Những Kẻ Cô Đơn

Chương 9:

Hotboy lão đại

04/04/2022

Nếu ai đó hỏi như thế nào là kiêu ngạo, thì đây chính là kiêu ngạo chứ đâu, chẳng cần phải giải thích với ai, cũng như chẳng cần phải công bố cái gì, chỉ là vài lời nói mà chẳng khác gì tát thẳng vào mặt người khác, không nói đến nhưng cũng là cho người ta hiểu rõ được “Đó không phải việc của cô, đến tư cách hỏi cò không có thì lấy gì đòi người khác trả lời”, không hổ là người ở cạnh Tổng Giám Đốc, thật may mắn vì họ chưa lao ra gây sự, dáng vẻ tự bế của Như Mộng khiến nhiều người nghĩ cô ấy rất dễ bắt nạt, thậm chí có nói chuyện trước mặt cô gái này cũng không có phản ứng gì, nhưng đó đâu phải là dễ bắt nạt, đó chẳng qua là người ta không thèm để ý mà thôi.

“Miệng lưỡi được lắm.” - Kiều Nhi nói.

Cô ta biết rõ thời điểm này không phải lúc thích hợp để đấu khẩu, cô ta vẫn còn giữ bí mật của Như Mộng, nếu như những lời Như Hoa nói là thật thì nhất định cô ta sẽ điều tra thật ràng, rồi khiến cho cô gái trước mắt trở tay không kịp…

“Nếu mọi người không muốn ở trong lều thì mỗi người một tay, hỗ trợ chặt tre dựng lán ở tạm qua đêm nay…” - Thành Văn liền lên tiếng.

Mọi người cũng cùng nhau hỗ trợ, chặt tre dựng lán, nhưng lượng tre gần đó cũng không đủ, nên mọi người chia nhóm ra để đi chặt thêm tre, Như Mộng cùng Mộc Hiền đeo theo balo cá nhân dẫn một nhóm đi vào sâu trong rừng để kiếm thêm tre, khi đi họ để lại ký hiệu để nhóm sau đi theo chân họ chủ yếu là hỗ trợ vận chuyển.

Đang vận chuyển thì bỗng nhiên có động, bọn họ cũng dừng lại động tác, vì có thể cảm giác được có gì đó không ổn rồi, tiếng động mỗi lúc một lớn khiến cho mọi người không ngừng dâng lên nỗi bất an…

“Mọi người chạy mau! Là lợn rừng…” - Bỗng một tiếng hô lớn vang lên!

Tất cả mọi người đều náo loạn nháo nhào vội chạy về lều, đèn đuốc cũng rơi toán loạn mọi thứ tối om, Mộc Hiền liền túm lấy tay người vẫn đứng gần mình là Như Mộng vội chạy về, cô biết rất rõ Như Mộng là một người không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nếu không kéo theo thì nhất định sẽ bị lạc sâu trong rừng, cả nhóm người cùng nhau la hét toáng loạn chạy về, thì khu vực giám sát cũng nổi lên báo động đỏ, Thường Quân cùng Trường Khanh cũng vội cùng nhóm giám sát chạy tới khu vực lửa trại, lúc này đám người từ trong rừng vội chạy về dần, ai ai cũng đều lọ nét mặt hoảng sợ.

“Có chuyện gì?” - Thường Quân nói.

“Báo cáo! Có… Có lợn rừng…” - Một chàng trai vừa thở vừa trả lời.

Thường Quân nhíu mày quan sát mọi người, nhìn thật kỹ từng người đang trở về và những người còn lại đang hoang mang, phía xa xa bóng dáng của Mộc Hiền đang về tới, cô đang dắt theo một người về, nhưng mày của Thường Quân nhíu còn sâu hơn…

“Như Mộng đâu?” - Hắn vội quát lên.

“Cô ấy đi cùng nhóm Mộc Hiền, cô ấy đang về kia ạ!” - Một chàng trai nói.

Vừa lúc Mộc Hiền chạy đến thì Thường Quân liền xông tới chỗ cô, đôi mắt thể hiện rõ sự tức giận đến đỉnh điểm, hắn cố gằn lên từng tiếng:

“Như Mộng đâu?”

Mộc Hiền nhìn sang người bên cạnh đang định nói thì cũng liền giật mình, vì người bên cạnh cô lúc này lại là Thu Thuỷ, không phải là Như Mộng, phía sau lại có một tiếng hô lớn của Thành Văn:

“Mọi người mau lên! Có người bị thương!”

Trên lưng hắn là một cô gái, mọi người liền chạy tới gần thì đó lại là Như Hoa, trên trán có vết thương đang chảy máu, trông vô cùng nhếch nhác, trông có vẻ ăn không ít khổ, Thành Văn còn nói chân cô ta bị trật khớp không thể di chuyển được. Nhìn cô gái trước mắt Thường Quân mím môi im lặng không nói gì, liền vội vàng quay lại khu vực giám sát.

“Thường Quân! Cậu định làm gì thế?” - Trường Khanh túm tay Thường Quân lại hỏi.

“Tôi dẫn người đi tìm kiếm, cậu ở lại đây dẫn mọi người trở về… Trông chừng Lê Như Hoa đừng để cô ta có hành động quá trớn nào trong công ty.” - Thường Quân nói.

“Cậu nghi ngờ gì sao?” - Trường Khanh nói.

“Không! Cô ta quá tham vọng, đừng để đám người trong Trần Tộc nhúng tay đẩy cô ta lên, ngay cả ông chú kia của tôi cũng không được.” - Thường Quân nói.

“Cậu quên chúng ta vẫn còn có một đại tiểu thư nữa à?” - Trường Khanh nói.

“Đừng xem kịch nhiều quá! Tôi đi đây!”.

Nói rồi hắn liền đeo balo dã hành lên vai, rồi dẫn đội đi vào trong rừng tìm người. Đang tính bước đi thì bỗng nhiên Trường Khanh túm lấy vai hắn rồi nói một câu đầy thâm ý:

“Bảo trọng!”

Nhóm tìm kiếm cùng nhau đi vào sâu trong rừng, mọi dấu vết để lại đều hỗn loạn do mọi người vội chạy tháo thân, nên để tìm dấu vết thì vô cùng khó khăn. Những người ở lại thì kẻ hoang mang người hoảng sợ, người không ổn định nhất chính là Mộc Hiền, cô khăng khăng đòi đi theo đoàn người tìm kiếm, nhưng lại bị Trường Khanh giữ lại, tránh làm vướng chân nhóm tìm kiếm, thái độ kiên quyết của cô khiến cho Trường Khanh không còn biện pháp nào khác ngoài đánh ngất rồi bế về xe giám sát.

Khi Mộc Hiền tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, thái độ của cô vô cùng thất thần lo lắng, đây là lần đầu tiên Trường Khanh thấy cô gái này có thái độ như vậy, cô gái tưởng chừng như dù trời có sập xuống cũng không cúi đầu hay nheo mắt, nay lại có thái độ như mất hồn, thế cũng đủ biết tình cảm của họ thân thiết đến mức nào. Hoặc có thể nói, cô gái này không hề mạnh mẽ như người ta vẫn thấy… Chuyến xe trở về này khiến mọi người thêm nặng trĩu tâm tư. Mộc Hiền thì đi chung xe với Trường Khanh, họ có xe riêng tách biệt với đoàn người.



Đúng lúc không khí đang yên lặng như thế này, thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của Trường Khanh vang lên, hắn vội vàng bắt máy thì đã nghe giọng nói bên kia vang lên:

“Báo cáo Phó Tổng, nhóm tìm kiếm bị một nhóm người lạ tập kích, Tổng Giám Đốc hiện đang bị mất tích trong rừng, chúng tôi đang cho người tiếp tục tìm kiếm và tăng viện trợ, dấu vết để lại có vẻ không khả quan, có cả dấu vết ẩu đả để lại.”

“Tiếp tục tìm kiếm” - Trường Khanh lạnh lùng nói rồi tắt điện thoại.

Điện thoại vừa tắt đi, hắn liền mất khống chế mà đấm mạnh xuống ghế, còn Mộc Hiền thì đã chết lặng một bên, nước mắt cứ thế mà rơi xuống, đến thời điểm này cô cũng không thể nào ngăn được nước mắt của mình nữa, không khóc thành tiếng, mà chỉ rơi nước mắt mà thôi, Trường Khanh bất giác nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình, chẳng hiểu sao hắn lại với tay ôm lấy cô, phần vì muốn an ủi cô gái đó, phần vì muốn an ủi chính bản thân mình, cố để bản thân chấn tĩnh hơn, vì tiếp theo sẽ là việc hắn phải làm. Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng hắn vẫn thấy rất khó chịu. Mộc Hiền sau khi được người đàn ông bên cạnh ôm lấy thì cũng bất giác khóc không ngừng, khóc đến nấc nghẹn. Khi đã bình ổn lại tâm trạng thì hai người tự động tách nhau ra.

“Khóc được thì cứ khóc lên! Tiếp theo đó còn rất nhiều việc phải làm… Điều mà tôi không ngờ nhất chính là Như Mộng bị mất tích.”

“Các anh đã tính trước là sẽ có tập kích?” - Mộc Hiền nói.

“Mục tiêu là Thường Quân, nên chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến người khác, trước đó Thường Quân cũng nhắc nhở Như Mộng rồi, nhưng không nghĩ tới vẫn bị tách ra.”

“Không phải một người! Tôi chắc chắn Như Mộng luôn đi cạnh tôi, lúc có lợn rừng tập kích đến rất đột ngột, nhưng không ai trong bọn tôi nhìn thấy lợn rừng… Nhưng tại sao vẫn có người bị thương?” - Mộc Hiền phân tích.

“Không cùng một nhóm người ra tay, vậy thì vẫn có cơ hội tìm ra Như Mộng, nhưng cố tình tách cô ấy ra thì chỉ có thể là người trong nhóm đó thôi, đúng như cô nói, không chỉ có một người ra tay, rõ ràng là bọn họ có tính toán. Nhưng chắc chắn là trong nhóm bọn cô cũng có nội giám của nhóm người chủ mưu tập kích Thường Quân, mượn cơ hội đẩy Như Mộng mất tích để Thường Quân ra mặt.” - Trường Khanh nói.

“Không phải là Như Mộng cũng rất nguy hiểm sao?” - Mộc Hiền lo lắng nói.

“Không! Như Hoa bị thương thì chắc chắn mục tiêu ban đầu của chúng là Như Hoa, mà chính Thường Quân cũng đã để cho Như Hoa là mồi dẫn ngay từ đầu, nên mới để mặc cho cô ta tự ý như có như không nói về hôn ước ngầm của họ Trần. Đám người đó sẽ nhìn bằng con mắt lợi ích nên sẽ chọn Như Hoa chứ không phải Như Mộng, cách thể hiện của hai người họ chỉ làm chúng thấy đa nghi thêm và nghĩ Thường Quân đang bảo vệ Như Hoa mà hướng sang Như Mộng”.

“Như Mộng có biết không?” - Mộc Hiền hỏi.

“Không! Chỉ phối hợp cùng Thường Quân thôi! Bọn tôi có nói là sẽ giải thích sau.” - Trường Khanh nói.

“Rồi nhân lúc cháy nhà hôi của, tán tỉnh con nhà người ta luôn? Tổng Giám Đốc mà làm tướng quân đánh trận thì chắc sớm vang danh thiên hạ nhỉ? Chiêu nhất tiễn song điêu vận dụng rất triệt để!” - Mộc Hiền nói móc.

“Thật trùng hợp! Cậu ấy là con nhà tướng…” - Trường Khanh nói.

“...”

“Đừng lo lắng! Tôi biết cô rất lý trí, rất bình tĩnh, nhưng cảm xúc của con người đôi khi cũng cần phải bộc lộ ra, là một cô gái cô không cần phải gồng mình lên như vậy, phụ nữ sinh ra là để yêu thương cô biết không?” - Trường Khanh nói rồi mỉm cười nhìn Mộc Hiền.

“Thu lại nụ cười lẳng lơ của anh đi! Tôi nhìn rất ngứa mắt!” - Mộc Hiền nói.

“Đúng là mất hứng!” - Trường Khanh nói rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Mộc Hiền cũng không nói gì thêm, nhưng khóe môi cũng vô thức nhếch lên, ít nhất người đàn ông này chính chắn hơn những gì hắn ta luôn thể hiện ra bên ngoài cho người ta thấy, lý trí hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nếu anh ta mà không lăng nhăng thì nhất định sẽ là một người đàn ông đáng để phụ nữ dựa vào, nhưng tiếc là anh ta lại luôn muốn là chỗ dựa cho nhiều người phụ nữ.

Bỗng nhiên điện thoại của cô hiện lên dòng tin nhắn của Trúc Vi:

- Công việc trong quán tao bàn giao lại cho chị quản lý, bây giờ tao sẽ đi tìm Như Mộng, khu vực rừng núi Tây Bắc tao khá quen thuộc, không thể đi lạc được, chờ tin của tao.

Mộc Hiền liền nhắn lại:

- Nhờ cả vào mày!

Ngồi yên chờ tin tức không phải là tác phong của Mộc Hiền, nhưng cô rất biết tự lượng sức mình, cô biết Trúc Vi là một cô gái có rất nhiều bí mật không muốn cho ai biết, nhưng trong chuyện này thì chỉ có thể nhờ vào cô gái này, một người bình thường không thể chỉ nghe qua vấn đề mà có thể đoán được gần hết được ý đồ của người khác, cô cũng biết Trúc Vi có một thân thủ lợi hại, thâm tàng bất lộ, bản thân cô cũng là một người học võ đến mười năm, nhìn bước chân, và phản xạ của Trúc Vi cũng là một cao thủ của cao thủ.

***

Lúc này Như Mộng lại đang chật vật tỉnh dậy, hôm qua lúc bị đẩy xuống dốc núi cô cũng may mắn vướng vào bụi cây vướng vào balo nên cũng hạn chế được chút thương tích trên người, trên người xuất hiện khá nhiều vết bầm tím và xây xát trên da, vấn đề là hiện tại cô lạc đi đâu thì không biết gì được, vì không biết được Đông Tây Nam Bắc, la bàn có ở trước mặt thì cũng không biết xem, nên cô quyết định đi theo hướng chảy của nguồn nước, quan trọng là đi tìm nguồn nước ở gần đó, rút dao đi rừng trong balo ra cô liền chặt một thân tre để làm gậy chống đi, dao thì vẫn để phạt cây tìm đường đi.



Khó khăn đi một quãng dài, cuối cùng cô cũng nghe được tiếng nước chảy, vội vàng đi về phía có tiếng nước chảy, có vẻ như đây chính là thượng nguồn, nhưng vừa đi được một đoạn thì thấy một người đang nằm bất tỉnh ở bên suối, chỉ cần liếc qua dáng người cô cũng có thể đoán là ai, chính là Thường Quân, toàn thân quần áo xuất hiện nhiều vết rách, trông còn chật vật hơn cả cô, đến gần mới phát hiện trên người hắn còn cả mấy vết thương do dao quệt qua, dù không sâu lắm, nhưng cũng không dễ chịu gì. Như Mộng vội vàng đỡ hắn lên vỗ lên mặt hắn vừa lay vừa gọi.

“Thường Quân! Thường Quân! Anh tỉnh lại đi!”

Cố gắng gọi rồi sờ lên trán hắn xem có bị sốt hay có dấu hiệu nhiễm trùng hay không, nhưng có vẻ vết thương đã được hắn khử trùng qua, bên cạnh là lọ cồn và muối sinh lý, hắn có vẻ ngất do mất máu và kiệt sức. Nhưng sau một hồi lay gọi hắn cũng dần mở mắt, Như Mộng vui mừng định hỏi hắn thấy thế nào thì người đàn ông này đã vội với tay ôm lấy cô.

“Tìm được em rồi!” - Thường Quân nói.

“Anh có sao không? Có đứng dậy đi được không?” - Như Mộng hỏi.

“Chúng ta đi! Ở đây vẫn còn nguy hiểm” - Thường Quân nói rồi cố đứng dậy

Như Mộng Liền đứng dậy trước rồi đỡ Thường Quân lên, đưa gậy tre cho hắn chống. Họ dựa vào nhau rời khỏi thượng nguồn mà đi vào sâu trong rừng theo về phía hắn chỉ, hắn vốn đã có sự chuẩn bị từ trước trong rừng, từ thượng nguồn đến nơi hắn cho người chuẩn bị vật tư sinh hoạt cũng không xa, nhưng đến nơi thì chỉ còn lại là một đống hoang tàn rất cả đều bị đốt sạch sẽ, dấu hiệu chỉ dẫn cũng đều bị xoá sạch… Nhưng cũng phải lấy làm may mắn, nếu hắn đến đây theo dự tính thì có khi thành cá nằm trong rọ rồi, dấu vết còn rất mới, chắc là từ đêm qua bọn chúng đã chờ ở đây.

“Vật tư bị phá hỏng rồi!” - Thường Quân cười nhạt nói.

“Anh chuẩn bị?” - Như Mộng hỏi.

“Ừ! Có vẻ có nội gián, chúng ta phải theo phương án B thôi.”

“Phương án B?” - Như Mộng hỏi.

“Còn một chỗ cất giấu vật tư nữa, nhưng mà chỗ đó ở sâu trong rừng, với lại bây giờ chúng ta không thể đi ra ngoài, bọn chúng đang ôm cây đợi thỏ mà!” - Thường Quân nói.

“Anh đang nói đám người đánh anh hả?” - Như Mộng nói.

“Muốn lấy mạng anh luôn, kẻ thù của anh nhiều lắm, chuyến này cũng tính lấy hết vốn liếng ra rồi, chúng ta đi thôi.” - Thường Quân nói.

“Tìm chỗ dưỡng thương đã!” - Như Mộng nói.

“Vậy quay lại thượng nguồn, ba lô của anh còn đồ ăn, chúng ta tính sau vậy.”

“Được”

Thông thường một người đàn ông rất hay cậy mạnh nhất là khi ở cạnh người mình có cảm tình, nhưng tiếc là Thường Quân lại không nằm trong số đó, thông thường thì với hắn đây chỉ là mấy vết thương không đáng nhắc đến, nếu hắn có thể tự khử trùng, sống sót sau một đêm thì mấy vết thương đã khép miệng kia còn chẳng làm hắn nhíu mày, nhưng hắn vẫn rất thoải mái mà dựa vào người con gái bên cạnh, chỉ cho cô hướng đi. Khi quay trở lại khu thượng nguồn thì họ cũng ngồi nghỉ dưới một gốc cây, hắn mở balo đưa cho cô một miếng bánh mì vẫn còn mới và một chai nước lọc để cả hai ăn uống bổ xung thể lực.

“Nơi cất giấu vật tư có xa nơi này không?” - Như Mộng hỏi.

“Dù gần thì cũng không thể đi lấy được, chúng cố tình huỷ vật tư trong rừng này chủ yếu là muốn dụ chúng ta ra ngoài, còn phương án B tuy là một nơi bí mật, nhưng anh lại không có chìa khoá, có tìm được thì cũng không thể làm gì.” - Thường Quân nói.

“Giờ phải làm sao bây giờ?” - Như Mộng hỏi.

“Chờ cứu viện! Nhưng anh với em cũng phải nghĩ cách sống sót qua mấy ngày tới đã, nếu anh đoán không sai, thì hiện tại hai chúng ta đang bị lạc giữa rừng rồi.” - Thường Quân nói.

“Em tưởng anh biết đường chứ!” - Như Mộng hỏi.

“Đoàn người đi đến đây đều để lại ký hiệu, nhưng tất cả đã bị xoá dấu vết, huống chi đêm hôm qua trời tối, anh mải bỏ trốn, vô tình mới tới tận đây, giờ quay lại e là không được nữa, nói là bọn chúng chờ sẵn bên ngoài, nhưng thực chất hiện giờ chúng ta muốn ra cũng khó mà ra được.”

“Khu rừng này có bí mật gì phải không?” - Như Mộng hỏi.

“Sâu trong rừng này thi thoảng xuất hiện sương trắng, sau khi sương tan sẽ khiến người ta bị lạc đường, đã vào trong rừng sâu thì nhất định phải đốt lửa thông đêm, vừa phòng thú dữ, vừa phòng cho những thứ không sạch sẽ cuốn lấy.” - Thường Quân nói.

“Anh tin mấy cái đó sao?”

“Tin! Mà cũng không tin, đến khoa học còn không thể chứng minh rõ ràng thì cứ phải làm theo dân bản địa thôi, có những sinh vật nếu như ko có ánh lửa nhất định còn đáng sợ hơn cả ma quỷ trong phim nhiều.” - Thường Quân nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Những Kẻ Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook