Chương 66
Phan Hồn Nhiên
04/03/2014
- Các người tin rằng có ác quỷ ẩn nấp trong bong tối? Sai rồi.
Chúng ta chỉ hiện ra khi các người cô độc. Khi các người thèm muốn những thứ
không thuộc về mình. Khi các người rơi xuống đáy vực, chỉ còn một người bạn mà
vẫn nghi kỵ lẫn nhau. Đứng trước kẻ tàn bạo mà lại lảng tránh, tìm cách thỏa hiệp
để được yên ổn một mình, cũng là khi ta sai khiến được các người đấy. Ta ở bên
trong từng người. Từng người một. Ta chờ đợi để hiện ra, điều khiển, biến bọn
mi thành người của chúng ta. Chúng ta thu gom sức mạnh, mỗi ngày một mạnh hơn.
Đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai. Hãy nhìn lại các người đi!
Duy chậm rãi cúi xuồng, nhìn bàn tay mình. Đột ngột, cậu vung hai nắm đấm, dôi mạnh vào kẻ đứng trước mạnh. Nhanh không kém, đối thủ tóm ngay cổ tay cậu, giữ chặt. Bằng tất cả sức lực, Duy lao người về phía trước. Cái bong cao lênh khênh lảo đảo. Cậu co chân, đá mạnh vào cẳng chân đối thủ, đốn ngã.
Duy!
Tiếng Ghi vang lên. Cô chạy trên lối đi hẹp, lao qua bãi cỏ. Chung tay với Duy, cô dốc sức khống chế bóng ma đang vùng vẫy điên cuồng. Ngay khi gần sắp vô hiệu hóa được đối thủ, bỗng, hai người bạn cảm thấy nhẹ hẫng. Đất dưới chân họ trở bông xốp. Cả hai rơi vào tình trạng không trong lực. Sự thật là họ đang rơi, cuốn vào một vực tối hun hút. Tiếng cười vang lên man rợ bên tai Duy: ” Thủ lĩnh bóng tối gửi lời nói rằng không cần mi trong đội quân của bọn ta nữa. Chúng ta sẽ đi tìm các thành viên mới. Nhưng giờ đây, mi cần biết, mi phải làm gì để trả giá cho sai lầm này!”
Ghi cựa nhẹ, thử nhấc đầu lên nhìn quanh. Có lẽ khoảng hai giờ sáng. Nền trơi lờ mờ tối, nhưng có thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh, nhờ ánh sao và phản quang của các ngôi sao hắt lên, từ những mỏn đá trắng toát, hình thù kỳ dị. Rất khó nhọc, Ghi mới đứng lên được. Tay chân cô lạnh giá. Cô lảo đảo bước đi, mủi chân xục vào những cành cây khô mục và lớp cát trắng xốp, khô lạnh. Cô đứng im, dõi mắt về phía trước. Không thấy bóng dáng Duy đâu. ” Duy…uy…uy!”- Cô gọi to.
Mươi giây sau, mới có âm thanh vang tới. Chỉ là tiếng vọng đáp trả tiếng kêu của chính cô, từ không gian vắng lạnh. Cô bước tiếp, dụi mắt để biết chắc mình không phải đang mơ, vì đường chân trời sát ngya trước mắt cô, gần một cách không thể tin nổi. Suýt nữa, chỉ còn cách một bước, nơi cô đang đừng là con đường mòn lưng chừng núi, sát bờ vực. Và sau lưng cô, một vách múi đã cao sừng sững. Những mảng tuyết phủ trắng xóa chồm hẳn ra ngoài, sẵn sang ụp xuống, chon vùi các sinh vật bên dưới.
Nhặt cành cây khô, Ghi lần mò bước. Gió thốc lên từ đáy vực. Ở khúc quanh sườn, núi con đường mở rộng gấp đôi. Một người dựa lưng vào vách đá, hai chân xoãi thẳng, đầu ngoẹo sang bên. Gương mặt Duy trắng bệch, môi và hai hốc mắt đã chuyển sang xanh tái. Từng sợi tóc đóng băng cứng, bạc trắng vì bụi tuyết bám đầy. Cái áo khoác của cậu ấy không hiểu sao lại nằm cách xa một quãng.
Áp tai lên ngực bạn, Ghi không nghe thấy nhịp tim. Mạch đập ở cô cũng không có. Run bắn lên, cô nắm vai Duy, lay mạnh: ” Duy, mở mắt ra đi! Đừng có thế này mà. Mình sợ lắm!”. Duy vẫn bất động. Vòng hait ay, Ghi ôm chặt bạn, gắng nhấc lên, kéo ra giữa lòng đường. Cô nằm xuống, đắp áo khoác cho bạn rồi ôm chặt Duy, ghì sát vào than thể cô, truyền hơi ấm. Cho đến một lúc, trong làn vải áo dưới tay Ghi, hơi lạnh mất dần, nhường chỗ cho làn hơi ấm thoáng qua. Cộ 0 chồm dậy. Duy mở mắt, đang nhìn cô đăm đăm, nói khẽ: ” Đây là vùng đất giáp ranh giữa hai xứ sở. Bằng mọi giá, Ghi phải ra khỏi nơi này, nhé!” Ghi hối hả gật ngay, mừng rỡ vì cuối cùng Duy đã hồi tỉnh: “Ừ, tụi mình sẽ cùng nhau thoát khỏi đây, trước khi trời sáng”
Cả hai đứng dậy. Duy nhất định đưa áo khoác của mình, bắt cô bạn mặc vào. Thoạt đầu, Duy khá loạng choạng. Nhưng một lúc sau thì cậu đã bước bình thường. Theo ý Duy, cả hai nhất định phải lên được đỉnh núi. Đường dốc càng lúc càng cao. Không khí khô lanh. Áp suất giảm dần. Tim Ghi như ngẹt lại, không thể co bóp, nhưng cô vẫn phải đi. Bên cạnh, Duy bước đều đều. Ở khúc đường hẹp đến mức hai người phải nối gót nhau, đột nhiên, ngay trên vách núi, hiện ra hai đốm lân tinh vàng rực. Một con sói. Giat65 thót, Ghi khuỵu chân, trượt thẳng xuống vực.
Nhưng, Duy đã ngoảnh lại. Tay cậu kịp tóm lấy một bàn tay Ghi. Chiếc gậy dò đường của cô đang xoay tròn, chầm chậm rơi xuống vực. Cô nằm sấp trên mặt đường, thở dốc. Sát bên cạnh, Duy vẫn quỳ gối, Nhìn đăm đăm xuống vực bằng ánh mắt xa xăm.
Họ lại tiếp tục đi lên đỉnh núi. Những ngôi sao rất to, tỏa ánh biếc xanh, gần mức ngỡ như có thể chạm tay vào. Đầu gối Ghi đau buốt vì vừa đập vào một phiến đá cứng lúc treo toòng teng nơi miệng vực. Nhưng cô vẫn nghiến răng, bước đều. Trên các vách núi, không chỉ một,mà có vài chục con sói hiện ra, rình rập. Duy đặt ngón tay lên môi, ra dấu im lặng, cứ bước tiếp. tuy nhiên, tới khúc quanh kế tiếp, thì cả một bầy sói đã chắn ngang đường. “Đứng yên đây, đừng cựa quậy. Duy sẽ quay lại!”- Duy dặn, tức tốc lao thẳng về phía trước. Ghi chết lặng.
Duy chậm rãi cúi xuồng, nhìn bàn tay mình. Đột ngột, cậu vung hai nắm đấm, dôi mạnh vào kẻ đứng trước mạnh. Nhanh không kém, đối thủ tóm ngay cổ tay cậu, giữ chặt. Bằng tất cả sức lực, Duy lao người về phía trước. Cái bong cao lênh khênh lảo đảo. Cậu co chân, đá mạnh vào cẳng chân đối thủ, đốn ngã.
Duy!
Tiếng Ghi vang lên. Cô chạy trên lối đi hẹp, lao qua bãi cỏ. Chung tay với Duy, cô dốc sức khống chế bóng ma đang vùng vẫy điên cuồng. Ngay khi gần sắp vô hiệu hóa được đối thủ, bỗng, hai người bạn cảm thấy nhẹ hẫng. Đất dưới chân họ trở bông xốp. Cả hai rơi vào tình trạng không trong lực. Sự thật là họ đang rơi, cuốn vào một vực tối hun hút. Tiếng cười vang lên man rợ bên tai Duy: ” Thủ lĩnh bóng tối gửi lời nói rằng không cần mi trong đội quân của bọn ta nữa. Chúng ta sẽ đi tìm các thành viên mới. Nhưng giờ đây, mi cần biết, mi phải làm gì để trả giá cho sai lầm này!”
Ghi cựa nhẹ, thử nhấc đầu lên nhìn quanh. Có lẽ khoảng hai giờ sáng. Nền trơi lờ mờ tối, nhưng có thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh, nhờ ánh sao và phản quang của các ngôi sao hắt lên, từ những mỏn đá trắng toát, hình thù kỳ dị. Rất khó nhọc, Ghi mới đứng lên được. Tay chân cô lạnh giá. Cô lảo đảo bước đi, mủi chân xục vào những cành cây khô mục và lớp cát trắng xốp, khô lạnh. Cô đứng im, dõi mắt về phía trước. Không thấy bóng dáng Duy đâu. ” Duy…uy…uy!”- Cô gọi to.
Mươi giây sau, mới có âm thanh vang tới. Chỉ là tiếng vọng đáp trả tiếng kêu của chính cô, từ không gian vắng lạnh. Cô bước tiếp, dụi mắt để biết chắc mình không phải đang mơ, vì đường chân trời sát ngya trước mắt cô, gần một cách không thể tin nổi. Suýt nữa, chỉ còn cách một bước, nơi cô đang đừng là con đường mòn lưng chừng núi, sát bờ vực. Và sau lưng cô, một vách múi đã cao sừng sững. Những mảng tuyết phủ trắng xóa chồm hẳn ra ngoài, sẵn sang ụp xuống, chon vùi các sinh vật bên dưới.
Nhặt cành cây khô, Ghi lần mò bước. Gió thốc lên từ đáy vực. Ở khúc quanh sườn, núi con đường mở rộng gấp đôi. Một người dựa lưng vào vách đá, hai chân xoãi thẳng, đầu ngoẹo sang bên. Gương mặt Duy trắng bệch, môi và hai hốc mắt đã chuyển sang xanh tái. Từng sợi tóc đóng băng cứng, bạc trắng vì bụi tuyết bám đầy. Cái áo khoác của cậu ấy không hiểu sao lại nằm cách xa một quãng.
Áp tai lên ngực bạn, Ghi không nghe thấy nhịp tim. Mạch đập ở cô cũng không có. Run bắn lên, cô nắm vai Duy, lay mạnh: ” Duy, mở mắt ra đi! Đừng có thế này mà. Mình sợ lắm!”. Duy vẫn bất động. Vòng hait ay, Ghi ôm chặt bạn, gắng nhấc lên, kéo ra giữa lòng đường. Cô nằm xuống, đắp áo khoác cho bạn rồi ôm chặt Duy, ghì sát vào than thể cô, truyền hơi ấm. Cho đến một lúc, trong làn vải áo dưới tay Ghi, hơi lạnh mất dần, nhường chỗ cho làn hơi ấm thoáng qua. Cộ 0 chồm dậy. Duy mở mắt, đang nhìn cô đăm đăm, nói khẽ: ” Đây là vùng đất giáp ranh giữa hai xứ sở. Bằng mọi giá, Ghi phải ra khỏi nơi này, nhé!” Ghi hối hả gật ngay, mừng rỡ vì cuối cùng Duy đã hồi tỉnh: “Ừ, tụi mình sẽ cùng nhau thoát khỏi đây, trước khi trời sáng”
Cả hai đứng dậy. Duy nhất định đưa áo khoác của mình, bắt cô bạn mặc vào. Thoạt đầu, Duy khá loạng choạng. Nhưng một lúc sau thì cậu đã bước bình thường. Theo ý Duy, cả hai nhất định phải lên được đỉnh núi. Đường dốc càng lúc càng cao. Không khí khô lanh. Áp suất giảm dần. Tim Ghi như ngẹt lại, không thể co bóp, nhưng cô vẫn phải đi. Bên cạnh, Duy bước đều đều. Ở khúc đường hẹp đến mức hai người phải nối gót nhau, đột nhiên, ngay trên vách núi, hiện ra hai đốm lân tinh vàng rực. Một con sói. Giat65 thót, Ghi khuỵu chân, trượt thẳng xuống vực.
Nhưng, Duy đã ngoảnh lại. Tay cậu kịp tóm lấy một bàn tay Ghi. Chiếc gậy dò đường của cô đang xoay tròn, chầm chậm rơi xuống vực. Cô nằm sấp trên mặt đường, thở dốc. Sát bên cạnh, Duy vẫn quỳ gối, Nhìn đăm đăm xuống vực bằng ánh mắt xa xăm.
Họ lại tiếp tục đi lên đỉnh núi. Những ngôi sao rất to, tỏa ánh biếc xanh, gần mức ngỡ như có thể chạm tay vào. Đầu gối Ghi đau buốt vì vừa đập vào một phiến đá cứng lúc treo toòng teng nơi miệng vực. Nhưng cô vẫn nghiến răng, bước đều. Trên các vách núi, không chỉ một,mà có vài chục con sói hiện ra, rình rập. Duy đặt ngón tay lên môi, ra dấu im lặng, cứ bước tiếp. tuy nhiên, tới khúc quanh kế tiếp, thì cả một bầy sói đã chắn ngang đường. “Đứng yên đây, đừng cựa quậy. Duy sẽ quay lại!”- Duy dặn, tức tốc lao thẳng về phía trước. Ghi chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.