Những Bức Thư Tình Canada Có Vị Ngọt Của Bánh
Chương 4: Ba lần gặp gỡ vô tình đã không còn là ngẫu nhiên mà chính là ông trời sắp đặt.
Thái La
22/10/2018
Nếu nói ông trời đã
tạo cơ hội se duyên cho bạn thì có nắm bắt được hay không chính là
chuyện của 2 người. Tạo hóa đến đây đã hết nhiệm vụ.
Tôi nhìn và quan sát xung quanh, phòng học có vẻ hơi nhỏ nhưng với kinh phí ít ỏi có nơi học đã là tốt lắm rồi.
Bởi vì tôi đến sớm, chẳng có chuyện gì để làm nên nên rảnh rỗi quan sát một chút. Một phần vì tiếng anh của tôi nói không được lưu loát nên trao đổi một chút thấy chán quá liền bỏ đi.
Các interns từ các nước khác nhau lần lượt đến. Người bạn mà tôi vừa mới trò chuyện là Dewi đến từ Indonesia.
Tôi nghe bạn ấy nói có tất cả là 16 người đến từ các nước Pháp, Hong Kong, Ấn, Indonesia, Singapore và Cannada.
Khoan đã, Canada. Anh chàng chưa mở cửa ấy cũng đến từ Canada, cái bánh của anh ta đặt cũng xuất phát từ các nước. Không lẽ anh ta là…
Tôi cố tìm kiếm trong đám người ấy có anh ta không, sao có thể trùng hợp vậy được.
Tôi tròn mắt nhìn anh ta, vẫn là cái mũ len trên đầu và dưới chân là đôi giày Nike. Có lẽ anh cảm nhận được tầm mắt của tôi, anh ta nhìn về phía tôi và phản ứng còn hơn tôi tưởng tượng.
Dường như Taylor Thai còn không tin vào mắt mình, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra như thể khẳng định là mình không nhìn nhầm.
Tôi tiến về phía anh định chào hỏi, đột nhiên một bàn tay mềm mại khác nắm lấy khủy tay anh kéo ra một chỗ khác, giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Taylor, đến giờ giới thiệu rồi còn không mau lên.
Tôi nhìn sang bên cạnh anh là một cô gái phương Tây rất đẹp, thân hình mảnh mai. Thì ra anh đã có bạn gái. Cũng phải người như anh không lí nào lại không có bạn gái.
Anh bị kéo đi, miệng còn chưa cất thành lời, khuôn mặt ngoảnh lại nhìn tôi.
Thì ra đã đến lúc làm quen với nhau, các interns lần lượt giới thiệu về bản thân mình. Xem ra các interns còn nhỏ tuổi hơn cả tôi nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ họ vì tuổi trẻ tài cao.
Có người học trong ngành khoa học kỹ thuật, đang tham gia vào một dự án robot nào đấy sắp sửa tung ra thị trường, có người thì đang thực tập trong một bệnh viện lớn,… có phải tôi quá nhỏ bé rồi không.
Khi Taylor Thai giới thiệu, ở anh có một lực hút gì đó hấp dẫn ánh mắt người khác. Không còn cái dáng vẻ của một anh chàng vui tính, thân thiện ban ngày mà thay vào đó là sự trầm tĩnh, tạo sự tin tưởng cho người khác.
Thì ra anh rất thích được bay, anh chia sẻ có một ngày anh nhất định sẽ làm chủ bầu trời.
Đối mặt với những con người đầy hoài bão và tâm huyết ấy, tôi thấy chính mình trong con người của họ. Bố có nói rằng nếu cuộc đời của mỗi người không có một mục đích theo đuổi trong cuộc sống thì khi đến phút cuối của đời người sẽ hối tiếc không thôi. Dù lớn hay nhỏ chỉ cần niềm đam mê ấy làm con hạnh phúc mỗi ngày thế thì mới là sống.
Tôi rất cảm ơn bố, nhờ bố mà tôi có ước muốn trở thành làm bánh đem niềm vui đến cho mọi người để khi đứng trước những con người tài giỏi này tôi không cảm thấy hổ thẹn với tài năng nhỏ bé của mình.
Tôi lại có thêm một chút cảm tình với Taylor, không biết đó là sự rung động của đôi nam nữ yêu nhau hay chỉ là tri kỷ tâm giao. Mà thế nào cũng được, bởi vì cũng đâu có ai biết bí mật nho nhỏ này của tôi.
Đến khi một cô bé 18 tuổi cũng là người Canada giới thiệu về bản thân.
Chẳng lẽ mùa xuân của tôi vừa đến lại bị dập tắt nhanh bởi cái nắng gay gắt của mùa hạ sao, nụ hồng vừa mới chớm nở lại bị con ong cướp lấy sao. Cô bé nói chính là vợ tương lai của Taylor. Bởi bố hai người đã quyết định họ sẽ kết hôn với nhau khi cô đủ 18 tuổi.
Với lại từ phong thái của họ có thể thấy được gia cảnh của bọn họ không phải tầm thường.
Nếu như không thể với tới thì đừng cố gắng giành lấy. Coi như bao nhiêu tình cảm đặc biệt của giây phút ban đầu chấm dứt ngay tại đây.
Đến giữa giờ giải lao, mặc dù thời gian có cho phép nhưng Taylor đặc biệt được các bạn nữ ưu ái nên chúng tôi không có dịp chào hỏi.
Cũng may tình cảm không quá lớn đến nỗi đau lòng nhưng khi buổi học kết thúc, tôi lủi thủi ra về, có chút mất mát.
Tôi bắt taxi về nhà mà không biết từ đằng sau luôn có một chiếc xe đuổi theo. Ngồi trên chiếc taxi tôi chẳng buồn suy nghĩ. Một mình thì đã sao, tự do tự tại, không có ai quản và cũng chẳng có ai để quản, một mình một cõi. Càng nghĩ tôi lại càng buồn và lại càng nhớ bố mẹ hơn.
Nếu họ còn sống, có phải hiện tại ở nhà có người chờ tôi về không. Không phải mỗi ngày đều đối mặt với căn nhà cô đơn.
Ngồi suy nghĩ vẩn vơ cũng nhanh về đến khu chung cư. Tôi xuống xe rồi vào nhà. Khi bước chân lên cầu thang, tôi có một dự cảm hình như nãy giờ có ai đó đi theo tôi. Chỉ là hàng xóm sống ở khu chung cư này hay là kẻ xấu. Tôi lại đột nhiên nhớ đến lời của bà ngoại sống một mình phải cẩn thận, đặc biệt ở chung cư rất dễ bị người ta để ý.
Không phải chứ, dù sao tôi ăn ở cũng hiền lành, không tính là tốt bụng nhưng cũng không phải kẻ quá đáng lắm.
Tôi đang nghĩ đến một số trường hợp nếu như hắn bắt được tôi liệu có bị cưỡng hiếp không. Nghĩ tới cảnh này tôi bị dọa sợ mất rồi, không dám nghĩ nữa tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh. Tôi nhớ lại xem trong ba lô có cái gì có thể làm vũ khí được không. Tôi nhớ là bình thường tôi hay đem theo dao rọc giấy để phòng nhiều trường hợp đi lạc xảy ra, một cây bút có đầu ngòi nhọn để mỗi khi có đi đến đâu cũng không lo buồn chán.
Mấy thứ này có đủ sức chống đỡ làm vũ khí không. Tôi mặc kệ có chết thì chết thôi.
Lúc đi ngang qua khúc cua cầu thang, tôi mở kéo balo ra lấy dao và bút nhọn. Lý Thường Kiệt năm xưa chống quân Tống đã thắng lợi mặc dù lực lượng quân ta thua quân địch nhiều nhưng nhờ vào đạo lý đằng nào cũng phải chiến đấu, chờ địch tấn công ta chi bằng ta giành thế chủ động tấn công trước may ra còn có cơ hội.
Đương nhiên bây giờ tôi cũng vậy, không biết hắn ta có phải là người xấu hay không thì phải phủ đầu hắn trước, không cho hắn có cơ hội tấn công.
Tôi hồi hộp lắng nghe tiếng bước chân, càng lúc càng rõ hơn. Hắn đang tiến lại gần đây. Tôi nín thở, cầm sẵn dao từ từ kéo lưỡi dao ra, tay kia đã sẵn sàng đầu bút nhọn chỉ cần tôi lao ra là có thể đâm hắn.
Thời cơ đã đến, 1.2.3 tôi lao ra hét lên một tiếng, hai tay tiến về phía trước sắp sửa ghim vào da thịt đối phương thì hắn ta phản ứng nhanh, đỡ hai tay của tôi lại, cũng hét lên:
- Lục, là tôi, Taylor Thai
Tôi trấn định lại mở mắt ra, hình ảnh anh hiện ra trước mắt. Không phải mơ đấy chứ, sao anh lại có thể ở đây:
- Nãy giờ người đi theo sau em là anh à. Làm em hết hồn đấy.
Taylor thở một hơi dài phiền muộn:
- Người hết hồn là anh đây này. Nhìn mấy thứ em cầm đi, suýt chút nữa là hủy nhan sắc đẹp trai này rồi. Em có thể bỏ dao và viết xuống trước được không?
Tôi cười gượng hì hì tỏ vẻ xin lỗi anh, đương nhiên không thể để bản thân mất thể diện vậy được, tôi cố gắng chống chế một vài lý do:
- Ai bảo anh theo dõi em làm gì. Có là cao thủ võ mới không sợ kẻ xấu.
Taylor nhanh chóng giải thích:
- Đúng, là anh có theo em nhưng không kịp đành phải đi đằng sau, ai ngờ em lại sống ở đây. Em ở đây thật à?
Tôi trả lời thắc mắc:
- Vâng, mà có phải anh không ngờ em cũng có mặt trong dự án này phải không?
Anh gật gật đầu:
- Không những thế, đây cũng là nơi anh tạm trú trong 2 tháng ở Việt Nam. Em ở tầng mấy, phòng bao nhiêu?
Tôi mơ hồ, cái gì cơ. Ở đây, không phải đấy chứ. Tòa chung cư này cũng cho thuê như thuê trọ à. Đúng là gia cảnh không bình thường nhưng tôi cũng không muốn nhiều chuyện, biết nhiều quá lại không tốt.
- Em ở tầng 30, phòng 3126. Thế còn anh.
Tôi thấy anh im lặng, nghĩ nghĩ gì đó rồi từ tốn trả lời:
- Không may cho em, anh ở sát bên phòng em, 3127.
Đúng là trên cuộc đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trước kia mỗi ngày đều mơ mộng một ngày nào đó chuyện tình của mình cũng sẽ có những sự sắp đặt của định mệnh như thế, đương nhiên thực tế như thế sẽ không bao giờ xảy ra.
Lần này thì đúng là thật rồi, tâm hồn tôi lơ lửng trên cành cây, đầu óc mơ màng rồi chẳng biết nói gì nữa đành kéo anh đi vào thang máy.
Khi đứng trước cửa phòng, tôi vẫn chưa thể hình dung ra được là anh lại ở phòng kế bên. Tôi tra chìa khóa vô ý thức rồi đột nhiên thức tỉnh khi mà anh lại đứng sát phía sau tôi mà không phải là đằng sau cánh cửa 3127.
- Anh đứng phía sau em làm gì, còn không mau mở cửa.
Tôi vừa nói vừa hất đầu về phòng kế bên.
Tôi thấy anh gãi gãi đầu:
- Em cho tôi vào tham quan nhà em một chút được không. Tôi rất tò mò về nhà ở của Việt Nam.
Tôi nhìn xung quanh, rồi nhìn đồng hồ đã 10h tối, tôi trịch thượng:
- Thưa Ông Taylor, hiện tại đã 10h và đây là Việt Nam không phải Canada tự do trong các mối quan hệ. Tôi là nữ và anh là nam, bây giờ có phải có chút không tiện không?
Có vẻ như Taylor không quan tâm đến vấn đề đó, anh cố thuyết phục tôi:
- Em nói xem chúng ta là bạn, đến nhà bạn cũng là chuyện bình thường. Ở Việt Nam này coi như anh chỉ đơn thân một mình, nếu anh có đau ốm bệnh thì ở đây còn có em. Với lại em ở một mình rất nguy hiểm, anh vào trong xem thử mức độ an toàn thế nào. Em cũng biết đấy, anh là thành viên của AIESECS đương nhiên tỉ lệ phần trăm là kẻ xấu rất thấp. Em không cần phải lo về vấn đề đó.
Tôi thấy có kẻ xấu nào lại tự nhận mình là kẻ xấu đâu vả lại tôi ở mấy năm nay có
thấy kẻ xấu nào đâu. Mà có thì kẻ xấu đó là anh chứ ai. Hôm nay làm tôi hết cả hồn.
Tôi ngẫm nghĩ cũng đúng. Để trở thành thành viên trong AIESECS phẩm chất đương nhiên phải tốt. Với lại tôi cũng không muốn mất nhiều thời gian tranh cãi, thôi thì mời anh vào nhà.
Tôi mời anh một tách trà Thái Nguyên. Anh nhìn xung quanh nhà tôi trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Dù sao nhà của tôi chủ yếu là các mô hình bánh kem và sách. Anh ngạc nhiên cũng không phải là lạ.
Tôi bật ti vi lên:
- Anh cứ tự nhiên, nếu đói bụng trong tủ lạnh có một loại bánh em vừa nghĩ ra, ăn không tệ, tên nó là Đóa hồng ngủ quên trong rừng xanh. Và có một số loại hoa quả nữa đấy. Em đi tắm. À, mà em tin tưởng anh là người trượng nghĩa nên mới để anh tự nhiên trong nhà em đấy nhé.
Đó là chiến thuật đề cao con người để người ta biết mà thoái lui. Tôi làm vậy bởi vì trễ rồi tôi cần phải đi tắm, tránh để tính sói hắn ta nổi lên chứ. Nhưng có vẻ nó không dành cho người Việt kiều. Anh ta hỏi tôi:
- Trượng nghĩa là gì?
Tôi ôm trán, quên mất anh ta nói tiếng Việt là giỏi lắm rồi, mấy cái từ này không hiểu là lẽ đương nhiên. Tôi giải thích đại khái:
- Có nghĩa là người đàn ông tốt đấy.
Anh cười cười:
- Cái này thì em yên tâm, tôi có thừa.
Tôi bỉu môi rồi vào phòng tắm, anh muốn làm gì thì làm.
Tôi nhìn ra bên ngoài, trời lại mưa. Có lẽ đêm nay mưa rất to. Chưa gì mà đã có sấm chớp đùng đùng.
Bởi vì có anh bên ngoài nên tôi tắm vội vã. Lúc lấy khăn tắm lau chuẩn bị mặc đồ, đèn đóm đột nhiên tắt phụt, tôi giật mình. Trong bóng tối đen kịt, tôi sợ hãi mặc đồ vào, nhưng vớ thế nào lại làm rơi chai tinh dầu xuống sàn, mảnh kính vỡ xẹt ngay trúng đùi tôi.
Nghe tiếng động, Taylor ở bên ngoài la lớn:
- Lục, em không sao chứ. Mở cửa, tôi giúp em xem có chuyện gì.
Tôi như tìm thấy vị cứu tinh:
- Anh đợi một chút, em mở cửa.
Tôi dò dẫm từng bước, cẩn thận cách mấy cũng không thể tránh mấy mảnh thủy tinh. Tôi lại đạp trúng đau đến thấu xương, tôi hét lên:
- Taylor, nến và bật lửa em để trên bàn. Anh thắp lên càng nhiều càng tốt.
Tôi gắng gượng lết đến cửa, mở khóa rồi thở một hơi, không đi nổi nữa trượt người xuống vách tường thở dốc.
Taylor bước vào phòng tắm chẳng thấy tôi đâu, nghó nghiêng. Tay tôi với lên ống quần của anh, khều khều:
- Em ở đây.
Anh giật mình cúi xuống, đặt ly nến sang một bên:
- Lục, em bị sao?
Rồi anh nhìn xuống chân tôi có vết máu, anh vội bế tôi lên ra phòng khách ngồi trên sopha.
Hiện tại tôi chỉ quấn mỗi khăn tấm. Mặc dù rất đau nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở bản thân phải để ý vấn đề này, tôi yếu ớt nói với anh:
- Taylor, anh vào phòng lấy giúp tôi quần áo ngủ được không. Ở đằng kia.
Taylor nhíu mày, đối diện với tôi, giọng điệu nghiêm khắc:
- Lục, đây không phải là vấn đề em quan tâm hiện tại. Hộp thuốc nhà em để ở đâu. Em cần phải xử lý vết thương gấp.
Tôi ráng nhịn đau, chỉ chỉ ở phòng ngủ, định nói nhưng Taylor cắt ngang, giận dữ:
- Hiện tại vết thương quan trọng hơn, anh sẽ lấy quần áo cho em sau. Nếu em cứ cứng đầu như thế, có tin tôi lột sạch em không?
Tôi ráng cố gắng vội vã giải thích với anh, định bảo anh mang cả quần áo và thuốc ra cùng lúc, nghe anh bảo sẽ lột sạch, tôi chẳng dám nói vế thứ hai:
- Hộp thuốc trong phòng ngủ luôn đấy, ở trên bàn.
Taylor nhanh chóng đi vào phòng ngủ, còn bỏ lại một câu:
- Coi như em còn biết nghe lời.
Khi anh từ phòng ngủ bước ra mang theo hộp thuốc thì đèn điện sáng trở lại, tôi thở phào, nếu hôm nay mà cúp điện không biết tôi sẽ ngủ như thế nào nữa. Dù sao bóng tối cũng là thứ sợ hãi nhất của con người, mà tôi cũng chỉ là một cô gái dù có mạnh mẽ đến đâu thì bản chất vẫn không thay đổi.
Nhưng nhìn lại chính mình có chút xấu hổ, quần áo của tôi? Tôi lấy hai tay che mặt lại không dám nhìn anh.
Đúng lúc đó Taylor ném cho tôi con chó bông trên so pha cho tôi. Tôi thầm cảm ơn anh lấy nó ôm vào ngực.
Taylor nâng chân của tôi lên xem xét lòng bàn chân. Máu chảy ra khá nhiều, có vẻ Taylor rất thành thục về vấn đề này nên anh xử lý rất nhanh rồi băng bó vết thương cho tôi. Trong lúc quấn băng, anh nhíu mày hỏi:
- Đau không?
Lâu lắm rồi không có ai quan tâm tôi như thế, cho nên dù đau nhưng tôi rất thụ hưởng cảm giác này:
- Không đau, anh có biết không, có những nỗi đau thấu tận tâm can thì chút xây xát da này thì có là gì.
Có lẽ anh biết tôi đang nói bố mẹ mất, cho nên anh muốn thay đổi không khí làm tôi quên đi cảm giác ấy, anh cố ý nhấn mạnh vào vết thương của tôi, anh trêu đùa:
- Sao, không đau à.
Tôi hít một hơi mạnh, hét lên:
- Taylor, anh muốn chết phải không?
Anh cười ha ha rồi anh di chuyển sang chân bên kia. Chỗ ngang đùi bị nhẹ hơn dưới lòng bàn chân, chỉ cần dán băng keo vào là được. Anh lấy oxy già rửa sạch vết thương rồi dán băng keo lên.
Trong quá trình đấy, tôi ngượng đỏ cả mặt vì vết thương ở phần trên đùi mà tôi lại chưa mặc quần áo. Dù anh cảm thấy bình thường xem tôi như bệnh nhân nhưng tôi không thể nào mặt dày giống như anh được.
Anh dọn dẹp lại dưới thảm rồi đóng hộp thuốc, tôi định đứng dậy vào phòng ngủ lấy quần áo thì bên ngoài giông bão nổi lên ào ạt, sấm chớp ầm ầm, tiếng gào rú gầm lên cả một bầu trời. Tôi giật mình yên vị lại vị trí cũ.
Anh đem hộp thuốc vào trong phòng ngủ cất rồi lấy ra một bộ đồ ngủ cho tôi, anh ném cho tôi rồi quay mặt lại, nói:
- Em tự thay đồ đi.
Tôi chụp được quần áo, mừng rỡ:
- Anh không được nhìn lén đấy nhé.
- Có phải anh chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể con gái đâu, ở Canada đâu giống Viêt Nam, vả lại em ốm như thế anh không có hứng thú. Có cần anh phải vào nhà vệ sinh không?
Tôi lo lắng:
- Không cần, bên trong còn nhiều mảnh thủy tinh lắm.
Anh mỉm cười. nói:
- Coi như em còn có lương tâm. Sáng mai anh chở em đi bệnh viện. Em thay đồ xong chưa, tôi quay lại đấy nhé.
Tôi thay đồ xong anh quay lại rồi bế tôi vào phòng ngủ, anh dặn dò:
- Em ngủ đi, anh tắt đèn. Anh sẽ dọn dẹp phong tắm rồi đóng cửa lại. Em an tâm mà ngủ đi.
Anh nói rồi định đi ra, tôi gọi lại theo:
- Taylor, đừng tắt đèn.
Anh quay lại, nhướng mày hỏi tại sao:
- Em thích ngủ mở đèn.
Taylor cười mỉm rồi định đóng cửa, thì bên ngoài một tiếng đoàng vang lên, mưa trút xuống xối xả sấm sét đùng đùng từng cơn. Tôi hét lên:
- Anh ở lại với em được không?
Khi tôi nói ra lời đề nghị này, chính tôi cũng cảm thấy mình tùy tiện. Sao có thể mời một người đàn ông ở lại nhà mình vào buổi tối chứ cho dù có thích anh ta đi chăng nữa cũng không được. Nhưng so với những tiếng động bên ngoài kia thì tôi bất chấp.
Tôi chỉ thấy anh nhìn ra ngoài cửa kính, hình như cơ mặt của anh căng lên một chút như đang cười. Chắc có lẽ là tôi nhìn nhầm. Anh quay người lại, tôi chẳng thể cảm nhận được biểu cảm của anh như thế nào, không nặng không nhẹ anh nói:
- Được, anh sẽ ngủ ở so pha.
Tôi nhìn và quan sát xung quanh, phòng học có vẻ hơi nhỏ nhưng với kinh phí ít ỏi có nơi học đã là tốt lắm rồi.
Bởi vì tôi đến sớm, chẳng có chuyện gì để làm nên nên rảnh rỗi quan sát một chút. Một phần vì tiếng anh của tôi nói không được lưu loát nên trao đổi một chút thấy chán quá liền bỏ đi.
Các interns từ các nước khác nhau lần lượt đến. Người bạn mà tôi vừa mới trò chuyện là Dewi đến từ Indonesia.
Tôi nghe bạn ấy nói có tất cả là 16 người đến từ các nước Pháp, Hong Kong, Ấn, Indonesia, Singapore và Cannada.
Khoan đã, Canada. Anh chàng chưa mở cửa ấy cũng đến từ Canada, cái bánh của anh ta đặt cũng xuất phát từ các nước. Không lẽ anh ta là…
Tôi cố tìm kiếm trong đám người ấy có anh ta không, sao có thể trùng hợp vậy được.
Tôi tròn mắt nhìn anh ta, vẫn là cái mũ len trên đầu và dưới chân là đôi giày Nike. Có lẽ anh cảm nhận được tầm mắt của tôi, anh ta nhìn về phía tôi và phản ứng còn hơn tôi tưởng tượng.
Dường như Taylor Thai còn không tin vào mắt mình, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra như thể khẳng định là mình không nhìn nhầm.
Tôi tiến về phía anh định chào hỏi, đột nhiên một bàn tay mềm mại khác nắm lấy khủy tay anh kéo ra một chỗ khác, giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Taylor, đến giờ giới thiệu rồi còn không mau lên.
Tôi nhìn sang bên cạnh anh là một cô gái phương Tây rất đẹp, thân hình mảnh mai. Thì ra anh đã có bạn gái. Cũng phải người như anh không lí nào lại không có bạn gái.
Anh bị kéo đi, miệng còn chưa cất thành lời, khuôn mặt ngoảnh lại nhìn tôi.
Thì ra đã đến lúc làm quen với nhau, các interns lần lượt giới thiệu về bản thân mình. Xem ra các interns còn nhỏ tuổi hơn cả tôi nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ họ vì tuổi trẻ tài cao.
Có người học trong ngành khoa học kỹ thuật, đang tham gia vào một dự án robot nào đấy sắp sửa tung ra thị trường, có người thì đang thực tập trong một bệnh viện lớn,… có phải tôi quá nhỏ bé rồi không.
Khi Taylor Thai giới thiệu, ở anh có một lực hút gì đó hấp dẫn ánh mắt người khác. Không còn cái dáng vẻ của một anh chàng vui tính, thân thiện ban ngày mà thay vào đó là sự trầm tĩnh, tạo sự tin tưởng cho người khác.
Thì ra anh rất thích được bay, anh chia sẻ có một ngày anh nhất định sẽ làm chủ bầu trời.
Đối mặt với những con người đầy hoài bão và tâm huyết ấy, tôi thấy chính mình trong con người của họ. Bố có nói rằng nếu cuộc đời của mỗi người không có một mục đích theo đuổi trong cuộc sống thì khi đến phút cuối của đời người sẽ hối tiếc không thôi. Dù lớn hay nhỏ chỉ cần niềm đam mê ấy làm con hạnh phúc mỗi ngày thế thì mới là sống.
Tôi rất cảm ơn bố, nhờ bố mà tôi có ước muốn trở thành làm bánh đem niềm vui đến cho mọi người để khi đứng trước những con người tài giỏi này tôi không cảm thấy hổ thẹn với tài năng nhỏ bé của mình.
Tôi lại có thêm một chút cảm tình với Taylor, không biết đó là sự rung động của đôi nam nữ yêu nhau hay chỉ là tri kỷ tâm giao. Mà thế nào cũng được, bởi vì cũng đâu có ai biết bí mật nho nhỏ này của tôi.
Đến khi một cô bé 18 tuổi cũng là người Canada giới thiệu về bản thân.
Chẳng lẽ mùa xuân của tôi vừa đến lại bị dập tắt nhanh bởi cái nắng gay gắt của mùa hạ sao, nụ hồng vừa mới chớm nở lại bị con ong cướp lấy sao. Cô bé nói chính là vợ tương lai của Taylor. Bởi bố hai người đã quyết định họ sẽ kết hôn với nhau khi cô đủ 18 tuổi.
Với lại từ phong thái của họ có thể thấy được gia cảnh của bọn họ không phải tầm thường.
Nếu như không thể với tới thì đừng cố gắng giành lấy. Coi như bao nhiêu tình cảm đặc biệt của giây phút ban đầu chấm dứt ngay tại đây.
Đến giữa giờ giải lao, mặc dù thời gian có cho phép nhưng Taylor đặc biệt được các bạn nữ ưu ái nên chúng tôi không có dịp chào hỏi.
Cũng may tình cảm không quá lớn đến nỗi đau lòng nhưng khi buổi học kết thúc, tôi lủi thủi ra về, có chút mất mát.
Tôi bắt taxi về nhà mà không biết từ đằng sau luôn có một chiếc xe đuổi theo. Ngồi trên chiếc taxi tôi chẳng buồn suy nghĩ. Một mình thì đã sao, tự do tự tại, không có ai quản và cũng chẳng có ai để quản, một mình một cõi. Càng nghĩ tôi lại càng buồn và lại càng nhớ bố mẹ hơn.
Nếu họ còn sống, có phải hiện tại ở nhà có người chờ tôi về không. Không phải mỗi ngày đều đối mặt với căn nhà cô đơn.
Ngồi suy nghĩ vẩn vơ cũng nhanh về đến khu chung cư. Tôi xuống xe rồi vào nhà. Khi bước chân lên cầu thang, tôi có một dự cảm hình như nãy giờ có ai đó đi theo tôi. Chỉ là hàng xóm sống ở khu chung cư này hay là kẻ xấu. Tôi lại đột nhiên nhớ đến lời của bà ngoại sống một mình phải cẩn thận, đặc biệt ở chung cư rất dễ bị người ta để ý.
Không phải chứ, dù sao tôi ăn ở cũng hiền lành, không tính là tốt bụng nhưng cũng không phải kẻ quá đáng lắm.
Tôi đang nghĩ đến một số trường hợp nếu như hắn bắt được tôi liệu có bị cưỡng hiếp không. Nghĩ tới cảnh này tôi bị dọa sợ mất rồi, không dám nghĩ nữa tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh. Tôi nhớ lại xem trong ba lô có cái gì có thể làm vũ khí được không. Tôi nhớ là bình thường tôi hay đem theo dao rọc giấy để phòng nhiều trường hợp đi lạc xảy ra, một cây bút có đầu ngòi nhọn để mỗi khi có đi đến đâu cũng không lo buồn chán.
Mấy thứ này có đủ sức chống đỡ làm vũ khí không. Tôi mặc kệ có chết thì chết thôi.
Lúc đi ngang qua khúc cua cầu thang, tôi mở kéo balo ra lấy dao và bút nhọn. Lý Thường Kiệt năm xưa chống quân Tống đã thắng lợi mặc dù lực lượng quân ta thua quân địch nhiều nhưng nhờ vào đạo lý đằng nào cũng phải chiến đấu, chờ địch tấn công ta chi bằng ta giành thế chủ động tấn công trước may ra còn có cơ hội.
Đương nhiên bây giờ tôi cũng vậy, không biết hắn ta có phải là người xấu hay không thì phải phủ đầu hắn trước, không cho hắn có cơ hội tấn công.
Tôi hồi hộp lắng nghe tiếng bước chân, càng lúc càng rõ hơn. Hắn đang tiến lại gần đây. Tôi nín thở, cầm sẵn dao từ từ kéo lưỡi dao ra, tay kia đã sẵn sàng đầu bút nhọn chỉ cần tôi lao ra là có thể đâm hắn.
Thời cơ đã đến, 1.2.3 tôi lao ra hét lên một tiếng, hai tay tiến về phía trước sắp sửa ghim vào da thịt đối phương thì hắn ta phản ứng nhanh, đỡ hai tay của tôi lại, cũng hét lên:
- Lục, là tôi, Taylor Thai
Tôi trấn định lại mở mắt ra, hình ảnh anh hiện ra trước mắt. Không phải mơ đấy chứ, sao anh lại có thể ở đây:
- Nãy giờ người đi theo sau em là anh à. Làm em hết hồn đấy.
Taylor thở một hơi dài phiền muộn:
- Người hết hồn là anh đây này. Nhìn mấy thứ em cầm đi, suýt chút nữa là hủy nhan sắc đẹp trai này rồi. Em có thể bỏ dao và viết xuống trước được không?
Tôi cười gượng hì hì tỏ vẻ xin lỗi anh, đương nhiên không thể để bản thân mất thể diện vậy được, tôi cố gắng chống chế một vài lý do:
- Ai bảo anh theo dõi em làm gì. Có là cao thủ võ mới không sợ kẻ xấu.
Taylor nhanh chóng giải thích:
- Đúng, là anh có theo em nhưng không kịp đành phải đi đằng sau, ai ngờ em lại sống ở đây. Em ở đây thật à?
Tôi trả lời thắc mắc:
- Vâng, mà có phải anh không ngờ em cũng có mặt trong dự án này phải không?
Anh gật gật đầu:
- Không những thế, đây cũng là nơi anh tạm trú trong 2 tháng ở Việt Nam. Em ở tầng mấy, phòng bao nhiêu?
Tôi mơ hồ, cái gì cơ. Ở đây, không phải đấy chứ. Tòa chung cư này cũng cho thuê như thuê trọ à. Đúng là gia cảnh không bình thường nhưng tôi cũng không muốn nhiều chuyện, biết nhiều quá lại không tốt.
- Em ở tầng 30, phòng 3126. Thế còn anh.
Tôi thấy anh im lặng, nghĩ nghĩ gì đó rồi từ tốn trả lời:
- Không may cho em, anh ở sát bên phòng em, 3127.
Đúng là trên cuộc đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trước kia mỗi ngày đều mơ mộng một ngày nào đó chuyện tình của mình cũng sẽ có những sự sắp đặt của định mệnh như thế, đương nhiên thực tế như thế sẽ không bao giờ xảy ra.
Lần này thì đúng là thật rồi, tâm hồn tôi lơ lửng trên cành cây, đầu óc mơ màng rồi chẳng biết nói gì nữa đành kéo anh đi vào thang máy.
Khi đứng trước cửa phòng, tôi vẫn chưa thể hình dung ra được là anh lại ở phòng kế bên. Tôi tra chìa khóa vô ý thức rồi đột nhiên thức tỉnh khi mà anh lại đứng sát phía sau tôi mà không phải là đằng sau cánh cửa 3127.
- Anh đứng phía sau em làm gì, còn không mau mở cửa.
Tôi vừa nói vừa hất đầu về phòng kế bên.
Tôi thấy anh gãi gãi đầu:
- Em cho tôi vào tham quan nhà em một chút được không. Tôi rất tò mò về nhà ở của Việt Nam.
Tôi nhìn xung quanh, rồi nhìn đồng hồ đã 10h tối, tôi trịch thượng:
- Thưa Ông Taylor, hiện tại đã 10h và đây là Việt Nam không phải Canada tự do trong các mối quan hệ. Tôi là nữ và anh là nam, bây giờ có phải có chút không tiện không?
Có vẻ như Taylor không quan tâm đến vấn đề đó, anh cố thuyết phục tôi:
- Em nói xem chúng ta là bạn, đến nhà bạn cũng là chuyện bình thường. Ở Việt Nam này coi như anh chỉ đơn thân một mình, nếu anh có đau ốm bệnh thì ở đây còn có em. Với lại em ở một mình rất nguy hiểm, anh vào trong xem thử mức độ an toàn thế nào. Em cũng biết đấy, anh là thành viên của AIESECS đương nhiên tỉ lệ phần trăm là kẻ xấu rất thấp. Em không cần phải lo về vấn đề đó.
Tôi thấy có kẻ xấu nào lại tự nhận mình là kẻ xấu đâu vả lại tôi ở mấy năm nay có
thấy kẻ xấu nào đâu. Mà có thì kẻ xấu đó là anh chứ ai. Hôm nay làm tôi hết cả hồn.
Tôi ngẫm nghĩ cũng đúng. Để trở thành thành viên trong AIESECS phẩm chất đương nhiên phải tốt. Với lại tôi cũng không muốn mất nhiều thời gian tranh cãi, thôi thì mời anh vào nhà.
Tôi mời anh một tách trà Thái Nguyên. Anh nhìn xung quanh nhà tôi trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Dù sao nhà của tôi chủ yếu là các mô hình bánh kem và sách. Anh ngạc nhiên cũng không phải là lạ.
Tôi bật ti vi lên:
- Anh cứ tự nhiên, nếu đói bụng trong tủ lạnh có một loại bánh em vừa nghĩ ra, ăn không tệ, tên nó là Đóa hồng ngủ quên trong rừng xanh. Và có một số loại hoa quả nữa đấy. Em đi tắm. À, mà em tin tưởng anh là người trượng nghĩa nên mới để anh tự nhiên trong nhà em đấy nhé.
Đó là chiến thuật đề cao con người để người ta biết mà thoái lui. Tôi làm vậy bởi vì trễ rồi tôi cần phải đi tắm, tránh để tính sói hắn ta nổi lên chứ. Nhưng có vẻ nó không dành cho người Việt kiều. Anh ta hỏi tôi:
- Trượng nghĩa là gì?
Tôi ôm trán, quên mất anh ta nói tiếng Việt là giỏi lắm rồi, mấy cái từ này không hiểu là lẽ đương nhiên. Tôi giải thích đại khái:
- Có nghĩa là người đàn ông tốt đấy.
Anh cười cười:
- Cái này thì em yên tâm, tôi có thừa.
Tôi bỉu môi rồi vào phòng tắm, anh muốn làm gì thì làm.
Tôi nhìn ra bên ngoài, trời lại mưa. Có lẽ đêm nay mưa rất to. Chưa gì mà đã có sấm chớp đùng đùng.
Bởi vì có anh bên ngoài nên tôi tắm vội vã. Lúc lấy khăn tắm lau chuẩn bị mặc đồ, đèn đóm đột nhiên tắt phụt, tôi giật mình. Trong bóng tối đen kịt, tôi sợ hãi mặc đồ vào, nhưng vớ thế nào lại làm rơi chai tinh dầu xuống sàn, mảnh kính vỡ xẹt ngay trúng đùi tôi.
Nghe tiếng động, Taylor ở bên ngoài la lớn:
- Lục, em không sao chứ. Mở cửa, tôi giúp em xem có chuyện gì.
Tôi như tìm thấy vị cứu tinh:
- Anh đợi một chút, em mở cửa.
Tôi dò dẫm từng bước, cẩn thận cách mấy cũng không thể tránh mấy mảnh thủy tinh. Tôi lại đạp trúng đau đến thấu xương, tôi hét lên:
- Taylor, nến và bật lửa em để trên bàn. Anh thắp lên càng nhiều càng tốt.
Tôi gắng gượng lết đến cửa, mở khóa rồi thở một hơi, không đi nổi nữa trượt người xuống vách tường thở dốc.
Taylor bước vào phòng tắm chẳng thấy tôi đâu, nghó nghiêng. Tay tôi với lên ống quần của anh, khều khều:
- Em ở đây.
Anh giật mình cúi xuống, đặt ly nến sang một bên:
- Lục, em bị sao?
Rồi anh nhìn xuống chân tôi có vết máu, anh vội bế tôi lên ra phòng khách ngồi trên sopha.
Hiện tại tôi chỉ quấn mỗi khăn tấm. Mặc dù rất đau nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở bản thân phải để ý vấn đề này, tôi yếu ớt nói với anh:
- Taylor, anh vào phòng lấy giúp tôi quần áo ngủ được không. Ở đằng kia.
Taylor nhíu mày, đối diện với tôi, giọng điệu nghiêm khắc:
- Lục, đây không phải là vấn đề em quan tâm hiện tại. Hộp thuốc nhà em để ở đâu. Em cần phải xử lý vết thương gấp.
Tôi ráng nhịn đau, chỉ chỉ ở phòng ngủ, định nói nhưng Taylor cắt ngang, giận dữ:
- Hiện tại vết thương quan trọng hơn, anh sẽ lấy quần áo cho em sau. Nếu em cứ cứng đầu như thế, có tin tôi lột sạch em không?
Tôi ráng cố gắng vội vã giải thích với anh, định bảo anh mang cả quần áo và thuốc ra cùng lúc, nghe anh bảo sẽ lột sạch, tôi chẳng dám nói vế thứ hai:
- Hộp thuốc trong phòng ngủ luôn đấy, ở trên bàn.
Taylor nhanh chóng đi vào phòng ngủ, còn bỏ lại một câu:
- Coi như em còn biết nghe lời.
Khi anh từ phòng ngủ bước ra mang theo hộp thuốc thì đèn điện sáng trở lại, tôi thở phào, nếu hôm nay mà cúp điện không biết tôi sẽ ngủ như thế nào nữa. Dù sao bóng tối cũng là thứ sợ hãi nhất của con người, mà tôi cũng chỉ là một cô gái dù có mạnh mẽ đến đâu thì bản chất vẫn không thay đổi.
Nhưng nhìn lại chính mình có chút xấu hổ, quần áo của tôi? Tôi lấy hai tay che mặt lại không dám nhìn anh.
Đúng lúc đó Taylor ném cho tôi con chó bông trên so pha cho tôi. Tôi thầm cảm ơn anh lấy nó ôm vào ngực.
Taylor nâng chân của tôi lên xem xét lòng bàn chân. Máu chảy ra khá nhiều, có vẻ Taylor rất thành thục về vấn đề này nên anh xử lý rất nhanh rồi băng bó vết thương cho tôi. Trong lúc quấn băng, anh nhíu mày hỏi:
- Đau không?
Lâu lắm rồi không có ai quan tâm tôi như thế, cho nên dù đau nhưng tôi rất thụ hưởng cảm giác này:
- Không đau, anh có biết không, có những nỗi đau thấu tận tâm can thì chút xây xát da này thì có là gì.
Có lẽ anh biết tôi đang nói bố mẹ mất, cho nên anh muốn thay đổi không khí làm tôi quên đi cảm giác ấy, anh cố ý nhấn mạnh vào vết thương của tôi, anh trêu đùa:
- Sao, không đau à.
Tôi hít một hơi mạnh, hét lên:
- Taylor, anh muốn chết phải không?
Anh cười ha ha rồi anh di chuyển sang chân bên kia. Chỗ ngang đùi bị nhẹ hơn dưới lòng bàn chân, chỉ cần dán băng keo vào là được. Anh lấy oxy già rửa sạch vết thương rồi dán băng keo lên.
Trong quá trình đấy, tôi ngượng đỏ cả mặt vì vết thương ở phần trên đùi mà tôi lại chưa mặc quần áo. Dù anh cảm thấy bình thường xem tôi như bệnh nhân nhưng tôi không thể nào mặt dày giống như anh được.
Anh dọn dẹp lại dưới thảm rồi đóng hộp thuốc, tôi định đứng dậy vào phòng ngủ lấy quần áo thì bên ngoài giông bão nổi lên ào ạt, sấm chớp ầm ầm, tiếng gào rú gầm lên cả một bầu trời. Tôi giật mình yên vị lại vị trí cũ.
Anh đem hộp thuốc vào trong phòng ngủ cất rồi lấy ra một bộ đồ ngủ cho tôi, anh ném cho tôi rồi quay mặt lại, nói:
- Em tự thay đồ đi.
Tôi chụp được quần áo, mừng rỡ:
- Anh không được nhìn lén đấy nhé.
- Có phải anh chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể con gái đâu, ở Canada đâu giống Viêt Nam, vả lại em ốm như thế anh không có hứng thú. Có cần anh phải vào nhà vệ sinh không?
Tôi lo lắng:
- Không cần, bên trong còn nhiều mảnh thủy tinh lắm.
Anh mỉm cười. nói:
- Coi như em còn có lương tâm. Sáng mai anh chở em đi bệnh viện. Em thay đồ xong chưa, tôi quay lại đấy nhé.
Tôi thay đồ xong anh quay lại rồi bế tôi vào phòng ngủ, anh dặn dò:
- Em ngủ đi, anh tắt đèn. Anh sẽ dọn dẹp phong tắm rồi đóng cửa lại. Em an tâm mà ngủ đi.
Anh nói rồi định đi ra, tôi gọi lại theo:
- Taylor, đừng tắt đèn.
Anh quay lại, nhướng mày hỏi tại sao:
- Em thích ngủ mở đèn.
Taylor cười mỉm rồi định đóng cửa, thì bên ngoài một tiếng đoàng vang lên, mưa trút xuống xối xả sấm sét đùng đùng từng cơn. Tôi hét lên:
- Anh ở lại với em được không?
Khi tôi nói ra lời đề nghị này, chính tôi cũng cảm thấy mình tùy tiện. Sao có thể mời một người đàn ông ở lại nhà mình vào buổi tối chứ cho dù có thích anh ta đi chăng nữa cũng không được. Nhưng so với những tiếng động bên ngoài kia thì tôi bất chấp.
Tôi chỉ thấy anh nhìn ra ngoài cửa kính, hình như cơ mặt của anh căng lên một chút như đang cười. Chắc có lẽ là tôi nhìn nhầm. Anh quay người lại, tôi chẳng thể cảm nhận được biểu cảm của anh như thế nào, không nặng không nhẹ anh nói:
- Được, anh sẽ ngủ ở so pha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.