Những Bức Thư Tình Canada Có Vị Ngọt Của Bánh
Chương 5: Kể từ nay em đã có thêm một người bạn để quan tâm. Đừng bao giờ cảm thấy một mình trên thế giới này nữa.
Thái La
22/10/2018
Sáng sớm hôm sau thức dậy, tôi mở cửa phòng chẳng thấy ai cả. Có lẽ Taylor đã về nhà
mình. Nếu hôm qua không có anh, không biết tôi có rơi vào tình trạng
khủng hoảng không nữa.
Tôi đi đến phòng bếp, trên bàn ăn xuất hiện một cốc sữa ấm và một tờ giấy ghi chú: Sữa anh đã hâm nóng rồi, uống đi. Anh về nhà vệ sinh cá nhân và mua đồ ăn sáng. Chờ nhé!
Tôi cầm cốc sữa lên uống, vị ấm nóng vẫn còn đọng lại ở cần cổ. Đây là lần đầu tiên có cảm giác được quan tâm khi uống sữa.
Trong lúc chờ đợi, tôi thay đồ và trang điểm nhẹ. Xong rồi mà vẫn chưa thấy anh quay lại, tôi mở tủ lạnh ra có táo và xoài.
Tôi đem chúng ra phòng khách, bật bộ phim hoạt hình của hãng Disney là Peter Pan. Tôi vừa ăn táo và vừa xem phim, rồi ăn hết táo lại nhìn ra ngoài cửa vẫn chẳng thấy tiếng động gì, tôi lại ăn xoài.
Mỗi lần ăn xoài tôi lại nhớ đến muối chấm xoài ở Hà Nội. Lần đó có dịp ra Hà Nội, tôi đã bị nghiện bởi muối của Hà Nội. Vì thế sau chuyến du lịch trở về nhà tôi lại phải đi máy bay ra Hà Nội lần nữa, đến đúng quán vỉa hè của bà cụ đó mua đúng loại muối đó.
Tôi sắp sửa bỏ vào trong miệng để tận hưởng cảm giác đang ăn xoài ở Sài Gòn mà tưởng tượng ở Hà Nội thì cửa bị mở ra, tôi ngoáy đầu lại nhìn thì anh đã về, trên tay anh mang theo túi đồ.
Anh ngẩng đầu thấy tôi vẫn đang bất động, anh nhíu mày:
- Đừng ăn cái đó, ăn sáng trước đã.
Tôi nhìn anh rồi lại nhìn miếng xoài, chờ khi anh không nhìn thấy tôi định bỏ vào trong miệng thì tiếng của anh lại vang lên:
- Đã bảo đừng ăn nữa, nghe lời đi.
Hắn ta có con mắt đằng sau à. Tôi đành bỏ lại nó xuống bàn rồi đi tới bàn ăn:
- Anh mua gì thế?
- Cháo, chà bông, trứng.
Tôi nhìn mấy thứ anh bày ra trên bàn, lại hỏi:
- Thế anh cũng ăn giống em à?
Anh lắc đầu:
- Không, cơm và Pizza.
Tôi nhướn mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Em cứ tưởng anh sẽ không ăn cơm chứ. Không phải nước ngoài không ăn cơm sao.
Anh bất đắc dĩ giải thích cho tôi hiểu:
- Hồi còn nhỏ mỗi mùa hè tôi đều trở về Việt Nam mà.
Tôi gật gật đầu, rồi ăn phần của mình. Tôi lén nhìn anh ăn pizza, tôi nuốt nước miếng. Muốn xin anh một miếng, thì anh lại làm trước lấy một miếng Pizza đưa đến trước mặt tôi:
- Ăn đi, lần sau có muốn ăn thì nói. Ăn xong, chúng ta đến bệnh viện.
Tôi cắn một miếng Pizza ảo não, tôi không thích đến bệnh viện một chút nào, ở đấy rất đông người và phải mất cả buổi trời để lấy số, tôi than phiền:
- Hay là chúng ta đừng đến bệnh viện, cứ ra tiệm thuốc được mà. Em còn phải ra trông tiệm nữa, không có nhiều thời gian đến bệnh viện.
Anh vừa ăn vừa giải thích:
- Không sao, tôi đã hẹn trước với bác sĩ rồi. Không tốn nhiều thời gian đâu. Nhưng chân em bị như thế, có ra tiệm được không. Hay là em đóng cửa một ngày.
Tôi vội lên tiếng:
- Không được, phải ra bán bánh chứ. Với lại vẫn có thể đi cà nhắc mà. Không sao đâu, anh yên tâm đi. Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.
Anh chở tôi đến bệnh viện đã đặt sẵn. Thật sự tôi rất thắc mắc về vấn đề này, anh có quen bác sĩ ở Việt Nam sao hay anh có bạn là bác sĩ. Một nửa tôi muốn biết nhiều hơn về anh, một nữa tôi lại không muốn biết vì sợ tôi không xứng với anh.
Trên đường đi, điện thoại của anh có ai gọi tới. Anh bảo tôi lấy dùm, tôi nhìn màn hình điện thoại là Sally. Phải rồi, sao tôi lại quên mất anh có một người vợ chưa cưới chứ.
Sau khi nghe điện thoại, anh nói với tôi là có việc gấp, cho nên sau khi khám xong sẽ bắt taxi cho tôi trở về cửa tiệm. Tôi đoán chắc là Sally gọi có việc gì đột xuất.
Tôi trầm lặng một chút rồi hỏi anh:
- Tại sao anh lại đối tốt với em quá vậy? Chúng ta xem như chỉ là gặp mặt mấy lần thế mà anh giúp em rất nhiều.
Anh lái xe tầm nhìn vẫn hướng về phía trước, một góc ngang bên sườn mặt chẳng nhìn ra biểu cảm gì:
- Có phải em đã có cảm giác với tôi không?
Tôi lúng túng, hoảng hốt che giấu:
- Anh làm sao vậy, em đối với anh như một người anh trai.
Anh bật cười, dù chỉ nhìn nghiêng nhưng có thể thấy được anh cười rất đẹp, nhưng có một sự ưu thương nào đó phảng phất trên khuôn mặt:
- Cũng như em nói, anh trai bảo vệ cho em gái là lẽ đương nhiên. Em đừng áy náy bản thân mình nữa.
Chẳng phải do chính bản thân mình nói anh trai em gái sao, buồn cái gì chứ. Với lại nếu như tôi quá tham lam, tiến thêm một bước nữa e rằng mối quan hệ này có khi cũng mất đi.
Xe đến bênh viện, anh dẫn tôi vào gặp bác sĩ. Có lẽ vị bác sĩ này là người quen của Taylor, bởi vì họ khá thân thiết với nhau như chú cháu trong nhà.
Bác sĩ khám cho tôi, bảo rằng không có gì đáng nghiêm trọng, cũng may là đã sơ cứu kịp thời. Rồi cho tôi thuốc uống và dặn không được cử động mạnh hoặc để vết thương dính nước, hai ngày sau có thể đi lại bình thường.
Rồi anh đón cho tôi một chiếc taxi để trở về tiệm bánh, còn anh đi họp với các interns khác để chuẩn bị cho bài học buổi ngày mai.
Mặc dù bị thương ở chân, hoạt động chưa thể bình thường được nhưng không đến nỗi quá khó khăn.
Lúc khách hàng đến mua tôi cũng phải xin lỗi vì không thể phục vụ chu đáo nhất, cũng may là không có khách hàng nào khó chịu vì điều đó.
Mãi đến buổi chiều, khách hàng đã vắng tôi vào kho kiểm tra nguyên liệu thấy có một vài thứ đã hết, tôi nghĩ chút nữa nên đi mua để mai còn có mà làm bánh.
Trước khi đi tôi kiểm tra tiệm một lần nữa rồi đi.
Tôi bắt một chiếc taxi đến siêu thị. Đúng là phụ nữ luôn cảm thấy sung sướng và hạnh phúc mỗi khi đi mua sắm.
Mặc dù là chân bị đau nhưng đi từ từ vẫn có thể được. Tôi mua xong ghé qua khu thời trang mua một ít quần áo mới rồi ghé qua khu thực phẩm.
Dự tính chỉ mua một ít thế mà lúc sau lại ra một đống lớn đống nhỏ.
Tôi trở về đứng trước cửa tiệm với đống đồ đạc lỉnh kỉnh.
Đột nhiên tiếng ăng ẳng nho nhỏ đâu đó phát ra. Tôi dừng lại lắng nghe thật kỹ, hình như nó đằng sau cái chậu cây kiểng. Tôi đi đến, thì ra là một một con cún. Tôi ngồi xổm xuống xem xét. Hơi thở thoi thóp của nó làm tôi phải chú ý đến. Nó ốm một cách đáng sợ đến nỗi hai đôi mắt lồi ra phía trước, phần bụng hóp lại làm tôi liên tưởng đến hình thể những con người anh hùng bị thực dân Pháp nhốt vào ngục tù không cho ăn uống.
Nó cứ rên ăng ẳng, hơi thở yếu ớt và ở cổ còn có vết máu. Nó dồn hết toàn bộ những sức lực cuối cùng vươn về phía trước liếm liếm tay tôi. Tôi vội bế nó lên, nếu không đến bệnh viện kịp thời nó sẽ chết mất.
Tôi phải thật bình tĩnh, mở cửa để đồ đạc mới mua rồi nhanh chóng đến bệnh viện thú ý tư nhân gần đây.
Tôi bắt taxi, nhưng bây giờ là giờ cao điểm chẳng thấy một chiếc taxi nào. Vả lại, kẹt xe thế này có khi vừa tới nơi là sinh mạng nhỏ bé này cũng không cầm cự được mất.
Tôi vừa ẵm vừa an ủi con cún sẽ không sao đâu, chạy một mạch đến bệnh viện. Đưa nó cho bác sĩ mà tôi sốt hết cả ruột, không biết nó có bị làm sao không nữa. Ngồi ở ghế chờ tôi úp mặt vào hai bàn tay, lại nghĩ đến bố mẹ. Đối diện sự ra đi của bố mẹ là quá đủ, tại sao cái chết lại tiếp tục xảy ra trong cuộc sống của tôi nữa, tôi không có khả năng đem lại sự may mắn cho người khác sao. Hơn bao giờ hết lúc này đây tôi thực sự tuyệt vọng khôn cùng.
Tôi chắp hai tay vào nhau cầu nguyện. Nguyện cho ông trời có thể lắng nghe lời cầu xin của tôi hãy cứu lấy sinh linh nhỏ bé này, tôi nguyện đem một phần tuổi thọ của tôi để bồi đắp qua cho nó.
Ngay bây giờ đây, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên chính mình. Chưa bao giờ tôi lại đánh mất lí trí mình như thế. Chưa bao giờ tôi thấy mình quên đi vết thương ở chân, quan tâm đến sự sống chết của kẻ khác.
Khi bác sĩ trở ra, tôi không dám nghĩ đến kết quả. Tôi hoảng sợ rồi lại hy vọng. May mắn thay bác sĩ chỉ bảo là nó chỉ bị suy nhược cơ thể, có thể nó đi lang thang cả tháng nay nên không có thức ăn để ăn. Tôi như trút được gánh nặng. Chợt sực nhớ đến vết máu, tôi nghi ngờ hỏi bác sĩ:
- Thế thì tại sao nó lại có vết máu ở cổ ạ, tôi tưởng nó bị thương nghiêm trọng chứ?
Bác sĩ cười cười trả lời:
- Đó chỉ là sốt cà trong lúc kiếm ăn bị vấy lên thôi. Không sao, ổn rồi. Có thể vào thăm được rồi.
Tôi đi vào xem tình hình. Nó đã được tắm rửa sạch sẽ, hiện tại đang truyền sữa cho nó. Tôi vuốt vuốt lông. Đúng thật là làm người khác lo lắng. Trong hình dáng cũng không tệ lắm.
Tôi đến phòng bác sĩ để bàn bạc. Bác sĩ bảo khi nào nó tỉnh lại có thể đem về nhà và chăm sóc, ăn uống cẩn thận đặc biệt cho uống thuốc đúng giờ.
Đúng thật là một ngày làm người khác hú vía. Tôi không đem con cún về nhà ngay mà ghé qua tiệm. Tôi đặt nó lên bàn vuốt ve một chút đợi đến khi nó ngủ chứ khi nãy cứ quấn tay không rời. Rồi tôi đem mấy thứ đồ vất lung tung khi nãy sắp xếp lại vào trong kho.
Xong việc nhìn lại đồng hồ đã 5h, tôi ngồi nghĩ một lát, nhìn lên bàn nhịn không được hôn một cái lên trên trán nó.
Lúc này tôi mới cảm giác đau ở chân. Tôi xem xét vết thương, máu đã đầy ra cả băng. Tôi nhớ lại lúc bế con cún này thì hầu như đều chạy hết tốc độ, miệng vết thương bị rách thế này là đúng rồi.
Vừa định tháo băng ra thì cửa mở ra. Tôi đóng cửa tiệm rồi mà.
Thì ra là Taylor, anh vào đúng lúc bàn chân tôi đang kê trên một cái ghế khác chĩa thẳng vào mặt anh.
Anh đi đến, quăng túi đồ một bên, giận dữ. Nói thật lúc thấy anh ở cửa là tôi đã sợ lắm rồi, bây giờ nhìn biểu hiện này tôi lại càng sợ hơn, anh hỏi:
- Tại sao lại như thế này. Đã bảo là không được hoạt động mạnh mà, em muốn bị thương nặng hơn phải không.
Vừa mắng anh vừa lấy thuốc và băng gạc từ trong ba lô ra, cúi xuống chữa trị.
Tôi bất đắc dĩ suỵt một tiếng nhỏ với anh:
- Anh nói nhỏ một chút, nó đang ngủ.
Anh nhìn trên bàn, vừa khử trùng vừa hỏi:
- Em vì nó mà bị thương.
Tôi tội nghiệp trả lời:
- Vâng
Anh lại tiếp tục hỏi:
- Rồi em dự định nó thế nào đây.
- Nuôi thôi chứ làm sao.
Anh nâng bàn chân lên lật qua lật lại kiểm tra xem có còn chỗ nào bị thương nữa không rồi thay băng
Không khí yên tĩnh giữa hai người làm tôi thấy ngại ngùng, tôi lên tiếng:
- Taylor, anh đói chưa.
Anh ngước đầu lên nhìn tôi một lúc, tôi nói gì sai sao:
- Hơi đói, em đói à.
Tôi trả lời không hẳn. Muốn ăn một cái gì đó thôi. Dù sao anh giúp đỡ tôi rất nhiều, muốn anh ăn một bữa. Anh bảo với tôi là đừng khách sáo rồi còn dặn dò thêm:
- Lần sau nên chú ý giúp người khác phải xem lại bản thân mình. Nếu ngay cả bản thân mình cũng không quý trọng thì ai có thể quý trọng em chứ.
Tôi cúi gằm mặt. Tôi cũng đâu có muốn nhưng bản năng làm thế thì tôi biết làm sao.
Tôi tủi thân, tôi cứu được một sinh mạng không phải dễ dàng lắm, bị thương rất đau. Một câu an ủi không có thì thôi ngược lại còn mắng mỏ nói móc nói méo. Tôi ấm ức nước mắt rơi xuống:
- Anh chê em phiền phức à. Anh có biết em vui thế nào khi cứu sống được nó không. Anh làm em cảm thấy anh là một con người ích kỷ chỉ biết quan tâm bản than mình.
Anh thở dài một hơi:
- Tôi không chê em phiền phức. Giúp người khác là rất tốt nhưng tôi chỉ muốn em nên quý trọng bản thân mình thôi. Đừng khóc nữa, không phải nói đói sao, đi ăn thôi. Em muốn ăn gì.
Vừa nói, anh vừa lau nước mắt cho tôi. Nước mắt lại càng thi nhau rớt xuống. Nếu như anh ấy cứ như thế này tình cảm sẽ càng lún sâu hơn và người bị tổn thương hơn ai hết chính là tôi.
Anh cứ tưởng tôi khóc vì đau, nên ra sức dỗ dành:
- Được rồi, đừng giống trẻ con như thế, tôi dắt em đi ăn. Muốn ăn gì?
Bụng tôi đã đói lắm rồi. Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà mất vui. Tôi nói với anh:
- Thịt nướng
- Được, chúng ta đóng cửa rồi đi.
Anh sắp sửa quay người đi, tôi kéo áo anh lại. Anh nhướn mày khó hiểu, tôi nói lí nhí, chỉ chỉ trên bàn:
- Anh bế nó theo đi, chân em thế này không tiện bế nó.
Anh cốc đầu tôi một cái, bế nó lên rồi nói:
- Em đúng là biết cách hành hạ người khác.
Khi đi vào nhà hàng, bình thường ngoại hình của anh cũng đã thu hút người khác nay trên tay anh có thêm một con cún lại càng tăng thêm hình tượng. Đúng là họa thủy mà.
Ngay cả nhân viên nhà hàng khi phục vụ món cũng phải ngoái đầu nhìn anh ta mấy lần. Tôi không thèm để ý, ăn no trước cái đã. Tôi đột nhiên nhớ ra:
- Anh, quên đặt tên cho nó rồi. Nên đặt tên cho nó là gì đây. Không lẽ cứ kêu nó cún cún hoài.
- Em muốn đặt tên gì cũng được.
- Anh thấy Wing, thế nào.
Anh nhíu mày:
- Tại sao?
- Hay mà.
Thực ra tôi muốn đặt tên có chung sự kỷ niệm với anh để mỗi khi gọi tên đều nhớ đến anh. Vì thế Wing chính là đôi cánh, cái gì có đôi là được.
Tôi ăn một miếng, đút cho Wing ăn một miếng. Mỗi lần như thế, Wing lại vẫy vẫy đuôi và dụi dụi đầu vào tay tôi.
Anh nhìn nó rồi lên tiếng:
- Coi chừng em chiều hư nó đấy. Mà kể cũng lạ, tôi quan tâm em như thế mà cũng chưa thấy em đặc biệt quan tâm tôi như thế bao giờ!
Tôi thấy cũng đúng, liền gói một ít thịt nướng vào rau chấm một ít nước sốt đưa đến trước miệng anh.
Anh hài lòng cắn một miếng:
- Ngon đấy.
Tôi lại múc một thìa cơm trộn đưa đến trước miệng anh. Anh lại ăn tiếp.
Cảm giác yêu đương đơn phương thế này không tệ.
Sau đó, ăn cơm xong anh bảo đã quyết định nuôi cún thì phải có trách nhiệm nuôi cho đến cùng và chăm sóc nó cẩn thận. Tôi gật đầu chắc chắn đương nhiên rồi.
Đã là một phần trong cuộc sống của tôi thì tôi sẽ không để nó chịu thiệt thòi. Tôi và anh đi đến cửa hàng thú cưng mua một số vật dụng cần thiết. Anh giúp tôi chọn tỉ mỉ kết quả cuối cùng là một đống lớn đống nhỏ.
Nào là sữa tắm, thức ăn, ghế ngủ, đồ chơi, máy cho thức ăn tự động, các dụng cụ cắt móng tỉa lông,… tôi choáng cả lên. Không biết là tôi nuôi cún hay là anh nuôi cún nữa.
Khi về nhà thì trời cũng đã tối. Tôi thầm nghĩ đi mua sắm không chỉ cần tiền mà còn phải có sức lực mới chọn lựa được cái tốt nhất. Tôi chẳng còn sức lực nào nữa nhất quyết nằm trên so pha.
Anh lại bảo tôi đừng nằm, kêu tôi lại để hướng dẫn một số dụng cụ mới mua. Tôi uể oải đứng dậy, ôm Wing đến bàn ăn.
Anh cẩn thận giải thích cho tôi từng cái. Tôi chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại hôn hôn Wing một cái. Không hiểu sao đối với người bạn nhỏ này tôi đặc biệt thích, cứ muốn ôm vào trong tay không rời xa.
Anh nhìn tôi, rồi nói một cách trìu mến:
- Bây giờ em đã có thêm một người bạn mới cũng như có thêm một người để em quan tâm, vì vậy đừng bao giờ cảm thấy một mình trên thế Gian này.
Rồi anh quay sang Wing, xoa xoa đầu nó:
- Mày phải bảo vệ cô chủ đấy, biết chưa. Xem như đó cũng là một phần trách nhiệm của mày đấy.
Không biết nó có hiểu anh nói gì không mà cứ ăng ẳng đòi anh bế, còn tôi thì bị những lời anh nói khắc sâu vào tận tâm can, bức tường thành kiên cố mà tôi cố gắng xây dựng đã bị anh bào mòn từng lớp rồi.
Tôi đi đến phòng bếp, trên bàn ăn xuất hiện một cốc sữa ấm và một tờ giấy ghi chú: Sữa anh đã hâm nóng rồi, uống đi. Anh về nhà vệ sinh cá nhân và mua đồ ăn sáng. Chờ nhé!
Tôi cầm cốc sữa lên uống, vị ấm nóng vẫn còn đọng lại ở cần cổ. Đây là lần đầu tiên có cảm giác được quan tâm khi uống sữa.
Trong lúc chờ đợi, tôi thay đồ và trang điểm nhẹ. Xong rồi mà vẫn chưa thấy anh quay lại, tôi mở tủ lạnh ra có táo và xoài.
Tôi đem chúng ra phòng khách, bật bộ phim hoạt hình của hãng Disney là Peter Pan. Tôi vừa ăn táo và vừa xem phim, rồi ăn hết táo lại nhìn ra ngoài cửa vẫn chẳng thấy tiếng động gì, tôi lại ăn xoài.
Mỗi lần ăn xoài tôi lại nhớ đến muối chấm xoài ở Hà Nội. Lần đó có dịp ra Hà Nội, tôi đã bị nghiện bởi muối của Hà Nội. Vì thế sau chuyến du lịch trở về nhà tôi lại phải đi máy bay ra Hà Nội lần nữa, đến đúng quán vỉa hè của bà cụ đó mua đúng loại muối đó.
Tôi sắp sửa bỏ vào trong miệng để tận hưởng cảm giác đang ăn xoài ở Sài Gòn mà tưởng tượng ở Hà Nội thì cửa bị mở ra, tôi ngoáy đầu lại nhìn thì anh đã về, trên tay anh mang theo túi đồ.
Anh ngẩng đầu thấy tôi vẫn đang bất động, anh nhíu mày:
- Đừng ăn cái đó, ăn sáng trước đã.
Tôi nhìn anh rồi lại nhìn miếng xoài, chờ khi anh không nhìn thấy tôi định bỏ vào trong miệng thì tiếng của anh lại vang lên:
- Đã bảo đừng ăn nữa, nghe lời đi.
Hắn ta có con mắt đằng sau à. Tôi đành bỏ lại nó xuống bàn rồi đi tới bàn ăn:
- Anh mua gì thế?
- Cháo, chà bông, trứng.
Tôi nhìn mấy thứ anh bày ra trên bàn, lại hỏi:
- Thế anh cũng ăn giống em à?
Anh lắc đầu:
- Không, cơm và Pizza.
Tôi nhướn mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Em cứ tưởng anh sẽ không ăn cơm chứ. Không phải nước ngoài không ăn cơm sao.
Anh bất đắc dĩ giải thích cho tôi hiểu:
- Hồi còn nhỏ mỗi mùa hè tôi đều trở về Việt Nam mà.
Tôi gật gật đầu, rồi ăn phần của mình. Tôi lén nhìn anh ăn pizza, tôi nuốt nước miếng. Muốn xin anh một miếng, thì anh lại làm trước lấy một miếng Pizza đưa đến trước mặt tôi:
- Ăn đi, lần sau có muốn ăn thì nói. Ăn xong, chúng ta đến bệnh viện.
Tôi cắn một miếng Pizza ảo não, tôi không thích đến bệnh viện một chút nào, ở đấy rất đông người và phải mất cả buổi trời để lấy số, tôi than phiền:
- Hay là chúng ta đừng đến bệnh viện, cứ ra tiệm thuốc được mà. Em còn phải ra trông tiệm nữa, không có nhiều thời gian đến bệnh viện.
Anh vừa ăn vừa giải thích:
- Không sao, tôi đã hẹn trước với bác sĩ rồi. Không tốn nhiều thời gian đâu. Nhưng chân em bị như thế, có ra tiệm được không. Hay là em đóng cửa một ngày.
Tôi vội lên tiếng:
- Không được, phải ra bán bánh chứ. Với lại vẫn có thể đi cà nhắc mà. Không sao đâu, anh yên tâm đi. Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.
Anh chở tôi đến bệnh viện đã đặt sẵn. Thật sự tôi rất thắc mắc về vấn đề này, anh có quen bác sĩ ở Việt Nam sao hay anh có bạn là bác sĩ. Một nửa tôi muốn biết nhiều hơn về anh, một nữa tôi lại không muốn biết vì sợ tôi không xứng với anh.
Trên đường đi, điện thoại của anh có ai gọi tới. Anh bảo tôi lấy dùm, tôi nhìn màn hình điện thoại là Sally. Phải rồi, sao tôi lại quên mất anh có một người vợ chưa cưới chứ.
Sau khi nghe điện thoại, anh nói với tôi là có việc gấp, cho nên sau khi khám xong sẽ bắt taxi cho tôi trở về cửa tiệm. Tôi đoán chắc là Sally gọi có việc gì đột xuất.
Tôi trầm lặng một chút rồi hỏi anh:
- Tại sao anh lại đối tốt với em quá vậy? Chúng ta xem như chỉ là gặp mặt mấy lần thế mà anh giúp em rất nhiều.
Anh lái xe tầm nhìn vẫn hướng về phía trước, một góc ngang bên sườn mặt chẳng nhìn ra biểu cảm gì:
- Có phải em đã có cảm giác với tôi không?
Tôi lúng túng, hoảng hốt che giấu:
- Anh làm sao vậy, em đối với anh như một người anh trai.
Anh bật cười, dù chỉ nhìn nghiêng nhưng có thể thấy được anh cười rất đẹp, nhưng có một sự ưu thương nào đó phảng phất trên khuôn mặt:
- Cũng như em nói, anh trai bảo vệ cho em gái là lẽ đương nhiên. Em đừng áy náy bản thân mình nữa.
Chẳng phải do chính bản thân mình nói anh trai em gái sao, buồn cái gì chứ. Với lại nếu như tôi quá tham lam, tiến thêm một bước nữa e rằng mối quan hệ này có khi cũng mất đi.
Xe đến bênh viện, anh dẫn tôi vào gặp bác sĩ. Có lẽ vị bác sĩ này là người quen của Taylor, bởi vì họ khá thân thiết với nhau như chú cháu trong nhà.
Bác sĩ khám cho tôi, bảo rằng không có gì đáng nghiêm trọng, cũng may là đã sơ cứu kịp thời. Rồi cho tôi thuốc uống và dặn không được cử động mạnh hoặc để vết thương dính nước, hai ngày sau có thể đi lại bình thường.
Rồi anh đón cho tôi một chiếc taxi để trở về tiệm bánh, còn anh đi họp với các interns khác để chuẩn bị cho bài học buổi ngày mai.
Mặc dù bị thương ở chân, hoạt động chưa thể bình thường được nhưng không đến nỗi quá khó khăn.
Lúc khách hàng đến mua tôi cũng phải xin lỗi vì không thể phục vụ chu đáo nhất, cũng may là không có khách hàng nào khó chịu vì điều đó.
Mãi đến buổi chiều, khách hàng đã vắng tôi vào kho kiểm tra nguyên liệu thấy có một vài thứ đã hết, tôi nghĩ chút nữa nên đi mua để mai còn có mà làm bánh.
Trước khi đi tôi kiểm tra tiệm một lần nữa rồi đi.
Tôi bắt một chiếc taxi đến siêu thị. Đúng là phụ nữ luôn cảm thấy sung sướng và hạnh phúc mỗi khi đi mua sắm.
Mặc dù là chân bị đau nhưng đi từ từ vẫn có thể được. Tôi mua xong ghé qua khu thời trang mua một ít quần áo mới rồi ghé qua khu thực phẩm.
Dự tính chỉ mua một ít thế mà lúc sau lại ra một đống lớn đống nhỏ.
Tôi trở về đứng trước cửa tiệm với đống đồ đạc lỉnh kỉnh.
Đột nhiên tiếng ăng ẳng nho nhỏ đâu đó phát ra. Tôi dừng lại lắng nghe thật kỹ, hình như nó đằng sau cái chậu cây kiểng. Tôi đi đến, thì ra là một một con cún. Tôi ngồi xổm xuống xem xét. Hơi thở thoi thóp của nó làm tôi phải chú ý đến. Nó ốm một cách đáng sợ đến nỗi hai đôi mắt lồi ra phía trước, phần bụng hóp lại làm tôi liên tưởng đến hình thể những con người anh hùng bị thực dân Pháp nhốt vào ngục tù không cho ăn uống.
Nó cứ rên ăng ẳng, hơi thở yếu ớt và ở cổ còn có vết máu. Nó dồn hết toàn bộ những sức lực cuối cùng vươn về phía trước liếm liếm tay tôi. Tôi vội bế nó lên, nếu không đến bệnh viện kịp thời nó sẽ chết mất.
Tôi phải thật bình tĩnh, mở cửa để đồ đạc mới mua rồi nhanh chóng đến bệnh viện thú ý tư nhân gần đây.
Tôi bắt taxi, nhưng bây giờ là giờ cao điểm chẳng thấy một chiếc taxi nào. Vả lại, kẹt xe thế này có khi vừa tới nơi là sinh mạng nhỏ bé này cũng không cầm cự được mất.
Tôi vừa ẵm vừa an ủi con cún sẽ không sao đâu, chạy một mạch đến bệnh viện. Đưa nó cho bác sĩ mà tôi sốt hết cả ruột, không biết nó có bị làm sao không nữa. Ngồi ở ghế chờ tôi úp mặt vào hai bàn tay, lại nghĩ đến bố mẹ. Đối diện sự ra đi của bố mẹ là quá đủ, tại sao cái chết lại tiếp tục xảy ra trong cuộc sống của tôi nữa, tôi không có khả năng đem lại sự may mắn cho người khác sao. Hơn bao giờ hết lúc này đây tôi thực sự tuyệt vọng khôn cùng.
Tôi chắp hai tay vào nhau cầu nguyện. Nguyện cho ông trời có thể lắng nghe lời cầu xin của tôi hãy cứu lấy sinh linh nhỏ bé này, tôi nguyện đem một phần tuổi thọ của tôi để bồi đắp qua cho nó.
Ngay bây giờ đây, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên chính mình. Chưa bao giờ tôi lại đánh mất lí trí mình như thế. Chưa bao giờ tôi thấy mình quên đi vết thương ở chân, quan tâm đến sự sống chết của kẻ khác.
Khi bác sĩ trở ra, tôi không dám nghĩ đến kết quả. Tôi hoảng sợ rồi lại hy vọng. May mắn thay bác sĩ chỉ bảo là nó chỉ bị suy nhược cơ thể, có thể nó đi lang thang cả tháng nay nên không có thức ăn để ăn. Tôi như trút được gánh nặng. Chợt sực nhớ đến vết máu, tôi nghi ngờ hỏi bác sĩ:
- Thế thì tại sao nó lại có vết máu ở cổ ạ, tôi tưởng nó bị thương nghiêm trọng chứ?
Bác sĩ cười cười trả lời:
- Đó chỉ là sốt cà trong lúc kiếm ăn bị vấy lên thôi. Không sao, ổn rồi. Có thể vào thăm được rồi.
Tôi đi vào xem tình hình. Nó đã được tắm rửa sạch sẽ, hiện tại đang truyền sữa cho nó. Tôi vuốt vuốt lông. Đúng thật là làm người khác lo lắng. Trong hình dáng cũng không tệ lắm.
Tôi đến phòng bác sĩ để bàn bạc. Bác sĩ bảo khi nào nó tỉnh lại có thể đem về nhà và chăm sóc, ăn uống cẩn thận đặc biệt cho uống thuốc đúng giờ.
Đúng thật là một ngày làm người khác hú vía. Tôi không đem con cún về nhà ngay mà ghé qua tiệm. Tôi đặt nó lên bàn vuốt ve một chút đợi đến khi nó ngủ chứ khi nãy cứ quấn tay không rời. Rồi tôi đem mấy thứ đồ vất lung tung khi nãy sắp xếp lại vào trong kho.
Xong việc nhìn lại đồng hồ đã 5h, tôi ngồi nghĩ một lát, nhìn lên bàn nhịn không được hôn một cái lên trên trán nó.
Lúc này tôi mới cảm giác đau ở chân. Tôi xem xét vết thương, máu đã đầy ra cả băng. Tôi nhớ lại lúc bế con cún này thì hầu như đều chạy hết tốc độ, miệng vết thương bị rách thế này là đúng rồi.
Vừa định tháo băng ra thì cửa mở ra. Tôi đóng cửa tiệm rồi mà.
Thì ra là Taylor, anh vào đúng lúc bàn chân tôi đang kê trên một cái ghế khác chĩa thẳng vào mặt anh.
Anh đi đến, quăng túi đồ một bên, giận dữ. Nói thật lúc thấy anh ở cửa là tôi đã sợ lắm rồi, bây giờ nhìn biểu hiện này tôi lại càng sợ hơn, anh hỏi:
- Tại sao lại như thế này. Đã bảo là không được hoạt động mạnh mà, em muốn bị thương nặng hơn phải không.
Vừa mắng anh vừa lấy thuốc và băng gạc từ trong ba lô ra, cúi xuống chữa trị.
Tôi bất đắc dĩ suỵt một tiếng nhỏ với anh:
- Anh nói nhỏ một chút, nó đang ngủ.
Anh nhìn trên bàn, vừa khử trùng vừa hỏi:
- Em vì nó mà bị thương.
Tôi tội nghiệp trả lời:
- Vâng
Anh lại tiếp tục hỏi:
- Rồi em dự định nó thế nào đây.
- Nuôi thôi chứ làm sao.
Anh nâng bàn chân lên lật qua lật lại kiểm tra xem có còn chỗ nào bị thương nữa không rồi thay băng
Không khí yên tĩnh giữa hai người làm tôi thấy ngại ngùng, tôi lên tiếng:
- Taylor, anh đói chưa.
Anh ngước đầu lên nhìn tôi một lúc, tôi nói gì sai sao:
- Hơi đói, em đói à.
Tôi trả lời không hẳn. Muốn ăn một cái gì đó thôi. Dù sao anh giúp đỡ tôi rất nhiều, muốn anh ăn một bữa. Anh bảo với tôi là đừng khách sáo rồi còn dặn dò thêm:
- Lần sau nên chú ý giúp người khác phải xem lại bản thân mình. Nếu ngay cả bản thân mình cũng không quý trọng thì ai có thể quý trọng em chứ.
Tôi cúi gằm mặt. Tôi cũng đâu có muốn nhưng bản năng làm thế thì tôi biết làm sao.
Tôi tủi thân, tôi cứu được một sinh mạng không phải dễ dàng lắm, bị thương rất đau. Một câu an ủi không có thì thôi ngược lại còn mắng mỏ nói móc nói méo. Tôi ấm ức nước mắt rơi xuống:
- Anh chê em phiền phức à. Anh có biết em vui thế nào khi cứu sống được nó không. Anh làm em cảm thấy anh là một con người ích kỷ chỉ biết quan tâm bản than mình.
Anh thở dài một hơi:
- Tôi không chê em phiền phức. Giúp người khác là rất tốt nhưng tôi chỉ muốn em nên quý trọng bản thân mình thôi. Đừng khóc nữa, không phải nói đói sao, đi ăn thôi. Em muốn ăn gì.
Vừa nói, anh vừa lau nước mắt cho tôi. Nước mắt lại càng thi nhau rớt xuống. Nếu như anh ấy cứ như thế này tình cảm sẽ càng lún sâu hơn và người bị tổn thương hơn ai hết chính là tôi.
Anh cứ tưởng tôi khóc vì đau, nên ra sức dỗ dành:
- Được rồi, đừng giống trẻ con như thế, tôi dắt em đi ăn. Muốn ăn gì?
Bụng tôi đã đói lắm rồi. Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà mất vui. Tôi nói với anh:
- Thịt nướng
- Được, chúng ta đóng cửa rồi đi.
Anh sắp sửa quay người đi, tôi kéo áo anh lại. Anh nhướn mày khó hiểu, tôi nói lí nhí, chỉ chỉ trên bàn:
- Anh bế nó theo đi, chân em thế này không tiện bế nó.
Anh cốc đầu tôi một cái, bế nó lên rồi nói:
- Em đúng là biết cách hành hạ người khác.
Khi đi vào nhà hàng, bình thường ngoại hình của anh cũng đã thu hút người khác nay trên tay anh có thêm một con cún lại càng tăng thêm hình tượng. Đúng là họa thủy mà.
Ngay cả nhân viên nhà hàng khi phục vụ món cũng phải ngoái đầu nhìn anh ta mấy lần. Tôi không thèm để ý, ăn no trước cái đã. Tôi đột nhiên nhớ ra:
- Anh, quên đặt tên cho nó rồi. Nên đặt tên cho nó là gì đây. Không lẽ cứ kêu nó cún cún hoài.
- Em muốn đặt tên gì cũng được.
- Anh thấy Wing, thế nào.
Anh nhíu mày:
- Tại sao?
- Hay mà.
Thực ra tôi muốn đặt tên có chung sự kỷ niệm với anh để mỗi khi gọi tên đều nhớ đến anh. Vì thế Wing chính là đôi cánh, cái gì có đôi là được.
Tôi ăn một miếng, đút cho Wing ăn một miếng. Mỗi lần như thế, Wing lại vẫy vẫy đuôi và dụi dụi đầu vào tay tôi.
Anh nhìn nó rồi lên tiếng:
- Coi chừng em chiều hư nó đấy. Mà kể cũng lạ, tôi quan tâm em như thế mà cũng chưa thấy em đặc biệt quan tâm tôi như thế bao giờ!
Tôi thấy cũng đúng, liền gói một ít thịt nướng vào rau chấm một ít nước sốt đưa đến trước miệng anh.
Anh hài lòng cắn một miếng:
- Ngon đấy.
Tôi lại múc một thìa cơm trộn đưa đến trước miệng anh. Anh lại ăn tiếp.
Cảm giác yêu đương đơn phương thế này không tệ.
Sau đó, ăn cơm xong anh bảo đã quyết định nuôi cún thì phải có trách nhiệm nuôi cho đến cùng và chăm sóc nó cẩn thận. Tôi gật đầu chắc chắn đương nhiên rồi.
Đã là một phần trong cuộc sống của tôi thì tôi sẽ không để nó chịu thiệt thòi. Tôi và anh đi đến cửa hàng thú cưng mua một số vật dụng cần thiết. Anh giúp tôi chọn tỉ mỉ kết quả cuối cùng là một đống lớn đống nhỏ.
Nào là sữa tắm, thức ăn, ghế ngủ, đồ chơi, máy cho thức ăn tự động, các dụng cụ cắt móng tỉa lông,… tôi choáng cả lên. Không biết là tôi nuôi cún hay là anh nuôi cún nữa.
Khi về nhà thì trời cũng đã tối. Tôi thầm nghĩ đi mua sắm không chỉ cần tiền mà còn phải có sức lực mới chọn lựa được cái tốt nhất. Tôi chẳng còn sức lực nào nữa nhất quyết nằm trên so pha.
Anh lại bảo tôi đừng nằm, kêu tôi lại để hướng dẫn một số dụng cụ mới mua. Tôi uể oải đứng dậy, ôm Wing đến bàn ăn.
Anh cẩn thận giải thích cho tôi từng cái. Tôi chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại hôn hôn Wing một cái. Không hiểu sao đối với người bạn nhỏ này tôi đặc biệt thích, cứ muốn ôm vào trong tay không rời xa.
Anh nhìn tôi, rồi nói một cách trìu mến:
- Bây giờ em đã có thêm một người bạn mới cũng như có thêm một người để em quan tâm, vì vậy đừng bao giờ cảm thấy một mình trên thế Gian này.
Rồi anh quay sang Wing, xoa xoa đầu nó:
- Mày phải bảo vệ cô chủ đấy, biết chưa. Xem như đó cũng là một phần trách nhiệm của mày đấy.
Không biết nó có hiểu anh nói gì không mà cứ ăng ẳng đòi anh bế, còn tôi thì bị những lời anh nói khắc sâu vào tận tâm can, bức tường thành kiên cố mà tôi cố gắng xây dựng đã bị anh bào mòn từng lớp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.