Những Cuộc Phiêu Lưu Của Thỏ Dũng Sĩ
Quyển 1 - Chương 9: NỖI RUN SỢ KHÓ HIỂU
Vũ Xuân Nguyên
23/12/2015
Đi vào sân, lại gần cái cây đang treo
hai nhóc sư tử, Thỏ Trắng có cơ hội được nhìn ngắm rõ hơn ngôi nhà và khoảnh vườn
rau cải biết hót tiếng chim. Nhưng nó chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng hướng
đôi mắt về phía hai nhóc sư tử mặc quần yếm, đang lắc lư vì bị chị Hai móc vào
cành cây.
“Chào em. Em thấy hắn ở đâu?” Thỏ Trắng hỏi.
“Nhưng anh phải bảo chị Hai thả em xuống đã.” Bé Tí cười khì, giọng nói mang tính ra điều kiện thỏa thuận.
“Hả? Em có muốn bị đét đít cho mấy cái không?” Chị Hai nhíu mày, hai tay chống nạnh. Giá có cái chổi lông gà ở đây thì thể nào Bé Tí cũng ăn mấy phát vụt.
Chị Hai khẽ quay sang nhìn Thỏ Trắng trong nửa giây rồi nói tiếp:
“Thôi được rồi, nói cho các anh ấy biết đi rồi chị sẽ thả xuống.”
“Cả em nữa đấy nhé.” Bé Em cong môi nói.
“Ừ.”
“Nhưng chị phải hứa là sẽ thả tụi em ra ngay đấy nhé.”
Với chị em họ, lời hứa là một điều rất trọng đại, chẳng khác gì cái tên riêng vậy. Ai hứa mà không giữ lời thì là một kẻ không biết trọng danh dự, một kẻ đáng chê.
Bé Tí rất khôn, nó nói rõ điều kiện là “thả-tụi-em-ra-ngay” để được xuống đất tự do chạy chơi liền.
“Ừ. Chị hứa sẽ cho hai đứa xuống ngay sau khi Bé Tí nói.”
“Hì hì.” Bé Tí cười khì rồi nói tiếp. “Dạ, hồi sáng, em và Bé Em ra chợ Mường Sét chơi thì chợt thấy một con gì đó bay trên bầu trời, da màu xanh lá cây. To lắm!”
“Đúng là Khủng Long Xanh rồi!” Thỏ Trắng hớn hở nói, giọng tràn đầy hy vọng. “Em thấy hắn bay về hướng nào?”
“Lúc đó, em và Bé Em chạy theo để được nhìn lâu hơn. Hắn cứ bay, bay mãi. Tụi em chạy theo, rồi về đến cổng nhà, định chạy tiếp thì mẹ gọi vào nhà làm bún chả. Thế là không đi tiếp nữa. Nhưng em nhìn thấy hắn bay về phía đằng kia.”
Tất cả nhìn theo hướng chỉ của Bé Tí, thấy phía xa xa có một tòa lâu đài cổ kính ẩn hiện trong lớp mây mù, bao quanh là núi đồi trùng điệp.
“Đó là… một tòa lâu đài! Có phải là lâu đài Tắc Kè Hoa không?” Thỏ Trắng hỏi.
“Lâu đài Tắc Kè Hoa ư?” Đo Đỏ sửng sốt.
“Các bạn đang nói về cái gì thế? Đó là lâu đài Hoàng gia.” Chị Hai tụi nhóc nói.
“À, hóa ra không phải. Vậy bạn có biết quanh đây có nơi nào gọi là lâu đài Tắc Kè Hoa không?” Thỏ Trắng hỏi.
“Không, tớ chưa từng nghe nói đến.”
“Ừm, chắc nó không thuộc vùng này… À Bé Tí, anh hỏi thêm này, em có thấy trên tay của Khủng Long Xanh lúc ấy có đang giữ một ai khác không?”
Bé Tí vuốt vuốt cằm, cố nhớ lại.
“A, đúng rồi! Có ạ. Một ai đó bị Khủng Long Xanh nắm chặt.” Bé Tí nói.
“Mình màu vàng nâu. Có đôi tai màu trắng.” Bé Em bổ sung.
“Phải rồi! Chính là Nai Tai Trắng đấy!”
Thỏ Trắng sung sướng reo lên, ánh mắt như bừng sáng, quay sang nhìn Đo Đỏ cũng đang cười hớn hở. Nhưng liền đó, nó bỗng thấy cô bé sư tử chị biến đổi sắc mặt, sợ hãi chạy biến ra phía sau gốc cây, tay run lẩy bẩy. Hai nhóc Bé Em và Bé Tí thì khóc thét lên.
“Có chuyện gì vậy các bạn?” Thỏ Trắng và Đo Đỏ ngơ ngác hỏi ba chị em.
Cô chị lớn im re, chỉ dám nhìn bằng một con mắt, còn cả thân mình thì giấu sau gốc cây. Hai nhóc sư tử kia vẫn khóc lớn:
“Hu hu hu! Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi! Hu hu hu!”
Thỏ Trắng bối rối, tự hỏi trong đầu rằng không hiểu vì nguyên cớ gì mà sự tình lại trở nên như thế này. Đo Đỏ cũng chấp chới bay lên bay xuống, luống cuống hỏi giúp đại ca:
“Ơ kìa! Sao ba chị em lại sợ hãi đến thế? Có chuyện gì vậy? Chúng tớ có làm gì xấu đâu!”
Thỏ Trắng chưa kịp lấy lại sự đĩnh đạc đường hoàng tự nhiên của nó thì người phụ nữ trong câu gào khóc của hai nhóc sư tử kia đã xuất hiện. Thỏ Trắng nhìn bà mẹ sư tử đó – mình mặc bộ váy rộng màu đen xen lục sẫm – mà lòng nó dợn lên một nỗi e ngại rằng chắc hẳn bà ta đang nghĩ mình vừa bắt nạt các con bà. Nó chắc chắn hơn về điều đó khi thấy nét mặt bà mẹ sư tử hằm hằm một cách khó chịu, cộng thêm cây chổi quét sân đang lăm lăm trong tay.
“Thằng kia! Mày là ai? Mày làm gì con tao thế hả?” Tiếng quát của bà mẹ sư tử khủng khiếp như những luồng lửa trong lò nung gạch.
“Ơ… Dạ, đâu có ạ. Cháu có làm gì đâu bác… Cháu chỉ…”
Thỏ Trắng không run sợ, nhưng phong thái nó tỏ ra bất ngờ pha chút bối rối. Còn cà rốt Đo Đỏ thì thực sự hoảng hốt, mấy cái lá-cánh của nó cố gắng lắm mới giữ được tư thế bay trên không trung cho vững vàng. Nó bay gần Thỏ Trắng, phòng khi cái chổi trong tay bà sư tử nóng tính có phi ra thì nó cũng sẽ được áo choàng của đại ca che chở.
“Cháu… Thực ra thì…” Thỏ Trắng bắt đầu bình tĩnh lại. “Tụi cháu đang nói chuyện một cách rất bình thường ạ.”
Thỏ Trắng nói ra hai chữ “bình thường” một cách thẳng thắn nhưng kỳ thực trong lòng nó đang đoán rằng có một-điều-gì-đó-không-được-bình-thường-cho-lắm ở đây.
“Bé Chị, nói cho mẹ nghe, tên này vừa làm gì con với cả Bé Tí và Bé Em?”
Thỏ Trắng nhớ ra là mình quên chưa hỏi tên cô chị Hai của mấy nhóc. Bây giờ thì nó đã biết, chỉ có điều tình cảnh “làm quen” này không được thoải mái như người ta vẫn hay chào hỏi nhau.
“Dạ, bạn ấy… nói ra… nói ra một cái tên…” Bé Chị nói.
“Tên gì?” Mẹ gạn hỏi.
“Ư… ư… Lộc cộc…”
Bé Chị lắp bắp không nói rõ thành lời. Cô bé quyết định dùng tiếng “lộc cộc” kèm theo cử chỉ giẫm giẫm bàn chân xuống nền đất để mẹ hiểu. Thế là vừa nghe, vừa nhìn con gái làm như vậy xong, bà mẹ sư tử cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột. Bà cố gắng nắm cán chổi một cách chắc chắn, nhưng Thỏ Trắng và Đo Đỏ có thể nhận thấy rõ là bà cũng đang run chẳng kém gì mấy đứa con.
“Này cậu kia…” Bà mẹ hỏi.
“Dạ?”
“Cậu… cậu là ai?”
“Cháu là… Áo Choàng Xanh.” Thỏ Trắng suýt quên cái tên mà Đo Đỏ mới đặt cho mình.
“Cậu từ đâu đến?”
“Cháu đến từ một nơi rất xa… Vâng, rất xa ạ.”
Thỏ Trắng muốn giải thích rõ về chuyện cuốn sách phát sáng, nhưng có lẽ bà mẹ sư tử sẽ không hiểu nên nó đành thôi, chỉ nói vu vơ là “rất xa”. Còn bà mẹ sư tử kia thì khá thận trọng khi nghe kẻ mới đến nói. Bà nhìn Thỏ Trắng từ đầu đến chân một cách kỹ càng trong một lúc lâu rồi nói:
“Cậu không phải sư tử như chúng tôi, đúng không?”
Đo Đỏ hơi giật mình, điều đó khiến bà mẹ sư tử cảm thấy mình nhận định không hề sai. Thỏ Trắng có chút ngỡ ngàng, nhưng nó hiểu rằng người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm nhìn người mà nó đang gặp đây, rõ ràng đã phát hiện điều không bình thường của nó qua đặc điểm nào đó trên người nó, hoặc qua cách thức nó đã khiến gia đình sư tử họ sợ hãi.
“Vâng, đúng là cháu…”
“Có phải…” Bà mẹ sư tử cố gắng kìm nén tâm lý để đặt câu hỏi. “Có phải… cậu đã nhắc đến một trong những từ: “hươu”, “nai”, “trâu”, “bò”, “lừa”, “ngựa”, “lợn”, “voi”, “tê giác”…?”
“Vâng, cháu có nói đến “Nai” ạ. Một người bạn cháu tên là Nai Tai Trắng.”
Thỏ Trắng cố gắng tỏ ra không-có-chút-đe-dọa-nào trong lời nói của mình. Nó nói thật từ tốn, bình tĩnh và hết sức hiền hòa. Nhưng dù vậy, điều đó cũng không khiến cho nỗi run rẩy đang rung lắc tay chân những thành viên trong gia đình sư tử giảm đi chút nào. Thỏ Trắng nói tiếp:
“Cháu đã phạm lỗi nào đó sao? Thực sự thì cháu không hiểu. Bác có thể giải thích giúp cháu được không ạ? Cháu không biết mình đã nói sai. Quả thực cháu không cố tình làm các con bác phải thế này. Cháu không cố ý.”
“Xem nào… Ừm, trước hết, để dễ nói chuyện… Ta cần biết cháu thực sự là ai đã.”
Thỏ Trắng và Đo Đỏ nhìn nhau. Chúng nó hiểu rằng đến lúc này thì không cần phải che giấu hay cải trang làm gì nữa.
“Câu thần chú biến tớ trở lại là gì ấy nhỉ?” Thỏ Trắng hỏi.
“Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu, đại ca ạ.” Đo Đỏ đáp.
“Không, đó là S rồi. Tớ cần A ngược cơ mà.”
“À, vâng. Em nhầm: “Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng.”
“Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng.” Thỏ Trắng lặp lại.
Và sau cú biến hình nhờ câu thần chú, Thỏ Trắng trở lại nguyên dạng ban đầu là một anh chàng thỏ cao to gấp năm lần một chú sư tử, trước những cái nhìn đầy ngỡ ngàng của bà mẹ lẫn ba đứa con. Đôi tai dài lại được vươn lên, ngúc ngoắc một cách linh hoạt. Và màu lông trắng toát của phiên bản Thỏ Dũng Sĩ phân thân lại phủ khắp mình, trải kín từ đầu đến đuôi, chỉ chừa những vệt chữ Z màu đỏ nổi bật hai bên bắp chân.
“Thưa bác, thực ra, cháu là Thỏ Dũng Sĩ.”
“Chào em. Em thấy hắn ở đâu?” Thỏ Trắng hỏi.
“Nhưng anh phải bảo chị Hai thả em xuống đã.” Bé Tí cười khì, giọng nói mang tính ra điều kiện thỏa thuận.
“Hả? Em có muốn bị đét đít cho mấy cái không?” Chị Hai nhíu mày, hai tay chống nạnh. Giá có cái chổi lông gà ở đây thì thể nào Bé Tí cũng ăn mấy phát vụt.
Chị Hai khẽ quay sang nhìn Thỏ Trắng trong nửa giây rồi nói tiếp:
“Thôi được rồi, nói cho các anh ấy biết đi rồi chị sẽ thả xuống.”
“Cả em nữa đấy nhé.” Bé Em cong môi nói.
“Ừ.”
“Nhưng chị phải hứa là sẽ thả tụi em ra ngay đấy nhé.”
Với chị em họ, lời hứa là một điều rất trọng đại, chẳng khác gì cái tên riêng vậy. Ai hứa mà không giữ lời thì là một kẻ không biết trọng danh dự, một kẻ đáng chê.
Bé Tí rất khôn, nó nói rõ điều kiện là “thả-tụi-em-ra-ngay” để được xuống đất tự do chạy chơi liền.
“Ừ. Chị hứa sẽ cho hai đứa xuống ngay sau khi Bé Tí nói.”
“Hì hì.” Bé Tí cười khì rồi nói tiếp. “Dạ, hồi sáng, em và Bé Em ra chợ Mường Sét chơi thì chợt thấy một con gì đó bay trên bầu trời, da màu xanh lá cây. To lắm!”
“Đúng là Khủng Long Xanh rồi!” Thỏ Trắng hớn hở nói, giọng tràn đầy hy vọng. “Em thấy hắn bay về hướng nào?”
“Lúc đó, em và Bé Em chạy theo để được nhìn lâu hơn. Hắn cứ bay, bay mãi. Tụi em chạy theo, rồi về đến cổng nhà, định chạy tiếp thì mẹ gọi vào nhà làm bún chả. Thế là không đi tiếp nữa. Nhưng em nhìn thấy hắn bay về phía đằng kia.”
Tất cả nhìn theo hướng chỉ của Bé Tí, thấy phía xa xa có một tòa lâu đài cổ kính ẩn hiện trong lớp mây mù, bao quanh là núi đồi trùng điệp.
“Đó là… một tòa lâu đài! Có phải là lâu đài Tắc Kè Hoa không?” Thỏ Trắng hỏi.
“Lâu đài Tắc Kè Hoa ư?” Đo Đỏ sửng sốt.
“Các bạn đang nói về cái gì thế? Đó là lâu đài Hoàng gia.” Chị Hai tụi nhóc nói.
“À, hóa ra không phải. Vậy bạn có biết quanh đây có nơi nào gọi là lâu đài Tắc Kè Hoa không?” Thỏ Trắng hỏi.
“Không, tớ chưa từng nghe nói đến.”
“Ừm, chắc nó không thuộc vùng này… À Bé Tí, anh hỏi thêm này, em có thấy trên tay của Khủng Long Xanh lúc ấy có đang giữ một ai khác không?”
Bé Tí vuốt vuốt cằm, cố nhớ lại.
“A, đúng rồi! Có ạ. Một ai đó bị Khủng Long Xanh nắm chặt.” Bé Tí nói.
“Mình màu vàng nâu. Có đôi tai màu trắng.” Bé Em bổ sung.
“Phải rồi! Chính là Nai Tai Trắng đấy!”
Thỏ Trắng sung sướng reo lên, ánh mắt như bừng sáng, quay sang nhìn Đo Đỏ cũng đang cười hớn hở. Nhưng liền đó, nó bỗng thấy cô bé sư tử chị biến đổi sắc mặt, sợ hãi chạy biến ra phía sau gốc cây, tay run lẩy bẩy. Hai nhóc Bé Em và Bé Tí thì khóc thét lên.
“Có chuyện gì vậy các bạn?” Thỏ Trắng và Đo Đỏ ngơ ngác hỏi ba chị em.
Cô chị lớn im re, chỉ dám nhìn bằng một con mắt, còn cả thân mình thì giấu sau gốc cây. Hai nhóc sư tử kia vẫn khóc lớn:
“Hu hu hu! Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi! Hu hu hu!”
Thỏ Trắng bối rối, tự hỏi trong đầu rằng không hiểu vì nguyên cớ gì mà sự tình lại trở nên như thế này. Đo Đỏ cũng chấp chới bay lên bay xuống, luống cuống hỏi giúp đại ca:
“Ơ kìa! Sao ba chị em lại sợ hãi đến thế? Có chuyện gì vậy? Chúng tớ có làm gì xấu đâu!”
Thỏ Trắng chưa kịp lấy lại sự đĩnh đạc đường hoàng tự nhiên của nó thì người phụ nữ trong câu gào khóc của hai nhóc sư tử kia đã xuất hiện. Thỏ Trắng nhìn bà mẹ sư tử đó – mình mặc bộ váy rộng màu đen xen lục sẫm – mà lòng nó dợn lên một nỗi e ngại rằng chắc hẳn bà ta đang nghĩ mình vừa bắt nạt các con bà. Nó chắc chắn hơn về điều đó khi thấy nét mặt bà mẹ sư tử hằm hằm một cách khó chịu, cộng thêm cây chổi quét sân đang lăm lăm trong tay.
“Thằng kia! Mày là ai? Mày làm gì con tao thế hả?” Tiếng quát của bà mẹ sư tử khủng khiếp như những luồng lửa trong lò nung gạch.
“Ơ… Dạ, đâu có ạ. Cháu có làm gì đâu bác… Cháu chỉ…”
Thỏ Trắng không run sợ, nhưng phong thái nó tỏ ra bất ngờ pha chút bối rối. Còn cà rốt Đo Đỏ thì thực sự hoảng hốt, mấy cái lá-cánh của nó cố gắng lắm mới giữ được tư thế bay trên không trung cho vững vàng. Nó bay gần Thỏ Trắng, phòng khi cái chổi trong tay bà sư tử nóng tính có phi ra thì nó cũng sẽ được áo choàng của đại ca che chở.
“Cháu… Thực ra thì…” Thỏ Trắng bắt đầu bình tĩnh lại. “Tụi cháu đang nói chuyện một cách rất bình thường ạ.”
Thỏ Trắng nói ra hai chữ “bình thường” một cách thẳng thắn nhưng kỳ thực trong lòng nó đang đoán rằng có một-điều-gì-đó-không-được-bình-thường-cho-lắm ở đây.
“Bé Chị, nói cho mẹ nghe, tên này vừa làm gì con với cả Bé Tí và Bé Em?”
Thỏ Trắng nhớ ra là mình quên chưa hỏi tên cô chị Hai của mấy nhóc. Bây giờ thì nó đã biết, chỉ có điều tình cảnh “làm quen” này không được thoải mái như người ta vẫn hay chào hỏi nhau.
“Dạ, bạn ấy… nói ra… nói ra một cái tên…” Bé Chị nói.
“Tên gì?” Mẹ gạn hỏi.
“Ư… ư… Lộc cộc…”
Bé Chị lắp bắp không nói rõ thành lời. Cô bé quyết định dùng tiếng “lộc cộc” kèm theo cử chỉ giẫm giẫm bàn chân xuống nền đất để mẹ hiểu. Thế là vừa nghe, vừa nhìn con gái làm như vậy xong, bà mẹ sư tử cũng bắt đầu đổ mồ hôi hột. Bà cố gắng nắm cán chổi một cách chắc chắn, nhưng Thỏ Trắng và Đo Đỏ có thể nhận thấy rõ là bà cũng đang run chẳng kém gì mấy đứa con.
“Này cậu kia…” Bà mẹ hỏi.
“Dạ?”
“Cậu… cậu là ai?”
“Cháu là… Áo Choàng Xanh.” Thỏ Trắng suýt quên cái tên mà Đo Đỏ mới đặt cho mình.
“Cậu từ đâu đến?”
“Cháu đến từ một nơi rất xa… Vâng, rất xa ạ.”
Thỏ Trắng muốn giải thích rõ về chuyện cuốn sách phát sáng, nhưng có lẽ bà mẹ sư tử sẽ không hiểu nên nó đành thôi, chỉ nói vu vơ là “rất xa”. Còn bà mẹ sư tử kia thì khá thận trọng khi nghe kẻ mới đến nói. Bà nhìn Thỏ Trắng từ đầu đến chân một cách kỹ càng trong một lúc lâu rồi nói:
“Cậu không phải sư tử như chúng tôi, đúng không?”
Đo Đỏ hơi giật mình, điều đó khiến bà mẹ sư tử cảm thấy mình nhận định không hề sai. Thỏ Trắng có chút ngỡ ngàng, nhưng nó hiểu rằng người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm nhìn người mà nó đang gặp đây, rõ ràng đã phát hiện điều không bình thường của nó qua đặc điểm nào đó trên người nó, hoặc qua cách thức nó đã khiến gia đình sư tử họ sợ hãi.
“Vâng, đúng là cháu…”
“Có phải…” Bà mẹ sư tử cố gắng kìm nén tâm lý để đặt câu hỏi. “Có phải… cậu đã nhắc đến một trong những từ: “hươu”, “nai”, “trâu”, “bò”, “lừa”, “ngựa”, “lợn”, “voi”, “tê giác”…?”
“Vâng, cháu có nói đến “Nai” ạ. Một người bạn cháu tên là Nai Tai Trắng.”
Thỏ Trắng cố gắng tỏ ra không-có-chút-đe-dọa-nào trong lời nói của mình. Nó nói thật từ tốn, bình tĩnh và hết sức hiền hòa. Nhưng dù vậy, điều đó cũng không khiến cho nỗi run rẩy đang rung lắc tay chân những thành viên trong gia đình sư tử giảm đi chút nào. Thỏ Trắng nói tiếp:
“Cháu đã phạm lỗi nào đó sao? Thực sự thì cháu không hiểu. Bác có thể giải thích giúp cháu được không ạ? Cháu không biết mình đã nói sai. Quả thực cháu không cố tình làm các con bác phải thế này. Cháu không cố ý.”
“Xem nào… Ừm, trước hết, để dễ nói chuyện… Ta cần biết cháu thực sự là ai đã.”
Thỏ Trắng và Đo Đỏ nhìn nhau. Chúng nó hiểu rằng đến lúc này thì không cần phải che giấu hay cải trang làm gì nữa.
“Câu thần chú biến tớ trở lại là gì ấy nhỉ?” Thỏ Trắng hỏi.
“Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu, đại ca ạ.” Đo Đỏ đáp.
“Không, đó là S rồi. Tớ cần A ngược cơ mà.”
“À, vâng. Em nhầm: “Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng.”
“Bánh xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng.” Thỏ Trắng lặp lại.
Và sau cú biến hình nhờ câu thần chú, Thỏ Trắng trở lại nguyên dạng ban đầu là một anh chàng thỏ cao to gấp năm lần một chú sư tử, trước những cái nhìn đầy ngỡ ngàng của bà mẹ lẫn ba đứa con. Đôi tai dài lại được vươn lên, ngúc ngoắc một cách linh hoạt. Và màu lông trắng toát của phiên bản Thỏ Dũng Sĩ phân thân lại phủ khắp mình, trải kín từ đầu đến đuôi, chỉ chừa những vệt chữ Z màu đỏ nổi bật hai bên bắp chân.
“Thưa bác, thực ra, cháu là Thỏ Dũng Sĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.