Chương 8: Tôn Trọng Quyết Định
Dương Long Hoàng
13/12/2021
Xin chào, Dương Long Hoàng đây, hôm nay chương này mình viết cho một người bạn nhé.
Hôm nay trời khá lạnh đấy, nhỉ? Một ngày bình thường như mọi ngày, mình và bạn vẫn trò chuyện với nhau. Bạn biết không, từ khi bạn kể về anh ta cho mình nghe, mình đã dự cảm được việc gì sắp xảy ra rồi.
Trước khi bắt đầu vào việc nêu quan điểm của mình, mình xin cảm ơn vì thời gian qua bạn đã không màng đến những chuyện không vui đã xảy ra khi còn quen nhau mà làm bạn với mình, một người bạn đặc biệt. Mình cũng đã nói rõ, mình muốn làm bạn sau khi chia tay vì muốn tìm kiếm một người có thể hiểu được mình, là người mình có thể chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Cảm ơn bạn vì những điều tuyệt vời ấy, và thật tiếc rằng có lẽ chúng ta chỉ nói chuyện với nhau được tới một lúc nào đó thôi, nhỉ?
Sự kiện thứ nhất - mình nghĩ gì khi đọc được tin nhắn của bạn kể rằng đang tìm hiểu một anh, và mỗi ngày thường hay thức khuya nhắn tin? Dưới góc nhìn của một người bạn, mình hơi bất ngờ một chút vì đang học online mà bạn cũng tìm hiểu được người ta cơ đấy. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi nhỉ, các hoạt động nhóm ở môi trường đại học diễn ra rất thường xuyên, và qua đó mang lại cho chúng ta những mối quan hệ mới, đầy thú vị và cũng đầy chán nản. Mặt khác, dưới góc nhìn của người bạn trai cũ, mình có cảm xúc rất lẫn lộn, thật sự là như vậy. Trước hết, mình cảm thấy vui một chút cho bạn, mình vui vì bạn đã mở lòng để đón nhận một mối quan hệ mới kể từ khi ta chia tay 3 năm trước. Mình luôn lo rằng những chuyện mình gây ra để lại vết thương trong lòng bạn, và giờ thì có lẽ điều ấy phai mờ rồi nhỉ? Nhưng, mình cũng có lý lẽ để lo lắng, trước hết là về đối tượng tìm hiểu của bạn, anh ta đúng là gu của bạn nhỉ? Trưởng thành, nói chuyện dễ thương, khen chê rõ ràng, vì nói chuyện quá dễ thương mà dù có chê bạn thì bạn cũng không giận được. Nhưng, liệu bạn đã biết hết mọi mặt của người ta chưa? Trên nền tảng mạng xã hội, chúng ta thường hay có những tính cách, phong thái khác đôi chút so với con người thực. Và khi làm quen, bắt đầu một mối quan hệ mới và phát triển mối quan hệ đó, có bao giờ người ta thể hiện ra những mặt tiêu cực để bạn thấy không? Tiếp đến là thời điểm bạn gặp anh ta, bạn có tự hỏi rằng anh ta thích điểm gì ở bạn chưa? Học kỳ đầu tiên ở môi trường đại học vẫn chưa kết thúc, mỗi ngày chúng ta đều phải căng mắt nhìn màn hình và nghe giảng viên giảng bài, vậy thì anh ta tìm hiểu được gì về bạn vậy? Đây là thắc mắc của mình đấy, liệu anh ta thích con người bên trong bạn, hay chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, ai mà biết được - ngoài anh ta cơ chứ, và ngược lại, bản chất thực sự của anh ta là gì, có tốt đẹp như những gì anh ta cho bạn thấy hay không? Cuối cùng, mình lo lắng về bạn, đúng vậy, mình lo cho bạn, dưới tư cách là bạn hay bạn trai cũ, mình đã không thể khiến bạn hạnh phúc thì mình muốn đảm bảo rằng những người bạn chọn sau này đều là xứng đáng, và việc sự kiện anh ta xuất hiện xảy ra quá đột ngột, mình cũng không biết phải làm thế nào nữa, bạn ơi.
Sự kiện thứ hai - những câu tạm biệt vội vã và những lần đợi chờ. Trong chuyện này, mình thừa nhận mình ích kỷ. Trở lại hơn một tháng trước, mình và bạn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, reply không kịp nữa là, nhưng đến 2 tuần trở lại đây, thứ mình nhận được là gì bạn nhỉ? Mình phải chờ, đồng ý là đôi khi bạn có việc bận thật, mình thông cảm chứ, nhưng mình cũng có việc mà, mình đã ngưng công việc chỉ để reply bạn, muốn cho bạn biết mình tôn trọng bạn như thế nào trong cuộc trò chuyện này, nhưng mà bạn thì vẫn để mình phải chờ thôi, không sao, 3 4 5 phút mình chờ được. Những lần tạm biệt nhau khá sớm, bạn làm gì vào những khoảng thời gian sau đó 1-2h nhỉ? À, bạn thì cũng như mình thôi đúng không, nói ngủ chứ vẫn nằm lướt các trang mạng xã hội, đôi khi giật mình nhìn lại thì đã khuya mất rồi. Mình đã nghĩ thế đấy, cho đến khi bạn đề cập về việc thức khuya mỗi ngày để nhắn tin với anh ta. Mình hơi khó chịu một chút, thà rằng bạn nói thẳng, cho mình một lí do để kết thúc cuộc trò chuyện, vậy thì mọi thứ sẽ êm đẹp hơn chứ? Bạn nói rằng đi ngủ, ừ thì mình tôn trọng thôi chứ không lẽ bắt bạn ở lại nhắn tin với mình, mình tạm biệt và kết thúc cuộc trò chuyện, và tiếp đó bạn có thể thoải mái trò chuyện với anh ta hơn rồi đúng không? Mình ích kỷ đấy, nhưng mà mình sẽ không như vậy nếu được nghe một lời nói thẳng từ bạn.
Sự kiện thứ ba - tư vấn tình cảm. Mình đã nghĩ gì khi bạn mở lời, nhắc về chuyện yêu xa của mình và hỏi mình những câu sau đó? Mình biết, mọi lời nói của mình kể từ thời điểm bạn đề cập chuyện ấy, đều là lời bỏ ngoài tai rồi, vì sao vậy? Chuyện đơn giản mà, khi bạn thích một cái gì đó thì việc bạn hỏi ý kiến của người khác về sự vật, sự việc ấy thì cũng chỉ để củng cố sự thích thú của bạn về nó mà thôi, khó mà lay chuyển quan điểm chủ quan lắm. Mình đã không nói ra điều ấy, bình tĩnh trả lời những câu của bạn. Bạn nói rằng trong chuyện này bạn suy nghĩ theo hai hướng, thứ nhất đó là bạn và anh ta có những điểm hợp nhau, có khả năng tiến tới mối quan hệ tình cảm và thứ hai đó là về việc yêu xa, bạn nói nó không thật, không gặp mặt được thì yêu đương kiểu gì. Mình đã trả lời thế nào nhỉ? Niềm tin, mình đã nhấn mạnh hai chữ đó, đúng hơn là lặp đi lặp lại. Là người đã yêu xa rồi, mình không nói điêu về việc chỉ cần có niềm tin là được đâu, mình luôn có niềm tin sẽ gặp trực tiếp được cô ấy, và để hiện thực hóa niềm tin ấy, mình đã phấn đấu học tập nhưng tiếc rằng trong quá trình mình phấn đấu, đã để cô ấy cô đơn, và lời chia tay là thứ mình nhận được. Khi hai con người xa cách nhau thì niềm tin ở đối phương là điều quan trọng nhất mà, nếu bạn đã đặt niềm tin vào anh ta rồi, thì nhiệm vụ của bạn là tin tưởng anh ta, nhiệm vụ cư xử, thể hiện như nào là của anh ta - điều đó mình đã nói với bạn trước đó rồi mà nhỉ? Tiếp đến, bạn cho mình biết rõ hơn về bối cảnh quá trình tìm hiểu lẫn nhau, rằng là cả hai có 1 tuần ngày nào cũng nói chuyện, nói đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng hết tuần đó thì là cả một tuần không thèm inbox trước cho bạn. Mình cảm thấy gì sau khi nghe những lời này? Bất an. Mình có cơ sở để lý giải về nỗi bất an này, lý giải theo một cách hơi tệ nạn thì đây là cơ chế tạo ra con nghiện bạn nhỉ? Ví dụ nhé, nếu mình có "mai thúy", mình sẽ cho bạn dùng để trải nghiện cảm giác "vui vẻ, yêu đời", nhưng đến khi bạn quen với cảm giác ấy rồi, mình sẽ ngưng không cho bạn nữa. Bạn sẽ phải làm gì tiếp theo nhỉ? Đó là tìm mình và yêu cầu được sử dụng "mai thúy" - và từ đó thì mình đã có một con nghiện rồi, đó là bạn. Bạn nói rằng mấy ngày đầu anh ta không chủ động inbox trước, bạn có nhắn hỏi anh ta có việc gì không, nhưng sau đó lại thôi, mặc kệ và im luôn, anh ta nhắn thì bạn reply, không thì thôi. Đến lúc này thì bạn lại nói ra câu chủ chốt của vấn đề, đó là "nhiều lúc nghĩ cũng buồn, không biết ý của người ta là gì". Chủ chốt chỗ nào? Là ở chỗ bạn đã thực sự có tình cảm với anh ta rồi, và việc hỏi mình cũng chỉ là bệ phóng để đưa bạn đến gần anh ta hơn thôi - củng cố niềm tin. Sau đó thì đúng là bạn có nói bạn hơi thích ảnh rồi, vậy thì cơ chế mình nêu bên trên có tác dụng rồi, đúng chứ? Nhắc lại lần nữa rằng đây là quan điểm của mình, sẽ khác với bạn cho nên mình đã không nói lúc đó, vì có thể sẽ phá vỡ mối quan hệ của chúng ta vì một điều rằng bạn nghĩ mình đang nói không tốt về anh ta để ngăn cản bạn. Lại một lần nữa mình phải đợi chờ để trả lời những tin nhắn sau đó, mình buồn thật đấy, vốn dĩ bạn đã xác định tiến tới với anh ta rồi, thì còn cần ý kiến của mình làm gì cơ chứ - nó là thứ vô dụng nhất, đứng sau mình đấy.
Nhưng, chúng ta cần suy nghĩ lại một số vấn đề. Mình và bạn đều lớn cả rồi mà, ai cũng có suy nghĩ riêng, những quyết định và hướng đi riêng. Tuy mình không ủng hộ hướng đi, quyết định của bạn nhưng trên cương vị một người bạn đúng nghĩa, mình tôn trọng nó vì nói cho cùng, thứ mình trân trọng là mối quan hệ này, không thể để sự kiện kia phá vỡ nó. Mình vẫn sẽ ở đây, sẵn sàng lắng nghe bạn, và nếu anh ta có làm điều gì sai với bạn, hãy coi nó là một bài học quý báu, mình đã không thể báo trước cho bạn thì người khác sẽ dạy bạn. Nói cho cùng thì mình sẽ ngừng trò chuyện với bạn, chẳng biết đến bao lâu nữa, mình không muốn làm vật cản trở trong mối quan hệ của bạn, mình chọn cách rút lui và khi nào bạn cần, thì tìm đến mình, và mình sẽ sẵn sàng chia sẻ, không vì cái gì cả mà là vì mình muốn đền đáp lại những điều bạn đã dạy mình trước đây, những điều bạn đã mang lại cho mình - người bạn đặc biệt - mối tình đầu ạ.
Nếu thực sự anh ta là chân ái của bạn, là một người tốt thì mình mừng cho bạn vì mình chỉ có một mong muốn đó là muốn bạn hạnh phúc thôi, nếu đã không thể sửa sai thì mình chỉ biết làm vậy.
Cuối lời, mình khá buồn khi chúng ta sẽ không thể trò chuyện trong khoảng thời gian sắp tới nữa, chúc bạn hạnh phúc và vui vẻ với những lựa chọn cuộc đời.
Chào Lê Hoàng Mỹ Trang.
#DuongLongHoang - 04/12/2021
Hôm nay trời khá lạnh đấy, nhỉ? Một ngày bình thường như mọi ngày, mình và bạn vẫn trò chuyện với nhau. Bạn biết không, từ khi bạn kể về anh ta cho mình nghe, mình đã dự cảm được việc gì sắp xảy ra rồi.
Trước khi bắt đầu vào việc nêu quan điểm của mình, mình xin cảm ơn vì thời gian qua bạn đã không màng đến những chuyện không vui đã xảy ra khi còn quen nhau mà làm bạn với mình, một người bạn đặc biệt. Mình cũng đã nói rõ, mình muốn làm bạn sau khi chia tay vì muốn tìm kiếm một người có thể hiểu được mình, là người mình có thể chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Cảm ơn bạn vì những điều tuyệt vời ấy, và thật tiếc rằng có lẽ chúng ta chỉ nói chuyện với nhau được tới một lúc nào đó thôi, nhỉ?
Sự kiện thứ nhất - mình nghĩ gì khi đọc được tin nhắn của bạn kể rằng đang tìm hiểu một anh, và mỗi ngày thường hay thức khuya nhắn tin? Dưới góc nhìn của một người bạn, mình hơi bất ngờ một chút vì đang học online mà bạn cũng tìm hiểu được người ta cơ đấy. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi nhỉ, các hoạt động nhóm ở môi trường đại học diễn ra rất thường xuyên, và qua đó mang lại cho chúng ta những mối quan hệ mới, đầy thú vị và cũng đầy chán nản. Mặt khác, dưới góc nhìn của người bạn trai cũ, mình có cảm xúc rất lẫn lộn, thật sự là như vậy. Trước hết, mình cảm thấy vui một chút cho bạn, mình vui vì bạn đã mở lòng để đón nhận một mối quan hệ mới kể từ khi ta chia tay 3 năm trước. Mình luôn lo rằng những chuyện mình gây ra để lại vết thương trong lòng bạn, và giờ thì có lẽ điều ấy phai mờ rồi nhỉ? Nhưng, mình cũng có lý lẽ để lo lắng, trước hết là về đối tượng tìm hiểu của bạn, anh ta đúng là gu của bạn nhỉ? Trưởng thành, nói chuyện dễ thương, khen chê rõ ràng, vì nói chuyện quá dễ thương mà dù có chê bạn thì bạn cũng không giận được. Nhưng, liệu bạn đã biết hết mọi mặt của người ta chưa? Trên nền tảng mạng xã hội, chúng ta thường hay có những tính cách, phong thái khác đôi chút so với con người thực. Và khi làm quen, bắt đầu một mối quan hệ mới và phát triển mối quan hệ đó, có bao giờ người ta thể hiện ra những mặt tiêu cực để bạn thấy không? Tiếp đến là thời điểm bạn gặp anh ta, bạn có tự hỏi rằng anh ta thích điểm gì ở bạn chưa? Học kỳ đầu tiên ở môi trường đại học vẫn chưa kết thúc, mỗi ngày chúng ta đều phải căng mắt nhìn màn hình và nghe giảng viên giảng bài, vậy thì anh ta tìm hiểu được gì về bạn vậy? Đây là thắc mắc của mình đấy, liệu anh ta thích con người bên trong bạn, hay chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, ai mà biết được - ngoài anh ta cơ chứ, và ngược lại, bản chất thực sự của anh ta là gì, có tốt đẹp như những gì anh ta cho bạn thấy hay không? Cuối cùng, mình lo lắng về bạn, đúng vậy, mình lo cho bạn, dưới tư cách là bạn hay bạn trai cũ, mình đã không thể khiến bạn hạnh phúc thì mình muốn đảm bảo rằng những người bạn chọn sau này đều là xứng đáng, và việc sự kiện anh ta xuất hiện xảy ra quá đột ngột, mình cũng không biết phải làm thế nào nữa, bạn ơi.
Sự kiện thứ hai - những câu tạm biệt vội vã và những lần đợi chờ. Trong chuyện này, mình thừa nhận mình ích kỷ. Trở lại hơn một tháng trước, mình và bạn nói chuyện với nhau rất vui vẻ, reply không kịp nữa là, nhưng đến 2 tuần trở lại đây, thứ mình nhận được là gì bạn nhỉ? Mình phải chờ, đồng ý là đôi khi bạn có việc bận thật, mình thông cảm chứ, nhưng mình cũng có việc mà, mình đã ngưng công việc chỉ để reply bạn, muốn cho bạn biết mình tôn trọng bạn như thế nào trong cuộc trò chuyện này, nhưng mà bạn thì vẫn để mình phải chờ thôi, không sao, 3 4 5 phút mình chờ được. Những lần tạm biệt nhau khá sớm, bạn làm gì vào những khoảng thời gian sau đó 1-2h nhỉ? À, bạn thì cũng như mình thôi đúng không, nói ngủ chứ vẫn nằm lướt các trang mạng xã hội, đôi khi giật mình nhìn lại thì đã khuya mất rồi. Mình đã nghĩ thế đấy, cho đến khi bạn đề cập về việc thức khuya mỗi ngày để nhắn tin với anh ta. Mình hơi khó chịu một chút, thà rằng bạn nói thẳng, cho mình một lí do để kết thúc cuộc trò chuyện, vậy thì mọi thứ sẽ êm đẹp hơn chứ? Bạn nói rằng đi ngủ, ừ thì mình tôn trọng thôi chứ không lẽ bắt bạn ở lại nhắn tin với mình, mình tạm biệt và kết thúc cuộc trò chuyện, và tiếp đó bạn có thể thoải mái trò chuyện với anh ta hơn rồi đúng không? Mình ích kỷ đấy, nhưng mà mình sẽ không như vậy nếu được nghe một lời nói thẳng từ bạn.
Sự kiện thứ ba - tư vấn tình cảm. Mình đã nghĩ gì khi bạn mở lời, nhắc về chuyện yêu xa của mình và hỏi mình những câu sau đó? Mình biết, mọi lời nói của mình kể từ thời điểm bạn đề cập chuyện ấy, đều là lời bỏ ngoài tai rồi, vì sao vậy? Chuyện đơn giản mà, khi bạn thích một cái gì đó thì việc bạn hỏi ý kiến của người khác về sự vật, sự việc ấy thì cũng chỉ để củng cố sự thích thú của bạn về nó mà thôi, khó mà lay chuyển quan điểm chủ quan lắm. Mình đã không nói ra điều ấy, bình tĩnh trả lời những câu của bạn. Bạn nói rằng trong chuyện này bạn suy nghĩ theo hai hướng, thứ nhất đó là bạn và anh ta có những điểm hợp nhau, có khả năng tiến tới mối quan hệ tình cảm và thứ hai đó là về việc yêu xa, bạn nói nó không thật, không gặp mặt được thì yêu đương kiểu gì. Mình đã trả lời thế nào nhỉ? Niềm tin, mình đã nhấn mạnh hai chữ đó, đúng hơn là lặp đi lặp lại. Là người đã yêu xa rồi, mình không nói điêu về việc chỉ cần có niềm tin là được đâu, mình luôn có niềm tin sẽ gặp trực tiếp được cô ấy, và để hiện thực hóa niềm tin ấy, mình đã phấn đấu học tập nhưng tiếc rằng trong quá trình mình phấn đấu, đã để cô ấy cô đơn, và lời chia tay là thứ mình nhận được. Khi hai con người xa cách nhau thì niềm tin ở đối phương là điều quan trọng nhất mà, nếu bạn đã đặt niềm tin vào anh ta rồi, thì nhiệm vụ của bạn là tin tưởng anh ta, nhiệm vụ cư xử, thể hiện như nào là của anh ta - điều đó mình đã nói với bạn trước đó rồi mà nhỉ? Tiếp đến, bạn cho mình biết rõ hơn về bối cảnh quá trình tìm hiểu lẫn nhau, rằng là cả hai có 1 tuần ngày nào cũng nói chuyện, nói đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng hết tuần đó thì là cả một tuần không thèm inbox trước cho bạn. Mình cảm thấy gì sau khi nghe những lời này? Bất an. Mình có cơ sở để lý giải về nỗi bất an này, lý giải theo một cách hơi tệ nạn thì đây là cơ chế tạo ra con nghiện bạn nhỉ? Ví dụ nhé, nếu mình có "mai thúy", mình sẽ cho bạn dùng để trải nghiện cảm giác "vui vẻ, yêu đời", nhưng đến khi bạn quen với cảm giác ấy rồi, mình sẽ ngưng không cho bạn nữa. Bạn sẽ phải làm gì tiếp theo nhỉ? Đó là tìm mình và yêu cầu được sử dụng "mai thúy" - và từ đó thì mình đã có một con nghiện rồi, đó là bạn. Bạn nói rằng mấy ngày đầu anh ta không chủ động inbox trước, bạn có nhắn hỏi anh ta có việc gì không, nhưng sau đó lại thôi, mặc kệ và im luôn, anh ta nhắn thì bạn reply, không thì thôi. Đến lúc này thì bạn lại nói ra câu chủ chốt của vấn đề, đó là "nhiều lúc nghĩ cũng buồn, không biết ý của người ta là gì". Chủ chốt chỗ nào? Là ở chỗ bạn đã thực sự có tình cảm với anh ta rồi, và việc hỏi mình cũng chỉ là bệ phóng để đưa bạn đến gần anh ta hơn thôi - củng cố niềm tin. Sau đó thì đúng là bạn có nói bạn hơi thích ảnh rồi, vậy thì cơ chế mình nêu bên trên có tác dụng rồi, đúng chứ? Nhắc lại lần nữa rằng đây là quan điểm của mình, sẽ khác với bạn cho nên mình đã không nói lúc đó, vì có thể sẽ phá vỡ mối quan hệ của chúng ta vì một điều rằng bạn nghĩ mình đang nói không tốt về anh ta để ngăn cản bạn. Lại một lần nữa mình phải đợi chờ để trả lời những tin nhắn sau đó, mình buồn thật đấy, vốn dĩ bạn đã xác định tiến tới với anh ta rồi, thì còn cần ý kiến của mình làm gì cơ chứ - nó là thứ vô dụng nhất, đứng sau mình đấy.
Nhưng, chúng ta cần suy nghĩ lại một số vấn đề. Mình và bạn đều lớn cả rồi mà, ai cũng có suy nghĩ riêng, những quyết định và hướng đi riêng. Tuy mình không ủng hộ hướng đi, quyết định của bạn nhưng trên cương vị một người bạn đúng nghĩa, mình tôn trọng nó vì nói cho cùng, thứ mình trân trọng là mối quan hệ này, không thể để sự kiện kia phá vỡ nó. Mình vẫn sẽ ở đây, sẵn sàng lắng nghe bạn, và nếu anh ta có làm điều gì sai với bạn, hãy coi nó là một bài học quý báu, mình đã không thể báo trước cho bạn thì người khác sẽ dạy bạn. Nói cho cùng thì mình sẽ ngừng trò chuyện với bạn, chẳng biết đến bao lâu nữa, mình không muốn làm vật cản trở trong mối quan hệ của bạn, mình chọn cách rút lui và khi nào bạn cần, thì tìm đến mình, và mình sẽ sẵn sàng chia sẻ, không vì cái gì cả mà là vì mình muốn đền đáp lại những điều bạn đã dạy mình trước đây, những điều bạn đã mang lại cho mình - người bạn đặc biệt - mối tình đầu ạ.
Nếu thực sự anh ta là chân ái của bạn, là một người tốt thì mình mừng cho bạn vì mình chỉ có một mong muốn đó là muốn bạn hạnh phúc thôi, nếu đã không thể sửa sai thì mình chỉ biết làm vậy.
Cuối lời, mình khá buồn khi chúng ta sẽ không thể trò chuyện trong khoảng thời gian sắp tới nữa, chúc bạn hạnh phúc và vui vẻ với những lựa chọn cuộc đời.
Chào Lê Hoàng Mỹ Trang.
#DuongLongHoang - 04/12/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.