Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 140: Vũ Minh Tân
Thanh Dii
17/06/2023
Căn hộ chị Trịnh mua nằm ở một toà cao ốc sang trọng, căn phòng Phương Hoa ở thuộc tầm trung cho hai người ở, rất rộng, có hai phòng ngủ, một bếp và khu vực khách, ngoài ra còn có ban công nhìn có thể ngắm nhìn được thành phố.
"Em thấy như nào? Vừa hay chỗ này lại gần Trịnh gia" Chị Trịnh háo hức, mong chờ phản ứng của Phương Hoa.
"Căn hộ như này quá tốt luôn ấy" Phương Hoa trầm trồ nhìn xung quanh phòng khách, chỗ họ đang đứng, vật dụng trong gia đình cũng được trang trí đầy đủ. Phương Hoa cảm động, không biết nên cảm ơn chị như nào, mắt đẹp long lanh "Em cảm ơn chị, thật sự chị giúp em nhiều lắm."
"Uầy" Chị Trịnh phẩy tay, trong lòng vui sướng nâng môi cười, tự hào đến cười haha "Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà."
Dáng vẻ tự tin phơn phởn ra hào quang kia, Phương Hoa buồn cười nâng môi. Hai người dạo một vòng căn hộ, vì thời gian không còn sớm, Phương Hoa tiễn chị Trịnh về cho kịp bữa tối ở Trịnh gia.
Trở lại căn hộ của mình, đặt đồ ăn bên ngoài, chị Trịnh rất chu đáo, còn cho cô một ít tiền dùng trong khoảng thời gian này. Cô có từ chối cũng không được, chị ấy thật sự rất tốt với Phương Hoa.
...Ngày hôm sau
Từ sáng sớm, Trần Nghĩa đã gọi điện nhắc nhở, Phương Hoa đưa cho cậu địa chỉ, sau đó chuẩn bị quần áo.
Hai người đến sân bay cũng vừa tròn tám giờ sáng.
Phương Hoa trông ngóng nhìn vào lối ra vào từ sân bay, có rất nhiều người kéo vali đi ra. Mong chờ nhìn từng người đi ra, đến bây giờ trong lòng Phương Hoa vẫn chửa thể tin tưởng rằng cha cô còn sống.
Lối ra cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng quen thuộc xa lạ, một vóc dáng vững vàng cao cao nay đã có một chút gầy gòm, giống như ông ấy thấp đi. Ông khoác áo khoác dài uy lãm, đeo kính đen che đi đôi mắt.
Phương Hoa chết đứng nhìn người đàn ông kia đi ra, hai mắt cô dần đỏ.
Người đó đúng là cha của cô, ông thật sự không chết, ông ấy thật sự còn sống.
Lão Phương đang đi, nhìn trong đám người chờ đón người thân lại thấy một cô gái quen thuộc, cô gái với gương mặt cả kinh và đôi mắt đỏ. Tay ông chậm chạp nâng lên kính đen thảo xuống, từ khoảng cách tầm mười bước chân, ông ngạc nhiên "Phương Hoa?"
Thời gian ngừng động khi ông gọi tên cô, giữa dòng người đang di chuyển, hai người đứng nhìn nhau. Lão Phương nhanh chóng tiến đến gần hơn, đứng trước mặt Phương Hoa, mừng rỡ "Đúng là con rồi, Phương Hoa."
"Ba..." Cất giọng nhỏ, run lên vì mừng rỡ "Ba đã đi đâu vậy?"
Lão Phương bước lên, ôm chầm lấy con gái nhỏ mà ông mong nhớ, đôi mắt già dặn ướm ra nước mắt, tay ôm tay xoa xoa đầu con gái "Ba nên nói con mới đúng, con đã đi đâu vậy? Đột nhiên hôm đó con biến mất."
Cái ôm giữa hai cha con xa cách đã lâu, trầm ấp và tha thiết, được xà vào vòng tay ông như thế này, Phương Hoa còn tưởng đây là giấc mơ. Thả ra Phương Hoa, lão Phương nắm lấy hai vai cô lo lắng "Con sống có tốt không?"
"Vẫn tốt..." Phương Hoa cười khổ, Phương Lão lúc này mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Phương Hoa "Cậu này là...?"
"Đây là bạn học của con" Phương Hoa đáp khẽ "Nhờ cậu ấy, con mới gặp được ba."
"À, cảm ơn cậu" Lão Phương tươi cười, nhìn lại con gái nước mắt lưng tròng, ông đau lòng, nâng tay lau đi vệt nước trên má Phương Hoa.
"Chú Phương" Bỗng nhiên một giọng nói cất ra, một người đàn ông trẻ kéo hành lý đến, người đàn ông toát ra sự tự tin mạnh liệt, nhìn thấy Phương Hoa mới thắc mắc với Phương Lão "Đây là..."
"Đây là con gái chú, Phương Hoa" Phương Lão trả lời, người trẻ kia giống như nhớ ra cái gì đó gật gật đầu "À, là cô gái mất tích nhỉ?"
Mắt đẹp đang rưng rưng của Phương Hoa nghiêm lại, hoàn toàn thu lại hết nước mắt vui mừng, liếc đi nơi khác, gã đàn ông này có cần tọc mạch như vậy không? Thật là bất lịch sự đi.
"Vậy cậu đây là... Chồng của cô mất tích này à?"
Anh ta hỏi, mặt Phương Hoa càng đen hơn, Trần Nghĩa buồn cười về người đàn ông cực kì tự nhiên này. Cậu cười khổ, giải thích "Tôi chỉ là bạn..."
"Là anh rể" Phương Hoa đáp ngang, người kia gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Phương Lão nghe đến lại lạnh mặt, tức là chồng của cái đứa con riêng kia, đứa con riêng hại chết con trai ông. Ông liền thay đổi thái độ với Trần Nghĩa, không còn vui vẻ như ban đầu, quay ngoắc đi "Để ba giới thiệu với con, cậu này là Đình Nghiêm, là người đã giúp đỡ ba lúc ở Pháp rất nhiều."
Phương Hoa hướng người kia một cái gật đầu, cô không có hảo cảm với người họ tọc tên mạch chữ lót vô duyên này.
Phương Lão cười khẽ, tay chỉ ra một hướng "Đi nào, cha con lâu ngày gặp lại có rất nhiều chuyện ta muốn hỏi con."
Phương Hoa không chần chừ, nhanh vội từ chối "Ba cho con chỗ ở, con sẽ đến gặp ba sau, con còn có cuộc hẹn nữa."
"Vậy sao?" Lão Phương biểu thị tiếc nuối, nhanh chóng đưa ra danh thiếp số điện thoại của ông "Vậy con cứ đi làm việc trước, sau đó gọi cho ba."
"Dạ..." Nhận lấy danh thiếp, Phương Lão và người kia rời đi ra xe.
"Tôi có cảm giác ông ấy không thích tôi nhỉ?" Trần Nghĩa ngán ngẫm suy tư, Phương Hoa mím môi.
Thì người gián tiếp hại chết anh trai là Khả My, là con gái riêng mà ông ấy bỏ rơi, cậu là chồng cô ấy, bảo sao ông ấy thích ứng được.
Phương Hoa nhúng vai "Vậy mình đi gặp luật sư được chưa?"
Trần Nghĩa nâng tay xem đồng hồ, gật gù búng ngón tay một cái "Được rồi, đi thôi."
Nâng lên môi cười vui vẻ, Phương Hoa nâng bước đi theo cậu. Trần Nghĩa tự tin tung hô "Cậu yên tâm, luật sự tôi giới thiệu với cậu là số một luôn đó, anh ta vừa về thành phố S một tuần trước thôi tôi đã úp sọt anh ấy rồi."
"Anh ta từ đâu về à?" Phương Hoa ngạc nhiên.
"Du học và thực tập bên Anh, luật sư bất diệt bên Anh đấy, mười cuộc kiện tụng thì chỉ thua một thôi."
"Ô" Phương Hoa trầm trồ, chớp chớp mắt, trong lòng vui vẻ thấp lên hi vọng.
Đi đến một nhà hàng, Phương Hoa và Trần Nghĩa ngồi chờ đợi, bọn họ đến điểm hẹn trước hai mươi phút.
Mười phút sau, một người đàn ông mặc âu phục màu đen toát ra uy lực, khiến những người bầu bàn phục vụ đều phải ngước nhìn. Bước chân anh ta gõ ra sức mạnh in trên sàn, gương mặt tuấn tú có thể hớp hồn bất kỳ thiếu nữ nào.
Ánh mắt bình thường vẫn mang sự nghiêm túc, toả ra tri thức và tin tưởng. Đi đến bàn ăn của Trần Nghĩa, đặt xuống cặp xách ngồi xuống.
"Đã lâu không gặp, cậu Trần" Giọng nói ôn nhu phát ra lực.
Đến Phương Hoa cũng có chút ngẩn ngơ trước người này, anh có điểm giống hệt, khiến cô nhớ đến Trịnh Thành Dương. Đó là người có quyền lực, có tiền tài, bất kỳ hành động nào cũng bốc ra uy lực áp đảo đối phương.
"Đã lâu không gặp, lần này nhờ cậy cả vào anh" Trần Nghĩa đáp trả bằng nụ cười với người đối diện, nhìn sang Phương Hoa đang ngồi cạnh cậu giới thiệu.
"Đây là luật sư tôi nói với cậu, Vũ Minh Tân."
"Em thấy như nào? Vừa hay chỗ này lại gần Trịnh gia" Chị Trịnh háo hức, mong chờ phản ứng của Phương Hoa.
"Căn hộ như này quá tốt luôn ấy" Phương Hoa trầm trồ nhìn xung quanh phòng khách, chỗ họ đang đứng, vật dụng trong gia đình cũng được trang trí đầy đủ. Phương Hoa cảm động, không biết nên cảm ơn chị như nào, mắt đẹp long lanh "Em cảm ơn chị, thật sự chị giúp em nhiều lắm."
"Uầy" Chị Trịnh phẩy tay, trong lòng vui sướng nâng môi cười, tự hào đến cười haha "Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà."
Dáng vẻ tự tin phơn phởn ra hào quang kia, Phương Hoa buồn cười nâng môi. Hai người dạo một vòng căn hộ, vì thời gian không còn sớm, Phương Hoa tiễn chị Trịnh về cho kịp bữa tối ở Trịnh gia.
Trở lại căn hộ của mình, đặt đồ ăn bên ngoài, chị Trịnh rất chu đáo, còn cho cô một ít tiền dùng trong khoảng thời gian này. Cô có từ chối cũng không được, chị ấy thật sự rất tốt với Phương Hoa.
...Ngày hôm sau
Từ sáng sớm, Trần Nghĩa đã gọi điện nhắc nhở, Phương Hoa đưa cho cậu địa chỉ, sau đó chuẩn bị quần áo.
Hai người đến sân bay cũng vừa tròn tám giờ sáng.
Phương Hoa trông ngóng nhìn vào lối ra vào từ sân bay, có rất nhiều người kéo vali đi ra. Mong chờ nhìn từng người đi ra, đến bây giờ trong lòng Phương Hoa vẫn chửa thể tin tưởng rằng cha cô còn sống.
Lối ra cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng quen thuộc xa lạ, một vóc dáng vững vàng cao cao nay đã có một chút gầy gòm, giống như ông ấy thấp đi. Ông khoác áo khoác dài uy lãm, đeo kính đen che đi đôi mắt.
Phương Hoa chết đứng nhìn người đàn ông kia đi ra, hai mắt cô dần đỏ.
Người đó đúng là cha của cô, ông thật sự không chết, ông ấy thật sự còn sống.
Lão Phương đang đi, nhìn trong đám người chờ đón người thân lại thấy một cô gái quen thuộc, cô gái với gương mặt cả kinh và đôi mắt đỏ. Tay ông chậm chạp nâng lên kính đen thảo xuống, từ khoảng cách tầm mười bước chân, ông ngạc nhiên "Phương Hoa?"
Thời gian ngừng động khi ông gọi tên cô, giữa dòng người đang di chuyển, hai người đứng nhìn nhau. Lão Phương nhanh chóng tiến đến gần hơn, đứng trước mặt Phương Hoa, mừng rỡ "Đúng là con rồi, Phương Hoa."
"Ba..." Cất giọng nhỏ, run lên vì mừng rỡ "Ba đã đi đâu vậy?"
Lão Phương bước lên, ôm chầm lấy con gái nhỏ mà ông mong nhớ, đôi mắt già dặn ướm ra nước mắt, tay ôm tay xoa xoa đầu con gái "Ba nên nói con mới đúng, con đã đi đâu vậy? Đột nhiên hôm đó con biến mất."
Cái ôm giữa hai cha con xa cách đã lâu, trầm ấp và tha thiết, được xà vào vòng tay ông như thế này, Phương Hoa còn tưởng đây là giấc mơ. Thả ra Phương Hoa, lão Phương nắm lấy hai vai cô lo lắng "Con sống có tốt không?"
"Vẫn tốt..." Phương Hoa cười khổ, Phương Lão lúc này mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Phương Hoa "Cậu này là...?"
"Đây là bạn học của con" Phương Hoa đáp khẽ "Nhờ cậu ấy, con mới gặp được ba."
"À, cảm ơn cậu" Lão Phương tươi cười, nhìn lại con gái nước mắt lưng tròng, ông đau lòng, nâng tay lau đi vệt nước trên má Phương Hoa.
"Chú Phương" Bỗng nhiên một giọng nói cất ra, một người đàn ông trẻ kéo hành lý đến, người đàn ông toát ra sự tự tin mạnh liệt, nhìn thấy Phương Hoa mới thắc mắc với Phương Lão "Đây là..."
"Đây là con gái chú, Phương Hoa" Phương Lão trả lời, người trẻ kia giống như nhớ ra cái gì đó gật gật đầu "À, là cô gái mất tích nhỉ?"
Mắt đẹp đang rưng rưng của Phương Hoa nghiêm lại, hoàn toàn thu lại hết nước mắt vui mừng, liếc đi nơi khác, gã đàn ông này có cần tọc mạch như vậy không? Thật là bất lịch sự đi.
"Vậy cậu đây là... Chồng của cô mất tích này à?"
Anh ta hỏi, mặt Phương Hoa càng đen hơn, Trần Nghĩa buồn cười về người đàn ông cực kì tự nhiên này. Cậu cười khổ, giải thích "Tôi chỉ là bạn..."
"Là anh rể" Phương Hoa đáp ngang, người kia gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Phương Lão nghe đến lại lạnh mặt, tức là chồng của cái đứa con riêng kia, đứa con riêng hại chết con trai ông. Ông liền thay đổi thái độ với Trần Nghĩa, không còn vui vẻ như ban đầu, quay ngoắc đi "Để ba giới thiệu với con, cậu này là Đình Nghiêm, là người đã giúp đỡ ba lúc ở Pháp rất nhiều."
Phương Hoa hướng người kia một cái gật đầu, cô không có hảo cảm với người họ tọc tên mạch chữ lót vô duyên này.
Phương Lão cười khẽ, tay chỉ ra một hướng "Đi nào, cha con lâu ngày gặp lại có rất nhiều chuyện ta muốn hỏi con."
Phương Hoa không chần chừ, nhanh vội từ chối "Ba cho con chỗ ở, con sẽ đến gặp ba sau, con còn có cuộc hẹn nữa."
"Vậy sao?" Lão Phương biểu thị tiếc nuối, nhanh chóng đưa ra danh thiếp số điện thoại của ông "Vậy con cứ đi làm việc trước, sau đó gọi cho ba."
"Dạ..." Nhận lấy danh thiếp, Phương Lão và người kia rời đi ra xe.
"Tôi có cảm giác ông ấy không thích tôi nhỉ?" Trần Nghĩa ngán ngẫm suy tư, Phương Hoa mím môi.
Thì người gián tiếp hại chết anh trai là Khả My, là con gái riêng mà ông ấy bỏ rơi, cậu là chồng cô ấy, bảo sao ông ấy thích ứng được.
Phương Hoa nhúng vai "Vậy mình đi gặp luật sư được chưa?"
Trần Nghĩa nâng tay xem đồng hồ, gật gù búng ngón tay một cái "Được rồi, đi thôi."
Nâng lên môi cười vui vẻ, Phương Hoa nâng bước đi theo cậu. Trần Nghĩa tự tin tung hô "Cậu yên tâm, luật sự tôi giới thiệu với cậu là số một luôn đó, anh ta vừa về thành phố S một tuần trước thôi tôi đã úp sọt anh ấy rồi."
"Anh ta từ đâu về à?" Phương Hoa ngạc nhiên.
"Du học và thực tập bên Anh, luật sư bất diệt bên Anh đấy, mười cuộc kiện tụng thì chỉ thua một thôi."
"Ô" Phương Hoa trầm trồ, chớp chớp mắt, trong lòng vui vẻ thấp lên hi vọng.
Đi đến một nhà hàng, Phương Hoa và Trần Nghĩa ngồi chờ đợi, bọn họ đến điểm hẹn trước hai mươi phút.
Mười phút sau, một người đàn ông mặc âu phục màu đen toát ra uy lực, khiến những người bầu bàn phục vụ đều phải ngước nhìn. Bước chân anh ta gõ ra sức mạnh in trên sàn, gương mặt tuấn tú có thể hớp hồn bất kỳ thiếu nữ nào.
Ánh mắt bình thường vẫn mang sự nghiêm túc, toả ra tri thức và tin tưởng. Đi đến bàn ăn của Trần Nghĩa, đặt xuống cặp xách ngồi xuống.
"Đã lâu không gặp, cậu Trần" Giọng nói ôn nhu phát ra lực.
Đến Phương Hoa cũng có chút ngẩn ngơ trước người này, anh có điểm giống hệt, khiến cô nhớ đến Trịnh Thành Dương. Đó là người có quyền lực, có tiền tài, bất kỳ hành động nào cũng bốc ra uy lực áp đảo đối phương.
"Đã lâu không gặp, lần này nhờ cậy cả vào anh" Trần Nghĩa đáp trả bằng nụ cười với người đối diện, nhìn sang Phương Hoa đang ngồi cạnh cậu giới thiệu.
"Đây là luật sư tôi nói với cậu, Vũ Minh Tân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.