Chương 6:
Hotboy lão đại
19/03/2022
Chương 6:
Sau khi lều trại chia đủ theo như dự kiến thì phát sinh vấn đề, số người bọn họ vốn là có 40 người trong danh sách, nhưng do có người nghỉ đột xuất nên số lượng có chút lẻ, lều trại cũng được bên tổ chức út ngắn đi, ban đầu họ được phát 2 lều to đủ sức chứa cho 6 người, nhưng không hiểu sao do thiếu người, và hai người trong danh sách lại là Tổng Giám Đốc và Phó tổng nên họ đã ra khu vực khác, thêm vào đó có người nghỉ việc, nên số người đã giảm xuống còn 34 người, ban tổ chức cũng rất có tâm nên rút đi hai lều to vì hai chiếc lều đó không đảm bảo chất lượng, thay vào đó họ đổi cho 3 chiếc lều nhỏ cho vừa đủ số người rồi đi luôn.
Vấn đề khó khăn ở đây là bọn họ có 10 nữ, lều nhỏ sức chứa vừa cho 4 người mà thôi, nếu chia theo đầu người thì sẽ có 2 nam và hai nữ ở chung, mà chuyện này thì không thể nào được, vấn đề chia ra sao chia như thế nào cũng là cả một vấn đề, các bạn nam thì cũng đã mệt mỏi ra sức dựng trại, các bạn nữ hỗ trợ cũng không nhẹ nhàng gì, còn các bạn nữ “yếu ớt” thì bỗng nhiên như hết thuốc tiên mặt tái xanh không nhấc nổi người dậy.
Trong lúc đắn đo này, không ai muốn ngủ ngoài trời lạnh cả, nhưng bỏ hai người bên ngoài thì cũng không thoả đáng cho lắm…
“Như Mộng! Chị sống bên ngoài nhiều năm, chắc chị có thể tìm cách được đúng không? Hay là mọi người cứ về lều đi, để Như Mộng cùng Mộc Hiền nghĩ cách, vật tư của họ cũng quá nhiều quá cồng kềnh, cũng không thể chất hết vào trong lều được” - Như Hoa nói rồi liếc sang đống màng bọc thực phẩm mọi người vất lại cho hai người bọn họ.
Như Hoa có tiếng nói rất lớn, phần vì mọi người kiêng kỵ thân phận của cô ta, phần vì nhân khí trong đám đàn ông nghe theo cũng khá lớn, lời nói tuy gượng gạo nhưng vẫn có người nghe, vì chẳng ai muốn lên tiếng trong khi trời thì đang tắt nắng, hơi lạnh cũng đang ùa về.
“Như Hoa, ngày thường cô làm thư ký tác oai tác quái không ai nói, nhưng đây là chỗ tập thể, trời lạnh như thế cô nói đưa đẩy vài câu là muốn hai người bọn họ ở bên ngoài sao? Lương tâm cô để ở đâu vậy?” - Một cô gái đứng lên hỗ trợ dựng lều vùng với Như Mộng và Mộc Hiền nói.
“Mọi người ở đây đều rất mệt mỏi, nhưng chỉ có hai người bọn họ hi hi ha ha không thấy chướng mắt à? Như Hoa cũng nói là họ có cách, chứ có nói đẩy họ ra ngoài đâu…” Một cô gái khác trong nhóm tiểu thư yếu đuối nói.
“Mệt mỏi? Trong lúc các cô mệt mỏi yếu đuối một góc thì người ta đứng ra dựng lều trại không ít, còn mấy anh con trai kia nữa, ngồi yên ngậm miệng ăn tiền, các anh thử tự hỏi bản thân mình xem, gạt hai cô ấy ra trong khi người ta cũng là người dựng trại… Nhân cách các người ở đâu?”
“Thuỷ Ly! Cô đừng có nói quá đáng, cái gì mà nhân cách để đâu, nếu cô thích thì cô có thể ngủ bên ngoài cùng bọn họ!” - Cô tiểu thư kia không khách khí nói
“Cô…” - Thuỷ Ly bực tức không nói lên lời.
“Các cô không nhìn lại mình đi, bản thân chỉ là may mắn lăn lộn mới vào được đây, hay nghĩ bản thân ở chức vụ gần Tổng Giám Đốc lại nghĩ mình cao quý? Nhân viên bên ngoài bán mạng cho công ty thì đâu có thiếu, nhưng có ai đuổi con của các cổ đông ra ngoài hay không?” - Cô gái kia kiêu ngạo nói.
“Không thân thế, không có người chống lưng, các cô nghĩ mình là gì nào, chỉ làm thuê thôi!” - Một cô tiểu thư khác lên tiếng.
“Thôi! Mọi người đừng cãi vã nữa, mấy anh em bọn tôi, chen chúc nhau một chút cũng đc, Mộc Hiền cùng Như Mộng ở lều kia đi, hôm nay hai người vất vả rồi.” - Một chàng trai lên tiếng.
Cũng có một vài chàng trai gật đầu với ý kiến đó, còn một số thì có chút bất bình, nhưng không lên tiếng, một số thì bo bo giữ mình lựa chọn im lặng, chưa chạm đến quyền lợi của mình bọn họ quyết không lên tiếng.
“Không cần đâu! Chúng tôi tự lo được, lửa trại của mọi người.. Hai người bọn tôi xin phép không tham gia…” - Mộc Hiền nói.
“Thêm tôi nữa, tôi giúp hai cô một tay” - Thuỷ Ly nói.
“Được!” - Mộc Hiền dứt khoát nói.
Nói rồi ba cô gái chủ động rời đi ra một khu vực trống, rồi cũng mang đống màng bọc thực phẩm chất thành núi kia đi theo như phân rõ giới hạn với những người có thân phận không nhỏ kia, tính cách Mộc Hiền là vậy, nếu đã không nể mặt thì cô gái này cũng không cần tỏ ra hoà nhã với bất cứ ai. Những chàng trai vừa lên tiếng kia cũng chạy tới hỏi xem có cần hỗ trợ gì không, vì họ biết đồ cắm trại vốn không có, nên họ cần những vật vô cùng thô sơ như tre nứa, cũng may gần đó có không ít, nên họ cũng chủ động ra ngoài chặt những thân tre vừa phải và phù hợp. Có sức người nên họ làm cũng nhanh hơn không ít. Thuỷ Ly và Như Mộng chủ động đi kiếm củi đốt lửa theo lời phân công của Mộc Hiền.
Đến khi tre nứa được chất thành đống lớn thì trời cũng tờ mờ tối, nếu dựng trại cũng không ổn, nhất là với khu rừng nhiệt đới này, Trúc Vi từng nói nằm sát mặt đất chưa bao giờ là sự lựa chọn an toàn trong rừng, Thuỷ Ly đi loanh quanh kiếm về cũng cả một đống củi khô lớn, họ đốt lửa xua đi chút hơi lạnh trước, liếc nhìn thấy đống màng bọc thực phẩm chất thành núi kia cô bỗng mỉm cười thật tươi, ngó qua Như Mộng thì thấy cô ấy đang đứng xem xét địa hình, tay đang chạm vào 4 thân cây tương đối lớn và chắc chắn nhìn đến những thân tre được xếp gọn kia hơi nhíu mày.
“Như Mộng! Mày nghĩ ra cách chưa?” - Mộc Hiền hỏi.
“Có! Nhưng nếu dùng nạt buộc thì không kịp chẻ tre, dây mây hay thân leo thì bây giờ kiếm cũng không biết kiếm ở đâu, nếu có dây buộc thì dễ rồi.” - Như Mộng nói.
“Tao lại có cách thay cho dây buộc rồi!” - Mộc Hiền cười tươi nói.
Thuỷ Ly lắng nghe rồi bỗng hiểu ra ý của Mộc Hiền liền thốt lên:
“Mộc Hiền! Cô thật thông minh quá, có thể dùng màng bọc quấn quanh, vừa nhanh lại vừa chắc.”
“Không tệ!” - Mộc Hiền nói.
Nói là họ liền bắt tay vào làm luôn, các chàng trai kia cũng xắn ống tay lên giúp đỡ ba cô gái, người thì róc phẳng thân tre mới chặt về người thì đặt nền dựng mái theo chỉ đạo của Mộc Hiền, bọn họ chọn 4 thân cây kia làm trụ, rồi lần lượt dùng màng bọc quấn thật nhiều vòng lại với nhau để buộc các thân tre lại để làm một mặt sàn cách mặt đất khoảng 1m, do có rất nhiều màng bọc nên họ không ngần ngại dùng màng bọc quấn lên mặt sàn để mặt sàn này vừa sạch sẽ, vừa êm khi nằm lên… Phần mái che mưa che nắng họ làm dốc và một phần mái khá an toàn, nhờ có thân tre làm khung nên những màng cuốn kia rất vuông vắn, so với những chiếc lều trại xanh đỏ xung quanh thì nổi bật hơn hẳn, vì ở trên cao, và khá đặc sắc, vừa có thể giữ ấm che gió lạnh. Họ dự định sẽ nằm tạm qua đêm, mai khi trời sáng họ sẽ kiếm lá cọ về bổ xung phần mái.
Ở trong xe theo dõi trước màn hình, người đàn ông tự xưng là A Phủ đứng trước màn hình cùng với Thường Quân và Loki, ông ta gật gù tán thưởng.
“Cô gái Mộc Hiền kia không tệ, Như Mộng kia có tầm nhìn rất khá, Thuỷ Ly cũng nhanh trí cùng độc lập, lứa nhân viên này đúng là không tệ chút nào, mỗi người mỗi vẻ, nhưng căn lều này họ làm rất tốt…”
Thường Quân liền đứng dậy bước ra khỏi xe, Loki cũng khó hiểu chạy theo hắn, hai người đi đến chiếc lều đặc biệt kia, lửa đã được nhóm lên, bên phía lều trại ánh lửa bập bùng một đám thanh niên nô đùa ríu rít, không để ý trời đất, các cô gái tươi cười, các chàng trai thi nhau trổ tài nướng đồ cho các cô gái ngồi chờ đợi đồ ăn, tất cả là phía A Phủ đưa tới, nhưng tuyệt nhiên họ không chia cho ba cô gái ở góc lều trú ẩn cao cao kia… Ba cô gái đang chuẩn bị dụng cụ nướng đồ ăn, mở từ hộp đồ ăn mà Mộc Hiền mang theo, vật tư của Thuỷ Ly có một ít khoai lang, cùng măng chặt được hồi chiều, họ chuẩn bị vùi trong lửa để nướng ăn…
Như Mộng dùng dao, vót những xiên nướng bằng tre, canh rau thì nấu bằng một ít măng tươi, cùng rau tầm bóp mà Thuỷ Ly hái trong lúc kiếm củi, Mộc Hiền thả một ít giấm cùng mẻ cô mang theo từ nhà, số tre nứa còn thừa được cô tận dụng làm một giá đựng gia vị đơn giản, balo của cô cũng nhẹ đi rất nhiều. Vì không có nồi nấu họ nấu trong ống tre, gạo cũng được cho vào ống nứa để nấu cơm lam.
Loki tròn mắt nhìn Mộc Hiền xắn tay nấu ăn, rõ ràng ở chỗ rừng rú này mà có thể làm được những món như vậy, thịt nướng được kẹp trên vỉ tre tự chế hương thơm ngào ngạt, cuốn hút hơn đồ mà A Phủ chuẩn bị rất nhiều, hắn không nhịn được mà hỏi Mộc Hiền:
“Đồ nướng này từ đâu ra thế?”
Mộc Hiền nhìn hắn nở một nụ cười dành cho kẻ ấu trĩ:
“Chuẩn bị ở nhà chứ sao, ít nhất có hộp đựng đồ sống, thịt nướng muốn ngon phải ướp qua đêm trong tủ lạnh…”
“Con người cô ấu trĩ, hổ báo, nhưng ít nhất còn có chút hiểu biết nữ công này, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt.” - Loki nói
“Ai cần anh mở mang tầm mắt, cũng đâu có mời anh ăn đâu, dơ!”
Loki tức thời nghẹn họng, Thường Quân nhìn hắn cười biểu thị chê cười hắn ngu ngốc rất rõ ràng, hắn đến bên Như Mộng thản nhiên ngồi xuống, Thuỷ Ly nhìn thấy Tổng Giám Đốc đến thì liền run sợ như mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng đi về phía Mộc Hiền để chạy nạn, Loki thì hờn dỗi qua chỗ Mộc Hiền ngồi luôn, nhưng ánh mắt phát sáng của hắn cùng với hành động nuốt nước bọt ừng ực của hắn đã làm tăng thêm một tầng da mặt rồi, giờ này thì để ý gì liêm sỉ nữa chứ, ngửi thôi cũng đã đi vào lòng người rồi.
“Mệt không?” - Thường Quân ghé vào tai Như Mộng hỏi.
Hơi thở hắn như có như không thổi bên tai Như Mộng, làm cô bỗng nhiên nhớ lại ký ức hơn một năm trước, mùi đàn hương thoang thoảng, hơi thở ấm nóng của hắn, theo bản năng cô vội quay sang nhìn hắn, đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi mắt chất chứa một sự mê luyến trần trụi của một người đàn ông với một người phụ nữ, không kiêng dè, không một chút che giấu nào, lần đầu tiên cô sát gần bên hắn, không một chút khoảng cách nào như thế, có quá nhiều sự trùng hợp, giọng nói của hắn, mùi nước hoa như gỗ đàn hương, hơi thở gần gũi của hắn, cùng thái độ của hắn với cô, đang định nói gì thì giọng của Loki liền rú ầm lên:
“Ôi Ngon! Ngon! Ngon… Ngon quá! Ngon quá!”
Mọi người đều bật cười với hắn, ai mà ngờ được một người đàn ông kiêu căng, đào hoa, thay bồ như thay áo như hắn lại có một bộ dạng phàm phu, tham ăn tục uống như thế. Chỉ riêng Thường Quân là căm tức nhìn hắn, chút nữa thôi là Thường Quân có thể nói ra hắn là người ở cùng Như Mộng hơn một năm trước trong quán bar Night rồi…
Thuỷ Ly an phận ngồi quan sát, cảm thấy Tổng Giám Đốc nhà mình không bình thường, cô nghe nhiều tin đồn về hắn và trợ lý riêng, rằng ở công ty này duy chỉ có một người mới có cái đặc quyền đấy, bây giờ cô có thể chứng thực được rồi, qua tiếp xúc thì thấy Như Mộng là một người vô cùng gần gũi, nhanh trí, quan sát rất tốt, cũng rất nhạy cảm với những tình huống xấu nhất, ngày hôm nay cô ấy chấp nhận tách ra vì biết rõ, nếu cố tình tranh giành và ở chung thì càng khó chịu với những người đó, cuối cùng không nhịn được cô liền đẩy vai Mộc Hiền thì thầm hỏi:
“Tổng Giám Đốc đang theo đuổi Như Mộng hả?”
“Cô có mắt nhìn đấy! Nhưng mà người trong cuộc thì ngu ngơ, con gái nhà người ta còn chẳng cảm nhận gì kia kìa!” - Mộc Hiền nói.
“Hai người chẳng phải là bạn thân sao? Sao không nói cho cô ấy biết?”- Thuỷ Ly hỏi.
“Bạn thân thì bạn thân chứ, chuyện cá nhân của nó, tôi tham gia làm gì? Với lại cái tên mặt sắt kia tôi thấy tính chiếm hữu quá cao, tôi vun vào sợ bạn tôi mất tự do, cứ để như vậy thi thoảng chêu tức hắn cũng vui…” - Mộc Hiền tủm tỉm nói.
“Cô… Thật sự… Rất hợp gu tôi rồi! Đời này không phải ai cũng có cơ hội chỉnh ông chủ mà không lo bị gì như vậy…”
“Nhìn cái khuôn mặt mất hứng của hắn mà xem, thật đã! Đảm bảo lát nữa người bị chút giận là tên ngốc Loki kia kìa!” - Mộc Hiền nháy mắt nói.
“Cô cố ý hả? Mộc Hiền! Cô làm sư phụ của tôi đi!” - Thuỷ Ly nắm tay Mộc Hiền nói
“Hả???” - Mộc Hiền ngơ ngác.
“Sư phụ! Mộc Hiền sư phụ! Sư phụ tỷ tỷ…” - Thuỷ Ly nói…
Mộc Hiền: …
Ở góc lửa trại kia, Như Hoa quay sang nhìn về phía căn lều được dựng lên mà không thôi ghen tức, cứ nghĩ làm khó được Như Mộng, ai ngờ lại làm cho cô ta nổi bật như vậy, tất cả là tại người tên Mộc Hiền kia, cô quên làm sao được cái đồ đáng ghét đó, hồi bé chuyên cầm đầu lũ trẻ con nghịch ngợm trong làng phá phách cùng với Như Mộng kia đi phá làng phá xóm, còn đốt đống rơm nhà bà hàng xóm là cho trưởng họ bực tức không thôi cứ lôi ra nhắc mãi mỗi khi cô về quê, khi về quê cũng gặp qua vài lần, nhưng chỉ được cô ta nhìn với ánh mắt khinh miệt rõ ràng. Như Hoa vô cùng ghét dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái này.
“Thường Quân và Loki, hai người này vậy mà đến chỗ bọn họ ngồi, như này khác gì công khai cho mọi người biết vị trí của cô ta, mới lúc chiều có người nói họ không có ai chống lưng lưng, thì ngay lúc này hắn lại tới đưa cho cô ta điểm tựa, thật sự cô ta chính là khắc tinh của mình.” Như Hoa thầm nghĩ trong lòng mà thêm căm tức, bỗng có người vỗ vai, làm cô ta thu lại hết những cảm xúc không đúng kia lại.
“Sao thế Như Hoa?” - Cô tiểu thư hồi chiều hỏi
“Chị Kiều Nhi hả? Em không sao, chỉ là… Chỉ là… muốn hít thở một tý thôi!” - Như Hoa ngập ngừng nói, đôi mắt còn vương chút ánh nước liếc về phía ánh lửa nhỏ ngoài kia.
Kiều Nhi bản tính tiểu thư, được cưng chiều từ bé, nhưng cũng có chút năng lực nên được đưa tới GEM để rèn luyện, cô ta liếc về phía kia thì thấy một cảnh tượng vô cùng hài hoà vui vẻ, nhưng mà thứ khiến cô ta không chịu nổi chính là cảnh Thường Quân đang ngồi sát bên Như Mộng, người đàn ông mặc áo hoodie màu đen, ngồi bên cạnh cô gái mặc áo hoodie màu xám đậm, ánh lửa chiếu lên thấy nét ôn nhu của người đàn ông, hắn chỉ chú ý tới cô gái bên cạnh, ghé bên tai thì thầm rồi tựa đầu lên vai cô gái, cô gái thì để mặc cho hắn tựa đầu lên nhắm mắt dưỡng thần, hình ảnh đó khiến cô ta thấy vô cùng chói mắt.
Cô ta biết được Như Hoa là em họ của hắn, phải mất bao công sức mới có thể làm quen với cô em gái này, để tiếp cận với nhà họ Trần, cũng có cơ hội tiếp cận Thường Quân để có thể làm phu nhân Tổng Giám Đốc, nhưng mà giữa đường lại có một con kỳ đà cản mũi, Như Hoa này đúng kiểu em gái yếu ớt, cô ta định trước sẽ hứa hôn với Thường Quân kia, nhưng đối phó với kẻ yếu ớt này còn dễ dàng hơn với đứa con gái đang ngồi cạnh hắn kia, tin đồn quả thật có tính chân thực, hắn đối xử với vị trợ lý kia vô cùng đặc biệt.
“Chị Kiều Nhi! Em… Em thật sự thích anh ấy, em biết anh ấy không thích em, em cũng rất mong chị thành chị dâu của em… Nhưng mà chị Như Mộng… Chị ấy đâu có thể như vậy, từ nhỏ đã muốn lấy tất cả của em như vậy, chị ấy có thể ghét em, hận em, nhưng anh Quân anh ấy, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn, đặc biệt là người như chị, chị Kiểu Nhi! Nếu là chị em tình nguyện lùi bước… Nhưng là Như Mộng… Chị ấy tiếp cận anh Quân chỉ vì muốn cướp những thứ thuộc về em thôi… híc híc…” Như Hoa vội ôm Kiểu Nhi ấm ức khóc
Không nói thì thôi, càng nói càng làm cho Kiểu Nhi tức điên nên, nhưng vẫn cố nhìn trong lòng rồi an ủi Như Hoa:
“Đồ chơi thì vẫn chỉ là đồ chơi thôi, yên tâm đi em! Cô ta chẳng đắc ý được lâu đâu.”
Kiều Nhi vừa dứt lời, ánh mắt cũng nhìn về phía Như Mộng đầy căm hờn, còn người đang ấm ức ôm lấy cô ta kia thì cũng nở một nụ cười nhẹ vô cùng hài lòng.
Sau khi lều trại chia đủ theo như dự kiến thì phát sinh vấn đề, số người bọn họ vốn là có 40 người trong danh sách, nhưng do có người nghỉ đột xuất nên số lượng có chút lẻ, lều trại cũng được bên tổ chức út ngắn đi, ban đầu họ được phát 2 lều to đủ sức chứa cho 6 người, nhưng không hiểu sao do thiếu người, và hai người trong danh sách lại là Tổng Giám Đốc và Phó tổng nên họ đã ra khu vực khác, thêm vào đó có người nghỉ việc, nên số người đã giảm xuống còn 34 người, ban tổ chức cũng rất có tâm nên rút đi hai lều to vì hai chiếc lều đó không đảm bảo chất lượng, thay vào đó họ đổi cho 3 chiếc lều nhỏ cho vừa đủ số người rồi đi luôn.
Vấn đề khó khăn ở đây là bọn họ có 10 nữ, lều nhỏ sức chứa vừa cho 4 người mà thôi, nếu chia theo đầu người thì sẽ có 2 nam và hai nữ ở chung, mà chuyện này thì không thể nào được, vấn đề chia ra sao chia như thế nào cũng là cả một vấn đề, các bạn nam thì cũng đã mệt mỏi ra sức dựng trại, các bạn nữ hỗ trợ cũng không nhẹ nhàng gì, còn các bạn nữ “yếu ớt” thì bỗng nhiên như hết thuốc tiên mặt tái xanh không nhấc nổi người dậy.
Trong lúc đắn đo này, không ai muốn ngủ ngoài trời lạnh cả, nhưng bỏ hai người bên ngoài thì cũng không thoả đáng cho lắm…
“Như Mộng! Chị sống bên ngoài nhiều năm, chắc chị có thể tìm cách được đúng không? Hay là mọi người cứ về lều đi, để Như Mộng cùng Mộc Hiền nghĩ cách, vật tư của họ cũng quá nhiều quá cồng kềnh, cũng không thể chất hết vào trong lều được” - Như Hoa nói rồi liếc sang đống màng bọc thực phẩm mọi người vất lại cho hai người bọn họ.
Như Hoa có tiếng nói rất lớn, phần vì mọi người kiêng kỵ thân phận của cô ta, phần vì nhân khí trong đám đàn ông nghe theo cũng khá lớn, lời nói tuy gượng gạo nhưng vẫn có người nghe, vì chẳng ai muốn lên tiếng trong khi trời thì đang tắt nắng, hơi lạnh cũng đang ùa về.
“Như Hoa, ngày thường cô làm thư ký tác oai tác quái không ai nói, nhưng đây là chỗ tập thể, trời lạnh như thế cô nói đưa đẩy vài câu là muốn hai người bọn họ ở bên ngoài sao? Lương tâm cô để ở đâu vậy?” - Một cô gái đứng lên hỗ trợ dựng lều vùng với Như Mộng và Mộc Hiền nói.
“Mọi người ở đây đều rất mệt mỏi, nhưng chỉ có hai người bọn họ hi hi ha ha không thấy chướng mắt à? Như Hoa cũng nói là họ có cách, chứ có nói đẩy họ ra ngoài đâu…” Một cô gái khác trong nhóm tiểu thư yếu đuối nói.
“Mệt mỏi? Trong lúc các cô mệt mỏi yếu đuối một góc thì người ta đứng ra dựng lều trại không ít, còn mấy anh con trai kia nữa, ngồi yên ngậm miệng ăn tiền, các anh thử tự hỏi bản thân mình xem, gạt hai cô ấy ra trong khi người ta cũng là người dựng trại… Nhân cách các người ở đâu?”
“Thuỷ Ly! Cô đừng có nói quá đáng, cái gì mà nhân cách để đâu, nếu cô thích thì cô có thể ngủ bên ngoài cùng bọn họ!” - Cô tiểu thư kia không khách khí nói
“Cô…” - Thuỷ Ly bực tức không nói lên lời.
“Các cô không nhìn lại mình đi, bản thân chỉ là may mắn lăn lộn mới vào được đây, hay nghĩ bản thân ở chức vụ gần Tổng Giám Đốc lại nghĩ mình cao quý? Nhân viên bên ngoài bán mạng cho công ty thì đâu có thiếu, nhưng có ai đuổi con của các cổ đông ra ngoài hay không?” - Cô gái kia kiêu ngạo nói.
“Không thân thế, không có người chống lưng, các cô nghĩ mình là gì nào, chỉ làm thuê thôi!” - Một cô tiểu thư khác lên tiếng.
“Thôi! Mọi người đừng cãi vã nữa, mấy anh em bọn tôi, chen chúc nhau một chút cũng đc, Mộc Hiền cùng Như Mộng ở lều kia đi, hôm nay hai người vất vả rồi.” - Một chàng trai lên tiếng.
Cũng có một vài chàng trai gật đầu với ý kiến đó, còn một số thì có chút bất bình, nhưng không lên tiếng, một số thì bo bo giữ mình lựa chọn im lặng, chưa chạm đến quyền lợi của mình bọn họ quyết không lên tiếng.
“Không cần đâu! Chúng tôi tự lo được, lửa trại của mọi người.. Hai người bọn tôi xin phép không tham gia…” - Mộc Hiền nói.
“Thêm tôi nữa, tôi giúp hai cô một tay” - Thuỷ Ly nói.
“Được!” - Mộc Hiền dứt khoát nói.
Nói rồi ba cô gái chủ động rời đi ra một khu vực trống, rồi cũng mang đống màng bọc thực phẩm chất thành núi kia đi theo như phân rõ giới hạn với những người có thân phận không nhỏ kia, tính cách Mộc Hiền là vậy, nếu đã không nể mặt thì cô gái này cũng không cần tỏ ra hoà nhã với bất cứ ai. Những chàng trai vừa lên tiếng kia cũng chạy tới hỏi xem có cần hỗ trợ gì không, vì họ biết đồ cắm trại vốn không có, nên họ cần những vật vô cùng thô sơ như tre nứa, cũng may gần đó có không ít, nên họ cũng chủ động ra ngoài chặt những thân tre vừa phải và phù hợp. Có sức người nên họ làm cũng nhanh hơn không ít. Thuỷ Ly và Như Mộng chủ động đi kiếm củi đốt lửa theo lời phân công của Mộc Hiền.
Đến khi tre nứa được chất thành đống lớn thì trời cũng tờ mờ tối, nếu dựng trại cũng không ổn, nhất là với khu rừng nhiệt đới này, Trúc Vi từng nói nằm sát mặt đất chưa bao giờ là sự lựa chọn an toàn trong rừng, Thuỷ Ly đi loanh quanh kiếm về cũng cả một đống củi khô lớn, họ đốt lửa xua đi chút hơi lạnh trước, liếc nhìn thấy đống màng bọc thực phẩm chất thành núi kia cô bỗng mỉm cười thật tươi, ngó qua Như Mộng thì thấy cô ấy đang đứng xem xét địa hình, tay đang chạm vào 4 thân cây tương đối lớn và chắc chắn nhìn đến những thân tre được xếp gọn kia hơi nhíu mày.
“Như Mộng! Mày nghĩ ra cách chưa?” - Mộc Hiền hỏi.
“Có! Nhưng nếu dùng nạt buộc thì không kịp chẻ tre, dây mây hay thân leo thì bây giờ kiếm cũng không biết kiếm ở đâu, nếu có dây buộc thì dễ rồi.” - Như Mộng nói.
“Tao lại có cách thay cho dây buộc rồi!” - Mộc Hiền cười tươi nói.
Thuỷ Ly lắng nghe rồi bỗng hiểu ra ý của Mộc Hiền liền thốt lên:
“Mộc Hiền! Cô thật thông minh quá, có thể dùng màng bọc quấn quanh, vừa nhanh lại vừa chắc.”
“Không tệ!” - Mộc Hiền nói.
Nói là họ liền bắt tay vào làm luôn, các chàng trai kia cũng xắn ống tay lên giúp đỡ ba cô gái, người thì róc phẳng thân tre mới chặt về người thì đặt nền dựng mái theo chỉ đạo của Mộc Hiền, bọn họ chọn 4 thân cây kia làm trụ, rồi lần lượt dùng màng bọc quấn thật nhiều vòng lại với nhau để buộc các thân tre lại để làm một mặt sàn cách mặt đất khoảng 1m, do có rất nhiều màng bọc nên họ không ngần ngại dùng màng bọc quấn lên mặt sàn để mặt sàn này vừa sạch sẽ, vừa êm khi nằm lên… Phần mái che mưa che nắng họ làm dốc và một phần mái khá an toàn, nhờ có thân tre làm khung nên những màng cuốn kia rất vuông vắn, so với những chiếc lều trại xanh đỏ xung quanh thì nổi bật hơn hẳn, vì ở trên cao, và khá đặc sắc, vừa có thể giữ ấm che gió lạnh. Họ dự định sẽ nằm tạm qua đêm, mai khi trời sáng họ sẽ kiếm lá cọ về bổ xung phần mái.
Ở trong xe theo dõi trước màn hình, người đàn ông tự xưng là A Phủ đứng trước màn hình cùng với Thường Quân và Loki, ông ta gật gù tán thưởng.
“Cô gái Mộc Hiền kia không tệ, Như Mộng kia có tầm nhìn rất khá, Thuỷ Ly cũng nhanh trí cùng độc lập, lứa nhân viên này đúng là không tệ chút nào, mỗi người mỗi vẻ, nhưng căn lều này họ làm rất tốt…”
Thường Quân liền đứng dậy bước ra khỏi xe, Loki cũng khó hiểu chạy theo hắn, hai người đi đến chiếc lều đặc biệt kia, lửa đã được nhóm lên, bên phía lều trại ánh lửa bập bùng một đám thanh niên nô đùa ríu rít, không để ý trời đất, các cô gái tươi cười, các chàng trai thi nhau trổ tài nướng đồ cho các cô gái ngồi chờ đợi đồ ăn, tất cả là phía A Phủ đưa tới, nhưng tuyệt nhiên họ không chia cho ba cô gái ở góc lều trú ẩn cao cao kia… Ba cô gái đang chuẩn bị dụng cụ nướng đồ ăn, mở từ hộp đồ ăn mà Mộc Hiền mang theo, vật tư của Thuỷ Ly có một ít khoai lang, cùng măng chặt được hồi chiều, họ chuẩn bị vùi trong lửa để nướng ăn…
Như Mộng dùng dao, vót những xiên nướng bằng tre, canh rau thì nấu bằng một ít măng tươi, cùng rau tầm bóp mà Thuỷ Ly hái trong lúc kiếm củi, Mộc Hiền thả một ít giấm cùng mẻ cô mang theo từ nhà, số tre nứa còn thừa được cô tận dụng làm một giá đựng gia vị đơn giản, balo của cô cũng nhẹ đi rất nhiều. Vì không có nồi nấu họ nấu trong ống tre, gạo cũng được cho vào ống nứa để nấu cơm lam.
Loki tròn mắt nhìn Mộc Hiền xắn tay nấu ăn, rõ ràng ở chỗ rừng rú này mà có thể làm được những món như vậy, thịt nướng được kẹp trên vỉ tre tự chế hương thơm ngào ngạt, cuốn hút hơn đồ mà A Phủ chuẩn bị rất nhiều, hắn không nhịn được mà hỏi Mộc Hiền:
“Đồ nướng này từ đâu ra thế?”
Mộc Hiền nhìn hắn nở một nụ cười dành cho kẻ ấu trĩ:
“Chuẩn bị ở nhà chứ sao, ít nhất có hộp đựng đồ sống, thịt nướng muốn ngon phải ướp qua đêm trong tủ lạnh…”
“Con người cô ấu trĩ, hổ báo, nhưng ít nhất còn có chút hiểu biết nữ công này, hôm nay tôi được mở mang tầm mắt.” - Loki nói
“Ai cần anh mở mang tầm mắt, cũng đâu có mời anh ăn đâu, dơ!”
Loki tức thời nghẹn họng, Thường Quân nhìn hắn cười biểu thị chê cười hắn ngu ngốc rất rõ ràng, hắn đến bên Như Mộng thản nhiên ngồi xuống, Thuỷ Ly nhìn thấy Tổng Giám Đốc đến thì liền run sợ như mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng đi về phía Mộc Hiền để chạy nạn, Loki thì hờn dỗi qua chỗ Mộc Hiền ngồi luôn, nhưng ánh mắt phát sáng của hắn cùng với hành động nuốt nước bọt ừng ực của hắn đã làm tăng thêm một tầng da mặt rồi, giờ này thì để ý gì liêm sỉ nữa chứ, ngửi thôi cũng đã đi vào lòng người rồi.
“Mệt không?” - Thường Quân ghé vào tai Như Mộng hỏi.
Hơi thở hắn như có như không thổi bên tai Như Mộng, làm cô bỗng nhiên nhớ lại ký ức hơn một năm trước, mùi đàn hương thoang thoảng, hơi thở ấm nóng của hắn, theo bản năng cô vội quay sang nhìn hắn, đập vào mắt cô là một đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi mắt chất chứa một sự mê luyến trần trụi của một người đàn ông với một người phụ nữ, không kiêng dè, không một chút che giấu nào, lần đầu tiên cô sát gần bên hắn, không một chút khoảng cách nào như thế, có quá nhiều sự trùng hợp, giọng nói của hắn, mùi nước hoa như gỗ đàn hương, hơi thở gần gũi của hắn, cùng thái độ của hắn với cô, đang định nói gì thì giọng của Loki liền rú ầm lên:
“Ôi Ngon! Ngon! Ngon… Ngon quá! Ngon quá!”
Mọi người đều bật cười với hắn, ai mà ngờ được một người đàn ông kiêu căng, đào hoa, thay bồ như thay áo như hắn lại có một bộ dạng phàm phu, tham ăn tục uống như thế. Chỉ riêng Thường Quân là căm tức nhìn hắn, chút nữa thôi là Thường Quân có thể nói ra hắn là người ở cùng Như Mộng hơn một năm trước trong quán bar Night rồi…
Thuỷ Ly an phận ngồi quan sát, cảm thấy Tổng Giám Đốc nhà mình không bình thường, cô nghe nhiều tin đồn về hắn và trợ lý riêng, rằng ở công ty này duy chỉ có một người mới có cái đặc quyền đấy, bây giờ cô có thể chứng thực được rồi, qua tiếp xúc thì thấy Như Mộng là một người vô cùng gần gũi, nhanh trí, quan sát rất tốt, cũng rất nhạy cảm với những tình huống xấu nhất, ngày hôm nay cô ấy chấp nhận tách ra vì biết rõ, nếu cố tình tranh giành và ở chung thì càng khó chịu với những người đó, cuối cùng không nhịn được cô liền đẩy vai Mộc Hiền thì thầm hỏi:
“Tổng Giám Đốc đang theo đuổi Như Mộng hả?”
“Cô có mắt nhìn đấy! Nhưng mà người trong cuộc thì ngu ngơ, con gái nhà người ta còn chẳng cảm nhận gì kia kìa!” - Mộc Hiền nói.
“Hai người chẳng phải là bạn thân sao? Sao không nói cho cô ấy biết?”- Thuỷ Ly hỏi.
“Bạn thân thì bạn thân chứ, chuyện cá nhân của nó, tôi tham gia làm gì? Với lại cái tên mặt sắt kia tôi thấy tính chiếm hữu quá cao, tôi vun vào sợ bạn tôi mất tự do, cứ để như vậy thi thoảng chêu tức hắn cũng vui…” - Mộc Hiền tủm tỉm nói.
“Cô… Thật sự… Rất hợp gu tôi rồi! Đời này không phải ai cũng có cơ hội chỉnh ông chủ mà không lo bị gì như vậy…”
“Nhìn cái khuôn mặt mất hứng của hắn mà xem, thật đã! Đảm bảo lát nữa người bị chút giận là tên ngốc Loki kia kìa!” - Mộc Hiền nháy mắt nói.
“Cô cố ý hả? Mộc Hiền! Cô làm sư phụ của tôi đi!” - Thuỷ Ly nắm tay Mộc Hiền nói
“Hả???” - Mộc Hiền ngơ ngác.
“Sư phụ! Mộc Hiền sư phụ! Sư phụ tỷ tỷ…” - Thuỷ Ly nói…
Mộc Hiền: …
Ở góc lửa trại kia, Như Hoa quay sang nhìn về phía căn lều được dựng lên mà không thôi ghen tức, cứ nghĩ làm khó được Như Mộng, ai ngờ lại làm cho cô ta nổi bật như vậy, tất cả là tại người tên Mộc Hiền kia, cô quên làm sao được cái đồ đáng ghét đó, hồi bé chuyên cầm đầu lũ trẻ con nghịch ngợm trong làng phá phách cùng với Như Mộng kia đi phá làng phá xóm, còn đốt đống rơm nhà bà hàng xóm là cho trưởng họ bực tức không thôi cứ lôi ra nhắc mãi mỗi khi cô về quê, khi về quê cũng gặp qua vài lần, nhưng chỉ được cô ta nhìn với ánh mắt khinh miệt rõ ràng. Như Hoa vô cùng ghét dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái này.
“Thường Quân và Loki, hai người này vậy mà đến chỗ bọn họ ngồi, như này khác gì công khai cho mọi người biết vị trí của cô ta, mới lúc chiều có người nói họ không có ai chống lưng lưng, thì ngay lúc này hắn lại tới đưa cho cô ta điểm tựa, thật sự cô ta chính là khắc tinh của mình.” Như Hoa thầm nghĩ trong lòng mà thêm căm tức, bỗng có người vỗ vai, làm cô ta thu lại hết những cảm xúc không đúng kia lại.
“Sao thế Như Hoa?” - Cô tiểu thư hồi chiều hỏi
“Chị Kiều Nhi hả? Em không sao, chỉ là… Chỉ là… muốn hít thở một tý thôi!” - Như Hoa ngập ngừng nói, đôi mắt còn vương chút ánh nước liếc về phía ánh lửa nhỏ ngoài kia.
Kiều Nhi bản tính tiểu thư, được cưng chiều từ bé, nhưng cũng có chút năng lực nên được đưa tới GEM để rèn luyện, cô ta liếc về phía kia thì thấy một cảnh tượng vô cùng hài hoà vui vẻ, nhưng mà thứ khiến cô ta không chịu nổi chính là cảnh Thường Quân đang ngồi sát bên Như Mộng, người đàn ông mặc áo hoodie màu đen, ngồi bên cạnh cô gái mặc áo hoodie màu xám đậm, ánh lửa chiếu lên thấy nét ôn nhu của người đàn ông, hắn chỉ chú ý tới cô gái bên cạnh, ghé bên tai thì thầm rồi tựa đầu lên vai cô gái, cô gái thì để mặc cho hắn tựa đầu lên nhắm mắt dưỡng thần, hình ảnh đó khiến cô ta thấy vô cùng chói mắt.
Cô ta biết được Như Hoa là em họ của hắn, phải mất bao công sức mới có thể làm quen với cô em gái này, để tiếp cận với nhà họ Trần, cũng có cơ hội tiếp cận Thường Quân để có thể làm phu nhân Tổng Giám Đốc, nhưng mà giữa đường lại có một con kỳ đà cản mũi, Như Hoa này đúng kiểu em gái yếu ớt, cô ta định trước sẽ hứa hôn với Thường Quân kia, nhưng đối phó với kẻ yếu ớt này còn dễ dàng hơn với đứa con gái đang ngồi cạnh hắn kia, tin đồn quả thật có tính chân thực, hắn đối xử với vị trợ lý kia vô cùng đặc biệt.
“Chị Kiều Nhi! Em… Em thật sự thích anh ấy, em biết anh ấy không thích em, em cũng rất mong chị thành chị dâu của em… Nhưng mà chị Như Mộng… Chị ấy đâu có thể như vậy, từ nhỏ đã muốn lấy tất cả của em như vậy, chị ấy có thể ghét em, hận em, nhưng anh Quân anh ấy, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn, đặc biệt là người như chị, chị Kiểu Nhi! Nếu là chị em tình nguyện lùi bước… Nhưng là Như Mộng… Chị ấy tiếp cận anh Quân chỉ vì muốn cướp những thứ thuộc về em thôi… híc híc…” Như Hoa vội ôm Kiểu Nhi ấm ức khóc
Không nói thì thôi, càng nói càng làm cho Kiểu Nhi tức điên nên, nhưng vẫn cố nhìn trong lòng rồi an ủi Như Hoa:
“Đồ chơi thì vẫn chỉ là đồ chơi thôi, yên tâm đi em! Cô ta chẳng đắc ý được lâu đâu.”
Kiều Nhi vừa dứt lời, ánh mắt cũng nhìn về phía Như Mộng đầy căm hờn, còn người đang ấm ức ôm lấy cô ta kia thì cũng nở một nụ cười nhẹ vô cùng hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.