Những Bức Thư Tình Canada Có Vị Ngọt Của Bánh
Chương 3: Nhân duyên trở lại
Thái La
19/10/2018
Vẫn như mọi hôm, sáng sớm tôi đều thức dậy sớm để đến cửa tiệm. Trên đường đi tôi ghé qua tiệm hoa mua một ít hoa hồng.
Việc đầu tiên sau khi mở cửa tiệm là tôi gom 6 bình hoa thủy tinh đem đi vệ sinh, rồi cho năm cây hoa hồng vào năm bình để trên bốn bàn, bình còn lại để trên quầy bar. Và bình thứ sáu nhiều hơn bình thường là ba cây hoa hồng đặt trong bếp kế bên tấm hình gia đình bố, mẹ và tôi. Mỗi khi làm bánh bị thất bại tôi đều nhìn vào họ để nỗ lực hơn và có thể chứng minh với bố mẹ rằng tôi không phải là kẻ vô dụng và hoa hồng khiến tôi lãng mạn hơn khi tạo ra một tác phẩm mới và mỗi khi không còn nguồn cảm hứng nữa.
Không biết tại sao mỗi khi cắm hoa xong, rồi nhìn vào hoa do mình cắm trong lòng lại dâng lên một niềm vui nhỏ là hạnh phúc và càng yêu đời hơn.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, không gian lãng mạn đã có, nguyên liệu cũng đã sẵn sàng. Bắt tay vào làm thôi.
Khi tôi cho bánh vào trong lò nướng thì cửa đột nhiên bị mở ra. Tôi nhíu mày nghi ngờ cửa tiệm vẫn chưa mở mà, bên ngoài vẫn để Closed. Tôi từ bếp bước ra thì vị khách mở cửa bước vào.
Thời gian dường như ngừng lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Sự hiện diện của vị khách bất ngờ này càng làm cho không gian của tiệm như càng nhỏ hơn, anh phải cúi đầu khi bước qua cửa. Anh có một chút gì đó trộn lẫn giữa phương Đông và phương Tây. Bởi vì thân hình anh rất cao lớn nhưng khuôn mặt lại đậm chất Á. Tôi thăm dò hỏi:
-Do you speak Vietnamese?
Không biết tiếng anh của tôi anh ta có nghe hiểu không mà cứ nhìn tôi chằm chằm như thể khẳng định lại một điều chắc chắn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, không thể có chuyện quen biết ở đây. Chờ đến khi tôi sắp không đợi được nữa định hỏi lại thì anh ta trả lời:
-Tôi là người gốc Việt nhưng sinh ra ở Canada. Tôi có thể nói được tiếng Việt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay tiếng anh của tôi chẳng khá lên được một chút nào, giao tiếp với người khác hơi khó khăn. Cũng may là anh ta biết tiếng Việt. Tôi nói với anh ta:
- Xin lỗi quý khách, không biết có nhầm lẫn gì không. Hiện tại cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Nhưng nếu quý khách đã đến có thể đợi tôi một lát được không. Hiện tại bánh vẫn chưa làm xong.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, nhìn ngoài cửa rồi chậm rãi nói:
- Nhưng ngoài cửa đã để Open rồi mà?
Lần này hết anh ta ngạc nhiên thì đến lượt tôi trố mắt. Tôi chạy ra ngoài cửa kiểm tra, tôi nhớ là mình vẫn để closed mà.
Quả đúng như vậy. Tôi tự cốc đầu mình đúng là hậu đậu. Tôi chạy vội vào trong và không quên đổi mặt bảng lại là Closed.
- Xin lỗi quý khách, anh có thể đợi tôi 10 phút không, sẽ có bánh ngay thôi. Trước tiên tôi lấy cho anh một bình trà Ô long nóng nhé. Và cửa tiệm của tôi có chương trình thứ hai mỗi tuần vị khách đầu tiên sẽ miễn phí một phần bánh đầu tiên làm ra trong ngày ạ. Mặc dù là anh đến sớm hơn giờ quy định nhưng đây lại là lỗi cá nhân của tôi cho nên anh vẫn là vị khách may mắn ấy.
Tôi nói một hồi chờ phản ứng của anh, nhưng anh chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể xác định một người quen. Phải một lúc, tôi nhắc anh. Anh mới có phản ứng trả lời, âm sắc không được tự nhiên lắm.
- Được, tôi có thể chờ.
Tôi vui vẻ mời anh ta ngồi vào bàn và pha một bình trà Ô long nóng:
- Vâng, cảm ơn anh.
Tôi vào trong bếp tiếp tục làm bánh đang dở. Vừa đi tôi vừa nhíu mày, cảm giác với anh rất kỳ lạ. Anh ta làm tôi liên tưởng đến Vụ án Sự mất tích của những chiếc bánh này nắng. Sự việc này đã qua lâu lắm rồi đến nỗi tôi cũng gần như quên mất. Tại sao hôm nay gặp một vị khách kỳ lạ lại đột nhiên nhớ đến chuyện đó.
Tôi nhớ sau khi tan học, tôi bình tĩnh hồi tâm lại bắt đầu điều tra vụ án trong suy tưởng. Khi mơ màng ngủ có một bóng hình nào đấy, đầu đội mũ len, áo thun đơn giản, quần jean short và một đôi giày hiệu Nike rất có phong cách. Anh ta cầm cái bánh lên, nghiên cứu một chút rồi cho vào trong miệng.
Lúc ấy tôi chỉ mơ hồ nên cho rằng có thể đọc tiểu thuyết nhiều nên mơ cũng là chuyện bình thường vả lại quyển sách tôi úp trên mặt cũng che nửa tầm nhìn. Vì thế, tôi cũng quên bẳng đi chuyện ấy và cuộc điều tra trong suy tưởng chấm dứt tại đấy.
Bây giờ nhìn anh ta có chút quen mắt, rất giống hình tượng trong mơ năm đó. Chỉ là hiện tại trang phục không giống, chỉ mỗi mũ len và đôi giày Nike. Nhưng tôi cũng không thể sỗ sàng hỏi trực tiếp được mà có hỏi thì anh ta trả lời không phải thì mất mặt chết đi được có khi còn nhầm tưởng là mê trai.
Tôi lại suy nghĩ vẩn vơ rồi. Cũng tại đầu óc ngớ ngẩn thế này nên chả ai thèm làm bạn với tôi. Đôi khi ngốc cũng là một cái tội. Tôi chợt nhớ ra một điều quên hỏi anh ta mua loại bánh gì, tôi tự cốc đầu mình đem một phần bánh Cheese cake ra.
Tôi đặt trên bàn anh ta, cười hì hì hỏi:
- Đây là phần bánh tặng, mời anh thưởng thức. Không biết anh đến tiệm là mua bánh ngọt hay là đặt trước.
Ôi, chỉ là cử chỉ nhấc tay khuếch một miếng bánh cho vào trong miệng mà đẹp trai chết người.
Anh ta vừa thưởng thức vừa trả lời tôi:
- Tôi muốn mua một cái bánh để ăn mừng. Cô làm lớn một chút vì chúng tôi hơi đông người. Tôi nghe nói tiệm của cô sẽ trang trí theo yêu cầu của người đặt đúng không.
Tôi vui sướng, tiệm của mình nổi tiếng rồi à. Ngay cả người nước ngoài cũng biết:
- Phải, bình thường tôi sẽ dựa trên sở thích của khách hàng mà sáng tạo, nếu khách hàng đặc biệt yêu cầu tôi sẽ làm theo. Đương nhiên giá sẽ hơi đắt một chút.
- Được, vậy cô trang trí theo kiểu quả địa cầu. Đặc biệt là của các nước Ấn, Singapore, Pháp, Canada, HongKong, Indonesia. Như vậy, được chứ.
Tôi nhớ một chút rồi trả lời vâng, không thành vấn đề.
Tôi vào bếp tức tốc làm bánh kem cho anh ta. Khi đã đầy đủ nguyên liệu trứng, bột mì đánh đều, tôi lấy máy đánh trứng bật công tắc lên thì nó chẳng hoạt động.
Không phải là hỏng rồi chứ, tôi loay hoay nghiên cứu xem cái máy đánh trứng bị gì.
Rồi tôi nhìn qua máy nướng bánh. Thì ra là mất điện. Tôi chửi thầm, mất lúc nào không mất lại mất ngay lúc này.
Tôi đi kiểm tra cầu giao, nhiều khi dùng quá tải cầu giao tự động ngắt. Nhưng cầu giao hơi cao, tôi nhấc ghế rồi mà vướn lên vẫn chưa tới. Tôi hơi sợ độ cao nên không dám đứng thẳng trên ghế chỉ ở dưới.
Đột nhiên, một bàn tay trắng to lớn đẩy cầu giao lên. Tôi có thể cảm nhận được một thân hình đang ở ngoài sau tôi. Tôi quay lại nhìn anh ta với ánh mắt sao anh lại xuất hiện ở đây.
Anh nhún vai, bất đắc dĩ chỉ vào ti vi:
- Tôi đang xem chương trình, ti vi đột nhiên bị tắt. Tôi đến kiểm tra thấy nó chẳng bị gì, mà phía trên máy lạnh cũng tắt. Tôi xuống gọi cô thì thấy thế này nên tiện thể giúp cô thôi.
Tôi gật đầu, hiểu ý:
- Cảm ơn anh. À, mà anh uống hết trà chưa để tôi thay ấm khác.
Anh cười cười rồi nói nhỏ:
- Không cần đâu, tôi có chuyện này muốn nói với cô.
Tôi nhìn anh, nhướn mắt ý bảo anh nói đi, thì anh ta nói rằng:
- Dù sao tôi ở bên ngoài rất chán, cô cho tôi ở trong này xem cô làm bánh được không? Vả lại nếu cô cần giúp gì tôi có thể giúp cô mà.
Vừa nghe anh ta nói xong, nỗi nghi ngờ trong tôi trỗi dậy. Anh ta không phải là gián điệp của chủ tiệm kế bên cài vào đây để học bí kíp đấy chứ. Làm khách sao không ra ngoài kia hưởng thụ đi, ở trong này xem làm bánh gì chứ.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã nói lên quá rõ ràng, anh ta phân bua:
- Tôi không phải là kẻ học trộm nghề của người khác. Tôi chỉ là một tình nguyện viên đến Việt Nam mà thôi.
Sao tôi có thể vì một lời khẳng định như thế mà xóa tan nỗi nghi ngờ trong lòng. Với lại dạo này có rất nhiều kẻ lừa đảo với khuôn mặt điển trai chết người này.
Thấy tôi vẫn chưa tin, anh ta móc ra thứ gì đó từ balo rồi biện minh:
- Tôi tên là Taylor Thai, đây là passport của tôi. Còn đây là Visa, tôi chỉ ở đây 3 tháng rồi sau đó quay trở về nước. Tôi mới đến Việt Nam, hiện tại chán quá nên tôi chỉ muốn nhìn cô làm bánh thôi. Hoàn toàn là thú vui thôi, cô tin rồi chứ.
Tôi xem visa và Passport của anh ta, đúng như anh ta nói. Tôi cũng đa nghi quá rồi. Tôi cười hì hì hối lỗi:
- Chào mừng anh đến với cửa tiệm Bánh ngọt Lục Nguyệt. Lục Nguyệt cũng là tên tôi. Anh có thể gọi tôi là Lục. Sẽ không phiền nếu tôi nhờ anh giúp một số chuyện chứ.
Sau khi giới thiệu tên tôi, Taylor cứ lẩm nhẩm tên tôi:
-Lục, Lục. Tên của cô rất đẹp. À. Đương nhiên, cô có thể nhờ bất cứ chuyện gì.
Nghe câu nói đó đương nhiên tôi sẽ không khách sáo nhờ anh ta một số việc. Tôi đẩy thau trứng và bột qua:
- Vậy anh đánh bằng tay cho nhuyễn ra, rồi sau đó đánh bằng máy cho đặc lại. Khi nào được tôi sẽ bảo anh dừng lại. Để tôi đi chuẩn bị kem. Được rồi, để tôi làm mẫu cho anh trước nhé.
- Được, cô cứ để tôi làm.
Có lẽ là công việc mới nên anh ta rất thích thú, làm rất chậm và vô cùng tỉ mỉ. Tôi còn có vài đơn đặt hàng của ngày hôm nay, vì thế cũng nhờ anh ta làm hộ phần bánh. Bởi vì tôi đang chuẩn bị một số thứ dùng để trang trí bánh.
Trong lúc làm, Taylor hỏi tôi:
- Cô không thuê thêm nhân viên sao. Như thế, sẽ đỡ vất vả hơn.
Thật ra, nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến việc này. Cửa tiệm có những lúc rất đông khách, một mình tôi không thể nào xoay sở hết được. Nhưng tôi không có thói quen tiếp xúc với người khác trong thời gian dài cho nên vẫn là một mình thì hơn.
Mỗi ngày tôi chỉ nhận 5 đơn hàng của khách ở ngoài và số lượng bánh trong tủ cũng giới hạn. Tôi không cần tiền nhiều chỉ cần khách hàng hài lòng về bánh của tôi là được.
Dù sao hồi còn nhỏ bố cho tôi một số tiền tiết kiệm không ít trong thẻ đề phòng có chuyện gì xảy ra. Sự lo xa của bố đúng là không thừa, bố mất, công ty cũng không trụ vững nổi 2 tháng liền phá sản.
Nhờ số tiền của bố tôi mở được cửa tiệm rồi để đó, tôi không muốn giống như lời ma nữ nói năm đó không có bố tôi chẳng làm được việc gì cả.
Tôi buồn buồn trả lời Taylor:
- Một mình quen rồi nên tôi cũng không muốn có thêm người khác trong tiệm.
Taylor nhìn tôi:
- Một mình? Bố mẹ cô đi du lịch nước ngoài sao hay là đi công tác. Kia có phải là bố mẹ cô không. Bố mẹ cô đẹp thật đấy, chả trách sao cô không thừa hưởng từ họ.
Taylor Thai nhìn tấm hình gia đình tôi rồi nói. Phải, nếu họ đi công tác hay đi du lịch lâu năm cũng tốt, chí ít tôi cũng biết rằng họ còn sống. Thế nhưng…
- Bố mẹ tôi mất rồi.
Taylor Thai đang đánh bột bỗng ngừng lại:
- Tôi xin lỗi, tôi không biết là..
Tôi nhanh chóng ngắt lời:
- Không sao, anh đừng biểu hiện quá đau buồn là được. Dù sao tôi cũng quen rồi. Anh cứ bình thường là được.
Tôi chuyển sang chủ đề khác, tránh để cho anh ngại ngùng:
- Như vậy được rồi, anh đổ nó vào trong khuôn rồi cho vào lò nướng hết đi. Tôi cũng chuẩn bị xong hết rồi. Anh rửa giúp tôi mấy cái dụng cụ là xong rồi đó.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ gian phòng bếp, anh ngồi đối diện tôi nghiên cứu mấy cái bông bắt kem và đồ tạo hình.
Tôi đã nghĩ rồi sẽ tạo hình 6 bản đồ của 6 nước rồi thêm một biểu tượng của mỗi nước. Như vậy chiếc bánh kem sẽ tăng phần thích thú hơn khi họ ở Việt Nam. Tôi không nhịn được nhiều lời với anh:
- Anh biết không, bánh kem tượng trưng cho việc người mua thể hiện niềm vui và sự quan tâm đối với người thân của họ, biểu đạt tình yêu thương và tấm chân tình đối với người được tặng. Và người làm ra bánh kem cầu chúc họ được hạnh phúc.
Ôi, tính nhiều chuyện của tôi lại bắt đầu rồi. Không biết anh ta có chê tôi ngốc nghếch với những suy nghĩ ngớ ngẩn ấy không. Bởi vì anh cứ nhìn tôi như thể nhìn một sinh vật lạ. Tôi chỉ chờ anh cười nhạo tôi, nhưng trái lại không:
- Em là một cô gái mơ mộng nhất mà tôi từng gặp. Em rất giống với những gì tôi tưởng tượng về cô gái năm đó.
Những lời nói về sau càng nhỏ dần, gần như là lẩm bẩm, tôi chỉ đại khái nghe về cô gái năm đó. Tôi hỏi lại:
- Cái gì cơ, anh nói tôi không nghe rõ.
Anh chợt giật mình, nói:
- Không có gì, tôi chỉ buột miệng thôi.
Tôi cũng không hỏi gì thêm, chuyên chú vào làm. Còn anh nhìn tôi làm một lúc rồi lấy một quyển sách ở kệ đọc.
Không khí rất hài hòa và ấm áp. Mặc dù chẳng ai nói với ai câu nào nhưng tôi cảm nhận được sự tồn tại của mỗi người như một hạnh phúc vô hình nào đấy vây quanh chúng tôi mặc dù tôi chỉ mới gặp anh cách đây mấy mươi phút.
Rốt cục thì tôi cũng đã hoàn thành xong, ngẩng đầu lên thì thấy Taylor đang nhìn tôi ngẩn ngơ. Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh hoảng hốt cúi xuống ăn một miếng bánh cheese cake.
Tôi cũng chẳng ngây thơ đến mức nghĩ rằng đó là tình yêu sét đánh gì đó. Có thể Taylor nhìn tôi nhớ đến một người khác cũng nên.
Tôi đóng gói cẩn thận, trước đó tôi cũng xin ý kiến về mẫu tôi làm, anh khen rất đáng yêu. Rồi hỏi tôi giá bao nhiêu. Tôi báo giá rồi tiễn anh anh ra cửa. Tôi còn vui vẻ chúc anh:
- Chúc anh và các bạn anh có một đêm party vui vẻ.
Thật ra tôi còn định nói nếu có duyên nhất định chúng ta sẽ gặp lại.
Lời nói đưa ra ở đầu môi, tôi dừng lại để trong lòng. Và tạm biệt anh.
Tôi nhìn lại đồng hồ, đã quá giờ mở cửa. Làm bánh của Taylor hơi mất thời gian. Tôi lập tức đổi bảng lại và bắt đầu đón khách.
Chẳng mấy chốc chiều tàn, tôi gửi mấy đơn bánh xong rồi lo dọn dẹp vệ sinh. Hôm nay tôi đóng cửa sớm một chút bởi vì tôi sẽ tham gia một dự án tên là Global Navigator của một tổ chức phi chính phủ tên là AIESECS. Dự án này chủ yếu giúp các bạn Việt Nam có thể tự tin giao tiếp, tranh luận và thuyết trình trước đám đông.
Tôi đã rất hứng thú khi đọc xong chương trình và đã đậu hai vòng phỏng vấn. Bởi vì khi tham gia hầu hết đều phải sử dụng bằng tiếng anh.
Và có lẽ cũng chính dự án này làm cuộc đời tôi rẽ sang một con đường mới, cuộc sống bình dị hằng ngày xáo trộn. Thay vào đó là tôi làm những điều điên rồ mà trước kia tôi không bao giờ nghĩ đến.
Nhưng tâm niệm của tôi đã trở thành sự thật, điên cuồng vì một người, đánh mất cả lý trí và sinh mạng vì người mình yêu.
Có thể nói tôi ngu ngốc cũng được nhưng ít ra nó làm tôi mãn nguyện và hạnh phúc.
Việc đầu tiên sau khi mở cửa tiệm là tôi gom 6 bình hoa thủy tinh đem đi vệ sinh, rồi cho năm cây hoa hồng vào năm bình để trên bốn bàn, bình còn lại để trên quầy bar. Và bình thứ sáu nhiều hơn bình thường là ba cây hoa hồng đặt trong bếp kế bên tấm hình gia đình bố, mẹ và tôi. Mỗi khi làm bánh bị thất bại tôi đều nhìn vào họ để nỗ lực hơn và có thể chứng minh với bố mẹ rằng tôi không phải là kẻ vô dụng và hoa hồng khiến tôi lãng mạn hơn khi tạo ra một tác phẩm mới và mỗi khi không còn nguồn cảm hứng nữa.
Không biết tại sao mỗi khi cắm hoa xong, rồi nhìn vào hoa do mình cắm trong lòng lại dâng lên một niềm vui nhỏ là hạnh phúc và càng yêu đời hơn.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, không gian lãng mạn đã có, nguyên liệu cũng đã sẵn sàng. Bắt tay vào làm thôi.
Khi tôi cho bánh vào trong lò nướng thì cửa đột nhiên bị mở ra. Tôi nhíu mày nghi ngờ cửa tiệm vẫn chưa mở mà, bên ngoài vẫn để Closed. Tôi từ bếp bước ra thì vị khách mở cửa bước vào.
Thời gian dường như ngừng lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Sự hiện diện của vị khách bất ngờ này càng làm cho không gian của tiệm như càng nhỏ hơn, anh phải cúi đầu khi bước qua cửa. Anh có một chút gì đó trộn lẫn giữa phương Đông và phương Tây. Bởi vì thân hình anh rất cao lớn nhưng khuôn mặt lại đậm chất Á. Tôi thăm dò hỏi:
-Do you speak Vietnamese?
Không biết tiếng anh của tôi anh ta có nghe hiểu không mà cứ nhìn tôi chằm chằm như thể khẳng định lại một điều chắc chắn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, không thể có chuyện quen biết ở đây. Chờ đến khi tôi sắp không đợi được nữa định hỏi lại thì anh ta trả lời:
-Tôi là người gốc Việt nhưng sinh ra ở Canada. Tôi có thể nói được tiếng Việt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay tiếng anh của tôi chẳng khá lên được một chút nào, giao tiếp với người khác hơi khó khăn. Cũng may là anh ta biết tiếng Việt. Tôi nói với anh ta:
- Xin lỗi quý khách, không biết có nhầm lẫn gì không. Hiện tại cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Nhưng nếu quý khách đã đến có thể đợi tôi một lát được không. Hiện tại bánh vẫn chưa làm xong.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, nhìn ngoài cửa rồi chậm rãi nói:
- Nhưng ngoài cửa đã để Open rồi mà?
Lần này hết anh ta ngạc nhiên thì đến lượt tôi trố mắt. Tôi chạy ra ngoài cửa kiểm tra, tôi nhớ là mình vẫn để closed mà.
Quả đúng như vậy. Tôi tự cốc đầu mình đúng là hậu đậu. Tôi chạy vội vào trong và không quên đổi mặt bảng lại là Closed.
- Xin lỗi quý khách, anh có thể đợi tôi 10 phút không, sẽ có bánh ngay thôi. Trước tiên tôi lấy cho anh một bình trà Ô long nóng nhé. Và cửa tiệm của tôi có chương trình thứ hai mỗi tuần vị khách đầu tiên sẽ miễn phí một phần bánh đầu tiên làm ra trong ngày ạ. Mặc dù là anh đến sớm hơn giờ quy định nhưng đây lại là lỗi cá nhân của tôi cho nên anh vẫn là vị khách may mắn ấy.
Tôi nói một hồi chờ phản ứng của anh, nhưng anh chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể xác định một người quen. Phải một lúc, tôi nhắc anh. Anh mới có phản ứng trả lời, âm sắc không được tự nhiên lắm.
- Được, tôi có thể chờ.
Tôi vui vẻ mời anh ta ngồi vào bàn và pha một bình trà Ô long nóng:
- Vâng, cảm ơn anh.
Tôi vào trong bếp tiếp tục làm bánh đang dở. Vừa đi tôi vừa nhíu mày, cảm giác với anh rất kỳ lạ. Anh ta làm tôi liên tưởng đến Vụ án Sự mất tích của những chiếc bánh này nắng. Sự việc này đã qua lâu lắm rồi đến nỗi tôi cũng gần như quên mất. Tại sao hôm nay gặp một vị khách kỳ lạ lại đột nhiên nhớ đến chuyện đó.
Tôi nhớ sau khi tan học, tôi bình tĩnh hồi tâm lại bắt đầu điều tra vụ án trong suy tưởng. Khi mơ màng ngủ có một bóng hình nào đấy, đầu đội mũ len, áo thun đơn giản, quần jean short và một đôi giày hiệu Nike rất có phong cách. Anh ta cầm cái bánh lên, nghiên cứu một chút rồi cho vào trong miệng.
Lúc ấy tôi chỉ mơ hồ nên cho rằng có thể đọc tiểu thuyết nhiều nên mơ cũng là chuyện bình thường vả lại quyển sách tôi úp trên mặt cũng che nửa tầm nhìn. Vì thế, tôi cũng quên bẳng đi chuyện ấy và cuộc điều tra trong suy tưởng chấm dứt tại đấy.
Bây giờ nhìn anh ta có chút quen mắt, rất giống hình tượng trong mơ năm đó. Chỉ là hiện tại trang phục không giống, chỉ mỗi mũ len và đôi giày Nike. Nhưng tôi cũng không thể sỗ sàng hỏi trực tiếp được mà có hỏi thì anh ta trả lời không phải thì mất mặt chết đi được có khi còn nhầm tưởng là mê trai.
Tôi lại suy nghĩ vẩn vơ rồi. Cũng tại đầu óc ngớ ngẩn thế này nên chả ai thèm làm bạn với tôi. Đôi khi ngốc cũng là một cái tội. Tôi chợt nhớ ra một điều quên hỏi anh ta mua loại bánh gì, tôi tự cốc đầu mình đem một phần bánh Cheese cake ra.
Tôi đặt trên bàn anh ta, cười hì hì hỏi:
- Đây là phần bánh tặng, mời anh thưởng thức. Không biết anh đến tiệm là mua bánh ngọt hay là đặt trước.
Ôi, chỉ là cử chỉ nhấc tay khuếch một miếng bánh cho vào trong miệng mà đẹp trai chết người.
Anh ta vừa thưởng thức vừa trả lời tôi:
- Tôi muốn mua một cái bánh để ăn mừng. Cô làm lớn một chút vì chúng tôi hơi đông người. Tôi nghe nói tiệm của cô sẽ trang trí theo yêu cầu của người đặt đúng không.
Tôi vui sướng, tiệm của mình nổi tiếng rồi à. Ngay cả người nước ngoài cũng biết:
- Phải, bình thường tôi sẽ dựa trên sở thích của khách hàng mà sáng tạo, nếu khách hàng đặc biệt yêu cầu tôi sẽ làm theo. Đương nhiên giá sẽ hơi đắt một chút.
- Được, vậy cô trang trí theo kiểu quả địa cầu. Đặc biệt là của các nước Ấn, Singapore, Pháp, Canada, HongKong, Indonesia. Như vậy, được chứ.
Tôi nhớ một chút rồi trả lời vâng, không thành vấn đề.
Tôi vào bếp tức tốc làm bánh kem cho anh ta. Khi đã đầy đủ nguyên liệu trứng, bột mì đánh đều, tôi lấy máy đánh trứng bật công tắc lên thì nó chẳng hoạt động.
Không phải là hỏng rồi chứ, tôi loay hoay nghiên cứu xem cái máy đánh trứng bị gì.
Rồi tôi nhìn qua máy nướng bánh. Thì ra là mất điện. Tôi chửi thầm, mất lúc nào không mất lại mất ngay lúc này.
Tôi đi kiểm tra cầu giao, nhiều khi dùng quá tải cầu giao tự động ngắt. Nhưng cầu giao hơi cao, tôi nhấc ghế rồi mà vướn lên vẫn chưa tới. Tôi hơi sợ độ cao nên không dám đứng thẳng trên ghế chỉ ở dưới.
Đột nhiên, một bàn tay trắng to lớn đẩy cầu giao lên. Tôi có thể cảm nhận được một thân hình đang ở ngoài sau tôi. Tôi quay lại nhìn anh ta với ánh mắt sao anh lại xuất hiện ở đây.
Anh nhún vai, bất đắc dĩ chỉ vào ti vi:
- Tôi đang xem chương trình, ti vi đột nhiên bị tắt. Tôi đến kiểm tra thấy nó chẳng bị gì, mà phía trên máy lạnh cũng tắt. Tôi xuống gọi cô thì thấy thế này nên tiện thể giúp cô thôi.
Tôi gật đầu, hiểu ý:
- Cảm ơn anh. À, mà anh uống hết trà chưa để tôi thay ấm khác.
Anh cười cười rồi nói nhỏ:
- Không cần đâu, tôi có chuyện này muốn nói với cô.
Tôi nhìn anh, nhướn mắt ý bảo anh nói đi, thì anh ta nói rằng:
- Dù sao tôi ở bên ngoài rất chán, cô cho tôi ở trong này xem cô làm bánh được không? Vả lại nếu cô cần giúp gì tôi có thể giúp cô mà.
Vừa nghe anh ta nói xong, nỗi nghi ngờ trong tôi trỗi dậy. Anh ta không phải là gián điệp của chủ tiệm kế bên cài vào đây để học bí kíp đấy chứ. Làm khách sao không ra ngoài kia hưởng thụ đi, ở trong này xem làm bánh gì chứ.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã nói lên quá rõ ràng, anh ta phân bua:
- Tôi không phải là kẻ học trộm nghề của người khác. Tôi chỉ là một tình nguyện viên đến Việt Nam mà thôi.
Sao tôi có thể vì một lời khẳng định như thế mà xóa tan nỗi nghi ngờ trong lòng. Với lại dạo này có rất nhiều kẻ lừa đảo với khuôn mặt điển trai chết người này.
Thấy tôi vẫn chưa tin, anh ta móc ra thứ gì đó từ balo rồi biện minh:
- Tôi tên là Taylor Thai, đây là passport của tôi. Còn đây là Visa, tôi chỉ ở đây 3 tháng rồi sau đó quay trở về nước. Tôi mới đến Việt Nam, hiện tại chán quá nên tôi chỉ muốn nhìn cô làm bánh thôi. Hoàn toàn là thú vui thôi, cô tin rồi chứ.
Tôi xem visa và Passport của anh ta, đúng như anh ta nói. Tôi cũng đa nghi quá rồi. Tôi cười hì hì hối lỗi:
- Chào mừng anh đến với cửa tiệm Bánh ngọt Lục Nguyệt. Lục Nguyệt cũng là tên tôi. Anh có thể gọi tôi là Lục. Sẽ không phiền nếu tôi nhờ anh giúp một số chuyện chứ.
Sau khi giới thiệu tên tôi, Taylor cứ lẩm nhẩm tên tôi:
-Lục, Lục. Tên của cô rất đẹp. À. Đương nhiên, cô có thể nhờ bất cứ chuyện gì.
Nghe câu nói đó đương nhiên tôi sẽ không khách sáo nhờ anh ta một số việc. Tôi đẩy thau trứng và bột qua:
- Vậy anh đánh bằng tay cho nhuyễn ra, rồi sau đó đánh bằng máy cho đặc lại. Khi nào được tôi sẽ bảo anh dừng lại. Để tôi đi chuẩn bị kem. Được rồi, để tôi làm mẫu cho anh trước nhé.
- Được, cô cứ để tôi làm.
Có lẽ là công việc mới nên anh ta rất thích thú, làm rất chậm và vô cùng tỉ mỉ. Tôi còn có vài đơn đặt hàng của ngày hôm nay, vì thế cũng nhờ anh ta làm hộ phần bánh. Bởi vì tôi đang chuẩn bị một số thứ dùng để trang trí bánh.
Trong lúc làm, Taylor hỏi tôi:
- Cô không thuê thêm nhân viên sao. Như thế, sẽ đỡ vất vả hơn.
Thật ra, nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến việc này. Cửa tiệm có những lúc rất đông khách, một mình tôi không thể nào xoay sở hết được. Nhưng tôi không có thói quen tiếp xúc với người khác trong thời gian dài cho nên vẫn là một mình thì hơn.
Mỗi ngày tôi chỉ nhận 5 đơn hàng của khách ở ngoài và số lượng bánh trong tủ cũng giới hạn. Tôi không cần tiền nhiều chỉ cần khách hàng hài lòng về bánh của tôi là được.
Dù sao hồi còn nhỏ bố cho tôi một số tiền tiết kiệm không ít trong thẻ đề phòng có chuyện gì xảy ra. Sự lo xa của bố đúng là không thừa, bố mất, công ty cũng không trụ vững nổi 2 tháng liền phá sản.
Nhờ số tiền của bố tôi mở được cửa tiệm rồi để đó, tôi không muốn giống như lời ma nữ nói năm đó không có bố tôi chẳng làm được việc gì cả.
Tôi buồn buồn trả lời Taylor:
- Một mình quen rồi nên tôi cũng không muốn có thêm người khác trong tiệm.
Taylor nhìn tôi:
- Một mình? Bố mẹ cô đi du lịch nước ngoài sao hay là đi công tác. Kia có phải là bố mẹ cô không. Bố mẹ cô đẹp thật đấy, chả trách sao cô không thừa hưởng từ họ.
Taylor Thai nhìn tấm hình gia đình tôi rồi nói. Phải, nếu họ đi công tác hay đi du lịch lâu năm cũng tốt, chí ít tôi cũng biết rằng họ còn sống. Thế nhưng…
- Bố mẹ tôi mất rồi.
Taylor Thai đang đánh bột bỗng ngừng lại:
- Tôi xin lỗi, tôi không biết là..
Tôi nhanh chóng ngắt lời:
- Không sao, anh đừng biểu hiện quá đau buồn là được. Dù sao tôi cũng quen rồi. Anh cứ bình thường là được.
Tôi chuyển sang chủ đề khác, tránh để cho anh ngại ngùng:
- Như vậy được rồi, anh đổ nó vào trong khuôn rồi cho vào lò nướng hết đi. Tôi cũng chuẩn bị xong hết rồi. Anh rửa giúp tôi mấy cái dụng cụ là xong rồi đó.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ gian phòng bếp, anh ngồi đối diện tôi nghiên cứu mấy cái bông bắt kem và đồ tạo hình.
Tôi đã nghĩ rồi sẽ tạo hình 6 bản đồ của 6 nước rồi thêm một biểu tượng của mỗi nước. Như vậy chiếc bánh kem sẽ tăng phần thích thú hơn khi họ ở Việt Nam. Tôi không nhịn được nhiều lời với anh:
- Anh biết không, bánh kem tượng trưng cho việc người mua thể hiện niềm vui và sự quan tâm đối với người thân của họ, biểu đạt tình yêu thương và tấm chân tình đối với người được tặng. Và người làm ra bánh kem cầu chúc họ được hạnh phúc.
Ôi, tính nhiều chuyện của tôi lại bắt đầu rồi. Không biết anh ta có chê tôi ngốc nghếch với những suy nghĩ ngớ ngẩn ấy không. Bởi vì anh cứ nhìn tôi như thể nhìn một sinh vật lạ. Tôi chỉ chờ anh cười nhạo tôi, nhưng trái lại không:
- Em là một cô gái mơ mộng nhất mà tôi từng gặp. Em rất giống với những gì tôi tưởng tượng về cô gái năm đó.
Những lời nói về sau càng nhỏ dần, gần như là lẩm bẩm, tôi chỉ đại khái nghe về cô gái năm đó. Tôi hỏi lại:
- Cái gì cơ, anh nói tôi không nghe rõ.
Anh chợt giật mình, nói:
- Không có gì, tôi chỉ buột miệng thôi.
Tôi cũng không hỏi gì thêm, chuyên chú vào làm. Còn anh nhìn tôi làm một lúc rồi lấy một quyển sách ở kệ đọc.
Không khí rất hài hòa và ấm áp. Mặc dù chẳng ai nói với ai câu nào nhưng tôi cảm nhận được sự tồn tại của mỗi người như một hạnh phúc vô hình nào đấy vây quanh chúng tôi mặc dù tôi chỉ mới gặp anh cách đây mấy mươi phút.
Rốt cục thì tôi cũng đã hoàn thành xong, ngẩng đầu lên thì thấy Taylor đang nhìn tôi ngẩn ngơ. Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh hoảng hốt cúi xuống ăn một miếng bánh cheese cake.
Tôi cũng chẳng ngây thơ đến mức nghĩ rằng đó là tình yêu sét đánh gì đó. Có thể Taylor nhìn tôi nhớ đến một người khác cũng nên.
Tôi đóng gói cẩn thận, trước đó tôi cũng xin ý kiến về mẫu tôi làm, anh khen rất đáng yêu. Rồi hỏi tôi giá bao nhiêu. Tôi báo giá rồi tiễn anh anh ra cửa. Tôi còn vui vẻ chúc anh:
- Chúc anh và các bạn anh có một đêm party vui vẻ.
Thật ra tôi còn định nói nếu có duyên nhất định chúng ta sẽ gặp lại.
Lời nói đưa ra ở đầu môi, tôi dừng lại để trong lòng. Và tạm biệt anh.
Tôi nhìn lại đồng hồ, đã quá giờ mở cửa. Làm bánh của Taylor hơi mất thời gian. Tôi lập tức đổi bảng lại và bắt đầu đón khách.
Chẳng mấy chốc chiều tàn, tôi gửi mấy đơn bánh xong rồi lo dọn dẹp vệ sinh. Hôm nay tôi đóng cửa sớm một chút bởi vì tôi sẽ tham gia một dự án tên là Global Navigator của một tổ chức phi chính phủ tên là AIESECS. Dự án này chủ yếu giúp các bạn Việt Nam có thể tự tin giao tiếp, tranh luận và thuyết trình trước đám đông.
Tôi đã rất hứng thú khi đọc xong chương trình và đã đậu hai vòng phỏng vấn. Bởi vì khi tham gia hầu hết đều phải sử dụng bằng tiếng anh.
Và có lẽ cũng chính dự án này làm cuộc đời tôi rẽ sang một con đường mới, cuộc sống bình dị hằng ngày xáo trộn. Thay vào đó là tôi làm những điều điên rồ mà trước kia tôi không bao giờ nghĩ đến.
Nhưng tâm niệm của tôi đã trở thành sự thật, điên cuồng vì một người, đánh mất cả lý trí và sinh mạng vì người mình yêu.
Có thể nói tôi ngu ngốc cũng được nhưng ít ra nó làm tôi mãn nguyện và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.