Chương 5:
Hotboy lão đại
17/03/2022
Gần đến ngày tham gia dã ngoại, Như Mộng cũng tính toán bàn giao lại công việc thu âm trực tiếp của mình cho người bạn “Cô đơn không muốn về nhà”, cô gái này tên Trúc Vi, hiện đang trong thời gian nhàn tản, vì cô vốn là một ca sĩ tự do, cũng có một lượng Fan hâm mộ nhất định, nhưng do cá tính khá lười biếng nên rất ít khi ra bài hát mới, mà luôn thông báo với Fan hâm mộ là đi tìm cảm hứng, nói là thân thiết, nhưng đến những người bạn trong nhóm Chat cũng không biết được mặt mũi của cô ấy ra sao, chứ đừng nói là Fan hâm mộ, có thể cô ấy không phải là người nổi tiếng nhất, nhưng có thể khẳng định cô ấy là người bí ẩn nhất Showbiz.
Mọi người chỉ biết cô ấy có một người luôn được gọi là chị Sếp hiền lành dễ thương gì đó, người này lại chính là quản lý của quán “Những kẻ cô đơn”, cũng chính là lý do Như Mộng quen biết cô gái này, hôm nay là ngày đầu tiên hai người Mộc Hiền và Như Mộng gặp mặt trực tiếp Trúc Vi…
“Đúng là không ngờ luôn nhé! Người ta mà biết ca sĩ bí ẩn nhất Showbiz đi làm nhân viên phục của quán chắc xỉu up xỉu down mất!” - Mộc Hiền nói.
“Mày không thể nói như vậy được! Đây là thị sát đời thực để lấy cảm hứng sáng tác…” - Trúc Vi nháy mắt nói.
“Hai tuần tới nhờ mày ôm mảng thu âm nhé! Có gì thì liên hệ với “Thiếu Nợ” với “Không muốn lấy chồng” chúng nó sẽ giúp.” - Mộc Hiền nói.
“Bọn mày không sợ tao phá tan cái chương trình của quán này à?” - Trúc Vi hỏi.
“Không! Phá cũng không sao, tao xây lại” - Như Mộng nói.
“Không tệ lắm! Nhưng mà chuyến này nếu mà đi dã ngoại ở Tây Bắc thì 2 đứa nên chú ý cẩn thận, tốt nhất nên cầm theo những vật phòng thân, rừng thiêng nước độc khó nói lắm.”
“Chỉ là đi dã ngoại theo đoàn thôi mà!” - Mộc Hiền nói.
“Chỉ cần bước chân vô rừng thì không nói trước được điều gì, những thứ như là bàn, cây đánh lửa cần phải chuẩn bị tốt, ít nhất phải có dao trong người, một để phòng thân, hai để phạt cây rừng tránh để bị thương, những cái này là kỹ năng cơ bản nha! Đặc biệt khi qua đêm trong rừng nhất định phải đốt lửa, đây là phong tục của người vùng cao.” - Trúc Vi nói.
“Sao mày biết?” - Mộc Hiền hỏi.
“Mày còn phải hỏi nữa, nó đi khắp nơi ngao du tìm cảm hứng sáng tác còn gì” - Như Mộng nói.
Trúc Vi liếc nhìn hai người rồi cười nhẹ mà thôi, cô gái này khi gặp mới thấy được bộ dạng cà lơ phất phơ, đúng kiểu dân nghệ sĩ, ăn mặc thì hơi bụi bặm, nhưng chắc chắn không phải người đơn giản, mà không đơn giản cũng đúng thôi, giữ mình kỹ lưỡng giữa vũng bùn Showbiz thì không phải ai cũng làm được.
“Hai người nên chú ý một chút, tôi thấy công ty này không chỉ đơn giản là cho nhân viên mới một chuyến dã ngoại để thư giãn hay tiệc chào đón đâu, trong con mắt thương nhân không ai lại đi đánh một tiếng vang mà không có mục đích cả.” - Trúc Vi nói.
“Người ta nhiều tiền mà, muốn giữ chân nhân tài tinh anh thì có gì lạ đâu.” - Mộc Hiền nói.
“Nhân tài tinh anh?” - Trúc vi hỏi.
“Cái đó thì Mộc Hiền nói đúng đó! Thông thường thì người được tuyển chọn vào trong GEM đều được sàng lọc hồ sơ vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả Mộc Hiền cũng là nhặt từ chi nhánh con về để làm việc, hầu như họ đều có lựa chọn hết rồi, vòng phỏng vấn coi như để xem xét nên chọn ai mà thôi.” - Như Mộng nói.
“Thú vị!” - Trúc Vi nói đầy ẩn ý.
“Đây là chìa khoá nhà của tao, thiết bị được setup đầy đủ trong phòng thu riêng rồi, trong nhà vẫn còn phòng ở, nhưng chưa có đồ đạc gì, mày chuyển qua nhà tao ở luôn cũng được.”
“Không sợ tao khuôn hết đồ đi bán à?” - Trúc Vi cười cười rồi nói.
“Không! Tao không còn người thân nào nữa, ở đâu cũng vậy.” - Như Mộng nói.
Vừa dứt câu, không khí cũng dần trở lên lắng đọng hơn, Trúc Vi cũng thu đi vẻ mặt bất cần của mình, thật sự cô cũng không có nhà, lang bạt kỳ hồ khắp nơi, gặp gỡ những người bạn này cũng làm cho cô thấy bản thân cần nghỉ ngơi quên đi quá khứ, lần đầu tiên cô thật sự nghiêm túc muốn ở cùng ai đó.
“Được! Tao ở với mày!”
“Chút nữa dọn nhà luôn đi, tao với Như Mộng giúp mày chuyện đồ, sắp xếp phòng ốc, rồi liên hoan 1 bữa, lát tao gọi cho mấy đứa kia nữa” - Mộc Hiền nói.
“Được!”
“May quá hôm nay bọn tao bắt Taxi đến đây gặp mày!”
“Tao có xe!”
“Nhà tao có Gara.” - Như Mộng nói.
“Tuỳ chúng mày!” - Trúc Vi nói.
Tối hôm đó trong ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô trên chân núi nọ, căn phòng ấm cúng được thắp sáng đèn, 5 cô gái tụ tập, vây quanh nồi lẩu bát quái, một bên cày xè đến chảy nước mắt, một bên thì trắng tinh, gợn thêm chút mỡ vàng óng ánh. Hai cô gái khác nữa tên là Yến Ngọc (Cô đơn thiếu nợ thật nhiều) và Hải Nguyệt (Cô đơn không muốn lấy chồng).
Trừ Trúc Vi mới quen ra, còn lại bọn họ đều quen biết từ lâu, Trúc Vi lần đầu tiên được cảm nhận cái cảm giác có bạn bè, cảm nhận hơi ấm gia đình từ bữa cơm thân quen này, cô nấu ăn không được tốt, chỉ có thể cắt gọt rửa rau linh tinh mà thôi, Trúc vi rất dễ ăn, hầu như chỉ cần no bụng thì ăn gì cũng được, nhưng hôm nay, qua bàn tay chế biến của Mộc Hiền cô mới biết như thế nào là mỹ vị nhân gian, ngay đến cả cao thủ nấu ăn như Yến Ngọc cũng phải buông lời khen ngợi, Như Mộng mặc dù kén ăn nhưng cũng gắp rất đều tay, cô nấu ăn cũng ổn do một tay Mộc Hiền đốc thúc một thời gian dài, còn Hải Nguyệt thì khỏi nói, là một người sinh ra đã vô duyên với nhà bếp, chỉ có ăn là có duyên mà thôi.
***
Cuối cùng thì ngày Mộc Hiền và Như Mộng đi dã ngoại cũng đến, sáng sớm Trúc Vi lái chiếc xe SUV của mình để đứa Như Mộng đi đến công ty, tiện đường còn rẽ qua đón Mộc Hiền luôn thể, từ ngày ở chung, Trúc Vi cũng thường đưa Như Mộng đi làm, chiếc xe Vespa kia chỉ để ở nhà cho Trúc Vi đi chợ hoặc đi đâu quanh đó mà thôi, cô gái này rất mê thể dục thể thao, không kể thời tiết nóng lạnh, vẫn luôn chạy thể dục buổi sáng, không giống Như Mộng chỉ nằm tổ trong nhà, buổi sáng thì chỉ tập Yoga và Cardio.
Chiếc xe SUV hầm hố đỗ thẳng trước công ty, lúc này mọi người đến cũng tương đối rồi, họ chỉ mới nghe nói dạo này Như Mộng được một người thường xuyên đưa đón bằng chiếc xe này, chỉ có điều nghe nói là một chuyện, nhưng nhìn thấy là một chuyện khác, lúc này Như Mộng cùng Mộc Hiền mới bước xuống xe từ ghế sau, cánh cửa xe cũng được kéo xuống, cô gái có mái tóc dài đeo kính đen, mặc áo khoác da, làn da trắng nõn, cô bỏ kính ra , toàn bộ khuôn mặt được hé lộ, khiến bao nhiêu chàng trai phải hít một hơi dài, đương nhiên kẻ sáng quắc mắt nhất chính là Loki, người đàn ông mê cái đẹp nhất trên đời. Chỉ tiếc người đẹp lại tỏ rõ thái độ lạnh lùng chớ tới gần mà thôi.
Trúc Vi liếc qua những người đang đứng ở đó, một đôi mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào cô, không ai khác chính là Thường Quân, cô có thể đoán ra được thân phận của hắn thông qua khí chất bá đạo mà hắn toát ra, nhìn lại người này rồi lại nhìn về phía Như Mộng đang tự động đến bên cạnh hắn, cô nhíu mày rồi phóng xe đi, thầm nghĩ trong lòng “Người này thật sự không tầm thường”, cô cũng không quên nhìn lại hắn rồi nhếch mép cười một cái tỏ vẻ thách thức rất rõ ràng… Bạn của cô không phải ai muốn thò tay vào cũng được.
“Đẹp! Quá đẹp! Như Mộng, Mộc Hiền! Hai em quen biết người đẹp như vậy, cá tính như vậy, đúng người phụ nữ của đời anh rồi, có thể…” -Loki huyến thắng nói.
“Anh nghĩ tôi sẽ giới thiệu bạn mình cho một kẻ lăng nhăng như anh á? Bớt mơ mộng đi!” - Mộc Hiền nói.
“Ai thèm nhờ cô, cô nhờ Như Mộng!”
Nói rồi định lao qua tóm lấy Như Mộng thì một bàn tay khác liền chắn ngang hắn, chút nữa là bị gãy tay luôn rồi, Như Mộng cũng hơi sợ người khác lao vào mình như vậy, trừ những người quen thuộc, những người cô mặc định coi là người thân bạn bè ra thì không hề muốn cùng người khác động chạm, muốn cô ấy có thể nói nhiều thêm thì một là người thân hai thì chính là kẻ thù, Loki rất không may lại không nằm trong danh sách này, một phần công rất lớn là từ Mộc Hiền luôn tiêm vào trong đầu cô những tư tưởng không lành mạnh về người đàn ông này.
“Lucci! Cậu điên à! Cậu định chặn con đường tìm kiếm chân ái của tôi à?”
“Thu tay lại…” - Thường Quân nhấn mạnh.
“Cô ấy không thích anh đâu!” - Như Mộng nói.
“Tại sao?” - Loki nói.
“Lần trước đón em đi làm, cô ấy có nhìn thấy anh đang… Đang thân mật với một cô gái trên xe có vẻ như rất chân ái” - Như Mộng nói.
Dáng vẻ lúc này của Loki chính là không còn gì để mất…
“Cô ấy còn nói…” - Như Mộng nói thêm.
“Nói gì về anh?” - Loki hỏi lại với một ánh mắt đầy hi vọng.
“Loại đàn ông lăng nhăng như này, tốt nhất nên tránh xa… Nhìn qua cũng biết chính là loại đàn ông chỉ dùng ánh mắt cũng khiến phụ nữ mang thai…” - Như Mộng rụt rè nói.
Ngay tức khắc Mộc Hiền không nhịn được nữa mà bật cười vô cùng sảng khoái, đến Thường Quân cũng phải mỉm cười liếc nhìn lại thái độ sợ hãi của Như Mộng đối với Loki, hắn có vẻ rất hài lòng, nhìn lại người bạn kia của Như Mộng cũng cảm thấy thuận mắt hơn. Còn Loki thì không phải nói, mặt đen như đít nồi… Hắn là một chàng trai mang tư tưởng phóng khoáng của phương Tây, cũng vô cùng phóng khoáng, dù thích hay không, nhưng đồ ăn dâng tận miệng hắn cũng chẳng ngại mà cắn vài miếng… Nhưng có vẻ như ở đây không giống như ở nước ngoài, rõ ràng thế kỷ 21 rồi, thời đại này phóng khoáng hơn nhiều, hoà nhập hơn nhiều rồi, các cô gái cũng rất phối hợp, trong con mắt của hắn mối quan hệ nam nữ là một sự ngã giá rất rõ ràng, chẳng khác gì với kinh doanh buôn bán, thuận mua vừa bán rời đi cũng dễ dàng, hôn nhân thì cũng chỉ như vậy, thời đại nào rồi mà còn nhắc đến tình yêu cơ chứ. Nhưng càng như vậy hắn càng có hứng thú theo đuổi cô gái này.
Làm bạn lâu năm với nhau, Thường Quân đương nhiên biết được bạn mình nghĩ gì trong đầu, hắn cũng lười quản, liếc qua cũng thấy cô gái kia không hề đơn giản, người như hắn cứ gặp thất bại vài lần sẽ hiểu được một vài chuyện, dù cho tình yêu có là sự ngã giá đi chẳng nữa, thì cái giá hắn bỏ ra được bao nhiêu mà thôi, có những thứ không phải dùng bằng vật chất mà đong đếm được giá trị.
Xe ô tô 45 chỗ cứ vậy mà lên đường từ thành phố H lên Tây Bắc, nhìn những con đường đồi núi nhấp nhô gập ghềnh xóc nảy mà mọi người bỗng có một dự cảm không lành… Đến chiều, mọi người cũng đến được địa điểm tập kết, do xe chỉ đi được đến trung tâm tỉnh, để đi sâu vào trong địa điểm dựng trại thì phải đi bằng xe thô sơ, mọi người phải gộp nhóm mà đi.
Vừa đến nơi tập kết, ai lấy cũng đều mệt mỏi rõ ràng, cái vẻ háo hức ban đầu không còn lấy một mảnh, vì trước mắt họ không phải là lều trại được chuẩn bị sẵ, không có thịt nướng trên bếp lửa hồng, không một dụng cụ gì ngoài một bãi đất trống không. Dự cảm không lành kia càng lúc càng được nhân lên mãnh liệt.
Một người đàn ông mặc một bộ đồ dân tộc Thái, đứng đợi mọi người ở đó, mọi người vừa tập trung lại gần, người đàn ông đó cũng lên tiếng:
“Xin chào mọi người, tôi là A Phủ, người sẽ chủ trì này của các bạn, các dụng cụ hạ trai sẽ được đưa đến trong vòng 15 phút nữa, trước khi bắt đầu hạ trại tôi nhắc nhở trước, tất cả mọi người phải tự thân vận động dựng trại, số lượng người của chúng ta là 40 người, nên chắc chắn mọi người phải chia nhóm ra mà làm việc, chia như thế nào tùy các bạn.”
Mọi người vẫn yên lặng lắng nghe người đàn ông nói.
“Ngoài những dụng cụ cần thiết, tôi có ở đây một bảng dụng cụ vật tư cung cấp cho 1 tuần dã ngoại ở đây, các bạn có thể lựa chọn cho mình những thứ mà các bạn cảm thấy cần thiết. Bây giờ từng người trong nhóm các bạn hãy đến lựa chọn danh mục.”
Mọi người cùng nhau bước lên lựa chọn vật tư mà mình cảm thấy cần thiết, người thì chọn dụng cụ đốt lửa, người thì chọn dao phòng thân trong rừng, người thì chọn dụng cụ hỗ trợ, các bạn nữ đa phần lựa chọn đồ hộp có sẵn, thức ăn có thể dự trữ trong một tuần, người thì chọn nồi niêu để nấu ăn, Vì toàn bộ đều là vật tư cho thêm nên mọi người tha hồ lựa chọn thứ mình cần. Như Hoa có lựa chọn khá đặc biệt là chọn nước lọc và đồ khô cùng đồ hộp, lựa chọn của cô khiến các chàng trai khá ngưỡng mộ vì biết nghĩ cho mọi người về vấn đề nước uống an toàn. Đến lượt Mộc Hiền và Như Mộng thì không ai bảo ai, cả hai chọn lấy muối, ngoài ra sự lựa chọn của họ cũng rất khác, vì mê nấu ăn nên Mộc Hiền luôn chuẩn bị sẵn một bộ dao thớt để tiện sử dụng, do lời nhắc nhở của Trúc Vi, cô cũng chuẩn bị cho mình và Như Mộng mỗi người một con dao bầu đi rừng rồi, nên ngoài muối ra, cô cũng lấy thêm gia vị nấu ăn, dụng cụ đánh lửa chứ không phải bật lửa như những chàng trai khác từng lựa chọn trước đó.
Như Mộng thì chọn thêm cho mình một bộ dụng cụ phụ trợ đào đất như lưỡi mai, lưỡi xẻng vì cô có dự định sẽ câu cá ở suối nên cần phải đào giun đất, mà bây giờ lại là mùa đông lạnh nên sẽ rất cần đến bộ dụng cụ đào đất đó, ngoài ra cô còn chọn ủng đi rừng, nhưng thấy mình chọn có vẻ hơi ít, cô chọn thêm vài tấm vải dù để nhét đầy balo mà cũng không quá nặng với bản thân mình.
Đến lúc chia nhóm thì mọi người đều đồng loạt ra ý kiến các chàng trai sẽ chia nhau ra dựng trại, còn lại các bạn nữ có thể nghỉ ngơi. Thường Quân và Loki đã đi tới xe giám sát từ bao giờ, họ đương nhiên là không tham gia vào trò chơi này rồi, ngoài ra bọn họ được phân cho mỗi người một tấm màng bọc thực phẩm lớn, đa phần mọi người đều không muốn lấy, nhưng Như Mộng và Mộc Hiền lại cứ cầm về, biết đâu có tác dụng nào đó, vậy nên sẽ có cảnh hai người họ được cả một đám người ngường cho cuộn màng bọc thực phẩm to tướng, phải chất riêng ra một góc chờ dựng trại.
Các nhân viên nữ thật ra không có nhiều, chỉ có 10 người mà thôi, nên lều trại của họ cũng sẽ nhờ các bạn nam dựng hộ, nhưng ngồi yên thì không phải tính cách của Mộc Miên, nên cô liền lấy một bộ lều trại lên tiến hành dựng lều, Như Mộng cũng lên giúp một tay, một vài bạn nữ thấy vậy cũng xắn tay lên giúp đỡ, hì hục một hồi, tuy lâu hơn các thanh niên, nhưng ít nhất họ cũng tự dựng trại, cảm giác tự mình làm vẫn sung sướng hơn nhiều, các cô gái cũng dần cởi mở với nhau hơn, chỉ có một vài cô gái ngồi một góc với lý do là say xe không thể nhấc nổi người dậy, nhưng dùng mắt thường có thể thấy, các cô gái đó đều thuộc hàng tiểu thư trong lồng ấm, quanh năm ngón tay không chạm đất, chỉ cần yếu đuối cả thế giới sẽ có người đỡ cho. Có vẻ như ở đây phong thuỷ tốt, nên đến khi lều trại được dựng xong hết Như Hoa và những cô gái yếu ớt cũng tỉnh táo lên như có thần dược.
Mọi người chỉ biết cô ấy có một người luôn được gọi là chị Sếp hiền lành dễ thương gì đó, người này lại chính là quản lý của quán “Những kẻ cô đơn”, cũng chính là lý do Như Mộng quen biết cô gái này, hôm nay là ngày đầu tiên hai người Mộc Hiền và Như Mộng gặp mặt trực tiếp Trúc Vi…
“Đúng là không ngờ luôn nhé! Người ta mà biết ca sĩ bí ẩn nhất Showbiz đi làm nhân viên phục của quán chắc xỉu up xỉu down mất!” - Mộc Hiền nói.
“Mày không thể nói như vậy được! Đây là thị sát đời thực để lấy cảm hứng sáng tác…” - Trúc Vi nháy mắt nói.
“Hai tuần tới nhờ mày ôm mảng thu âm nhé! Có gì thì liên hệ với “Thiếu Nợ” với “Không muốn lấy chồng” chúng nó sẽ giúp.” - Mộc Hiền nói.
“Bọn mày không sợ tao phá tan cái chương trình của quán này à?” - Trúc Vi hỏi.
“Không! Phá cũng không sao, tao xây lại” - Như Mộng nói.
“Không tệ lắm! Nhưng mà chuyến này nếu mà đi dã ngoại ở Tây Bắc thì 2 đứa nên chú ý cẩn thận, tốt nhất nên cầm theo những vật phòng thân, rừng thiêng nước độc khó nói lắm.”
“Chỉ là đi dã ngoại theo đoàn thôi mà!” - Mộc Hiền nói.
“Chỉ cần bước chân vô rừng thì không nói trước được điều gì, những thứ như là bàn, cây đánh lửa cần phải chuẩn bị tốt, ít nhất phải có dao trong người, một để phòng thân, hai để phạt cây rừng tránh để bị thương, những cái này là kỹ năng cơ bản nha! Đặc biệt khi qua đêm trong rừng nhất định phải đốt lửa, đây là phong tục của người vùng cao.” - Trúc Vi nói.
“Sao mày biết?” - Mộc Hiền hỏi.
“Mày còn phải hỏi nữa, nó đi khắp nơi ngao du tìm cảm hứng sáng tác còn gì” - Như Mộng nói.
Trúc Vi liếc nhìn hai người rồi cười nhẹ mà thôi, cô gái này khi gặp mới thấy được bộ dạng cà lơ phất phơ, đúng kiểu dân nghệ sĩ, ăn mặc thì hơi bụi bặm, nhưng chắc chắn không phải người đơn giản, mà không đơn giản cũng đúng thôi, giữ mình kỹ lưỡng giữa vũng bùn Showbiz thì không phải ai cũng làm được.
“Hai người nên chú ý một chút, tôi thấy công ty này không chỉ đơn giản là cho nhân viên mới một chuyến dã ngoại để thư giãn hay tiệc chào đón đâu, trong con mắt thương nhân không ai lại đi đánh một tiếng vang mà không có mục đích cả.” - Trúc Vi nói.
“Người ta nhiều tiền mà, muốn giữ chân nhân tài tinh anh thì có gì lạ đâu.” - Mộc Hiền nói.
“Nhân tài tinh anh?” - Trúc vi hỏi.
“Cái đó thì Mộc Hiền nói đúng đó! Thông thường thì người được tuyển chọn vào trong GEM đều được sàng lọc hồ sơ vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả Mộc Hiền cũng là nhặt từ chi nhánh con về để làm việc, hầu như họ đều có lựa chọn hết rồi, vòng phỏng vấn coi như để xem xét nên chọn ai mà thôi.” - Như Mộng nói.
“Thú vị!” - Trúc Vi nói đầy ẩn ý.
“Đây là chìa khoá nhà của tao, thiết bị được setup đầy đủ trong phòng thu riêng rồi, trong nhà vẫn còn phòng ở, nhưng chưa có đồ đạc gì, mày chuyển qua nhà tao ở luôn cũng được.”
“Không sợ tao khuôn hết đồ đi bán à?” - Trúc Vi cười cười rồi nói.
“Không! Tao không còn người thân nào nữa, ở đâu cũng vậy.” - Như Mộng nói.
Vừa dứt câu, không khí cũng dần trở lên lắng đọng hơn, Trúc Vi cũng thu đi vẻ mặt bất cần của mình, thật sự cô cũng không có nhà, lang bạt kỳ hồ khắp nơi, gặp gỡ những người bạn này cũng làm cho cô thấy bản thân cần nghỉ ngơi quên đi quá khứ, lần đầu tiên cô thật sự nghiêm túc muốn ở cùng ai đó.
“Được! Tao ở với mày!”
“Chút nữa dọn nhà luôn đi, tao với Như Mộng giúp mày chuyện đồ, sắp xếp phòng ốc, rồi liên hoan 1 bữa, lát tao gọi cho mấy đứa kia nữa” - Mộc Hiền nói.
“Được!”
“May quá hôm nay bọn tao bắt Taxi đến đây gặp mày!”
“Tao có xe!”
“Nhà tao có Gara.” - Như Mộng nói.
“Tuỳ chúng mày!” - Trúc Vi nói.
Tối hôm đó trong ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô trên chân núi nọ, căn phòng ấm cúng được thắp sáng đèn, 5 cô gái tụ tập, vây quanh nồi lẩu bát quái, một bên cày xè đến chảy nước mắt, một bên thì trắng tinh, gợn thêm chút mỡ vàng óng ánh. Hai cô gái khác nữa tên là Yến Ngọc (Cô đơn thiếu nợ thật nhiều) và Hải Nguyệt (Cô đơn không muốn lấy chồng).
Trừ Trúc Vi mới quen ra, còn lại bọn họ đều quen biết từ lâu, Trúc Vi lần đầu tiên được cảm nhận cái cảm giác có bạn bè, cảm nhận hơi ấm gia đình từ bữa cơm thân quen này, cô nấu ăn không được tốt, chỉ có thể cắt gọt rửa rau linh tinh mà thôi, Trúc vi rất dễ ăn, hầu như chỉ cần no bụng thì ăn gì cũng được, nhưng hôm nay, qua bàn tay chế biến của Mộc Hiền cô mới biết như thế nào là mỹ vị nhân gian, ngay đến cả cao thủ nấu ăn như Yến Ngọc cũng phải buông lời khen ngợi, Như Mộng mặc dù kén ăn nhưng cũng gắp rất đều tay, cô nấu ăn cũng ổn do một tay Mộc Hiền đốc thúc một thời gian dài, còn Hải Nguyệt thì khỏi nói, là một người sinh ra đã vô duyên với nhà bếp, chỉ có ăn là có duyên mà thôi.
***
Cuối cùng thì ngày Mộc Hiền và Như Mộng đi dã ngoại cũng đến, sáng sớm Trúc Vi lái chiếc xe SUV của mình để đứa Như Mộng đi đến công ty, tiện đường còn rẽ qua đón Mộc Hiền luôn thể, từ ngày ở chung, Trúc Vi cũng thường đưa Như Mộng đi làm, chiếc xe Vespa kia chỉ để ở nhà cho Trúc Vi đi chợ hoặc đi đâu quanh đó mà thôi, cô gái này rất mê thể dục thể thao, không kể thời tiết nóng lạnh, vẫn luôn chạy thể dục buổi sáng, không giống Như Mộng chỉ nằm tổ trong nhà, buổi sáng thì chỉ tập Yoga và Cardio.
Chiếc xe SUV hầm hố đỗ thẳng trước công ty, lúc này mọi người đến cũng tương đối rồi, họ chỉ mới nghe nói dạo này Như Mộng được một người thường xuyên đưa đón bằng chiếc xe này, chỉ có điều nghe nói là một chuyện, nhưng nhìn thấy là một chuyện khác, lúc này Như Mộng cùng Mộc Hiền mới bước xuống xe từ ghế sau, cánh cửa xe cũng được kéo xuống, cô gái có mái tóc dài đeo kính đen, mặc áo khoác da, làn da trắng nõn, cô bỏ kính ra , toàn bộ khuôn mặt được hé lộ, khiến bao nhiêu chàng trai phải hít một hơi dài, đương nhiên kẻ sáng quắc mắt nhất chính là Loki, người đàn ông mê cái đẹp nhất trên đời. Chỉ tiếc người đẹp lại tỏ rõ thái độ lạnh lùng chớ tới gần mà thôi.
Trúc Vi liếc qua những người đang đứng ở đó, một đôi mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào cô, không ai khác chính là Thường Quân, cô có thể đoán ra được thân phận của hắn thông qua khí chất bá đạo mà hắn toát ra, nhìn lại người này rồi lại nhìn về phía Như Mộng đang tự động đến bên cạnh hắn, cô nhíu mày rồi phóng xe đi, thầm nghĩ trong lòng “Người này thật sự không tầm thường”, cô cũng không quên nhìn lại hắn rồi nhếch mép cười một cái tỏ vẻ thách thức rất rõ ràng… Bạn của cô không phải ai muốn thò tay vào cũng được.
“Đẹp! Quá đẹp! Như Mộng, Mộc Hiền! Hai em quen biết người đẹp như vậy, cá tính như vậy, đúng người phụ nữ của đời anh rồi, có thể…” -Loki huyến thắng nói.
“Anh nghĩ tôi sẽ giới thiệu bạn mình cho một kẻ lăng nhăng như anh á? Bớt mơ mộng đi!” - Mộc Hiền nói.
“Ai thèm nhờ cô, cô nhờ Như Mộng!”
Nói rồi định lao qua tóm lấy Như Mộng thì một bàn tay khác liền chắn ngang hắn, chút nữa là bị gãy tay luôn rồi, Như Mộng cũng hơi sợ người khác lao vào mình như vậy, trừ những người quen thuộc, những người cô mặc định coi là người thân bạn bè ra thì không hề muốn cùng người khác động chạm, muốn cô ấy có thể nói nhiều thêm thì một là người thân hai thì chính là kẻ thù, Loki rất không may lại không nằm trong danh sách này, một phần công rất lớn là từ Mộc Hiền luôn tiêm vào trong đầu cô những tư tưởng không lành mạnh về người đàn ông này.
“Lucci! Cậu điên à! Cậu định chặn con đường tìm kiếm chân ái của tôi à?”
“Thu tay lại…” - Thường Quân nhấn mạnh.
“Cô ấy không thích anh đâu!” - Như Mộng nói.
“Tại sao?” - Loki nói.
“Lần trước đón em đi làm, cô ấy có nhìn thấy anh đang… Đang thân mật với một cô gái trên xe có vẻ như rất chân ái” - Như Mộng nói.
Dáng vẻ lúc này của Loki chính là không còn gì để mất…
“Cô ấy còn nói…” - Như Mộng nói thêm.
“Nói gì về anh?” - Loki hỏi lại với một ánh mắt đầy hi vọng.
“Loại đàn ông lăng nhăng như này, tốt nhất nên tránh xa… Nhìn qua cũng biết chính là loại đàn ông chỉ dùng ánh mắt cũng khiến phụ nữ mang thai…” - Như Mộng rụt rè nói.
Ngay tức khắc Mộc Hiền không nhịn được nữa mà bật cười vô cùng sảng khoái, đến Thường Quân cũng phải mỉm cười liếc nhìn lại thái độ sợ hãi của Như Mộng đối với Loki, hắn có vẻ rất hài lòng, nhìn lại người bạn kia của Như Mộng cũng cảm thấy thuận mắt hơn. Còn Loki thì không phải nói, mặt đen như đít nồi… Hắn là một chàng trai mang tư tưởng phóng khoáng của phương Tây, cũng vô cùng phóng khoáng, dù thích hay không, nhưng đồ ăn dâng tận miệng hắn cũng chẳng ngại mà cắn vài miếng… Nhưng có vẻ như ở đây không giống như ở nước ngoài, rõ ràng thế kỷ 21 rồi, thời đại này phóng khoáng hơn nhiều, hoà nhập hơn nhiều rồi, các cô gái cũng rất phối hợp, trong con mắt của hắn mối quan hệ nam nữ là một sự ngã giá rất rõ ràng, chẳng khác gì với kinh doanh buôn bán, thuận mua vừa bán rời đi cũng dễ dàng, hôn nhân thì cũng chỉ như vậy, thời đại nào rồi mà còn nhắc đến tình yêu cơ chứ. Nhưng càng như vậy hắn càng có hứng thú theo đuổi cô gái này.
Làm bạn lâu năm với nhau, Thường Quân đương nhiên biết được bạn mình nghĩ gì trong đầu, hắn cũng lười quản, liếc qua cũng thấy cô gái kia không hề đơn giản, người như hắn cứ gặp thất bại vài lần sẽ hiểu được một vài chuyện, dù cho tình yêu có là sự ngã giá đi chẳng nữa, thì cái giá hắn bỏ ra được bao nhiêu mà thôi, có những thứ không phải dùng bằng vật chất mà đong đếm được giá trị.
Xe ô tô 45 chỗ cứ vậy mà lên đường từ thành phố H lên Tây Bắc, nhìn những con đường đồi núi nhấp nhô gập ghềnh xóc nảy mà mọi người bỗng có một dự cảm không lành… Đến chiều, mọi người cũng đến được địa điểm tập kết, do xe chỉ đi được đến trung tâm tỉnh, để đi sâu vào trong địa điểm dựng trại thì phải đi bằng xe thô sơ, mọi người phải gộp nhóm mà đi.
Vừa đến nơi tập kết, ai lấy cũng đều mệt mỏi rõ ràng, cái vẻ háo hức ban đầu không còn lấy một mảnh, vì trước mắt họ không phải là lều trại được chuẩn bị sẵ, không có thịt nướng trên bếp lửa hồng, không một dụng cụ gì ngoài một bãi đất trống không. Dự cảm không lành kia càng lúc càng được nhân lên mãnh liệt.
Một người đàn ông mặc một bộ đồ dân tộc Thái, đứng đợi mọi người ở đó, mọi người vừa tập trung lại gần, người đàn ông đó cũng lên tiếng:
“Xin chào mọi người, tôi là A Phủ, người sẽ chủ trì này của các bạn, các dụng cụ hạ trai sẽ được đưa đến trong vòng 15 phút nữa, trước khi bắt đầu hạ trại tôi nhắc nhở trước, tất cả mọi người phải tự thân vận động dựng trại, số lượng người của chúng ta là 40 người, nên chắc chắn mọi người phải chia nhóm ra mà làm việc, chia như thế nào tùy các bạn.”
Mọi người vẫn yên lặng lắng nghe người đàn ông nói.
“Ngoài những dụng cụ cần thiết, tôi có ở đây một bảng dụng cụ vật tư cung cấp cho 1 tuần dã ngoại ở đây, các bạn có thể lựa chọn cho mình những thứ mà các bạn cảm thấy cần thiết. Bây giờ từng người trong nhóm các bạn hãy đến lựa chọn danh mục.”
Mọi người cùng nhau bước lên lựa chọn vật tư mà mình cảm thấy cần thiết, người thì chọn dụng cụ đốt lửa, người thì chọn dao phòng thân trong rừng, người thì chọn dụng cụ hỗ trợ, các bạn nữ đa phần lựa chọn đồ hộp có sẵn, thức ăn có thể dự trữ trong một tuần, người thì chọn nồi niêu để nấu ăn, Vì toàn bộ đều là vật tư cho thêm nên mọi người tha hồ lựa chọn thứ mình cần. Như Hoa có lựa chọn khá đặc biệt là chọn nước lọc và đồ khô cùng đồ hộp, lựa chọn của cô khiến các chàng trai khá ngưỡng mộ vì biết nghĩ cho mọi người về vấn đề nước uống an toàn. Đến lượt Mộc Hiền và Như Mộng thì không ai bảo ai, cả hai chọn lấy muối, ngoài ra sự lựa chọn của họ cũng rất khác, vì mê nấu ăn nên Mộc Hiền luôn chuẩn bị sẵn một bộ dao thớt để tiện sử dụng, do lời nhắc nhở của Trúc Vi, cô cũng chuẩn bị cho mình và Như Mộng mỗi người một con dao bầu đi rừng rồi, nên ngoài muối ra, cô cũng lấy thêm gia vị nấu ăn, dụng cụ đánh lửa chứ không phải bật lửa như những chàng trai khác từng lựa chọn trước đó.
Như Mộng thì chọn thêm cho mình một bộ dụng cụ phụ trợ đào đất như lưỡi mai, lưỡi xẻng vì cô có dự định sẽ câu cá ở suối nên cần phải đào giun đất, mà bây giờ lại là mùa đông lạnh nên sẽ rất cần đến bộ dụng cụ đào đất đó, ngoài ra cô còn chọn ủng đi rừng, nhưng thấy mình chọn có vẻ hơi ít, cô chọn thêm vài tấm vải dù để nhét đầy balo mà cũng không quá nặng với bản thân mình.
Đến lúc chia nhóm thì mọi người đều đồng loạt ra ý kiến các chàng trai sẽ chia nhau ra dựng trại, còn lại các bạn nữ có thể nghỉ ngơi. Thường Quân và Loki đã đi tới xe giám sát từ bao giờ, họ đương nhiên là không tham gia vào trò chơi này rồi, ngoài ra bọn họ được phân cho mỗi người một tấm màng bọc thực phẩm lớn, đa phần mọi người đều không muốn lấy, nhưng Như Mộng và Mộc Hiền lại cứ cầm về, biết đâu có tác dụng nào đó, vậy nên sẽ có cảnh hai người họ được cả một đám người ngường cho cuộn màng bọc thực phẩm to tướng, phải chất riêng ra một góc chờ dựng trại.
Các nhân viên nữ thật ra không có nhiều, chỉ có 10 người mà thôi, nên lều trại của họ cũng sẽ nhờ các bạn nam dựng hộ, nhưng ngồi yên thì không phải tính cách của Mộc Miên, nên cô liền lấy một bộ lều trại lên tiến hành dựng lều, Như Mộng cũng lên giúp một tay, một vài bạn nữ thấy vậy cũng xắn tay lên giúp đỡ, hì hục một hồi, tuy lâu hơn các thanh niên, nhưng ít nhất họ cũng tự dựng trại, cảm giác tự mình làm vẫn sung sướng hơn nhiều, các cô gái cũng dần cởi mở với nhau hơn, chỉ có một vài cô gái ngồi một góc với lý do là say xe không thể nhấc nổi người dậy, nhưng dùng mắt thường có thể thấy, các cô gái đó đều thuộc hàng tiểu thư trong lồng ấm, quanh năm ngón tay không chạm đất, chỉ cần yếu đuối cả thế giới sẽ có người đỡ cho. Có vẻ như ở đây phong thuỷ tốt, nên đến khi lều trại được dựng xong hết Như Hoa và những cô gái yếu ớt cũng tỉnh táo lên như có thần dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.