Những Cuộc Phiêu Lưu Của Thỏ Dũng Sĩ
Quyển 1 - Chương 5: CƯ DÂN SƯ TỬ TÍ HON
Vũ Xuân Nguyên
23/12/2015
Thỏ Dũng Sĩ và Đo Đỏ sửng sốt nhìn bức
tường thành khổng lồ cao ngất, được xây bằng hàng trăm ngàn khối đá tảng. Hai đứa
không thể nhìn rõ được cạnh trên cùng của bức tường, cũng không thể xác định được
bức tường dài bao nhiêu, vì hai phía tường đều chạy tuốt về những ngọn đồi phía
xa.
Có một bức tượng to lớn hình đầu sư tử chìa ra ở một đoạn chân tường thành. Bộ lông bờm vĩ đại của nó được chạm trổ tỉ mỉ đến nỗi từ khi còn ở đằng xa, Thỏ Dũng Sĩ đã nghĩ nó là sư tử thật. Cà rốt Đo Đỏ bay lượn một vòng và đọc bốn chữ khắc bên trên đỉnh đầu bức tượng: “Vương quốc Mãnh Sư”.
Sắc mặt tượng sư tử thật dữ tợn. Mõm nó há rộng lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn. Bên trong họng nó là một lối đi sâu thẳm, tối tăm. Có chút gió lạnh thổi ra từ lối đi ấy.
“Một con sư tử đực, đại ca ạ.” Đo Đỏ nói.
Trên đường từ suối Cà Rốt Đá Cuội đến đây, hai đứa đã thỏa thuận với nhau về cách xưng hô, nhưng Đo Đỏ cứ thích gọi Thỏ là “đại ca”, còn Thỏ thì chỉ xưng hô “cậu”, “tớ” một cách khiêm nhường.
“Cậu nhìn xem, hẳn đây là lối ra vào Vương quốc. Một bức tường thành kiên cố. Một cổng vào đồ sộ, oai hùng. Rõ ràng xứ sở chúng ta sắp chạm trán có một nền văn minh tuyệt vời.” Thỏ Dũng Sĩ nói. “Nhưng hãy cẩn trọng. Chúng ta chưa biết họ là những kẻ như thế nào đâu.”
Hai đứa tiếp tục bước vào trong lối đi sâu thẳm ấy. Tiếng phành phạch của lá cà rốt Đo Đỏ cùng bước chân của Thỏ Dũng Sĩ là những âm thanh duy nhất dội lên trong hang. Hai đứa cứ đi, đi mãi.
Có chút ánh sáng phía cuối con đường.
“Đo Đỏ, cậu có sợ không?” Thỏ Dũng Sĩ cười.
“Sợ chứ ạ!” Đo Đỏ lí nhí.
“Sợ mà vẫn đi tiếp sao?”
“Thì… thì phải… đối mặt với nỗi sợ chứ ạ! Dù phía trước là cái gì, em cũng tò mò muốn thử xem thế nào. Chỉ mong sao bọn họ đừng bỏ em vào nồi!”
“Ha ha ha! Biết đâu chúng sẽ tóm cậu rồi nhai sống luôn?”
“Á! Đại ca phải cứu em đấy!”
“Chưa biết được! Có thể mỗi tên trong số chúng còn lớn hơn cả Khủng Long Xanh - kẻ địch của tớ - thì hẳn là rất khó chơi đấy.”
Hai đứa đã bước gần tới cửa ra của hang. Có tiếng huyên náo, ồn ào ở phía trước. Thỏ Dũng Sĩ sẵn sàng nắm chắc chuôi kiếm trong tay mình. Đo Đỏ bay lùi về phía sau một chút.
Khi bước ra đến ngoài hang, khung cảnh hùng vĩ của núi đồi xen kẽ lâu đài, thành quách khiến hai đứa thốt lên ngỡ ngàng. Nhưng hai đứa còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy những cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt đang diễn ra bên dưới. Trước mặt Thỏ Dũng Sĩ và cà rốt Đo Đỏ là những bậc thang dẫn xuống một khu thị trấn sầm uất! Chính xác hơn đó là một khu chợ đông đúc. Toàn sư tử là sư tử!
“Ôi chao! Vương quốc Mãnh Sư đây sao?” Đo Đỏ nói.
“Thật không thể tưởng tượng nổi! Nhìn lũ sư tử kìa Đo Đỏ, tớ đã từng nghĩ chúng phải to lớn hùng dũng lắm chứ!” Thỏ Dũng Sĩ trầm trồ.
“So với chúng thì đại ca “đô con” gấp năm lần ấy!”
Thỏ Dũng Sĩ nhìn xuống đám sư tử tí hon đang đi qua đi lại, mua bán, trao đổi. Có những bà mẹ dắt con đi mua bánh. Có những cô nàng áo váy rực rỡ đi chơi trò chơi ở các gian hàng. Có những cậu thiếu niên đang đẩy một xe đầy xoài, na, lê, táo... Phía xa xa là chiếu hàng của một đôi vợ chồng sư tử bán đồ gốm, bên cạnh có một gian hàng bán vòng vàng, vòng bạc, lư đồng, chum vại…
Rảo mắt xung quanh một lượt, Thỏ Dũng Sĩ thấy tất cả đám dân sư tử ấy đều mang trên mình bộ lông màu vàng. Những sư tử đực có bộ lông bờm rậm trên cổ, trong khi sư tử cái thì không. Lông bờm của những thằng sư tử thanh niên thì có màu đen, còn những ông lớn tuổi hơn thì chuyển sang màu bạc. Càng già thì lông càng bạc, càng xù xì.
“Đi nào!”
Hai đứa bước xuống khu chợ, hòa mình vào đám đông. Con đường giữa chợ rất rộng nên dù to lớn, Thỏ Dũng Sĩ cũng không khó để bước đi giữa đám dân đông đúc ấy. Nhưng đương nhiên, nó cũng không tránh khỏi ánh mắt trầm trồ của dân sư tử trong chợ. Họ chỉ cao chưa đến đầu gối của nó.
“Mẹ ơi, ai mà to thế kia?” Một bé sư tử lí nhí hỏi mẹ.
“Mẹ cũng không biết, chắc là dân bên nước Voi Cộ sang chơi đó con.” Bà mẹ trả lời rồi dắt tay đứa bé đi đến hàng kẹo.
“Ồ, tôi chưa bao giờ thấy kẻ nào trông kì dị như thế này!” Một gã sư tử chột nói, mắt lờ đờ, tay cầm chai rượu.
“Hắn từ đâu đến thế nhỉ?” Kẻ khác hỏi.
“Hắn làm gì ở đây?”
“Hắn to lớn bằng một nửa kích thước một tên địa quân chết tiệt.”
“Suỵt, cẩn thận địa quân ở dưới đất nghe thấy.”
Từ ban đầu, chợ đã ồn ào vì những tiếng mua bán, giờ đây còn ồn ào hơn vì tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng về Thỏ Dũng Sĩ. Họ nhìn chòng chọc vào đôi tai dài, bộ lông rực đỏ cùng tấm áo choàng xanh của nó. Họ cứ đi theo sau từng bước chân của nó như thể đang dùng ánh mắt để hóng hớt một điều gì mới mẻ, lạ lẫm. Còn Thỏ Dũng Sĩ thì cứ cố gắng để ý từng bước chân của mình sao cho không giẫm phải kẻ nào trong số họ. Đôi mắt tinh anh của nó rảo nhìn xung quanh để không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào của khu chợ. Biết đâu Nai Tai Trắng đang ở quanh đây.
“Đại ca ơi, bọn họ có vẻ hiếu kỳ khi thấy đại ca xuất hiện đấy.” Đo Đỏ nói bên đôi tai của Thỏ Dũng Sĩ.
“Ừm, khác biệt lớn mà. Nhưng tớ không quan tâm điều đó. Tớ chỉ đang cần tìm Nai Tai Trắng thôi.”
“Thử hỏi thăm xem sao.”
“Ừm, ý hay. Nhưng biết ai mà hỏi thăm đây?”
“Hi hi. Đại ca đang là người của công chúng đấy.”
Nghe lời gợi ý của Đo Đỏ, Thỏ Dũng Sĩ đứng lại. Sau vài giây điềm tĩnh để chuẩn bị những gì cần nói, nó dõng dạc:
“Xin chào mọi người dân xứ sở Vương quốc Mãnh Sư! Tôi là Thỏ Dũng Sĩ, đến từ một nơi rất xa. Tôi đang đi tìm một người bạn có tên là Nai Tai Trắng. Đó là một cô bé có đôi tai trắng, mình màu vàng nâu và bốn chân có móng guốc. Nếu ai…”
Thỏ Dũng Sĩ bỗng ngập ngừng vì nó nhận thấy có những tiếng xì xào, rì rầm từ trong đám dân:
“Hả? Móng guốc ư?”
“Cái gì? Móng guốc á?”
“Hắn nói sao? Móng guốc?”
“Hắn là bạn của thú móng guốc?”
…
Một loạt những lời nhỏ to của đám dân đều liên quan đến hai từ “móng guốc”. Sau một thoáng chốc, nỗi sợ hãi lộ ra trên nét mặt mỗi người, tất cả đám dân sư tử bắt đầu la hét, gào thét kinh hoàng và chạy hỗn loạn.
Trong vòng chưa đầy hai phút, khu chợ chỉ còn Thỏ Dũng Sĩ và Đo Đỏ trơ trọi ở lại!
Các gian hàng cũng được thu dọn trong nháy mắt, cửa đóng chặt lại. Hai đứa thấy mình như đang đứng giữa một quảng trường rộng mênh mông.
Có một bức tượng to lớn hình đầu sư tử chìa ra ở một đoạn chân tường thành. Bộ lông bờm vĩ đại của nó được chạm trổ tỉ mỉ đến nỗi từ khi còn ở đằng xa, Thỏ Dũng Sĩ đã nghĩ nó là sư tử thật. Cà rốt Đo Đỏ bay lượn một vòng và đọc bốn chữ khắc bên trên đỉnh đầu bức tượng: “Vương quốc Mãnh Sư”.
Sắc mặt tượng sư tử thật dữ tợn. Mõm nó há rộng lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn. Bên trong họng nó là một lối đi sâu thẳm, tối tăm. Có chút gió lạnh thổi ra từ lối đi ấy.
“Một con sư tử đực, đại ca ạ.” Đo Đỏ nói.
Trên đường từ suối Cà Rốt Đá Cuội đến đây, hai đứa đã thỏa thuận với nhau về cách xưng hô, nhưng Đo Đỏ cứ thích gọi Thỏ là “đại ca”, còn Thỏ thì chỉ xưng hô “cậu”, “tớ” một cách khiêm nhường.
“Cậu nhìn xem, hẳn đây là lối ra vào Vương quốc. Một bức tường thành kiên cố. Một cổng vào đồ sộ, oai hùng. Rõ ràng xứ sở chúng ta sắp chạm trán có một nền văn minh tuyệt vời.” Thỏ Dũng Sĩ nói. “Nhưng hãy cẩn trọng. Chúng ta chưa biết họ là những kẻ như thế nào đâu.”
Hai đứa tiếp tục bước vào trong lối đi sâu thẳm ấy. Tiếng phành phạch của lá cà rốt Đo Đỏ cùng bước chân của Thỏ Dũng Sĩ là những âm thanh duy nhất dội lên trong hang. Hai đứa cứ đi, đi mãi.
Có chút ánh sáng phía cuối con đường.
“Đo Đỏ, cậu có sợ không?” Thỏ Dũng Sĩ cười.
“Sợ chứ ạ!” Đo Đỏ lí nhí.
“Sợ mà vẫn đi tiếp sao?”
“Thì… thì phải… đối mặt với nỗi sợ chứ ạ! Dù phía trước là cái gì, em cũng tò mò muốn thử xem thế nào. Chỉ mong sao bọn họ đừng bỏ em vào nồi!”
“Ha ha ha! Biết đâu chúng sẽ tóm cậu rồi nhai sống luôn?”
“Á! Đại ca phải cứu em đấy!”
“Chưa biết được! Có thể mỗi tên trong số chúng còn lớn hơn cả Khủng Long Xanh - kẻ địch của tớ - thì hẳn là rất khó chơi đấy.”
Hai đứa đã bước gần tới cửa ra của hang. Có tiếng huyên náo, ồn ào ở phía trước. Thỏ Dũng Sĩ sẵn sàng nắm chắc chuôi kiếm trong tay mình. Đo Đỏ bay lùi về phía sau một chút.
Khi bước ra đến ngoài hang, khung cảnh hùng vĩ của núi đồi xen kẽ lâu đài, thành quách khiến hai đứa thốt lên ngỡ ngàng. Nhưng hai đứa còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn thấy những cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt đang diễn ra bên dưới. Trước mặt Thỏ Dũng Sĩ và cà rốt Đo Đỏ là những bậc thang dẫn xuống một khu thị trấn sầm uất! Chính xác hơn đó là một khu chợ đông đúc. Toàn sư tử là sư tử!
“Ôi chao! Vương quốc Mãnh Sư đây sao?” Đo Đỏ nói.
“Thật không thể tưởng tượng nổi! Nhìn lũ sư tử kìa Đo Đỏ, tớ đã từng nghĩ chúng phải to lớn hùng dũng lắm chứ!” Thỏ Dũng Sĩ trầm trồ.
“So với chúng thì đại ca “đô con” gấp năm lần ấy!”
Thỏ Dũng Sĩ nhìn xuống đám sư tử tí hon đang đi qua đi lại, mua bán, trao đổi. Có những bà mẹ dắt con đi mua bánh. Có những cô nàng áo váy rực rỡ đi chơi trò chơi ở các gian hàng. Có những cậu thiếu niên đang đẩy một xe đầy xoài, na, lê, táo... Phía xa xa là chiếu hàng của một đôi vợ chồng sư tử bán đồ gốm, bên cạnh có một gian hàng bán vòng vàng, vòng bạc, lư đồng, chum vại…
Rảo mắt xung quanh một lượt, Thỏ Dũng Sĩ thấy tất cả đám dân sư tử ấy đều mang trên mình bộ lông màu vàng. Những sư tử đực có bộ lông bờm rậm trên cổ, trong khi sư tử cái thì không. Lông bờm của những thằng sư tử thanh niên thì có màu đen, còn những ông lớn tuổi hơn thì chuyển sang màu bạc. Càng già thì lông càng bạc, càng xù xì.
“Đi nào!”
Hai đứa bước xuống khu chợ, hòa mình vào đám đông. Con đường giữa chợ rất rộng nên dù to lớn, Thỏ Dũng Sĩ cũng không khó để bước đi giữa đám dân đông đúc ấy. Nhưng đương nhiên, nó cũng không tránh khỏi ánh mắt trầm trồ của dân sư tử trong chợ. Họ chỉ cao chưa đến đầu gối của nó.
“Mẹ ơi, ai mà to thế kia?” Một bé sư tử lí nhí hỏi mẹ.
“Mẹ cũng không biết, chắc là dân bên nước Voi Cộ sang chơi đó con.” Bà mẹ trả lời rồi dắt tay đứa bé đi đến hàng kẹo.
“Ồ, tôi chưa bao giờ thấy kẻ nào trông kì dị như thế này!” Một gã sư tử chột nói, mắt lờ đờ, tay cầm chai rượu.
“Hắn từ đâu đến thế nhỉ?” Kẻ khác hỏi.
“Hắn làm gì ở đây?”
“Hắn to lớn bằng một nửa kích thước một tên địa quân chết tiệt.”
“Suỵt, cẩn thận địa quân ở dưới đất nghe thấy.”
Từ ban đầu, chợ đã ồn ào vì những tiếng mua bán, giờ đây còn ồn ào hơn vì tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng về Thỏ Dũng Sĩ. Họ nhìn chòng chọc vào đôi tai dài, bộ lông rực đỏ cùng tấm áo choàng xanh của nó. Họ cứ đi theo sau từng bước chân của nó như thể đang dùng ánh mắt để hóng hớt một điều gì mới mẻ, lạ lẫm. Còn Thỏ Dũng Sĩ thì cứ cố gắng để ý từng bước chân của mình sao cho không giẫm phải kẻ nào trong số họ. Đôi mắt tinh anh của nó rảo nhìn xung quanh để không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào của khu chợ. Biết đâu Nai Tai Trắng đang ở quanh đây.
“Đại ca ơi, bọn họ có vẻ hiếu kỳ khi thấy đại ca xuất hiện đấy.” Đo Đỏ nói bên đôi tai của Thỏ Dũng Sĩ.
“Ừm, khác biệt lớn mà. Nhưng tớ không quan tâm điều đó. Tớ chỉ đang cần tìm Nai Tai Trắng thôi.”
“Thử hỏi thăm xem sao.”
“Ừm, ý hay. Nhưng biết ai mà hỏi thăm đây?”
“Hi hi. Đại ca đang là người của công chúng đấy.”
Nghe lời gợi ý của Đo Đỏ, Thỏ Dũng Sĩ đứng lại. Sau vài giây điềm tĩnh để chuẩn bị những gì cần nói, nó dõng dạc:
“Xin chào mọi người dân xứ sở Vương quốc Mãnh Sư! Tôi là Thỏ Dũng Sĩ, đến từ một nơi rất xa. Tôi đang đi tìm một người bạn có tên là Nai Tai Trắng. Đó là một cô bé có đôi tai trắng, mình màu vàng nâu và bốn chân có móng guốc. Nếu ai…”
Thỏ Dũng Sĩ bỗng ngập ngừng vì nó nhận thấy có những tiếng xì xào, rì rầm từ trong đám dân:
“Hả? Móng guốc ư?”
“Cái gì? Móng guốc á?”
“Hắn nói sao? Móng guốc?”
“Hắn là bạn của thú móng guốc?”
…
Một loạt những lời nhỏ to của đám dân đều liên quan đến hai từ “móng guốc”. Sau một thoáng chốc, nỗi sợ hãi lộ ra trên nét mặt mỗi người, tất cả đám dân sư tử bắt đầu la hét, gào thét kinh hoàng và chạy hỗn loạn.
Trong vòng chưa đầy hai phút, khu chợ chỉ còn Thỏ Dũng Sĩ và Đo Đỏ trơ trọi ở lại!
Các gian hàng cũng được thu dọn trong nháy mắt, cửa đóng chặt lại. Hai đứa thấy mình như đang đứng giữa một quảng trường rộng mênh mông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.