Chương 15
KeTronChay000
06/07/2013
Áo quần bảnh bao, lại xin bà bô thêm ít viện trợ, đi chơi với gái hơn tuổi như Linh là không thể thiếu đạn được. Đến nhà Linh, gọi điện thoại:
- Ra đi, em đến cửa rồi.
- Đợi tí, chị ra ngay đây.
Cái ra ngay đây của Linh tận... 15 phút, đúng là con gái. Tức lắm nhưng không dám cằn nhằn, cố niềm nở:
- Lên xe đi chị, em đói lắm rồi.
Linh tươi cười leo lên xe, em cũng lướt trên đường với tốc độ bình thường, không nhanh không chậm, thấy em đi từ từ Linh thắc mắc:
- Bảo đói mà sao đi chậm thế, đi nhanh lên?
- Chị ôm em đi thì mới đi nhanh được.
- Vớ vẩn, sao ôm mới đi nhanh được?
- Em đèo con gái sau lưng mà không được ôm thấy cứ thế nào ý, cảm giác không vững tay lái nên không dám đi nhanh.
- Điêu thế, chị không ôm đâu.
Linh vừa nói vừa ngồi lùi xa ra, em vít ga nhẹ nhàng, bất ngờ tăng tốc, Linh suýt ngã ngửa ra đằng sau, hốt hoảng bám lấy eo em cho vững, em chờ có thế thôi, nắm lấy tay Linh quàng qua bụng kéo sát vào người. Linh tức quá, tay còn lại cấu véo em:
- Em đang đi bằng một tay đấy, nếu muốn nằm dưới gầm xe tải thì cứ cấu tiếp đi.
- Đi tử tế đi.
Linh gầm gừ có vẻ tức lắm, em cũng chẳng sợ:
- Muốn đi tử tế thì ôm tử tế đi.
- Thế này không phải là ôm à?
- Thế này là em giữ tay chị chứ ôm gì, ôm bằng 2 tay đi, để em còn đi tử tế.
Linh ngập ngừng rồi cũng vòng nốt tay còn lại qua ôm em, em mỉm cười đi tử tế đúng như giao kèo. Linh đột nhiên không nói gì nữa, im lặng ngồi sau ôm thôi, em thấy lạ:
- Sao không nói gì?
Vừa hỏi em vừa cố ngoái lại đằng sau, Linh lấy tay đẩy đầu em quay ra trước:
- Đi với ai em cũng bắt ôm thế này à?
- Tất nhiên, cứ ngồi sau là em bắt ôm thôi, thành thói quen rồi, không ôm không quen, mà con gái em mới bắt thế thôi, con trai đòi ôm em cũng không cho đâu.
- Ai cũng ôm á, thế đèo được bao nhiêu con đằng sau rồi?
- Mới có 2 con thôi, tính cả con đang đèo.
- Dám gọi chị là con à - Vừa nói vừa đánh.
- Chị hỏi thế nào em trả lời thế đấy còn gì.
- Thế con còn lại là con nào?
- Là người yêu em, thế cũng hỏi.
- Thế sao không gọi người yêu em đi cùng mà lại rủ chị.
- Nó sợ béo nên không dám ăn món này, em lại thèm quá rủ chị luôn, cho nó ở nhà.
- Đểu thế, cho người yêu ở nhà rồi gọi chị đi ăn, có ý gì?
- Nó không thích thì ép nó đi à, cho nó ở nhà tìm người có sở thích giống mình thôi.
- Không tin được
Em cũng chẳng nói nữa, đến nơi, 2 chị em vào ăn ngon lành, trong khi ăn Linh vẫn tiếp tục dò hỏi "có ý gì", em ậm ừ bỏ quả mấy lần không được, tức quá chơi luôn:
- Chốt lại là em muốn hôn chị như hôm qua, muốn ôm chị thế thôi.
Lúc ý em chồm lên, ghé sát mặt vào tai Linh nói nhỏ thôi, Linh không nói gì nữa, lặng lẽ ăn, tự nhiên nhớ lại hôm đầu tiên cùng Linh ăn lẩu, bất giác mỉm cười thì Linh nhìn thấy:
- Cười gì?
- Vui thì cười, hỏi lạ thế.
- Vui gì?
- Đi ăn với gái xinh không vui sao được.
Đột nhiên Linh dừng ăn, nhìn em, mặt khá nghiêm túc:
- Đi thế này không thấy có lỗi với người yêu à.
- Làm gì mà có lỗi, đã làm gì để có lỗi đâu.
Linh định nói gì đấy xong lại thôi, lại tiếp tục ăn, em biết là định nói về chuyện đêm qua đây mà, nói không thấy có lỗi là nói điêu, nhưng mà dừng lại đi về thì làm sao mà có chuyện để nói:
- À mà cũng có lỗi đấy, không phải không có đâu.
- Lỗi gì?
Linh ngẩng mặt lên, nhìn em dò xét, em làm mặt thản nhiên thôi:
- Thì hôm qua chị em mình như thế làm sao mà có không có lỗi được, đằng nào cũng có lỗi rồi, đành kệ thôi chứ biết làm sao?
- Đừng có nói chuyện hôm qua với ai đấy, chị không thích đâu.
- Thôi xong, sao chị không dặn sớm, em nói rồi.
- Nói với ai?
- Mẹ em.
Linh nghe xong, hốt hoảng lắm, em cũng không dám cười, giả vờ nghiêm túc nhìn Linh:
- Cái gì, nói với mẹ á?
- Vâng, mẹ em hỏi tối qua ngủ đâu, em đành nói ngủ nhà chị thôi.
- Sao không bảo ngủ nhà bạn, thế mẹ em nói thế nào?
- Em không dám nói dối, mẹ em hỏi là sao ngủ lại nhà con gái người ta thì em bảo như chị bảo em thôi.
- Bảo thế nào, chị bảo em thế nào?
- Tối qua chị chẳng bảo em đừng về nữa, ngủ lại với chị đi còn gì.
Linh nhìn em ngạc nhiên lắm, chắc đang cố xem em có vẻ đùa cợt gì không, em đâm lao phải theo lao thôi:
- Em nhỡ nói mới mẹ em rồi, tại chị không dặn em sớm đấy chứ, có sao không?
- Thôi không sao nhưng mà em nói nguyên văn "câu đấy" cho mẹ em nghe á?
- Vâng.
- Thế nghe xong mẹ em bảo sao?
- Mẹ em bảo là hôm nào mời chị qua nhà ăn cơm thôi
- Ra đi, em đến cửa rồi.
- Đợi tí, chị ra ngay đây.
Cái ra ngay đây của Linh tận... 15 phút, đúng là con gái. Tức lắm nhưng không dám cằn nhằn, cố niềm nở:
- Lên xe đi chị, em đói lắm rồi.
Linh tươi cười leo lên xe, em cũng lướt trên đường với tốc độ bình thường, không nhanh không chậm, thấy em đi từ từ Linh thắc mắc:
- Bảo đói mà sao đi chậm thế, đi nhanh lên?
- Chị ôm em đi thì mới đi nhanh được.
- Vớ vẩn, sao ôm mới đi nhanh được?
- Em đèo con gái sau lưng mà không được ôm thấy cứ thế nào ý, cảm giác không vững tay lái nên không dám đi nhanh.
- Điêu thế, chị không ôm đâu.
Linh vừa nói vừa ngồi lùi xa ra, em vít ga nhẹ nhàng, bất ngờ tăng tốc, Linh suýt ngã ngửa ra đằng sau, hốt hoảng bám lấy eo em cho vững, em chờ có thế thôi, nắm lấy tay Linh quàng qua bụng kéo sát vào người. Linh tức quá, tay còn lại cấu véo em:
- Em đang đi bằng một tay đấy, nếu muốn nằm dưới gầm xe tải thì cứ cấu tiếp đi.
- Đi tử tế đi.
Linh gầm gừ có vẻ tức lắm, em cũng chẳng sợ:
- Muốn đi tử tế thì ôm tử tế đi.
- Thế này không phải là ôm à?
- Thế này là em giữ tay chị chứ ôm gì, ôm bằng 2 tay đi, để em còn đi tử tế.
Linh ngập ngừng rồi cũng vòng nốt tay còn lại qua ôm em, em mỉm cười đi tử tế đúng như giao kèo. Linh đột nhiên không nói gì nữa, im lặng ngồi sau ôm thôi, em thấy lạ:
- Sao không nói gì?
Vừa hỏi em vừa cố ngoái lại đằng sau, Linh lấy tay đẩy đầu em quay ra trước:
- Đi với ai em cũng bắt ôm thế này à?
- Tất nhiên, cứ ngồi sau là em bắt ôm thôi, thành thói quen rồi, không ôm không quen, mà con gái em mới bắt thế thôi, con trai đòi ôm em cũng không cho đâu.
- Ai cũng ôm á, thế đèo được bao nhiêu con đằng sau rồi?
- Mới có 2 con thôi, tính cả con đang đèo.
- Dám gọi chị là con à - Vừa nói vừa đánh.
- Chị hỏi thế nào em trả lời thế đấy còn gì.
- Thế con còn lại là con nào?
- Là người yêu em, thế cũng hỏi.
- Thế sao không gọi người yêu em đi cùng mà lại rủ chị.
- Nó sợ béo nên không dám ăn món này, em lại thèm quá rủ chị luôn, cho nó ở nhà.
- Đểu thế, cho người yêu ở nhà rồi gọi chị đi ăn, có ý gì?
- Nó không thích thì ép nó đi à, cho nó ở nhà tìm người có sở thích giống mình thôi.
- Không tin được
Em cũng chẳng nói nữa, đến nơi, 2 chị em vào ăn ngon lành, trong khi ăn Linh vẫn tiếp tục dò hỏi "có ý gì", em ậm ừ bỏ quả mấy lần không được, tức quá chơi luôn:
- Chốt lại là em muốn hôn chị như hôm qua, muốn ôm chị thế thôi.
Lúc ý em chồm lên, ghé sát mặt vào tai Linh nói nhỏ thôi, Linh không nói gì nữa, lặng lẽ ăn, tự nhiên nhớ lại hôm đầu tiên cùng Linh ăn lẩu, bất giác mỉm cười thì Linh nhìn thấy:
- Cười gì?
- Vui thì cười, hỏi lạ thế.
- Vui gì?
- Đi ăn với gái xinh không vui sao được.
Đột nhiên Linh dừng ăn, nhìn em, mặt khá nghiêm túc:
- Đi thế này không thấy có lỗi với người yêu à.
- Làm gì mà có lỗi, đã làm gì để có lỗi đâu.
Linh định nói gì đấy xong lại thôi, lại tiếp tục ăn, em biết là định nói về chuyện đêm qua đây mà, nói không thấy có lỗi là nói điêu, nhưng mà dừng lại đi về thì làm sao mà có chuyện để nói:
- À mà cũng có lỗi đấy, không phải không có đâu.
- Lỗi gì?
Linh ngẩng mặt lên, nhìn em dò xét, em làm mặt thản nhiên thôi:
- Thì hôm qua chị em mình như thế làm sao mà có không có lỗi được, đằng nào cũng có lỗi rồi, đành kệ thôi chứ biết làm sao?
- Đừng có nói chuyện hôm qua với ai đấy, chị không thích đâu.
- Thôi xong, sao chị không dặn sớm, em nói rồi.
- Nói với ai?
- Mẹ em.
Linh nghe xong, hốt hoảng lắm, em cũng không dám cười, giả vờ nghiêm túc nhìn Linh:
- Cái gì, nói với mẹ á?
- Vâng, mẹ em hỏi tối qua ngủ đâu, em đành nói ngủ nhà chị thôi.
- Sao không bảo ngủ nhà bạn, thế mẹ em nói thế nào?
- Em không dám nói dối, mẹ em hỏi là sao ngủ lại nhà con gái người ta thì em bảo như chị bảo em thôi.
- Bảo thế nào, chị bảo em thế nào?
- Tối qua chị chẳng bảo em đừng về nữa, ngủ lại với chị đi còn gì.
Linh nhìn em ngạc nhiên lắm, chắc đang cố xem em có vẻ đùa cợt gì không, em đâm lao phải theo lao thôi:
- Em nhỡ nói mới mẹ em rồi, tại chị không dặn em sớm đấy chứ, có sao không?
- Thôi không sao nhưng mà em nói nguyên văn "câu đấy" cho mẹ em nghe á?
- Vâng.
- Thế nghe xong mẹ em bảo sao?
- Mẹ em bảo là hôm nào mời chị qua nhà ăn cơm thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.