Chương 16
KeTronChay000
06/07/2013
Em cũng chỉ định troll Linh cho vui thôi, chẳng có ý gì cả, nhưng nghe xong Linh cứ trầm ngâm, em đành góp chút gió cho đỡ căng thẳng:
- Đừng lo, mẹ em dễ tính lắm, với cả mẹ em không bắt chị phải có trách nhiệm gì với em đâu.
- Trách nhiệm gì, mình có làm gì đâu mà bắt chị phải có trách nhiệm với em.
- Ai mà tin mình không làm gì, mỗi chị em mình biết với nhau thôi.
- Vớ vẩn thật, mà có gì thì chị mới thiệt chứ, em không phải có trách nhiệm với chị thì thôi giờ định bắt vạ chị à?
- Thế nếu chị cần em phải có trách nhiệm thì em sẽ cố gắng cho chị vui mà.
Linh bĩu môi, xinh lắm, cảm giác hồn vía lại lên mây, cũng may mà đi giao lưu nhiều, cái kiểu ăn nói bựa bựa của em được tôi luyện từ khi còn là thiếu niên mới lớn, khi trưởng thành vô tình cái kiểu ăn nói đấy lại làm vừa lòng chị em từ già đến trẻ, họ thường khen em ăn nói rất có... duyên. Linh vui hơn, dường như cũng chẳng lo nghĩ gì nưa, đùa nghịch vui vẻ. Ăn chưa xong bít tết, Linh đã đòi tí nữa qua chỗ gần đấy ăn caramen, em cũng vui vẻ chiều Linh thôi. Đến khi ra khỏi hàng caramen, Linh lại đòi đi ăn hoa quả dầm, trình độ ăn vặt và ăn liên tục thì em cứ phải gọi Linh là cụ, mà Linh thuộc tốp người khó tăng cân, ăn rất nhiều nhưng không thấy béo, cơ thể lúc nào cũng thon gọn nõn nà, cắn vào rồi chẳng muốn nhả ra. Ăn chán chê, Linh bắt đầu mè nheo đòi đi dạo chợ đêm phố cổ để tiêu hóa bớt thức ăn, em gật đầu lia lịa, Linh nhìn tràn đầy sức sống, năng động, mùa đông lạnh lẽo không làm khô đi làn da mịn màng, không là khô đi đôi môi căng mọng hồng hào của Linh. Những mệnh lệnh có oái oăm đến đâu phát ra từ đôi môi đấy có lẽ em cũng cố thực hiện làm Linh vui. Dù chả mua bán gì nhưng Linh cứ thích đi dạo chợ đêm, ngắm người qua lại và ngắm nhìn phố cổ Hà Nội qua ánh đèn buổi đêm, Linh bảo người Hà Nội phải vậy, em cũng chẳng quan tâm, chỉ cần Linh khoát tay em tình cảm, có cùng Linh bước đến nơi tận cùng quả đất em cũng đi, thật sự thì khi bên Linh em quên hẳn rằng người yêu em là Kẹo.
Đi một hồi, thấy có sạp bán băng đĩa, em ra làm mấy cái tuyển tập hài của Châu Tinh Trì để về xem cho vui, Linh thấy thế đòi đi mua ít ô mai để về nhà vừa nhâm nhi vừa xem phim, nghe cũng ưng nên em đưa Linh đi mua ngay, gì chứ về nhà xem phim thì lại chẳng đầy cơ hội hiện thực hóa giấc mơ.
Lấy xe xong xuôi, đang trên đường về, em hỏi Linh:
- Giờ muốn xem phim ở đâu, nhà em hay nhà chị?
- Nhà chị chứ ai lại về nhà em, chị ngại với bố mẹ em lắm.
- Thế chị nghĩ em không ngại với bố chị à?
- Bố chị có ở cùng chị đâu mà ngại, chị ở một mình mà, đêm qua em ngủ nhà chị có thấy ông ấy không?
- Đêm qua chị ôm em chặt quá, thở còn khó nói gì đến để ý mấy chuyện xung quanh.
Linh ngồi sau lấy ô mai, vòng tay ra phía trước ấn thẳng vào mồm em, lầm bầm:
- Nói linh tinh gì thế, đi đi.
Em cũng chẳng muốn nói gì nữa, nghi ngờ từ hôm qua rồi, giờ thì chắc chắn Linh ở một mình, thiên thời địa lợi nhân hòa, đêm nay sẽ khó mà quên được đây, tâm trạng hưng phấn, em đi xe như một thằng trẻ trâu đích thực, lao vun vút trên đường cốt để về cho nhanh, Linh ngồi sát vào lưng em, ôm chặt cứng, đầu ngả vào vai em, em với Linh khi đó chẳng khác nào cặp đôi đang yêu tìm về tổ ấm hạnh phúc. Về đến nhà Linh, Linh bảo lên phòng của Linh luôn, Linh thay quần áo với chuẩn bị trà nước. Phòng Linh khác hẳn phòng Kẹo, không màu mè hoa mỹ, màu nâu bóng của gỗ là nền chủ đạo, căn phòng rộng rãi càng làm tăng vẻ lạnh lẽo, trong phòng cũng chẳng có gì nổi bật ngoại trừ các thiết bị giải trí rất đầy đủ và có vẻ cao cấp, theo như lời Linh giải thích thì đôi khi buồn chán Linh rủ mấy cô bạn thân của Linh về nhà xõa cho hết mình, thiết bị giải trí là không thể thiếu trong những cuộc vui như thế nên cần phải đầy đủ và đặc biệt là chất lượng không thể kém.
Quan sát chán chê, em lấy điện thoai ra nhắn cho bà bô tối nay lại không về, nhắn thêm cho Kẹo một tin chúc ngủ ngon và thông báo là hôm nay em mệt muốn ngủ sớm để khỏi bị quấy rầy linh tinh, em cũng tắt máy luôn tránh những cuộc gọi không cần thiết phá quấy.
Bật máy tính của Linh lên, em vào mạng bật mấy list nhạc yêu thích của bản thân rồi leo lên giường định chờ Linh lên xem phim, tai hại là ở chỗ cứ nằm giường của con gái là em lại... ngủ quên, không biết có phải mùi thơm dễ chịu hơn giường của con trai không nhưng em toàn ngủ lúc nào không biết, Linh lên cũng chẳng thèm gọi em, bật phim xem rồi ngồi nhâm nhi ăn ô mai uống trà một mình. Đến gần 12h đêm, Linh gọi em dậy đuổi về với lý do muộn rồi, em cứ ngơ ngác còn đâu tính toán của em nữa. Ngồi dậy vào toilet rửa mặt cho tỉnh, chẳng biết về đâu, nhà thì đã đóng cửa, chắc chắn không về nhà được, mò sang ông anh thì chẳng biết ông ý có nhà không hay lại tít mít ở đâu rồi, bạn bè thì không thể đến ngủ nhờ, chỉ còn nước ra khách sạn thôi. Ra khỏi toilet, Linh đã chờ sẵn:
- Để chị xuống mở của cho, khuya rồi về luôn nhà đi, đừng la cà nữa.
Giọng lưỡi y hệt Kẹo, em nghe mà tức anh ách, nếu mà về thì chắc mùa quýt sang năm mới lớn được, hành động thôi. Nghĩ là làm thôi, chẳng cần biết đến hậu quả, em trả lời Kẹo:
- Đang muốn la cà đây.
- Gì cơ,...
Linh quay ra, thắc mắc nhưng chưa nói hết câu, tay em vòng qua eo Linh nhấc bổng Linh lên, Linh cũng bất ngờ, 2 tay bám chặt vào cổ em, tay Linh dặt lên sau gáy em, chả hiểu các bác trong tình cảm đấy thấy thế nào chứ em thấy kích thích lắm. Em bế bổng Linh quay ngược vào phòng, đè Linh xuống đệm hôn ngấu nghiến, Linh chống trả quyết liệt lắm, giãy giụa không cho em hôn, em thì xác định là thả Linh ra có khi ăn cái tát làm chia tay răng và lợi rồi nên thôi thì cho Linh nhớ mình một tí, tay em luồn vào trong áo của Linh, vuốt ve eo Linh, Linh buồn quá, há mồm ra thở, em hô hấp nhân tạo cho Linh luôn. Đột nhiên như vượt qua phòng tuyến cuối cùng, Linh không trống cự nữa chủ động kéo em sát vào đáp trả nụ hôn, em đang hừng hực khí thế nắm quyền chủ động bỗng chốc lại bị động mặc Linh đùa nghịch. Tay chuyển luôn xuống dưới tháo thắt lưng em ra, em dừng hôn nhìn xuống dưới thì Linh vứt luôn thắt lưng xuống nền nhà, 2 tay Linh chuyển mục tiêu sang cúc áo, nhanh lắm, lột áo sơ mi em ra vật ngược em lại, ngồi lên bụng em, môi kê sát vào môi em, giọng nói phủ mờ lý trí em:
- Muốn ngủ lại đây?
Ánh mắt Linh đột nhiên long lanh như có nước, đượm phong tình phảng phất chút ma mị, em không trả lời được nữa, gật đầu. Tay em siết chặt Linh lại trên người, Linh thì thầm trước khi tiếp tục nhấn chìm em vào những nụ hôn đầy ướt át:
- Ngủ lại thì nằm im đừng động đậy
- Đừng lo, mẹ em dễ tính lắm, với cả mẹ em không bắt chị phải có trách nhiệm gì với em đâu.
- Trách nhiệm gì, mình có làm gì đâu mà bắt chị phải có trách nhiệm với em.
- Ai mà tin mình không làm gì, mỗi chị em mình biết với nhau thôi.
- Vớ vẩn thật, mà có gì thì chị mới thiệt chứ, em không phải có trách nhiệm với chị thì thôi giờ định bắt vạ chị à?
- Thế nếu chị cần em phải có trách nhiệm thì em sẽ cố gắng cho chị vui mà.
Linh bĩu môi, xinh lắm, cảm giác hồn vía lại lên mây, cũng may mà đi giao lưu nhiều, cái kiểu ăn nói bựa bựa của em được tôi luyện từ khi còn là thiếu niên mới lớn, khi trưởng thành vô tình cái kiểu ăn nói đấy lại làm vừa lòng chị em từ già đến trẻ, họ thường khen em ăn nói rất có... duyên. Linh vui hơn, dường như cũng chẳng lo nghĩ gì nưa, đùa nghịch vui vẻ. Ăn chưa xong bít tết, Linh đã đòi tí nữa qua chỗ gần đấy ăn caramen, em cũng vui vẻ chiều Linh thôi. Đến khi ra khỏi hàng caramen, Linh lại đòi đi ăn hoa quả dầm, trình độ ăn vặt và ăn liên tục thì em cứ phải gọi Linh là cụ, mà Linh thuộc tốp người khó tăng cân, ăn rất nhiều nhưng không thấy béo, cơ thể lúc nào cũng thon gọn nõn nà, cắn vào rồi chẳng muốn nhả ra. Ăn chán chê, Linh bắt đầu mè nheo đòi đi dạo chợ đêm phố cổ để tiêu hóa bớt thức ăn, em gật đầu lia lịa, Linh nhìn tràn đầy sức sống, năng động, mùa đông lạnh lẽo không làm khô đi làn da mịn màng, không là khô đi đôi môi căng mọng hồng hào của Linh. Những mệnh lệnh có oái oăm đến đâu phát ra từ đôi môi đấy có lẽ em cũng cố thực hiện làm Linh vui. Dù chả mua bán gì nhưng Linh cứ thích đi dạo chợ đêm, ngắm người qua lại và ngắm nhìn phố cổ Hà Nội qua ánh đèn buổi đêm, Linh bảo người Hà Nội phải vậy, em cũng chẳng quan tâm, chỉ cần Linh khoát tay em tình cảm, có cùng Linh bước đến nơi tận cùng quả đất em cũng đi, thật sự thì khi bên Linh em quên hẳn rằng người yêu em là Kẹo.
Đi một hồi, thấy có sạp bán băng đĩa, em ra làm mấy cái tuyển tập hài của Châu Tinh Trì để về xem cho vui, Linh thấy thế đòi đi mua ít ô mai để về nhà vừa nhâm nhi vừa xem phim, nghe cũng ưng nên em đưa Linh đi mua ngay, gì chứ về nhà xem phim thì lại chẳng đầy cơ hội hiện thực hóa giấc mơ.
Lấy xe xong xuôi, đang trên đường về, em hỏi Linh:
- Giờ muốn xem phim ở đâu, nhà em hay nhà chị?
- Nhà chị chứ ai lại về nhà em, chị ngại với bố mẹ em lắm.
- Thế chị nghĩ em không ngại với bố chị à?
- Bố chị có ở cùng chị đâu mà ngại, chị ở một mình mà, đêm qua em ngủ nhà chị có thấy ông ấy không?
- Đêm qua chị ôm em chặt quá, thở còn khó nói gì đến để ý mấy chuyện xung quanh.
Linh ngồi sau lấy ô mai, vòng tay ra phía trước ấn thẳng vào mồm em, lầm bầm:
- Nói linh tinh gì thế, đi đi.
Em cũng chẳng muốn nói gì nữa, nghi ngờ từ hôm qua rồi, giờ thì chắc chắn Linh ở một mình, thiên thời địa lợi nhân hòa, đêm nay sẽ khó mà quên được đây, tâm trạng hưng phấn, em đi xe như một thằng trẻ trâu đích thực, lao vun vút trên đường cốt để về cho nhanh, Linh ngồi sát vào lưng em, ôm chặt cứng, đầu ngả vào vai em, em với Linh khi đó chẳng khác nào cặp đôi đang yêu tìm về tổ ấm hạnh phúc. Về đến nhà Linh, Linh bảo lên phòng của Linh luôn, Linh thay quần áo với chuẩn bị trà nước. Phòng Linh khác hẳn phòng Kẹo, không màu mè hoa mỹ, màu nâu bóng của gỗ là nền chủ đạo, căn phòng rộng rãi càng làm tăng vẻ lạnh lẽo, trong phòng cũng chẳng có gì nổi bật ngoại trừ các thiết bị giải trí rất đầy đủ và có vẻ cao cấp, theo như lời Linh giải thích thì đôi khi buồn chán Linh rủ mấy cô bạn thân của Linh về nhà xõa cho hết mình, thiết bị giải trí là không thể thiếu trong những cuộc vui như thế nên cần phải đầy đủ và đặc biệt là chất lượng không thể kém.
Quan sát chán chê, em lấy điện thoai ra nhắn cho bà bô tối nay lại không về, nhắn thêm cho Kẹo một tin chúc ngủ ngon và thông báo là hôm nay em mệt muốn ngủ sớm để khỏi bị quấy rầy linh tinh, em cũng tắt máy luôn tránh những cuộc gọi không cần thiết phá quấy.
Bật máy tính của Linh lên, em vào mạng bật mấy list nhạc yêu thích của bản thân rồi leo lên giường định chờ Linh lên xem phim, tai hại là ở chỗ cứ nằm giường của con gái là em lại... ngủ quên, không biết có phải mùi thơm dễ chịu hơn giường của con trai không nhưng em toàn ngủ lúc nào không biết, Linh lên cũng chẳng thèm gọi em, bật phim xem rồi ngồi nhâm nhi ăn ô mai uống trà một mình. Đến gần 12h đêm, Linh gọi em dậy đuổi về với lý do muộn rồi, em cứ ngơ ngác còn đâu tính toán của em nữa. Ngồi dậy vào toilet rửa mặt cho tỉnh, chẳng biết về đâu, nhà thì đã đóng cửa, chắc chắn không về nhà được, mò sang ông anh thì chẳng biết ông ý có nhà không hay lại tít mít ở đâu rồi, bạn bè thì không thể đến ngủ nhờ, chỉ còn nước ra khách sạn thôi. Ra khỏi toilet, Linh đã chờ sẵn:
- Để chị xuống mở của cho, khuya rồi về luôn nhà đi, đừng la cà nữa.
Giọng lưỡi y hệt Kẹo, em nghe mà tức anh ách, nếu mà về thì chắc mùa quýt sang năm mới lớn được, hành động thôi. Nghĩ là làm thôi, chẳng cần biết đến hậu quả, em trả lời Kẹo:
- Đang muốn la cà đây.
- Gì cơ,...
Linh quay ra, thắc mắc nhưng chưa nói hết câu, tay em vòng qua eo Linh nhấc bổng Linh lên, Linh cũng bất ngờ, 2 tay bám chặt vào cổ em, tay Linh dặt lên sau gáy em, chả hiểu các bác trong tình cảm đấy thấy thế nào chứ em thấy kích thích lắm. Em bế bổng Linh quay ngược vào phòng, đè Linh xuống đệm hôn ngấu nghiến, Linh chống trả quyết liệt lắm, giãy giụa không cho em hôn, em thì xác định là thả Linh ra có khi ăn cái tát làm chia tay răng và lợi rồi nên thôi thì cho Linh nhớ mình một tí, tay em luồn vào trong áo của Linh, vuốt ve eo Linh, Linh buồn quá, há mồm ra thở, em hô hấp nhân tạo cho Linh luôn. Đột nhiên như vượt qua phòng tuyến cuối cùng, Linh không trống cự nữa chủ động kéo em sát vào đáp trả nụ hôn, em đang hừng hực khí thế nắm quyền chủ động bỗng chốc lại bị động mặc Linh đùa nghịch. Tay chuyển luôn xuống dưới tháo thắt lưng em ra, em dừng hôn nhìn xuống dưới thì Linh vứt luôn thắt lưng xuống nền nhà, 2 tay Linh chuyển mục tiêu sang cúc áo, nhanh lắm, lột áo sơ mi em ra vật ngược em lại, ngồi lên bụng em, môi kê sát vào môi em, giọng nói phủ mờ lý trí em:
- Muốn ngủ lại đây?
Ánh mắt Linh đột nhiên long lanh như có nước, đượm phong tình phảng phất chút ma mị, em không trả lời được nữa, gật đầu. Tay em siết chặt Linh lại trên người, Linh thì thầm trước khi tiếp tục nhấn chìm em vào những nụ hôn đầy ướt át:
- Ngủ lại thì nằm im đừng động đậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.