Những Kẻ Cô Đơn

Chương 10:

Hotboy lão đại

08/04/2022

Rừng núi Tây Bắc vốn là nơi mang nhiều nét huyền bí, ma mị, sâu trong rừng rậm là nơi không phải ai cũng có thể khám phá, cũng không thể coi đó là một trò chơi mạo hiểm, vì biết đâu khi bước chân vào trò chơi đó, có thể bạn vĩnh viễn không bao giờ quay trở về được nữa.

Như Mộng và Thường Quân đi dọc theo con suối, cố tìm một nơi có thể trú ẩn an toàn, cứ nghĩ rằng đi về phía hạ nguồn sẽ tìm thấy đường ra, nhưng càng đi thì họ càng phát hiện ra rằng họ đang đi sâu vào trong rừng rậm, thế mới biết được không phải dọc theo bờ suối là xuống hạ nguồn, có lẽ họ đã đi về một nhánh trong muôn ngàn bờ suối từ thượng nguồn mà thôi, thời tiết mỗi lúc một lạnh, nhìn lên đồng hồ thì cũng đã đầu giờ chiều, nếu không tìm được chỗ trú ẩn, có thể họ phải ngủ tạm ở dưới gốc cây nào đó.

“Dừng lại ở đây thôi Như Mộng!” - Thường Quân nói rồi chỉ vào một đám đất trống gần đó.

Nơi đây cách khe suối khoảng mấy trăm mét, bề mặt tương đối bằng phẳng, nếu có mưa xuống thì cũng không lo sẽ bị nước kéo đến hỏi thăm, huống chi lại là đầu đông như thế này. Nhìn lên đồng hồ đã qua hai giờ chiều, họ phải cấp tốc làm chỗ trú ẩn. Gần đây cũng có tre, nhưng họ chỉ có hai người ở đây mà thôi, nên đương nhiên không thể chặt tre dựng lán như lúc cắm trại với mọi người được.

Trước tiên họ tận dụng hai thân cây chắc chắn, lại có khoảng cách phù hợp nhất, rồi tiến hành cố định lại bằng dây mây họ thu thập được trên đường đi, Thường Quân luôn giành làm công việc này, vì thân mây có rất nhiều gai nhọn rất dễ bị trầy xước da, nhưng bù lại loại dây này lại vô cùng dẻo dai và chắc chắn. Nơi trú ẩn của họ đương nhiên cũng sẽ làm cách mặt đất 1m để tránh côn trùng rắn rết, trong balo của Thường Quân có đầy đủ dụng cụ cần thiết để họ có thể hoàn thành công việc nhanh chóng hơn, do có lưỡi cưa nên họ cũng tìm được thêm các thân gốc chắc chắn để làm trụ, lưỡi mai được gắn với một cành cây mà họ chặt được ở gần đó, Thường Quân đào sâu mấy hố đất để chôn cọc, vì không có nhiều thời gian tìm kiếm vật dụng, mà trời cũng sẽ nhanh tối dần, nên chỉ tạm thời làm khung và sàn trước.

May mắn cho hai người bọn họ, cách đó tuy không có cọ, nhưng lại có cây đao rừng, có những tán lá giống như lá dừa, hắn để cho Như Mộng đan lại hai phiến lá với nhau thành một tấm lợp kín đáo, không chỉ có thể làm mái che nắng che mưa, mà còn có thể làm vách tạm thời, họ sẽ sửa sang lại sau. Do đi lại còn hơi khó khăn, nên Như Mộng nghe theo hắn đi ra rìa suối lấy đất cát, trộn cùng đất sét rồi trải trên một góc sàn và dùng đá cuội quây lại xung quanh, lượng đất còn lại thì dùng để làm như xi măng để xếp chồng lên vào tầng đá cuội…

“Anh làm cái này để làm gì thế?” - Như Mộng hỏi.

“Bếp lò! Đêm đến ở sâu trong rừng sẽ rất lạnh, cần phải có bếp lò ở đây để giữ ấm với phòng thú dữ, giờ đi kiếm củi đi đã.”

“Vừa rồi ở bên suối em thấy một cây to bị đổ từ lâu.” - Như Mộng nói.

“Chúng ta đi thôi!”

Đến bên thân cây khô, hai người cùng nhau làm, Thường Quân cưa cành rồi bó gọn lại, để Như Mộng chuyển dần về nơi trú ẩn, củi khô cũng được đặt luôn ở bên bếp lò, Như Mộng sắp xếp củi vô cùng gọn gàng và có trật tự, củi to một bên củi vừa và nhỏ 1 bên, Thường Quân cũng kéo vài bó củi trở về, vừa nhìn thấy thắn cô lại thấy được bản thân mình có bao nhiêu ngu ngốc, người ta buộc thành từng bó rồi đặt lên 1 cái lá cọ chỉ việc kéo vào là được, tốn ít sức mà còn có thể lấy được nhiều hơn, đỡ mất công chuyển đi chuyển lại nhiều lần.

Xong xuôi cũng đã chập tối, sương xuống vô cùng lạnh, THường Quân liền nhóm lửa sưởi ấm, không gian nhỏ hẹp hai người nằm cũng hơi chen chúc nhau, nhưng được cái lại ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, trên mặt sàn chỗ để họ nghỉ ngơi được rải một lớp dương xỉ dày, lá đao rừng đan thừa cũng được phủ lên trên cùng làm thành một chỗ nằm êm ái và ấm áp.

“Thường Quân! Anh có thấy chỗ này hơi nhỏ không?” - Như Mông hỏi.

“Nằm gần an toàn hơn, trời lạnh lắm!” - Thường Quân nói.

“Bây giờ ăn gì bây giờ! Thức ăn chỉ đủ đêm nay thôi!” - Như Mộng nói.

“Để mai tính!” - Thường Quân nói.

“Người đến cứu viện liệu có thể tìm thấy chúng ta không?” - Như Mộng nói.

“Nếu không tìm thấy được, anh đảm bảo lão sẽ không thể nào ngẩng mặt lên làm người nữa đâu, em nghỉ đi! Mệt cả ngày nay rồi.” - Thường Quân nói.

“Ờ!”

Nói rồi Như Mộng mở ba lô lấy ra một chiếc túi ngủ, kéo khoá ở cạnh túi thành một chiếc chăn rồi đưa ra cho Thường Quân một góc chăn để hắn đắp, không gian khá chật hẹp, tiếng bếp lửa tanh tách phả những hơi ấm xua tan màn sương đêm không ngừng thả xuống những hơi lạnh thấu xương giữa núi rừng yên tĩnh.

“Là anh có phải không?” - Như Mộng nhìn lên trên lớp mái đơn sơ rồi bỗng lên tiếng.

“Ừ! Là anh! Xin lỗi… Sau đêm đó em rời đi anh không đã dùng tất cả những gì mình có nhưng không sao tìm được em” - Thường Quân nói.

“Cũng không có gì, nếu không gặp anh thì có khi em cũng chỉ là món hàng của người khác mà thôi, nhưng em chỉ muốn hỏi tại sao lúc đó anh lại đưa em đi.” - Như Mộng nói.

“Em tìm đúng người thôi, lúc em tóm lấy anh, anh đã thấy em không được bình thường rồi, nhưng mà loại thuốc đó cũng rất không bình thường, chỉ cần đối phương tiếp xúc với em thì cũng khó mà kiềm chế được, dược tính vô cùng mạnh… Phải thù hằn đến đâu mới có thể hạ loại thuốc đấy với em… Em không biết là ai sao?” - Thường Quân hỏi.



“Họ không muốn cho em đường lui, muốn uy hiếp em mà thôi… Anh có tin là bố đẻ em là người đứng sau không? Mục đích ban đầu là dâng em cho một người quan chức nào đó để lấy được một hạng mục bất động sản, thứ 2 là muốn dùng chuyện đó uy hiếp em làm theo sắp xếp của ông ta… Ông ta đối với con nuôi còn tốt hơn em.” - Như Mộng nói.

“Em làm cách nào mới có thể cắt đứt quan hệ với ông ta vậy?” - Thường Quân hỏi.

“Căn nhà tổ của ông ta thuộc về tài sản của mẹ em, khi mẹ mất có để lai cho em, nên em đã trả lại cho ông ta, còn làm gì thì em không quan tâm nữa, nhưng buồn cười hơn nữa là, đến lúc trả lại em mới biết được, giấy khai sinh của em vốn không có tên của bố, mẹ em đã giải quyết vấn đề này từ lâu, chỉ có em ngu ngốc mới làm những chuyện như vậy, bị lợi dụng, cũng một phần do em thèm muốn tình cảm của một người cha nên mới thế, em cứ nghĩ ông ấy thật sự áy náy với em, mà đối với em tốt như vậy…” - Như Mộng nhàn nhạt nói như kể một câu chuyện xưa.

Bỗng nhiên, Thường Quân nghiêng người kéo cô về phía mình mà nhẹ nhàng ôm lấy cô, một cái ôm chia sẻ, một cái ôm ấm áp không mang theo những ham muốn nhục dục tầm thường, ngay lúc này cái cô cần đúng là chỉ cần một vòng tay có thể dựa vào, một người tin cậy có thể sẻ chia những đau thương trong lòng… Vẫn là mùi đàn hương thoang thoảng, hơi thở đều đều đầy nam tính, thả những luồng ấm áp lan dần khiến cô thấy thoải mái, hơi ấm lan tràn chạm sâu vào trong tim người con gái, và cứ thế cả hai chìm dần vào giấc ngủ.

***

Giữa núi rừng tĩnh lặng là thế, nhưng ở nơi phồn thị thì sóng gió nôi lên, ngay sau khi đoàn người trở về, Loki đã phải lập tức họp khẩn ứng phó với tình hình thực tế, nhưng chỉ trong đêm đó thôi, thông tin Tổng Giám Đốc của GEM mất tích, tương lai tập đoàn này có thể sẽ đổi chủ, cổ phiếu trên sàn chứng khoán sụt giảm lớn. Nhưng không chỉ GEM mà nhóm người chủ mưu đằng sau cũng lao đao không kém.

“Chúng mày làm ăn kiểu gì thế? Tao đã nói là cần mạng của nó, cần mạng của nó cơ mà, để đến thời điểm này, người kia chắc chắn sẽ xuất hiện.” - Người đàn ông trung niên giận dữ nói.

“Anh thông cảm, bọn em đã cố gắng rồi, nhưng mà không ngờ thân thủ của hắn lại tốt đến thế, bày ra thiên la địa võng mà nó vẫn có thể thoát thân. Hai bên nội gián đã bị nhầm lẫn người, lúc biết được thì cũng trở tay không kịp nữa.”

“Lũ ăn hại!”

“Nhưng mà anh yên tâm, nơi cất giấu vật tư đã bị bọn em hủy đi rồi, các dấu hiệu đường đi cũng bị xoá sạch, một mình hắn ở trong rừng chưa chắc đã qua được.”

“Đồ ngu! Cái tao sợ là sợ người kia xuất hiện, dù có ở rừng Amazon hắn cũng có thể tìm ra được, bây giờ được chút nào hay chút đó, chờ thằng Mặt Sẹo thu mua hết đống cổ phiếu rồi tính tiếp. Còn mày phải đi huỷ hết chứng cớ liên quan, đừng để cho người kia tra ra.”

“Vâng!”

Đang lúc nói chuyện thì một người đàn ông trên mặt có một vết sẹo lớn đỏ au như một con rết kéo từ trán xuống cằm, hắn ta vội vàng hớt hải chạy đến nói:

“Không xong rồi đại ca! Toàn bộ cổ phiếu đã bị thu mu một cách nhanh chóng, người của chúng ta không kịp thu mua được gì.”

“Ăn hại! Ăn hại! Một lũ ăn hại… Mau đi thông báo lên trên, chúng mày tạm thời đừng có lộ mặt ra nữa…” - Lão nói

Nói là không sợ làm sao có thể không sợ được, nhưng đã đâm lao thì bắt buộc phải theo lao thôi, ngay từ đầu lão lựa chọn theo đám người kia thì lão đã phải chắc chắn rằng bản thân sẽ có ngày hôm nay mà thôi… Cứ nghĩ thắng làm vua thua làm giặc, lão đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng khi thực sự đối diện thì nó lại vô cùng đáng sợ, người kia sẽ xử lý lão ra sao luôn là ẩn số, mà người bên trên cũng không phải là người lão có thể đắc tội được.

Chủ tịch của GEM, người sáng lập ra tập đoàn công nghệ này vốn là một người bí ẩn với giới truyền thông, nhưng lão biết đó là ai, một người quanh năm ở trong quân đội làm nhiệm vụ, tuổi trẻ tài cao, mới 30 tuổi đã lên được đại tá quân đội là đủ thấy chiến tích lớn thế nào rồi, một người giấu mặt với truyền thông, được các quan chức lãnh đạo quân đội cấp cao che giấu, thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn chẳng phải là anh trai sinh đôi với Thường Quân tên Trần Thường Tiến, tài giỏi xuất chúng, tung hoành ngang dọc có tiền có quyền, lần này họ động đến Thường Quân là chạm đến điểm mấu chốt rồi, mục tiêu đánh hỏng tài lực cùng nhuệ khí của nhà họ Trần danh vọng, nhưng quả thật là rất khó, quá khó… Lão bây giờ mới biết là không thể nào, người ta đơn giản là đã có sự chuẩn bị rồi, chỉ chờ họ ra hành động mà thôi. Bỗng chuông điện thoại reo lên, lão vừa nhấc máy thì một thanh âm trầm thấp vang lên:

“Lần này ông thất bại làm tổn thất rất lớn, biết phải làm gì rồi chứ?”

“Vâng!”

***

Mộc Hiền trở về nhà với tinh thần mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần, đến cả việc về nhà cũng là để Loki đưa về nhà cô cũng chẳng để ý, lo lắng mệt mỏi, áp lực công việc đã làm cô thấy quá tải, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ… Nhưng vừa đến nhà thì thấy người đáng phải đang học và thi liên thông Thạc Sĩ lại đang đứng trước cửa phòng mình, vừa nhìn thấy người cô thật sự rất muốn chạy tới ôm hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời muốn có một người dựa vào trong lúc yếu đuối nhất này, nét mặt cô vui mừng hơn hẳn, nhưng vừa chạy tới gần thì thấy nét mặt hắn có gì đó không đúng lắm:

“Em đi đâu mấy hôm nay vậy?” - Hắn chất vấn.

“Anh không đọc tin nhắn của em à?” - Mộc Hiền hỏi lại.

“Anh bận như vậy làm gì có thời gian đọc tin nhắn của em, nhưng cũng chẳng quan trọng nữa anh đến đây chỉ để nói với em về chuyện kết hôn của hai đứa mình thôi.” - Hắn nói.

“Anh nói đi!” - Mộc Hiền nheo mắt bình tĩnh nói.



“Chúng ta dừng lại ở đây thôi, anh và em không thể kết hôn…”

“Lý do!” - Mộc Hiền lạnh lùng hỏi.

“Anh không thể bên một người lúc nào cũng lãnh đạm như em, em quá mạnh mẽ… Cô ấy thì khác em, cô ấy cần anh, em thì không.” - Hắn nhìn thẳng vào mắt cô nói.

“Anh chắc chưa?” - Mộc Hiền hỏi lại.

“Chắc!”

“Ok! Anh có thể đi, yên tâm tôi sẽ không níu kéo! Cảm ơn anh đã thẳng thắn nói ra.” - Mộc Hiền nói.

“Mộc Hiền! Ở bên em, anh mãi mãi có cảm giác bản thân mình thất bại, là anh không đủ làm em tin tưởng… À mà thôi! Chẳng còn quan trọng nữa… Hai tháng nữa anh sẽ kết hôn, anh sẽ không mời em đâu.” - Hắn nói.

“Ừ! Chúc anh hạnh phúc!” - Mộc Hiền bình tĩnh nhìn hắn nói.

Cô bình tĩnh, lặng lẽ nhìn hắn lần cuối, nhìn người đàn ông 3 năm qua cô yêu thương quay lưng đi, nếu là trước kia bóng lưng đó nhất định sẽ quay lại bảo cô vào nhà đi, nhưng lần này thì không, chính vì hắn quay lưng đi nên cô vĩnh viễn không biết được dáng vẻ ảo não thất bại của hắn, chia tay như vậy mà cô vẫn thản nhiên bình tĩnh như thể đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, có thể là chuẩn bị tâm lý ngay từ lúc họ quyết định yêu đương.

Hắn đi xuống tầng hầm đậu xe, trong xe là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp cô nhìn hắn đầy yếu đuối, đôi mắt rưng rưng, nhìn thấy hắn liền chạy ra khỏi xe ôm lấy hắn khóc… Hắn vỗ đầu an ủi cô gái trong lòng rồi hai người lên xe rời đi…

Chỉ khi chiếc xe ô tô rời đi hẳn Mộc Hiền mới dựa lưng vào tường ngồi xuống ôm gối, nhưng lạ thay cô lại chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả, chỉ lặng yên ngồi đó… Người ta thường nói đứa trẻ quá hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn, người lớn quá mạnh mẽ sẽ ôm lấy thiệt thòi… Cô gái ấy thật sự mong manh yếu đuối, giờ đã hiểu câu nói cô ấy cần anh hơn em của người đàn ông đó. Cô liền đứng dậy đi lên căn hộ của mình thả mình lên giường, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, dù rất mệt mỏi nhưng không sao chợp mắt, đau lòng nhưng không sao rơi lệ, cứ thế nhìn lên trần nhà trắng tinh mà trôi qua một đêm…

Một đêm đó thật sự là một đêm dài dường như vô tận…

Ngồi trong chiếc xe SUV Trúc Vi cầm điện thoại lên trả lời một cuộc gọi

“D.K! Chuyện làm đến đâu rồi?”

“Đúng như bà dự đoán, tôi cũng ra tay kịp rồi… Cũng tìm ra được đám người kia rồi, có muốn ra tay không?” - Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông trả lời.

“Theo dõi kỹ là được! Bây giờ tôi phải đi tìm người.” - Trúc Vi nói.

“Người đó là ai mà bà phải dốc sức như thế? Chưa bao giờ tôi thấy bà nhiệt tình như vậy” - D.K hỏi lại.

“Đó là người thân duy nhất của tôi.” - Trúc Vi nói.

“Uầy! Đó không phải là…”

“Đúng! Cậu chỉ cần theo dõi và xử lý cho tốt!” - Trúc Vi nói.

“Ok! Ok! Bà là Sếp lớn được chứ? Nhưng mà bà định xử lý đám người kia như thế nào?”

“Tìm được người rồi tính, nếu Như Mộng gặp chuyện gì bất chắc thì đám người kia không cần thở nữa, cô gái tên Như Hoa kia để dành lại cho tôi, tôi phải tự tay xử cô ta.”

“Chốt đơn!”

Lấy balo chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, Trúc Vi nhìn về phía rừng rậm đang chìm vào bóng tối vô tận kia rồi mở cửa xe đi thẳng vào trong rừng mà chẳng chần chừ, một thân quần áo dạ hành hoà vào trong bóng đêm, một cảm giác như bóng đêm chính là thế giới thuộc về cô gái này vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Những Kẻ Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook