Những Cuộc Phiêu Lưu Của Thỏ Dũng Sĩ
Quyển 1 - Chương 4: CÀ RỐT ĐO ĐỎ
Vũ Xuân Nguyên
23/12/2015
Bước vào thế giới trong cuốn sách “Bảy
vùng đất cổ xưa”.
Thỏ Dũng Sĩ lăn lông lốc trên triền dốc xuống. Nó huých phải năm bảy bụi cây rồi mới dừng lại được. Sau khi xuýt xoa vì chút ê ẩm trên đôi tay và cái lưng, nó đứng thẳng dậy, nhìn quanh. Đó là một khu rừng già. Cây cối xanh tươi cùng tiếng chim hót líu lo trên các tầng lá làm tâm hồn Thỏ Dũng Sĩ dậy lên một niềm vui phơi phới. Tuy nhiên, nó cũng nhanh chóng nhớ ra việc phải làm.
“Đây là nơi nào nhỉ? Không biết Khủng Long Xanh đã đưa Nai Tai Trắng đi đâu rồi?”
Nó nhận ra mình đang đứng trên một con đường mòn nhỏ giữa khu rừng.
“Cái gì đây?” Thỏ Dũng Sĩ cúi thấp xuống để quan sát thật kỹ mặt đất. “Một dấu chân rất lớn… Phải rồi! Chắc chắn đây là dấu chân Khủng Long Xanh. Mình phải lần theo ngay mới được. Có lẽ họ chưa đi xa.”
Dò theo dấu chân to lớn in trên con đường mòn, Thỏ Dũng Sĩ tràn đầy hy vọng sẽ tìm lại được Nai Tai Trắng. Nó tin tưởng vào đôi mắt tinh anh và cánh tay dũng mãnh của mình. Chắc chắn khi gặp lại Khủng Long Xanh, nó sẽ quyết một trận kịch liệt với hắn, sẽ hạ gục hắn để giải cứu Nai. Và ở thế giới này, Khủng Long Xanh sẽ chẳng còn cuốn sách nào để trốn nữa.
Nhưng Thỏ Dũng Sĩ bị hụt hẫng khi ra tới bìa rừng. Nó không còn thấy dấu chân to lớn đâu nữa. Trước mặt nó là một con suối nhỏ với những hòn sỏi đá xanh rêu, một cánh đồng cỏ màu tím, những ngọn núi trập trùng ở hai bên.
“Thôi rồi! Không còn dấu vết nào của hắn nữa… Phải làm sao bây giờ?”
Và nó chợt nhớ lại hình ảnh hai đôi cánh của Khủng Long Xanh. Chắc chắn hắn đã bay lên trời về một hướng nào đó. Nhưng Thỏ Dũng Sĩ không thể đoán mò phương hướng được. Nhất định phải tìm ra cách.
Đang lúc ngồi nghỉ bên bờ suối thì nó chợt nhìn thấy những cây cà rốt thật lạ. Chúng mọc ngay trên những hòn đá giữa suối.
“Đây chẳng phải là cà rốt sao? Lá này đúng là lá cà rốt mà. Sao lại mọc trên đá giữa suối thế này? Mình thử nhổ lên xem củ thế nào…”
Nỗi tò mò mách bảo Thỏ Dũng Sĩ tiến đến một hòn đá, túm lấy cụm lá trên đó, nhổ lên. Tuy mọc trên đá, nhưng củ cà rốt này không khiến Thỏ tốn chút sức lực nào. Cứ như là cà rốt trồng trên cát vậy.
“Ối hàng xóm láng giềng ơi! Có người nhổ tôi!” Củ cà rốt đỏ bất ngờ kêu lên.
“Hả? Ngươi biết nói ư?” Thỏ Dũng Sĩ ngạc nhiên.
“Em xin bác! Em lạy bác! Bác tha cho em! Xin đừng gặm em! Hu hu hu!” Củ cà rốt khóc lóc thảm thiết.
Thỏ Dũng Sĩ nhìn củ cà rốt, thấy có hai con mắt bé tí mọc ở giữa thân củ và một cái miệng như miệng cá trê đang mấp máy nói thành lời. Nhận thấy sinh vật này là một kẻ vô hại nên Thỏ Dũng Sĩ tỏ vẻ uy nghiêm:
“Được rồi! Ta sẽ tha cho ngươi! Nhưng ngươi phải trả lời ta một số điều!”
“Vâng! Vâng! Được ạ! Bác cứ hỏi. Nếu biết gì, em sẽ thành thật nói hết ạ!”
“Đây là nơi nào?”
“Ủa! Hóa ra bác là dân nhập cư trái phép à?”
“Lắm chuyện! Ta hỏi, ngươi trả lời cơ mà! Nói!” Thỏ Dũng Sĩ cau mày.
“À vâng… vâng ạ. Dạ, đây là vùng rừng ‘bất khả đốn’ của vương quốc Mãnh Sư ạ.”
“Vùng rừng ‘bất khả đốn’? Vương quốc Mãnh Sư?”
“Vâng, đúng ạ. ‘Bất khả đốn’ có nghĩa là không được chặt phá ấy ạ. Cư dân vương quốc Mãnh Sư sống ở bên kia cánh đồng cỏ. Thỉnh thoảng họ qua đây để hái thảo mộc làm dược liệu, nhưng không bao giờ chặt phá những cây gỗ. Họ muốn gìn giữ bầu không khí và hệ sinh thái tự nhiên…” Củ cà rốt kể lể. Mấy chiếc lá trên đỉnh đầu phấp phới bay bay trong gió.
“Thôi, được rồi. Ta hỏi tiếp: cư dân vương quốc Mãnh Sư trông như thế nào?”
“Ấy, điều này thì em không biết ạ. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ em toàn cắm mặt trong đá, có bao giờ được thấy ánh mặt trời đâu ạ. À mà…”
“À mà làm sao?”
“Em có hóng hớt nghe được mấy người dân đó nói chuyện với nhau… về… giun đất khổng lồ…”
“Giun đất khổng lồ ư?”
“Đúng ạ. Đó là kẻ thù của toàn dân tộc họ. Hằng năm, lũ giun đất bắt họ phải lao dịch nặng nề để xây hàng trăm đền thờ cho thần Đỉa Ngàn Chân độc ác. Không những thế, mỗi đêm, giun đất sẽ bắt đi năm người khỏe mạnh để dâng máu lên thần Đỉa. Ai ai trong vương quốc cũng sợ lũ giun đất và thần của họ. Bất kỳ kẻ nào chống đối đều bị bắt vào ngục tối…”
“Không thể thế được! Sao chúng có thể ngạo ngược như vậy chứ?” Thỏ Dũng Sĩ nắm chặt bàn tay.
“Nỗi đau thương ấy đã giày vò dân tộc họ ngót ba mươi năm trời. Một tên giun đất to lớn gấp mười lần một người dân sư tử nên việc đánh trả lại là điều không tưởng. Tuy thế, cách đây hai năm, đã từng có một cuộc nổi loạn diễn ra dưới sự lãnh đạo của một vị anh hùng, tên là Hàm Sấm. Đó là một trận đánh rất lớn, rất to, rất khủng khiếp và rất máu lửa. Nghĩa quân của Hàm Sấm đã phá hủy được rất nhiều đền đài và hạ được nhiều tên giun đất. Nhưng cuối cùng, lũ giun đất đã bắt được Hàm Sấm và tống anh ta vào ngục vĩnh viễn.”
“Không thể chấp nhận được! Sau khi cứu được Nai Tai Trắng, ta sẽ phải giúp họ! Vương quốc ấy ở bên kia cánh đồng cỏ phải không?” Thỏ Dũng Sĩ ngẫm nghĩ và hỏi lại cho chắc.
“Vâng, đúng ạ.”
“Được rồi. Ta định hỏi thêm về tung tích Khủng Long Xanh đã từng qua đây, nhưng thôi. Chắc ngươi cũng chưa thấy hắn đâu nhỉ?”
“Em chưa từng nghe đến cái tên ấy. Hắn có nợ với bác à?” Củ cà rốt tò mò.
“Hắn cướp đi Nai Tai Trắng, một người bạn của ta! Thỏ Dũng Sĩ này quyết đòi lại công bằng cho cô bé ấy!”
“Hả? Hóa ra bác… à, ngài là Thỏ Dũng Sĩ?” Hai con mắt của cà rốt mở to ra hơn.
“Đúng vậy, chính ta!”
“Thật tuyệt vời! Cuối cùng thì ngài cũng đến! Thật tuyệt vời!” Củ cà rốt reo lên mừng rỡ.
“Ngươi nói gì vậy?”
Thỏ Dũng Sĩ ngạc nhiên nhìn củ cà rốt đỏ trong tay mình.
“Xin tự giới thiệu với ngài Thỏ Dũng Sĩ, em là Đo Đỏ, thuộc dòng tộc Cà Rốt Đá Cuội. Ái chà, xem này, lông mao của ngài màu đỏ, em cũng màu đỏ. Thật là hợp thời trang làm sao! Đáng ra em phải nhận ra duyên gặp ngài từ đầu chứ nhỉ!” Cà rốt Đo Đỏ vui vẻ nói. “Ngài biết không, chúng em được sống ở đây là nhờ ơn của một vị pháp sư đại tài và rất mực nhân ái. Nếu không có ông ấy, dòng giống bọn em đã tuyệt chủng từ bao giờ rồi… Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, đã từ rất lâu rồi, gia đình cụ cố của cụ cố em đang sống vui vẻ, mạnh khỏe thì đột nhiên, đất trời lâm phải một cơn nắng hạn khủng khiếp, kéo dài hơn nửa năm. Đang lúc cái chết cận kề thì một vị pháp sư đi qua. Động lòng thương, ông ấy đã hóa phép biến ra dòng suối vô tận này, cứu giúp dòng giống cà rốt. Từ đó, chúng em bắt đầu mọc trên đá để hút nước suối, sống cuộc đời tươi mát bình yên…”
Củ cà rốt dừng lại, trầm ngâm, lim dim những con mắt một cách thích thú.
“Thế thì có liên quan gì đến ta?” Câu hỏi đột ngột của Thỏ Dũng Sĩ khiến cà rốt Đo Đỏ dứt khỏi trạng thái mơ màng xa xăm.
“À, em chưa kể hết ạ. Trước khi đi khỏi đây, vị pháp sư đã truyền lại một lời căn dặn với cả dòng giống Cà Rốt Đá Cuội bọn em rằng: ‘Hãy chờ đón một vị anh hùng đi ngang qua đây. Và hãy trao lại cho ngài ấy hai viên ngọc quý của ta. Chúng sẽ có ích cho vị anh hùng ấy…’ Thế là… chờ đợi mãi… đến ngày hôm nay, em đã gặp được ngài đây. Hi hi.”
“Làm sao ngươi biết đúng là ta?”
“Vị pháp sư nói đích danh tên ngài ạ.”
“Đích danh tên ta ư?” Thỏ Dũng Sĩ hết sức ngạc nhiên.
“Vâng ạ. Ngài là Thỏ Dũng Sĩ. Thỏ Dũng Sĩ là ngài. Hi hi.”
“Ừm. Chuyện này hơi khó hiểu. Có lẽ ông ấy là một nhà tiên tri chăng? Ngươi có biết ông ấy tên gì không?”
“Nghe các cụ truyền lại thì hình như vị pháp sư ấy có tên là… là…” Đo Đỏ cố nhớ lại. “À, đúng rồi. Là Sói Ngây Thơ ạ.”
“Sói Ngây Thơ? Ừm. Pháp sư Sói Ngây Thơ. Ta sẽ nhớ cái tên này. Được rồi. Vậy mấy viên ngọc quý ấy ở đâu?”
“Ở dưới suối kia ạ. Viên thứ nhất nằm phía sau tảng đá cách ngài mười bước chân đi thẳng và hai bước chân rẽ trái ạ. Còn viên thứ hai cách đó sáu tảng đá về phía bụi cây hoa xuyến chi bên cạnh bụi chuối ngay bờ suối ạ.”
Mặc dù trong lòng đang rạo rực muốn đi tìm Nai Tai Trắng ngay, nhưng giữa một thế giới rộng lớn và mới mẻ này, có thêm nhiều hiểu biết và sự trợ giúp là lợi thế không hề nhỏ, Thỏ Dũng Sĩ làm theo lời chỉ dẫn của củ cà rốt Đo Đỏ, lần mò tìm ngọc quý dưới suối. Một lúc sau, nó cầm lên một hòn sỏi méo mó.
“Cái gì thế này? Đây mà là ngọc quý ư?” Đôi lông mày Thỏ Dũng Sĩ nhíu lại vì bực mình.
“Ấy ấy, ngài đừng nóng vội ạ. Phải tìm ra cả viên thứ hai nữa đã.”
“Đồ lừa bịp! Ta phải đi tìm cứu Nai Tai Trắng ngay!” Thỏ nói lớn.
“Ngài có biết phương hướng xứ sở này đâu mà tìm! Cứ tin em đi, khi có được hai viên ngọc quý, ngài sẽ thấy mình không uổng phí thời giờ đâu.”
Dằn lòng lại và nghe cà rốt Đo Đỏ một lần nữa, Thỏ Dũng Sĩ tìm tiếp viên ngọc thứ hai. Lần này cũng là một hòn sỏi méo mó, giống hệt hòn đầu tiên.
“Nào, giờ thì giải thích cho ta nghe xem.” Thỏ Dũng Sĩ nghiêm giọng.
“Vâng ạ, ngài hãy nắm chặt hai viên ngọc trong lòng bàn tay, và đếm đến mười.” Đo Đỏ nói.
Thỏ Dũng Sĩ làm theo. Sau khi đếm hết mười, nó mở bàn tay ra. Và hai viên sỏi méo mó xấu xí đã biến mất, chỉ còn lại hai viên ngọc tròn nhẵn long lanh, bảy sắc màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím thay phiên nhau ẩn hiện lạ thường.
“Đấy! Ngài tin em chưa? Nếu không ngụy trang thành hòn sỏi méo mó thì hẳn người ta đã nhặt mất rồi.” Đo Đỏ nói.
“Ừ nhỉ! Vị pháp sư thật cao tay! Ơ, nhưng mà hai viên ngọc này sẽ giúp gì cho ta?”
“Em cũng không biết. Nhưng theo lời truyền lại thì… pháp sư Sói Ngây Thơ bảo ngài hãy nhét hai viên ngọc vào hai lỗ tai ạ.”
“Để xem nào…”
Thỏ Dũng Sĩ nhét hai viên ngọc vào hai lỗ tai. Không có dấu hiệu gì bất thường.
“Có lẽ ta chưa biết cách sử dụng chăng?…” Thỏ Dũng Sĩ nói.
“Vâng ạ. Ngài cứ đeo ở tai đi. Sẽ đến lúc cần dùng.”
“Ừ. Được rồi. Ta phải đi ngay thôi.”
Thỏ Dũng Sĩ toan chạy đi thì nhớ ra tay mình vẫn đang túm lá cà rốt Đo Đỏ.
“À quên, ngươi phải ở lại đây chứ nhỉ? Tạm biệt nhé. Lúc trở lại đây ta sẽ có quà.”
“Ngài cho em theo cùng với! Em muốn mở rộng tầm mắt, nhìn ra thế giới. Cứ suốt đời ở đây, em như gà nhốt trong lồng vậy. Em muốn đi phiêu lưu.”
“Ngươi không sợ những nguy hiểm trên đường ư? Nếu thiếu nước suối chắc ngươi sẽ chết mất!”
“Sợ thì cũng sợ… Nhưng thà liều lĩnh phiêu lưu còn hơn là “ất ơ” ở một chỗ! Chắc chắn em sẽ giúp được ngài trên những chặng đường sắp tới đấy. Còn về nước thì ngài đừng lo. Hãy nhúng miệng em xuống suối. Lượng nước em hút vào sẽ có thể dự trữ trong… một năm đấy!”
“Và ngươi sẽ phình ra như một con voi?” Thỏ Dũng Sĩ cười.
“Hì hì. Không đâu ạ, vẫn thon thả như thế này thôi.”
“Nhưng ta không có túi đựng đâu. Mà ngươi lại không có chân để chạy.”
“Em biết bay đấy!”
“Hả? Thật sao?”
Thỏ Dũng Sĩ đặt Đo Đỏ xuống đất. Chùm lá trên đầu củ cả rốt bắt đầu xoáy tít và nâng cả mình Đo Đỏ bay lên. Nó chao qua chao lại theo đường bay ngoằn ngoèo và lộn tùng phèo như người say rượu.
“Ái chà! Chắc đây là lần đầu tiên ngươi bay nhỉ?” Thỏ Dũng Sĩ cười.
“Vâng ạ. Em được các cụ kể lại rằng mỗi cà rốt trong dòng tộc đều có khả năng bay từ khi được nhổ lên.” Đo Đỏ nói từ trên không trung. “Sau khi được người dân mang về, các cà rốt sẽ giúp họ rất nhiều với khả năng bay. Em thì từ trước đến giờ chỉ hụp đầu trong đá nên chưa bao giờ được trải nghiệm. Bây giờ mới… Hi hi… Á! Á! Á!”
Sau khi được Thỏ Dũng Sĩ moi ra từ một bụi cây, cà rốt Đo Đỏ lại tiếp tục bay lượn trên khắp bầu trời, vẻ mặt hớn hở, vui mừng. Sau đó, hai đứa bắt đầu băng qua con suối, qua cánh đồng cỏ màu tím bạt ngàn để tiến đến vương quốc Mãnh Sư.
Thỏ Dũng Sĩ lăn lông lốc trên triền dốc xuống. Nó huých phải năm bảy bụi cây rồi mới dừng lại được. Sau khi xuýt xoa vì chút ê ẩm trên đôi tay và cái lưng, nó đứng thẳng dậy, nhìn quanh. Đó là một khu rừng già. Cây cối xanh tươi cùng tiếng chim hót líu lo trên các tầng lá làm tâm hồn Thỏ Dũng Sĩ dậy lên một niềm vui phơi phới. Tuy nhiên, nó cũng nhanh chóng nhớ ra việc phải làm.
“Đây là nơi nào nhỉ? Không biết Khủng Long Xanh đã đưa Nai Tai Trắng đi đâu rồi?”
Nó nhận ra mình đang đứng trên một con đường mòn nhỏ giữa khu rừng.
“Cái gì đây?” Thỏ Dũng Sĩ cúi thấp xuống để quan sát thật kỹ mặt đất. “Một dấu chân rất lớn… Phải rồi! Chắc chắn đây là dấu chân Khủng Long Xanh. Mình phải lần theo ngay mới được. Có lẽ họ chưa đi xa.”
Dò theo dấu chân to lớn in trên con đường mòn, Thỏ Dũng Sĩ tràn đầy hy vọng sẽ tìm lại được Nai Tai Trắng. Nó tin tưởng vào đôi mắt tinh anh và cánh tay dũng mãnh của mình. Chắc chắn khi gặp lại Khủng Long Xanh, nó sẽ quyết một trận kịch liệt với hắn, sẽ hạ gục hắn để giải cứu Nai. Và ở thế giới này, Khủng Long Xanh sẽ chẳng còn cuốn sách nào để trốn nữa.
Nhưng Thỏ Dũng Sĩ bị hụt hẫng khi ra tới bìa rừng. Nó không còn thấy dấu chân to lớn đâu nữa. Trước mặt nó là một con suối nhỏ với những hòn sỏi đá xanh rêu, một cánh đồng cỏ màu tím, những ngọn núi trập trùng ở hai bên.
“Thôi rồi! Không còn dấu vết nào của hắn nữa… Phải làm sao bây giờ?”
Và nó chợt nhớ lại hình ảnh hai đôi cánh của Khủng Long Xanh. Chắc chắn hắn đã bay lên trời về một hướng nào đó. Nhưng Thỏ Dũng Sĩ không thể đoán mò phương hướng được. Nhất định phải tìm ra cách.
Đang lúc ngồi nghỉ bên bờ suối thì nó chợt nhìn thấy những cây cà rốt thật lạ. Chúng mọc ngay trên những hòn đá giữa suối.
“Đây chẳng phải là cà rốt sao? Lá này đúng là lá cà rốt mà. Sao lại mọc trên đá giữa suối thế này? Mình thử nhổ lên xem củ thế nào…”
Nỗi tò mò mách bảo Thỏ Dũng Sĩ tiến đến một hòn đá, túm lấy cụm lá trên đó, nhổ lên. Tuy mọc trên đá, nhưng củ cà rốt này không khiến Thỏ tốn chút sức lực nào. Cứ như là cà rốt trồng trên cát vậy.
“Ối hàng xóm láng giềng ơi! Có người nhổ tôi!” Củ cà rốt đỏ bất ngờ kêu lên.
“Hả? Ngươi biết nói ư?” Thỏ Dũng Sĩ ngạc nhiên.
“Em xin bác! Em lạy bác! Bác tha cho em! Xin đừng gặm em! Hu hu hu!” Củ cà rốt khóc lóc thảm thiết.
Thỏ Dũng Sĩ nhìn củ cà rốt, thấy có hai con mắt bé tí mọc ở giữa thân củ và một cái miệng như miệng cá trê đang mấp máy nói thành lời. Nhận thấy sinh vật này là một kẻ vô hại nên Thỏ Dũng Sĩ tỏ vẻ uy nghiêm:
“Được rồi! Ta sẽ tha cho ngươi! Nhưng ngươi phải trả lời ta một số điều!”
“Vâng! Vâng! Được ạ! Bác cứ hỏi. Nếu biết gì, em sẽ thành thật nói hết ạ!”
“Đây là nơi nào?”
“Ủa! Hóa ra bác là dân nhập cư trái phép à?”
“Lắm chuyện! Ta hỏi, ngươi trả lời cơ mà! Nói!” Thỏ Dũng Sĩ cau mày.
“À vâng… vâng ạ. Dạ, đây là vùng rừng ‘bất khả đốn’ của vương quốc Mãnh Sư ạ.”
“Vùng rừng ‘bất khả đốn’? Vương quốc Mãnh Sư?”
“Vâng, đúng ạ. ‘Bất khả đốn’ có nghĩa là không được chặt phá ấy ạ. Cư dân vương quốc Mãnh Sư sống ở bên kia cánh đồng cỏ. Thỉnh thoảng họ qua đây để hái thảo mộc làm dược liệu, nhưng không bao giờ chặt phá những cây gỗ. Họ muốn gìn giữ bầu không khí và hệ sinh thái tự nhiên…” Củ cà rốt kể lể. Mấy chiếc lá trên đỉnh đầu phấp phới bay bay trong gió.
“Thôi, được rồi. Ta hỏi tiếp: cư dân vương quốc Mãnh Sư trông như thế nào?”
“Ấy, điều này thì em không biết ạ. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ em toàn cắm mặt trong đá, có bao giờ được thấy ánh mặt trời đâu ạ. À mà…”
“À mà làm sao?”
“Em có hóng hớt nghe được mấy người dân đó nói chuyện với nhau… về… giun đất khổng lồ…”
“Giun đất khổng lồ ư?”
“Đúng ạ. Đó là kẻ thù của toàn dân tộc họ. Hằng năm, lũ giun đất bắt họ phải lao dịch nặng nề để xây hàng trăm đền thờ cho thần Đỉa Ngàn Chân độc ác. Không những thế, mỗi đêm, giun đất sẽ bắt đi năm người khỏe mạnh để dâng máu lên thần Đỉa. Ai ai trong vương quốc cũng sợ lũ giun đất và thần của họ. Bất kỳ kẻ nào chống đối đều bị bắt vào ngục tối…”
“Không thể thế được! Sao chúng có thể ngạo ngược như vậy chứ?” Thỏ Dũng Sĩ nắm chặt bàn tay.
“Nỗi đau thương ấy đã giày vò dân tộc họ ngót ba mươi năm trời. Một tên giun đất to lớn gấp mười lần một người dân sư tử nên việc đánh trả lại là điều không tưởng. Tuy thế, cách đây hai năm, đã từng có một cuộc nổi loạn diễn ra dưới sự lãnh đạo của một vị anh hùng, tên là Hàm Sấm. Đó là một trận đánh rất lớn, rất to, rất khủng khiếp và rất máu lửa. Nghĩa quân của Hàm Sấm đã phá hủy được rất nhiều đền đài và hạ được nhiều tên giun đất. Nhưng cuối cùng, lũ giun đất đã bắt được Hàm Sấm và tống anh ta vào ngục vĩnh viễn.”
“Không thể chấp nhận được! Sau khi cứu được Nai Tai Trắng, ta sẽ phải giúp họ! Vương quốc ấy ở bên kia cánh đồng cỏ phải không?” Thỏ Dũng Sĩ ngẫm nghĩ và hỏi lại cho chắc.
“Vâng, đúng ạ.”
“Được rồi. Ta định hỏi thêm về tung tích Khủng Long Xanh đã từng qua đây, nhưng thôi. Chắc ngươi cũng chưa thấy hắn đâu nhỉ?”
“Em chưa từng nghe đến cái tên ấy. Hắn có nợ với bác à?” Củ cà rốt tò mò.
“Hắn cướp đi Nai Tai Trắng, một người bạn của ta! Thỏ Dũng Sĩ này quyết đòi lại công bằng cho cô bé ấy!”
“Hả? Hóa ra bác… à, ngài là Thỏ Dũng Sĩ?” Hai con mắt của cà rốt mở to ra hơn.
“Đúng vậy, chính ta!”
“Thật tuyệt vời! Cuối cùng thì ngài cũng đến! Thật tuyệt vời!” Củ cà rốt reo lên mừng rỡ.
“Ngươi nói gì vậy?”
Thỏ Dũng Sĩ ngạc nhiên nhìn củ cà rốt đỏ trong tay mình.
“Xin tự giới thiệu với ngài Thỏ Dũng Sĩ, em là Đo Đỏ, thuộc dòng tộc Cà Rốt Đá Cuội. Ái chà, xem này, lông mao của ngài màu đỏ, em cũng màu đỏ. Thật là hợp thời trang làm sao! Đáng ra em phải nhận ra duyên gặp ngài từ đầu chứ nhỉ!” Cà rốt Đo Đỏ vui vẻ nói. “Ngài biết không, chúng em được sống ở đây là nhờ ơn của một vị pháp sư đại tài và rất mực nhân ái. Nếu không có ông ấy, dòng giống bọn em đã tuyệt chủng từ bao giờ rồi… Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, đã từ rất lâu rồi, gia đình cụ cố của cụ cố em đang sống vui vẻ, mạnh khỏe thì đột nhiên, đất trời lâm phải một cơn nắng hạn khủng khiếp, kéo dài hơn nửa năm. Đang lúc cái chết cận kề thì một vị pháp sư đi qua. Động lòng thương, ông ấy đã hóa phép biến ra dòng suối vô tận này, cứu giúp dòng giống cà rốt. Từ đó, chúng em bắt đầu mọc trên đá để hút nước suối, sống cuộc đời tươi mát bình yên…”
Củ cà rốt dừng lại, trầm ngâm, lim dim những con mắt một cách thích thú.
“Thế thì có liên quan gì đến ta?” Câu hỏi đột ngột của Thỏ Dũng Sĩ khiến cà rốt Đo Đỏ dứt khỏi trạng thái mơ màng xa xăm.
“À, em chưa kể hết ạ. Trước khi đi khỏi đây, vị pháp sư đã truyền lại một lời căn dặn với cả dòng giống Cà Rốt Đá Cuội bọn em rằng: ‘Hãy chờ đón một vị anh hùng đi ngang qua đây. Và hãy trao lại cho ngài ấy hai viên ngọc quý của ta. Chúng sẽ có ích cho vị anh hùng ấy…’ Thế là… chờ đợi mãi… đến ngày hôm nay, em đã gặp được ngài đây. Hi hi.”
“Làm sao ngươi biết đúng là ta?”
“Vị pháp sư nói đích danh tên ngài ạ.”
“Đích danh tên ta ư?” Thỏ Dũng Sĩ hết sức ngạc nhiên.
“Vâng ạ. Ngài là Thỏ Dũng Sĩ. Thỏ Dũng Sĩ là ngài. Hi hi.”
“Ừm. Chuyện này hơi khó hiểu. Có lẽ ông ấy là một nhà tiên tri chăng? Ngươi có biết ông ấy tên gì không?”
“Nghe các cụ truyền lại thì hình như vị pháp sư ấy có tên là… là…” Đo Đỏ cố nhớ lại. “À, đúng rồi. Là Sói Ngây Thơ ạ.”
“Sói Ngây Thơ? Ừm. Pháp sư Sói Ngây Thơ. Ta sẽ nhớ cái tên này. Được rồi. Vậy mấy viên ngọc quý ấy ở đâu?”
“Ở dưới suối kia ạ. Viên thứ nhất nằm phía sau tảng đá cách ngài mười bước chân đi thẳng và hai bước chân rẽ trái ạ. Còn viên thứ hai cách đó sáu tảng đá về phía bụi cây hoa xuyến chi bên cạnh bụi chuối ngay bờ suối ạ.”
Mặc dù trong lòng đang rạo rực muốn đi tìm Nai Tai Trắng ngay, nhưng giữa một thế giới rộng lớn và mới mẻ này, có thêm nhiều hiểu biết và sự trợ giúp là lợi thế không hề nhỏ, Thỏ Dũng Sĩ làm theo lời chỉ dẫn của củ cà rốt Đo Đỏ, lần mò tìm ngọc quý dưới suối. Một lúc sau, nó cầm lên một hòn sỏi méo mó.
“Cái gì thế này? Đây mà là ngọc quý ư?” Đôi lông mày Thỏ Dũng Sĩ nhíu lại vì bực mình.
“Ấy ấy, ngài đừng nóng vội ạ. Phải tìm ra cả viên thứ hai nữa đã.”
“Đồ lừa bịp! Ta phải đi tìm cứu Nai Tai Trắng ngay!” Thỏ nói lớn.
“Ngài có biết phương hướng xứ sở này đâu mà tìm! Cứ tin em đi, khi có được hai viên ngọc quý, ngài sẽ thấy mình không uổng phí thời giờ đâu.”
Dằn lòng lại và nghe cà rốt Đo Đỏ một lần nữa, Thỏ Dũng Sĩ tìm tiếp viên ngọc thứ hai. Lần này cũng là một hòn sỏi méo mó, giống hệt hòn đầu tiên.
“Nào, giờ thì giải thích cho ta nghe xem.” Thỏ Dũng Sĩ nghiêm giọng.
“Vâng ạ, ngài hãy nắm chặt hai viên ngọc trong lòng bàn tay, và đếm đến mười.” Đo Đỏ nói.
Thỏ Dũng Sĩ làm theo. Sau khi đếm hết mười, nó mở bàn tay ra. Và hai viên sỏi méo mó xấu xí đã biến mất, chỉ còn lại hai viên ngọc tròn nhẵn long lanh, bảy sắc màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím thay phiên nhau ẩn hiện lạ thường.
“Đấy! Ngài tin em chưa? Nếu không ngụy trang thành hòn sỏi méo mó thì hẳn người ta đã nhặt mất rồi.” Đo Đỏ nói.
“Ừ nhỉ! Vị pháp sư thật cao tay! Ơ, nhưng mà hai viên ngọc này sẽ giúp gì cho ta?”
“Em cũng không biết. Nhưng theo lời truyền lại thì… pháp sư Sói Ngây Thơ bảo ngài hãy nhét hai viên ngọc vào hai lỗ tai ạ.”
“Để xem nào…”
Thỏ Dũng Sĩ nhét hai viên ngọc vào hai lỗ tai. Không có dấu hiệu gì bất thường.
“Có lẽ ta chưa biết cách sử dụng chăng?…” Thỏ Dũng Sĩ nói.
“Vâng ạ. Ngài cứ đeo ở tai đi. Sẽ đến lúc cần dùng.”
“Ừ. Được rồi. Ta phải đi ngay thôi.”
Thỏ Dũng Sĩ toan chạy đi thì nhớ ra tay mình vẫn đang túm lá cà rốt Đo Đỏ.
“À quên, ngươi phải ở lại đây chứ nhỉ? Tạm biệt nhé. Lúc trở lại đây ta sẽ có quà.”
“Ngài cho em theo cùng với! Em muốn mở rộng tầm mắt, nhìn ra thế giới. Cứ suốt đời ở đây, em như gà nhốt trong lồng vậy. Em muốn đi phiêu lưu.”
“Ngươi không sợ những nguy hiểm trên đường ư? Nếu thiếu nước suối chắc ngươi sẽ chết mất!”
“Sợ thì cũng sợ… Nhưng thà liều lĩnh phiêu lưu còn hơn là “ất ơ” ở một chỗ! Chắc chắn em sẽ giúp được ngài trên những chặng đường sắp tới đấy. Còn về nước thì ngài đừng lo. Hãy nhúng miệng em xuống suối. Lượng nước em hút vào sẽ có thể dự trữ trong… một năm đấy!”
“Và ngươi sẽ phình ra như một con voi?” Thỏ Dũng Sĩ cười.
“Hì hì. Không đâu ạ, vẫn thon thả như thế này thôi.”
“Nhưng ta không có túi đựng đâu. Mà ngươi lại không có chân để chạy.”
“Em biết bay đấy!”
“Hả? Thật sao?”
Thỏ Dũng Sĩ đặt Đo Đỏ xuống đất. Chùm lá trên đầu củ cả rốt bắt đầu xoáy tít và nâng cả mình Đo Đỏ bay lên. Nó chao qua chao lại theo đường bay ngoằn ngoèo và lộn tùng phèo như người say rượu.
“Ái chà! Chắc đây là lần đầu tiên ngươi bay nhỉ?” Thỏ Dũng Sĩ cười.
“Vâng ạ. Em được các cụ kể lại rằng mỗi cà rốt trong dòng tộc đều có khả năng bay từ khi được nhổ lên.” Đo Đỏ nói từ trên không trung. “Sau khi được người dân mang về, các cà rốt sẽ giúp họ rất nhiều với khả năng bay. Em thì từ trước đến giờ chỉ hụp đầu trong đá nên chưa bao giờ được trải nghiệm. Bây giờ mới… Hi hi… Á! Á! Á!”
Sau khi được Thỏ Dũng Sĩ moi ra từ một bụi cây, cà rốt Đo Đỏ lại tiếp tục bay lượn trên khắp bầu trời, vẻ mặt hớn hở, vui mừng. Sau đó, hai đứa bắt đầu băng qua con suối, qua cánh đồng cỏ màu tím bạt ngàn để tiến đến vương quốc Mãnh Sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.