nhanh chóng tách họ ra. Bé con được ba bồng, giơ ra bàn tay năm ngón tắng nõn lắc lắc, ngây thơ không biết chuyện gì "Mama nhớ mau về nha."
Nâng lên bước chân nặng nề đứng dậy, nhìn bóng lưng vững chắc kia bồng bé con đi, trên gương mặt con bé vẫn là nụ cười vô tư. Thổn thức vừa được xoa dịu lại dâng trào, Phương Hoa thở dài, nhìn sang chị Trịnh đã đứng dậy, chị nhanh chóng muốn đưa cô ra khỏi tầm mắt của hai người kia.
"Mau, chị đưa em đi."
Trịnh phu nhân cùng Trình Gia Hân nâng lên nụ cười khinh thường, không thèm liếc nhìn Phương Hoa, nhanh chóng mặt trò chuyện cùng nhau.
Chị Trịnh đưa Phương Hoa đến căn hộ, hai người ngồi trong xe lạnh, chị Trịnh nắm lấy tay Phương Hoa trấn an "Yên tâm, chị sẽ dỗ dành con bé, nếu nó nhớ em quá chị sẽ bồng nó sang chỗ em chơi."
"Em..."Phương Hoa chần trừ, suy nghĩ không biết có nên nói chuyện thưa kiện cho chị không, cả chuyện cha cô còn không, cô nâng mày "Em sẽ giành lại con bé, Trần Nghĩa bảo có thể giúp em tìm một luật sư."
Cô sẽ nói chuyện thưa kiện, chuyện cha cô có vẻ là không cần.
"Vậy thì tốt" Chị Trịnh nhanh chóng đáp, mừng rỡ gật đầu lia lịa "Phải có uy lực như vậy, đúng vậy, em phải chống lại thằng nhóc đó, cho nó biết thế nào là lễ độ nha."
Phương Hoa có chút ngơ ra, môi không tự chủ được cười, quả thật hai chị em nhà này khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
"Tôi không muốn ở nơi này nữa... Nhưng mà... Tôi không thể thiếu Hiểu Minh được... Huhu..."
Giọng cô nghẹn đi, trái tim bé nó gục ngã với những nức nẻ rỉ máu, nấc lên giọng nói đứt quãng.
"Tôi không chịu được nữa... Đủ lắm rồi..."
Trần Nghĩa im lặng nghe Phương Hoa, im lặng chờ đợi cô khóc hết những uất ức trong lòng, cứ như vậy không nói gì một cách gian tiếp bên cạnh Phương Hoa. Khi âm thanh khóc lóc nức nở giảm dần đi, chỉ còn những tiếng thúc thích nhỏ.
"Cậu đã bình tĩnh hơn chưa?" Trần Nghĩa nhẹ nhàng, Phương Hoa hít hít cái mũi ướt đỏ, tay chùi mũi một cái.
Khóc lóc ra hết khiến cho tâm trạng cô vơi đi phần nào nặng nề trong trái tim, cười khẽ "Đỡ rồi, cảm ơn cậu."
"Khóc ra được thì tốt" Trần Nghĩa đáp vội, phấn khởi chuẩn bị thông báo tin tốt, cậu biết chắc cô sẽ rất hứng thú "Chuyện tốt mà tôi bảo hôm ấy..."
"Ừm" Phương Hoa chăm chú lắng nghe, trong lòng có chút mong chờ chuyện tốt.
"Cậu chẳng còn lý do để ở Trịnh gia nữa" Trần Nghĩa khẽ giọng, ấm áp cất lời "Thật ra cha cậu vẫn còn sống."
Phương Hoa chấn động, ngồi ngây ngốc trên mặt đất, còn nghĩ rằng bản thân nghe lầm "Cậu nói cái gì?"
"Rất khó tin đúng không?" Trần Nghĩa cũng thở ra hơi dài "Chính tôi cũng bất ngờ lắm."
"Cha tôi... Còn sống?" Phương Hoa ngẩn ngơ, xong lại nhanh bật cười "Không thể nào, mọi người đều nói... Rằng ông ấy đã chết rồi."
"Tôi cũng không thể giải thích chuyện đó, báo chí năm đó rầm rộ cái chết của cha cậu, nhưng sự thật ông ta không hề chết, ông ấy chạy trốn sang Pháp" Trần Nghĩa giải thích theo những gì cậu điều tra được "Ngày mai ông ấy đáp máy bay trở về, tôi đã xác thực thông tin này rất chắc chắn mới nói cho cậu."
Không thể nào, sao lại có chuyện như vậy? Thâm tâm Phương Hoa gào thét dữ dội, bàn tay nâng đỡ điện thoại "Thật sự ông ấy còn sống?"
"Đúng vậy" Khẳng định thêm một lần, Trần Nghĩa đáp vội "Cậu bây giờ hoàn toàn có lý do rời khỏi Trịnh gia rồi, nếu cậu bận tâm về Hiểu Minh, tôi sẽ giúp cậu."
Hoàn toàn có lý do để rời đi sao? Không đúng, bây giờ nên nói rằng Phương Hoa không có tư cách để ở lại, người ta đã đuổi cô rồi. Cha còn sống sao? Đó là tin vui nhưng vì sao lòng cô lại thắc nghẹn, Phương Hoa cần phải gặp ông ấy, cô có rất nhiều câu hỏi giành cho ông.
Dù sao thì cũng thật may mắn vì cha còn sống.
"Bằng cách nào?" Phương Hoa lo lắng.
Trần Nghĩa phì cười, giải đáp thắc mắc "Đơn giản mà, cậu ngốc quá rồi! Chỉ cần tìm một luật sư giỏi là được."
Sẽ dính đến kiện tụng sao, cũng có lý, đó là cách duy nhất nếu Phương Hoa muốn giành lại con bé. Phương Hoa khẽ nâng lên cánh môi mong manh, nụ cười nhợt nhạt gượng gạo "Cảm ơn cậu, Trần Nghĩa."
"Khách sáo quá là gì" Trần Nghĩa sẽ cười "Cậu sẽ rời khỏi chứ?"
"Không có tư cách gì để ở lại nữa" Cô có muốn ở lại cũng đâu có được, Phương Hoa nâng lên môi cay đắng "Tôi sẽ đi."
"Cậu có chỗ ở chứ? Hay là tớ đến đón cậu về Trần gia tạm vài hôm đến khi tìm được chỗ."
Phương Hoa nhanh đáp "Chị Tâm đã chuẩn bị một chỗ rồi, vậy nhé, tôi chuẩn bị đồ... Có gì gọi lại sau?"
Ngắt điện thoại đặt lên giường nệm, Phương Hoa ôm lấy chăn bao bọc cơ thể đi đến tủ lấy ra bộ quần áo chỉnh tề, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm rữa.
Thu gom hết quần áo nhét vào chiếc balo nhỏ, bước ra khỏi phòng, cô tiến đến phòng chị Trịnh, gõ cửa đi vào thì không có ai đành phải đi ngược xuống lầu.
Chị Trịnh và Hiểu Minh ngồi ở sofa chơi cùng Trịnh phu nhân và Gia Hân, còn có ở đó sự góp mặt của Trịnh Thành Dương trên một chiếc ghế nệm đơn lẻ xem điện thoại. Phương Hoa quảy balo đi xuống, Trịnh phu nhân nhìn thấy bĩu môi, cất ra một âm chế giễu.
"Chịu đi rồi sao?"
Phương Hoa im lặng, gương mặt nâng lên nụ cười nhẹ nhìn sang chị Trịnh "Chị có thể đưa em đến căn hộ hôm đó được không?"
"Mama đi đâu ạ?" Hiểu Minh nhảy khỏi lòng chị Trịnh, đi đến trước mặt Phương Hoa, hai tay nhỏ nâng lên câu lấy chân mẹ "Cho con đi với."
Trịnh Thành Dương nâng mắt, bàn tay tắt đi màn hình điện thoại.
"Mẹ có một chút công việc" Phương Hoa ngồi xuống xoa đầu con gái nhỏ "Mẹ sẽ quay lại ngay thôi."
Dù không nỡ nhưng Phương Hoa buộc phải nói dối con gái, con bé chẳng nghi ngờ gì cả, mama là niềm tin của nó, toe toét miệng cười "Vậy mẹ đi mau về nhé."
"Minh bé ngoan" Phương Hoa nâng tay xoa đầu con bé, yêu thương căn dặn "Mama sẽ về trễ nên là con hãy ngoan ngoãn nghe lời hai dì đi ngủ sớm, cục vàng giỏi mà đúng không?"
"Ưm" Hiểu Minh gật đầu mạnh, hai tay nâng lên câu cổ mẹ chân nhỏ bước lên, gương mặt bé bỏng hướng gò má Phương Hoa hôm một cái chụt. Sau đó con bé tươi cười đáng yêu, miệng nhỏ chu ra "Con rất giỏi đó, hihi."
Phương Hoa ngưng lại nụ cười một giây, nhưng rất nhanh thay thế "Giỏi nhất luôn."
Trịnh Thành Dương nâng chân đứng dậy, nhét điện thoại vào túi quần bước đến chỗ hai mẹ con, dứt khoác bồng lên con gái, anh muốn nhanh chóng tách họ ra. Bé con được ba bồng, giơ ra bàn tay năm ngón tắng nõn lắc lắc, ngây thơ không biết chuyện gì "Mama nhớ mau về nha."
Nâng lên bước chân nặng nề đứng dậy, nhìn bóng lưng vững chắc kia bồng bé con đi, trên gương mặt con bé vẫn là nụ cười vô tư. Thổn thức vừa được xoa dịu lại dâng trào, Phương Hoa thở dài, nhìn sang chị Trịnh đã đứng dậy, chị nhanh chóng muốn đưa cô ra khỏi tầm mắt của hai người kia.
"Mau, chị đưa em đi."
Trịnh phu nhân cùng Trình Gia Hân nâng lên nụ cười khinh thường, không thèm liếc nhìn Phương Hoa, nhanh chóng mặt trò chuyện cùng nhau.
Chị Trịnh đưa Phương Hoa đến căn hộ, hai người ngồi trong xe lạnh, chị Trịnh nắm lấy tay Phương Hoa trấn an "Yên tâm, chị sẽ dỗ dành con bé, nếu nó nhớ em quá chị sẽ bồng nó sang chỗ em chơi."
"Em..."Phương Hoa chần trừ, suy nghĩ không biết có nên nói chuyện thưa kiện cho chị không, cả chuyện cha cô còn không, cô nâng mày "Em sẽ giành lại con bé, Trần Nghĩa bảo có thể giúp em tìm một luật sư."
Cô sẽ nói chuyện thưa kiện, chuyện cha cô có vẻ là không cần.
"Vậy thì tốt" Chị Trịnh nhanh chóng đáp, mừng rỡ gật đầu lia lịa "Phải có uy lực như vậy, đúng vậy, em phải chống lại thằng nhóc đó, cho nó biết thế nào là lễ độ nha."
Phương Hoa có chút ngơ ra, môi không tự chủ được cười, quả thật hai chị em nhà này khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.