Chương 9: Chọn Con Tim Hay Là Nghe Lý Trí?
Dương Long Hoàng
23/12/2021
Xin chào, Dương Long Hoàng đây, 2021 sắp qua rồi, vẫn thói quen cũ, vào những ngày cuối năm mình hay ngồi suy nghĩ lại những chuyện đã qua, phân tích nó theo những hướng khác nhau mà có thể tại chính thời điểm chuyện đó xảy ra mình không nhìn ra được, và như bạn đã đọc tiêu đề đấy, câu chuyện hôm nay sẽ là về một câu nói: Chọn con tim hay là nghe lý trí?
Ban đầu, mình chỉ quan tâm đến câu nói này khi nó xuất hiện trong một bài hát nào đó, và nó đã trở thành câu hỏi im sâu trong tâm trí mình từ khi Linh hỏi mình về việc này. Dành cho các bạn không biết, Linh là nhân vật chính trong chương 1 : Cô gái tinh thể, đó là một người đã từng chiếm giữ tâm trí của mình, cho đến hiện tại thì việc ấy chỉ còn là kỷ niệm, và các bạn cũng biết mà, thứ giết chết chúng ta là kỷ niệm.
Mình nhớ Linh từng nói có đọc truyện của mình, đó là chuyện của 2 năm trước và đến hiện tại chắc bạn cũng không đọc được những dòng này đâu, nhưng mình thì vẫn sẽ nói ra, ít nhất sẽ giúp cá nhân mình tháo bỏ những nút thắt trong lòng.
Linh có nhớ đã hỏi mình câu hỏi ấy trong hoàn cảnh như thế nào không nhỉ? Một ngày bình thường, chả có sự kiện hay diễn biến đặc sắc gì xảy ra ngoại trừ việc cả ngày toàn học toán rồi hóa, trưa hôm đó mình đang chợp mắt thì có thông báo tin nhắn, trong trạng thái mơ ngủ, mình có bật tin lên xem và đọc hết những tin mà Linh gửi, trong đó có cả câu hỏi đó và...đọc xong mình nằm xuống ngủ tiếp. Không phải mình là dạng seen không rep, mà vốn dĩ mình đã mệt và đang bước vào trạng thái mơ màng chuẩn bị đánh một giấc rồi thì phần ý thức mình còn lại rất ít nên mình chọn đọc cho xong tin nhắn rồi sẽ có lời giải thích về việc rep trễ cho Linh sau. Chắc hẳn Linh đã hiểu lầm mình rồi, sau khi thức dậy mình có check mess thì thấy Linh đã gỡ những tin ấy, mình có hỏi về những tin đó rằng có việc gì không mà tại sao lại hỏi như vậy, Linh bảo mình không cần trả lời nữa vì chính trong cách mình viết truyện đã thể hiện nó rồi, lựa chọn giữa con tim và lý trí.
Thật lòng mà nói, kể từ khi ta chia tay, mình chưa từng có can đảm đối mặt với Linh một lần nào cả, những lần trả lời tin nhắn mà mình biết là Linh trêu mình đấy, mình cũng phải trêu lại theo lẽ thường thôi chứ mình chẳng dám nói chuyện thẳng thắn nữa, mình đã từng hụt hẫn vào cái khoảnh khắc mà Linh trách mình rồi buông lời chia tay, tạm bỏ qua những lời giải thích của mình vì thời điểm đó đã quá muộn, vậy ta sẽ nói về những chuyện trước khi điều tồi tệ ấy xảy đến nhé.
Linh còn nhớ không nhỉ, nếu buổi tối hôm đó Linh cho mình một câu trả lời thỏa đáng thì có lẽ mối quan hệ của chúng ta sẽ bắt đầu sớm hơn rồi, cái đêm mà mình trêu Linh rằng có quen mình không đấy, đương nhiên mình chả có lý do để tự tin mà nói thẳng nói thật cả, mình trêu là vì nếu câu trả lời nhận được là không thì ít ra chúng ta vẫn có lý do trò chuyện tiếp vì đó chỉ là lời nói đùa. Mình không biết ý của Linh lúc đấy như nào nữa, thời điểm đó mình chưa có những suy nghĩ như lúc này nên câu trả lời của Linh được mình cho rằng cũng chỉ là đùa lại thôi. Một thời gian sau mình quen cô ấy, chính xác là 2 tháng trước khi chúng ta bước vào kì thi tuyển sinh 10. Từ lúc đó thì mình và Linh không còn liên lạc nhỉ, lúc ấy mình mất tài khoản Facebook và cũng là đầu năm lớp 10, đủ thứ chuyện bỡ ngỡ.
Hiện tại Linh còn thích tinh thể không? Nó là thứ đã gắn kết chúng ta lại một lần nữa ấy nhờ? Học kỳ II năm lớp 10 mình có một bài tập thực hành lấy điểm đó là nuôi tinh thể, quái lạ, tại sao mình không nghĩ đến việc xem Youtube rồi làm theo mà lại nghĩ đến Linh đầu tiên, đó là ấn tượng ban đầu, hầu như trước khi gặp Linh mình còn chả biết tinh thể nó là cái gì và đến khi kết bạn làm quen với Linh thì à, mình thấy những post, những page, club mà Linh share thì mình cũng bắt đầu thấy được sự thú vị của cái thứ tinh thể này rồi. Lần gặp lại đó thì mình có can đảm nhỉ, mình trực tiếp liên lạc lại với Linh, và có lẽ mình may mắn, Linh vẫn giúp mình, và sau sự việc ấy cũng là một chuỗi những ngày trò chuyện và chính thức quen nhau Linh nhỉ?
Quay lại với câu hỏi của Linh, giữa lý trí và con tim thì trong câu chuyện của mình với Linh, mình đã chọn gì. Chắc hẳn Linh cũng biết và nói rằng cách viết truyện của mình thể hiện điều đó, đúng vậy, mình chọn lý trí. Nhưng không phải mình suy nghĩ tính toán mọi thứ trong mối quan hệ này, mà là mình tính toán chuyện học hành và cuộc sống hằng ngày của mình, không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ này, và khi việc đó thất bại cũng đồng nghĩa dẫn đến một chuỗi ngày mình vẫn onl mess mà không nhắn được tin gì cho Linh đấy.
Mình đã cố giải thích cho Linh vào cái hôm định mệnh ấy nhưng việc đã quá muộn nhỉ, vậy giờ chắc cũng không còn ý nghĩa, mình nói ra những thứ mình đã cất giữ nhé. Con tim mình chọn Linh, nếu nói rằng mình dùng lý trí để chọn một người để yêu là không đúng, mình chấp nhận rằng qua cách viết truyện của mình nói lên rằng để yêu thương một con người thì cần phải có những tiêu chuẩn riêng, nhưng tại sao nếu suy xét lại thì Linh chính là người không đạt mà mình vẫn yêu Linh. Không đạt ở đây không có nghĩa là mình có điểm gì ghét bỏ ở Linh cả, chỉ có duy nhất một tiêu chí đó là mình tìm hiểu Linh chưa đủ sâu, và mình vẫn chấp nhận bước vào mối quan hệ, thì đó là do con tim mình lỡ nhịp rồi, không còn tiêu chuẩn nữa.
Linh nè, tại sao không chọn mình là người để giải bày tâm sự vậy, trong khi ta quen nhau ấy? Mình nhớ rằng có một khoảng thời gian Linh cho mình biết tài khoản Facebook, xin lỗi vì mình đã tọc mạch khá nhiều chuyện trong đó, và mình cũng thấy được những đoạn chat Linh tự gửi cho Linh chứ. Phải chăng mình chưa tạo cho Linh được cảm giác an toàn để Linh một người có thể lắng nghe,sẻ chia sao?. Suy nghĩ của mình lúc đó khá hỗn độn, làm sao để Linh chia sẻ những chuyện đó với mình đây? Tại sao Linh không nói cho mình biết? Mình chỉ mới tìm hiểu được một phần về con người mình đang yêu hay sao? Những câu hỏi, có thể Linh thấy ngu ngốc nhưng ở thời điểm đó nó như một vòng lẩn quẩn trong đầu mình vậy, tức là mình đã thấy trong mối quan hệ của chúng ta có gì đó cần khắc phục. Và cũng trớ trêu chứ, trong lúc mình đi tìm câu trả lời cho chuyện này thì chuyện khác ập tới, mình cũng đâu thể nào tránh khỏi được.
Mình đã nói về việc tính toán sắp xếp chuyện hằng ngày và chuyện tình cảm ở trên nhỉ? Và chuyện gì tới cũng tới, mình thất bại, một biến cố trong học tập làm mình mất tinh thần hoàn toàn. Mình biết rất rõ lúc ấy lý do mình giải thích cho Linh rằng mình bận học, bận ôn thi mà không nhắn tin cho Linh là một lý do hết sức xảo trá, đúng vậy, mình dùng điều đó để trốn tránh thực tại. Nếu mình thực sự bận như vậy thì ngày hôm nay mình đã có một thành tích cao hơn nhiều rồi, mình nói dối đó, vì mình chẳng biết nói gì với Linh ở cái thời điểm mà mình bị tụt dốc cả. Toán hình thì 4đ, toán số thì 6đ, cuối kì tbm toán 7.5, học sinh khá và đứng gần cuối lớp và trong khi đó cái ông bạn cùng bàn mình thì lại đứng đầu lớp về thứ hạng lẫn trung bình môn, lũ bạn chơi chung cũng vậy, lúc đó nguyên nhóm ai cũng có học bổng, học sinh giỏi, chỉ riêng mình là không, tủi thân chứ. Mình có lao đầu vào ôn các kì thi sau đó nhằm gỡ gạc lại một chút thành tích nhưng trong quá trình đó mình cũng biết là sức mình không tới rồi, mình cũng có thời gian rảnh rỗi chứ, nhưng mà nói gì với Linh đây, đối với mình thì Linh là nguồn năng lượng tích cực rất lớn nên mình không muốn thứ tiêu cực trong mình lan tỏa đến Linh. Lại có thêm những câu hỏi trong đầu, giá như lúc ấy mess ra chức năng phát hiện khi cả hai cùng trong đoạn chat sớm thì mọi chuyện có khi đã khác, mình có nhiều lần vào mess của Linh chứ, type rồi xóa, lặp lại cho đến khi buộc phải cất điện thoại đi học. Không phải mình không muốn nói, mà là không biết nên nói gì vì mình nghĩ vốn dĩ Linh đã có những tâm sự riêng rồi, mình lại mang thêm vào thì không nên.
Và rồi mối quan hệ của chúng ta cũng đi đến hồi kết nhỉ? Cái hôm mà Linh làm mình khóc đấy, lời chia tay đến vào thời điểm mình tủi thân thì nước mắt nó tự rơi chứ thực sự mình cũng không yếu đuối đến vậy đâu. Xin lỗi vì tại thời điểm đó mình đã xem đó để làm động lực, mình nghĩ rằng ừ là tại học hành kém xong rồi thu mình lại, bỏ bê người ta để giờ nhận hậu quả đó, hk2 của năm đó mình đã về lại phong độ cũ, học thêm học bớt kinh khủng, chạy show từ môn này qua môn khác bị té xe nữa nhưng bù lại nhờ chạy show nhiều thành ra tbm lý 10 chấm, nhưng mà Linh ơi, tại thời điểm mình có nhiều điều muốn nói thì Linh không muốn nghe nữa, có lần Linh nhắn cho mình để xin cái bài av gì đó, mình có nói rằng cứ nói chuyện bình thường như trước thì Linh bảo không được thì mình cũng đành chịu.
Vậy là rõ rồi nhé, câu trả lời của mình cho câu hỏi 2 năm trước, mình chọn cả hai, dù là con tim hay lý trí thì mình đã dùng cả hai thứ trong mối quan hệ này, mình vẫn có tiếc nuối chứ, mình tiếc về việc chưa thực sự tìm hiểu sâu về Linh, ý ở đây là mình chỉ thấy Linh ở mặt tích cực thôi, hầu như không khi nào thấy Linh kể cho mình nghe những câu chuyện buồn cả. Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã dần trôi vào quên lãng rồi, mình tiếc thì cũng tiếc rồi, nói thì hôm nay đã nói rồi đó coi như là khép lại quá khứ. Hiện tại Linh có nhắn cho mình kiểu trêu mình thì mình cũng rep lại kiểu " cà khịa ", mình hùa theo Linh đó chứ bản thân mình lại muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng không đủ can đảm thôi, nhưng mỗi ngày vẫn thấy hai chữ bạn bè còn đó thì có lẽ mình đã an tâm rồi, an tâm là Linh vẫn cho mình cơ hội làm bạn nhỉ, ít ra là trên mạng xã hội.
Cuối lời, cảm ơn vì những điều tốt đẹp đã mang lại cho nhau, và trong tương lai gần mình mong sẽ được gặp trực tiếp Linh đấy, không để làm gì cả nhưng tại mình muốn thực hiện cái dự định mà mình đã ấp ủ khá lâu thôi. Mong Linh thành công với những gì mình đã chọn và luôn giữ nụ cười trên môi nhé. Tạm biệt.
Friend - Trần Thị Mỹ Linh
#NguyenDangAnhKiet
Ban đầu, mình chỉ quan tâm đến câu nói này khi nó xuất hiện trong một bài hát nào đó, và nó đã trở thành câu hỏi im sâu trong tâm trí mình từ khi Linh hỏi mình về việc này. Dành cho các bạn không biết, Linh là nhân vật chính trong chương 1 : Cô gái tinh thể, đó là một người đã từng chiếm giữ tâm trí của mình, cho đến hiện tại thì việc ấy chỉ còn là kỷ niệm, và các bạn cũng biết mà, thứ giết chết chúng ta là kỷ niệm.
Mình nhớ Linh từng nói có đọc truyện của mình, đó là chuyện của 2 năm trước và đến hiện tại chắc bạn cũng không đọc được những dòng này đâu, nhưng mình thì vẫn sẽ nói ra, ít nhất sẽ giúp cá nhân mình tháo bỏ những nút thắt trong lòng.
Linh có nhớ đã hỏi mình câu hỏi ấy trong hoàn cảnh như thế nào không nhỉ? Một ngày bình thường, chả có sự kiện hay diễn biến đặc sắc gì xảy ra ngoại trừ việc cả ngày toàn học toán rồi hóa, trưa hôm đó mình đang chợp mắt thì có thông báo tin nhắn, trong trạng thái mơ ngủ, mình có bật tin lên xem và đọc hết những tin mà Linh gửi, trong đó có cả câu hỏi đó và...đọc xong mình nằm xuống ngủ tiếp. Không phải mình là dạng seen không rep, mà vốn dĩ mình đã mệt và đang bước vào trạng thái mơ màng chuẩn bị đánh một giấc rồi thì phần ý thức mình còn lại rất ít nên mình chọn đọc cho xong tin nhắn rồi sẽ có lời giải thích về việc rep trễ cho Linh sau. Chắc hẳn Linh đã hiểu lầm mình rồi, sau khi thức dậy mình có check mess thì thấy Linh đã gỡ những tin ấy, mình có hỏi về những tin đó rằng có việc gì không mà tại sao lại hỏi như vậy, Linh bảo mình không cần trả lời nữa vì chính trong cách mình viết truyện đã thể hiện nó rồi, lựa chọn giữa con tim và lý trí.
Thật lòng mà nói, kể từ khi ta chia tay, mình chưa từng có can đảm đối mặt với Linh một lần nào cả, những lần trả lời tin nhắn mà mình biết là Linh trêu mình đấy, mình cũng phải trêu lại theo lẽ thường thôi chứ mình chẳng dám nói chuyện thẳng thắn nữa, mình đã từng hụt hẫn vào cái khoảnh khắc mà Linh trách mình rồi buông lời chia tay, tạm bỏ qua những lời giải thích của mình vì thời điểm đó đã quá muộn, vậy ta sẽ nói về những chuyện trước khi điều tồi tệ ấy xảy đến nhé.
Linh còn nhớ không nhỉ, nếu buổi tối hôm đó Linh cho mình một câu trả lời thỏa đáng thì có lẽ mối quan hệ của chúng ta sẽ bắt đầu sớm hơn rồi, cái đêm mà mình trêu Linh rằng có quen mình không đấy, đương nhiên mình chả có lý do để tự tin mà nói thẳng nói thật cả, mình trêu là vì nếu câu trả lời nhận được là không thì ít ra chúng ta vẫn có lý do trò chuyện tiếp vì đó chỉ là lời nói đùa. Mình không biết ý của Linh lúc đấy như nào nữa, thời điểm đó mình chưa có những suy nghĩ như lúc này nên câu trả lời của Linh được mình cho rằng cũng chỉ là đùa lại thôi. Một thời gian sau mình quen cô ấy, chính xác là 2 tháng trước khi chúng ta bước vào kì thi tuyển sinh 10. Từ lúc đó thì mình và Linh không còn liên lạc nhỉ, lúc ấy mình mất tài khoản Facebook và cũng là đầu năm lớp 10, đủ thứ chuyện bỡ ngỡ.
Hiện tại Linh còn thích tinh thể không? Nó là thứ đã gắn kết chúng ta lại một lần nữa ấy nhờ? Học kỳ II năm lớp 10 mình có một bài tập thực hành lấy điểm đó là nuôi tinh thể, quái lạ, tại sao mình không nghĩ đến việc xem Youtube rồi làm theo mà lại nghĩ đến Linh đầu tiên, đó là ấn tượng ban đầu, hầu như trước khi gặp Linh mình còn chả biết tinh thể nó là cái gì và đến khi kết bạn làm quen với Linh thì à, mình thấy những post, những page, club mà Linh share thì mình cũng bắt đầu thấy được sự thú vị của cái thứ tinh thể này rồi. Lần gặp lại đó thì mình có can đảm nhỉ, mình trực tiếp liên lạc lại với Linh, và có lẽ mình may mắn, Linh vẫn giúp mình, và sau sự việc ấy cũng là một chuỗi những ngày trò chuyện và chính thức quen nhau Linh nhỉ?
Quay lại với câu hỏi của Linh, giữa lý trí và con tim thì trong câu chuyện của mình với Linh, mình đã chọn gì. Chắc hẳn Linh cũng biết và nói rằng cách viết truyện của mình thể hiện điều đó, đúng vậy, mình chọn lý trí. Nhưng không phải mình suy nghĩ tính toán mọi thứ trong mối quan hệ này, mà là mình tính toán chuyện học hành và cuộc sống hằng ngày của mình, không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ này, và khi việc đó thất bại cũng đồng nghĩa dẫn đến một chuỗi ngày mình vẫn onl mess mà không nhắn được tin gì cho Linh đấy.
Mình đã cố giải thích cho Linh vào cái hôm định mệnh ấy nhưng việc đã quá muộn nhỉ, vậy giờ chắc cũng không còn ý nghĩa, mình nói ra những thứ mình đã cất giữ nhé. Con tim mình chọn Linh, nếu nói rằng mình dùng lý trí để chọn một người để yêu là không đúng, mình chấp nhận rằng qua cách viết truyện của mình nói lên rằng để yêu thương một con người thì cần phải có những tiêu chuẩn riêng, nhưng tại sao nếu suy xét lại thì Linh chính là người không đạt mà mình vẫn yêu Linh. Không đạt ở đây không có nghĩa là mình có điểm gì ghét bỏ ở Linh cả, chỉ có duy nhất một tiêu chí đó là mình tìm hiểu Linh chưa đủ sâu, và mình vẫn chấp nhận bước vào mối quan hệ, thì đó là do con tim mình lỡ nhịp rồi, không còn tiêu chuẩn nữa.
Linh nè, tại sao không chọn mình là người để giải bày tâm sự vậy, trong khi ta quen nhau ấy? Mình nhớ rằng có một khoảng thời gian Linh cho mình biết tài khoản Facebook, xin lỗi vì mình đã tọc mạch khá nhiều chuyện trong đó, và mình cũng thấy được những đoạn chat Linh tự gửi cho Linh chứ. Phải chăng mình chưa tạo cho Linh được cảm giác an toàn để Linh một người có thể lắng nghe,sẻ chia sao?. Suy nghĩ của mình lúc đó khá hỗn độn, làm sao để Linh chia sẻ những chuyện đó với mình đây? Tại sao Linh không nói cho mình biết? Mình chỉ mới tìm hiểu được một phần về con người mình đang yêu hay sao? Những câu hỏi, có thể Linh thấy ngu ngốc nhưng ở thời điểm đó nó như một vòng lẩn quẩn trong đầu mình vậy, tức là mình đã thấy trong mối quan hệ của chúng ta có gì đó cần khắc phục. Và cũng trớ trêu chứ, trong lúc mình đi tìm câu trả lời cho chuyện này thì chuyện khác ập tới, mình cũng đâu thể nào tránh khỏi được.
Mình đã nói về việc tính toán sắp xếp chuyện hằng ngày và chuyện tình cảm ở trên nhỉ? Và chuyện gì tới cũng tới, mình thất bại, một biến cố trong học tập làm mình mất tinh thần hoàn toàn. Mình biết rất rõ lúc ấy lý do mình giải thích cho Linh rằng mình bận học, bận ôn thi mà không nhắn tin cho Linh là một lý do hết sức xảo trá, đúng vậy, mình dùng điều đó để trốn tránh thực tại. Nếu mình thực sự bận như vậy thì ngày hôm nay mình đã có một thành tích cao hơn nhiều rồi, mình nói dối đó, vì mình chẳng biết nói gì với Linh ở cái thời điểm mà mình bị tụt dốc cả. Toán hình thì 4đ, toán số thì 6đ, cuối kì tbm toán 7.5, học sinh khá và đứng gần cuối lớp và trong khi đó cái ông bạn cùng bàn mình thì lại đứng đầu lớp về thứ hạng lẫn trung bình môn, lũ bạn chơi chung cũng vậy, lúc đó nguyên nhóm ai cũng có học bổng, học sinh giỏi, chỉ riêng mình là không, tủi thân chứ. Mình có lao đầu vào ôn các kì thi sau đó nhằm gỡ gạc lại một chút thành tích nhưng trong quá trình đó mình cũng biết là sức mình không tới rồi, mình cũng có thời gian rảnh rỗi chứ, nhưng mà nói gì với Linh đây, đối với mình thì Linh là nguồn năng lượng tích cực rất lớn nên mình không muốn thứ tiêu cực trong mình lan tỏa đến Linh. Lại có thêm những câu hỏi trong đầu, giá như lúc ấy mess ra chức năng phát hiện khi cả hai cùng trong đoạn chat sớm thì mọi chuyện có khi đã khác, mình có nhiều lần vào mess của Linh chứ, type rồi xóa, lặp lại cho đến khi buộc phải cất điện thoại đi học. Không phải mình không muốn nói, mà là không biết nên nói gì vì mình nghĩ vốn dĩ Linh đã có những tâm sự riêng rồi, mình lại mang thêm vào thì không nên.
Và rồi mối quan hệ của chúng ta cũng đi đến hồi kết nhỉ? Cái hôm mà Linh làm mình khóc đấy, lời chia tay đến vào thời điểm mình tủi thân thì nước mắt nó tự rơi chứ thực sự mình cũng không yếu đuối đến vậy đâu. Xin lỗi vì tại thời điểm đó mình đã xem đó để làm động lực, mình nghĩ rằng ừ là tại học hành kém xong rồi thu mình lại, bỏ bê người ta để giờ nhận hậu quả đó, hk2 của năm đó mình đã về lại phong độ cũ, học thêm học bớt kinh khủng, chạy show từ môn này qua môn khác bị té xe nữa nhưng bù lại nhờ chạy show nhiều thành ra tbm lý 10 chấm, nhưng mà Linh ơi, tại thời điểm mình có nhiều điều muốn nói thì Linh không muốn nghe nữa, có lần Linh nhắn cho mình để xin cái bài av gì đó, mình có nói rằng cứ nói chuyện bình thường như trước thì Linh bảo không được thì mình cũng đành chịu.
Vậy là rõ rồi nhé, câu trả lời của mình cho câu hỏi 2 năm trước, mình chọn cả hai, dù là con tim hay lý trí thì mình đã dùng cả hai thứ trong mối quan hệ này, mình vẫn có tiếc nuối chứ, mình tiếc về việc chưa thực sự tìm hiểu sâu về Linh, ý ở đây là mình chỉ thấy Linh ở mặt tích cực thôi, hầu như không khi nào thấy Linh kể cho mình nghe những câu chuyện buồn cả. Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã dần trôi vào quên lãng rồi, mình tiếc thì cũng tiếc rồi, nói thì hôm nay đã nói rồi đó coi như là khép lại quá khứ. Hiện tại Linh có nhắn cho mình kiểu trêu mình thì mình cũng rep lại kiểu " cà khịa ", mình hùa theo Linh đó chứ bản thân mình lại muốn nói chuyện đàng hoàng nhưng không đủ can đảm thôi, nhưng mỗi ngày vẫn thấy hai chữ bạn bè còn đó thì có lẽ mình đã an tâm rồi, an tâm là Linh vẫn cho mình cơ hội làm bạn nhỉ, ít ra là trên mạng xã hội.
Cuối lời, cảm ơn vì những điều tốt đẹp đã mang lại cho nhau, và trong tương lai gần mình mong sẽ được gặp trực tiếp Linh đấy, không để làm gì cả nhưng tại mình muốn thực hiện cái dự định mà mình đã ấp ủ khá lâu thôi. Mong Linh thành công với những gì mình đã chọn và luôn giữ nụ cười trên môi nhé. Tạm biệt.
Friend - Trần Thị Mỹ Linh
#NguyenDangAnhKiet
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.