Chương 65
Phan Hồn Nhiên
04/03/2014
Nhanh như khi nó ập đến. Đồng thời, sơi dây vô hình ràng buộc
bứt tung từng mối, tra 3lai5 Duy cảm giác tự do đã mất từ lâu.
Xe bus vào trạm trung tâm. Duy đảo mắt tìm số xe 66 tuyến nội thành sẽ chạy nganh nhà. Di động trong túi áo cậu bống rung nhẹ. Hai tin nhắn liên tiếp, củng của Ghi. Cô cho biết đã theo xe cấp cứu vào bệnh viện. Bác sĩ chưa tìm ra nguyên nhân chính gây ra tình trạng nguy hiểm của Tiên, nhưng trước tiên là phải truyền máu. Là người đầu tiên trong lớp xung phong hiến máu, khi đã xong, Ghi ra ngoài, nhắn tin ngay cho bạn than. Cô cũng biết Duy đã chạy thoát khỏi cuộc rượt đuổi của các bạn và hỏi Duy đang ở đâu. Đọc từng dòng chữ ti li không dấu, cậu thoáng thấy ấm áp trơ lại. Cuối cùng, khi tất cả mọi người quay lưng, thì duy nhất mình cô ấy ở lại bên mình. Nhưng thế cũng quá đủ. Một lần nữa, khóe mắt cậu lại ấm nóng.
Duy cất điên thoại vào túi, tự nhủ sẽ nhắn tin cho Ghi khi an toàn về đến nhà. Xe số 66 khá đông. Cậu phải đứng, bám vào thanh vịn ngay cạnh bậc lên xuống.
Chỉ còn hai trạm nữa là về đến nhà. Ở trạm dừng công viên, một nhóm học sinh hình như vừa đi xme phim về đang lục tục kéo xuống. Duy đưa mắt nhìn qua cửa. Trong công viên, một cái bóng đi sượt qua cổng, rất quen. Nối tiếp một cậu học sinh, Duy là người cuối cùng nhảy ra khỏi xe bus.
Hơn chin giờ. Cơn mưa rả rích đã vãn hẳn.
Những người trung niên đi bộ buổi tối vẫn thong thả dạo bước trên các lối đi đúc bê-tông sỏi. Nhưng, các bãi cỏ thì không mộ bong người. Những băng ghế đá ướt lạnh loang loáng nước. Duy chọn một chỗ khá ổn, cách xa các lối đi. Cũng chính băng ghế này, lần đâu tiên cậu ý thức được mình đang tiếp xúc sứ giả bong tối, trong bộ dạng của một cô gái nhỏ mặc trang phục đen. Hôm đó, cậu trở về hiệu sách, với thong tin hiếm hoi về thứ bột làm từ cadaver. Tất cả những điều ấy vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cậu…Duy ngồi xuống băng ghế. Để xua đi cảm giác bồn chồn bất an, cậu nhắn cho Ghi một dòng vắn tắt Duy đang ở công viên gần nhà, gửi đi. Sau đó, cậu kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi Hoàng xuất hiện.
Công viên vắng dần. Những người đi tập thể dục đã rời khỏi. Âm thanh của xe trên đường cũng mỏng dần đi. Thảng hoặc, các quãng lặng kéo dài.
Chợt, tiếng loạt xoạt của chân người bước vang lên sau lưng. Duy ngoảnh phắt, nhìn. Nhưng chỉ là một đám lá khô bị gió lùa như các đợt sóng, xô vào nhau. Cậu thở phào, quay lại.Tim cậu ngừng đập một nhịp. Hoàng đứng trước mặt cậu, cái bong to lớn đổ xuống, trùm kín cả người đang ngồi.
-Đưa lại tớ chiếc chìa khóa mà cậu đã đánh cắp của thủ lĩnh bóng tối, mau!- Duy đứng chồm dậy, ngang tầm với tên bạn.
- Mày đã quyết định quy phục ông ấy rồi, đúng không?- Tia sáng như ánh lân tinh trong mắt Hoàng lóe lên khi phát âm từ ” ông ấy”.
-Không đời nào. Thà chết, tớ cũng không theo ống ấy. Nhưng tớ cần chiếc chìa khóa đó, để thoát ra khỏi giao kèo máu! Cậu cũng nên làm như tớ thì hơn, Hoàng. Cậu đang lặp lại những gì tớ từng trải qua. Khi nhìn thấy Tiên, tớ hiểu ngay…
- Mày vừa nói gì?- Đột nhiên, Hoàng bước đến, vươn tay túm chặt cổ áo, mắt xoáy thẳng tận đáy mắt Duy- Không theo thử lĩnh ư? Từ chối gia nhập đội quân tinh nhuệ ư? Mày muốn lật lọng ư?
Duy nín lặng. Hơi thở đông lại trong phổi cậu. Mùi ẫm mốc lạnh giá phả từ Hoàng rất quen, không thể nhầm lẫn. Rồi lá thư trong tay lớp trưởng hồi nãy. Nó rất dài và được viết tay. Hoàng thì luôn viết trên máy vi tính. Cậu mấp máy môi:
- Mi không phải là Hoàng!
- Đúng vậy. Ta chính là lão già mi đã nhìn thấy ở trung tâm thương mại. Ta là con bé ngồi cạnh mi ở công viên này. Ta là Kiara. Ta cũng là người ở trong cỗ xe đuổi theo bọn mi ở lưng đèo. Và mi vẫn gọi ta trân trọng là sứ giả bong tối, đấy thôi.
- Hoàng đâu? Cậu ấy đang ở đâu?- Không đếm xỉa đến những lời dài dòng, Duy hét lên.
- Thằng bé hèn nhát ấy vẫn trên trại hoa Đà Lạt.
- Cái chìa khóa bị đánh cắp thì sao? Mi bịa ra, phải không? Để làm gì?
- Để thử thách và kiểm tra long tự nguyện của mi. Để tạo ra sự ngờ vực nhau giữa những người bạn. Chúa tể của ta, và bọn ta nữa, rất thích trò giải trí vặt vãnh ấy!
- Các người gây ra đủ thứ tai họa như vậy chưa đủ sao?- Duy bỗng gào lên- Cút đi, đổ quỷ dữ!
Thân hình to béo của Hoàng rung rung biến hình. Hiện ra một cái bong cao lênh kênh, có thể nhìn xuyên thấu. Cái bong cúi sát bên tai Duy, thì thầm:
Xe bus vào trạm trung tâm. Duy đảo mắt tìm số xe 66 tuyến nội thành sẽ chạy nganh nhà. Di động trong túi áo cậu bống rung nhẹ. Hai tin nhắn liên tiếp, củng của Ghi. Cô cho biết đã theo xe cấp cứu vào bệnh viện. Bác sĩ chưa tìm ra nguyên nhân chính gây ra tình trạng nguy hiểm của Tiên, nhưng trước tiên là phải truyền máu. Là người đầu tiên trong lớp xung phong hiến máu, khi đã xong, Ghi ra ngoài, nhắn tin ngay cho bạn than. Cô cũng biết Duy đã chạy thoát khỏi cuộc rượt đuổi của các bạn và hỏi Duy đang ở đâu. Đọc từng dòng chữ ti li không dấu, cậu thoáng thấy ấm áp trơ lại. Cuối cùng, khi tất cả mọi người quay lưng, thì duy nhất mình cô ấy ở lại bên mình. Nhưng thế cũng quá đủ. Một lần nữa, khóe mắt cậu lại ấm nóng.
Duy cất điên thoại vào túi, tự nhủ sẽ nhắn tin cho Ghi khi an toàn về đến nhà. Xe số 66 khá đông. Cậu phải đứng, bám vào thanh vịn ngay cạnh bậc lên xuống.
Chỉ còn hai trạm nữa là về đến nhà. Ở trạm dừng công viên, một nhóm học sinh hình như vừa đi xme phim về đang lục tục kéo xuống. Duy đưa mắt nhìn qua cửa. Trong công viên, một cái bóng đi sượt qua cổng, rất quen. Nối tiếp một cậu học sinh, Duy là người cuối cùng nhảy ra khỏi xe bus.
Hơn chin giờ. Cơn mưa rả rích đã vãn hẳn.
Những người trung niên đi bộ buổi tối vẫn thong thả dạo bước trên các lối đi đúc bê-tông sỏi. Nhưng, các bãi cỏ thì không mộ bong người. Những băng ghế đá ướt lạnh loang loáng nước. Duy chọn một chỗ khá ổn, cách xa các lối đi. Cũng chính băng ghế này, lần đâu tiên cậu ý thức được mình đang tiếp xúc sứ giả bong tối, trong bộ dạng của một cô gái nhỏ mặc trang phục đen. Hôm đó, cậu trở về hiệu sách, với thong tin hiếm hoi về thứ bột làm từ cadaver. Tất cả những điều ấy vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cậu…Duy ngồi xuống băng ghế. Để xua đi cảm giác bồn chồn bất an, cậu nhắn cho Ghi một dòng vắn tắt Duy đang ở công viên gần nhà, gửi đi. Sau đó, cậu kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi Hoàng xuất hiện.
Công viên vắng dần. Những người đi tập thể dục đã rời khỏi. Âm thanh của xe trên đường cũng mỏng dần đi. Thảng hoặc, các quãng lặng kéo dài.
Chợt, tiếng loạt xoạt của chân người bước vang lên sau lưng. Duy ngoảnh phắt, nhìn. Nhưng chỉ là một đám lá khô bị gió lùa như các đợt sóng, xô vào nhau. Cậu thở phào, quay lại.Tim cậu ngừng đập một nhịp. Hoàng đứng trước mặt cậu, cái bong to lớn đổ xuống, trùm kín cả người đang ngồi.
-Đưa lại tớ chiếc chìa khóa mà cậu đã đánh cắp của thủ lĩnh bóng tối, mau!- Duy đứng chồm dậy, ngang tầm với tên bạn.
- Mày đã quyết định quy phục ông ấy rồi, đúng không?- Tia sáng như ánh lân tinh trong mắt Hoàng lóe lên khi phát âm từ ” ông ấy”.
-Không đời nào. Thà chết, tớ cũng không theo ống ấy. Nhưng tớ cần chiếc chìa khóa đó, để thoát ra khỏi giao kèo máu! Cậu cũng nên làm như tớ thì hơn, Hoàng. Cậu đang lặp lại những gì tớ từng trải qua. Khi nhìn thấy Tiên, tớ hiểu ngay…
- Mày vừa nói gì?- Đột nhiên, Hoàng bước đến, vươn tay túm chặt cổ áo, mắt xoáy thẳng tận đáy mắt Duy- Không theo thử lĩnh ư? Từ chối gia nhập đội quân tinh nhuệ ư? Mày muốn lật lọng ư?
Duy nín lặng. Hơi thở đông lại trong phổi cậu. Mùi ẫm mốc lạnh giá phả từ Hoàng rất quen, không thể nhầm lẫn. Rồi lá thư trong tay lớp trưởng hồi nãy. Nó rất dài và được viết tay. Hoàng thì luôn viết trên máy vi tính. Cậu mấp máy môi:
- Mi không phải là Hoàng!
- Đúng vậy. Ta chính là lão già mi đã nhìn thấy ở trung tâm thương mại. Ta là con bé ngồi cạnh mi ở công viên này. Ta là Kiara. Ta cũng là người ở trong cỗ xe đuổi theo bọn mi ở lưng đèo. Và mi vẫn gọi ta trân trọng là sứ giả bong tối, đấy thôi.
- Hoàng đâu? Cậu ấy đang ở đâu?- Không đếm xỉa đến những lời dài dòng, Duy hét lên.
- Thằng bé hèn nhát ấy vẫn trên trại hoa Đà Lạt.
- Cái chìa khóa bị đánh cắp thì sao? Mi bịa ra, phải không? Để làm gì?
- Để thử thách và kiểm tra long tự nguyện của mi. Để tạo ra sự ngờ vực nhau giữa những người bạn. Chúa tể của ta, và bọn ta nữa, rất thích trò giải trí vặt vãnh ấy!
- Các người gây ra đủ thứ tai họa như vậy chưa đủ sao?- Duy bỗng gào lên- Cút đi, đổ quỷ dữ!
Thân hình to béo của Hoàng rung rung biến hình. Hiện ra một cái bong cao lênh kênh, có thể nhìn xuyên thấu. Cái bong cúi sát bên tai Duy, thì thầm:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.