Chương 8:
Hotboy lão đại
02/04/2022
Hắn cố ý, chính là hắn đang cố ý, hai người, một người vô lại một người thì ngượng ngùng, tạo nên một khung cảnh ái muội vô hình. Loki Trường Khanh nhìn thấy cảnh này lại khịt mũi khinh bỉ thêm một lần nữa, kẻ cả đời dường như chẳng bao giờ có thể liên quan đến sinh vật giống cái nào lại là một kẻ chôn chân cạnh một gốc hoa xấu hổ, cái ánh mắt câu dẫn trắng trợn như thế kia cũng dám trưng ra thì thật bái phục rồi, chỉ là một đêm phong lưu mà lại khiến ngàn đêm nhập mộng, thương thay… Đi theo đuổi con gái mà gặp phải bịch bông mềm không hiểu phong tình như Thường Quân thì chỉ có thể chốt bằng một chữ thôi “THẢM”.
“Chín rồi!” - Mộc Hiền liền hô lên.
Vậy là mọi người quyết tâm gạt chuyện phong tình sang một bên mà lo chuyện ăn uống, bữa ăn được đựng vào những chiếc bát đĩa bằng tre, ngang dọc đều đủ cả, nồi nấu của họ sau khi đổ thức ăn ra xong thì cũng vinh danh vào bếp lửa sưởi ấm. Khoai lang nướng nược đào riêng ra một khúc tre, chuối nướng chuối luộc cũng vậy được bóc sạch sẽ bỏ vào bát tự chế, được cắt gọt đàng hoàng, canh thì được đựng trong ống tre to như những ống tre trữ nước, cơm lam cũng được bỏ ra gọn gàng, cắt khúc, thịt nướng thì được Mộc Hiền thái ra và đặt lên mấy lớp lá chuối xanh ngắt, chỉ cần nhìn cách sắp đồ ăn ra mâm đã thấy được ba cô gái này khá là tỉ mỉ rồi. Đồ ăn đã sắp ra sẵn sàng thì việc còn lại chỉ là ăn mà thôi.
“Tôi nói hai người này! Bữa sau có đến thì nhớ mang thêm gạo, mỗi bữa đều đến ăn ít nhất cũng phải góp gạo chứ!” - Mộc Hiền nói.
“Nhưng bọn tôi không có trong danh sách cung cấp thực phẩm, theo quy định nhóm nào được chọn thì phải bao nuôi thôi…” - Loki vuốt bụng nói.
“Tại sao cứ phải là bọn tôi?” - Mộc Hiền nói.
“Cô là thư ký của tôi, không ăn của cô thì ăn của ai? Còn có cậu ta nữa, có thể đi chỗ khác sao?”
“Không bỏ của thì phải bỏ công chứ!”- Mộc Hiền phát cáu lên nói.
“Bọn tôi còn xử lý rất nhiều công việc, với lại việc dã ngoại bên ngoài bọn tôi không có hứng thú, bỏ công thì cũng chỉ dựng vài cái lều, tôi cũng không có nhu cầu ngủ cùng với cô, có ở cùng cô trên đảo hoang thì cũng không nổi lên được một chút hứng thú nào.” - Loki châm chọc nói.
“Anh…”
“Hai người đừng cãi nhau nữa!” - Như Mộng liền ngăn hai người họ lại.
Mộc Hiền cùng Loki lườm nhau rồi quay mặt đi không ai nói với ai câu nào, Thuỷ Ly ngồi ở giữa liền ngậm chặt miệng, thu nhỏ sự tồn tại của mình hết sức có thể. Như Mộng thì thở dài một hơi quay sang hỏi Thường Quân đang lười biếng tựa lên vai mình:
“Tại sao Loki khi ở cạnh Mộc Hiền có thể trở thành một người khác như vậy? Liệu có phải bị thần kinh phân liệt hay không?”
“Kệ cậu ta thôi! Phải vài lần dẫm phải đinh nhọn thì mới làm người được.” - Thường Quân nói.
“Anh…” - Như Mộng ngập ngừng hỏi.
“Hử?”
“Không! Không có gì…” - Như Mộng lắc đầu nói.
“ Như Mộng, gần đây không được an toàn, em không được đi đâu quá xa… Nếu gặp chuyện thì cứ theo mọi người trở về nhà, chờ anh!” - Thường Quân nói rồi vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng mình…
“Anh làm gì vậy? May buông ra…” - Như Mông đỏ mặt nói nhỏ.
“Tuyên bố chủ quyền! Anh không thích vòng vo làm gì, anh là một thằng đàn ông bình thường, không ai rảnh đi quan tâm, dịu dàng với một cô gái mà không có mục đích gì cả, mục đích của anh rất rõ ràng, rất nghiêm túc…”
“Nhưng anh không biết gì về em cả…” - Như Mộng cúi đầu nói.
“Tin anh đi, anh biết nhiều hơn em nghĩ nhiều… Thế gian này rất rộng, nhưng chỉ cần em bước chân ra anh nhất định tìm được em.” - Thường Quân nói.
“Anh… Anh là…” - Như Mộng tròn mắt nhìn hắn.
“Em đoán xem.” - Hắn nháy mắt rồi nói tiếp: “Nhớ lời anh! Không được chạy lung tung”.
Nói xong câu nói đó rồi hắn liền rời đi, bỏ lại Như Mộng ngơ ngác nhìn theo, làm sao mà cô có thể không bất ngờ được cơ chứ, người mà cô ở cạnh suốt mấy tháng trời lại chính là người trong hơn một năm qua gửi thư đều đặn cho cô, người làm cô ấn tượng bởi ký bút “P/s Kẻ cô đơn giữa thành phố”... Nghi ngờ càng lúc càng sâu thêm, liệu có phải…
“Ngơ ngẩn cái gì?” - Mộc Hiền đẩy vai Như Mộng nói.
“Không có gì?” - Như Mộng nói.
“Mày nhìn mày xem! Mới được ôm một cái mà đã như mất hồn vía rồi… Mày đúng ra phải đạp ra ngay chứ? Loại EQ trì độn như này, đến việc người ta sàm sỡ mình còn không biết.” - Mộc Hiền nói.
“Sàm sỡ gì cơ?” - Như Mộng hỏi
“Dựa vào vai, làm mấy hành động câu dẫn trắng trợn như vậy mà không phải sàm sỡ?” - Mộc Hiền tức giận nói.
“Tao không có cảm giác bài xích…”
“Tao… Cạn lời…” - Mộc Hiền thở dài.
Cô biết tâm lý đề phòng bài xích của Như Mộng rất mạnh, nếu không phải người thân quen không cần biết bạn thuộc giới tính gì thì cũng không bao giờ thuộc phạm vi thân cận gần gũi chứ đừng nói là động chạm, Thường Quân kia bản lĩnh cũng không phải nhỏ đi…
“Mộc Hiền! Nếu như… Tao chỉ nói nếu như thôi nhé!”
“Ừ! Mày nói đi!”
“Nếu như tìm được người kia, người ở cùng tao lần đó ý… Mày…”
“Tao sẽ giết nó! Tao sẽ băm nó làm tám khúc… Loại đàn ông cháy nhà hôi của, ăn xong chùi mép đó tao sẽ cho nó biết tay…” - Mộc Hiền nói.
“Là tao chạy trước mà…” - Như Mộng nói.
“Mày nói cái gì cơ?” - Mộc Hiền trợn mắt hỏi.
“Là tao bỏ của chạy lấy người, nhưng hình như tao biết là ai rồi…” - Như Mộng nói.
“Là ai?” - Mộc Hiền nheo mắt.
“Kẻ cô đơn giữa thành phố!” - Như Mộng mỉm cười nói.
Mộc Hiền ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, không kịp khép lại, rồi cố gắng xâu chuỗi tất cả các chuyện lại với nhau thì đúng là có rất nhiều điểm trùng hợp, nhất là khi người đó đều đặn gửi thư đến email của Như Mộng tâm sự, tìm kiếm cô gái trong lòng, mà cô gái đó lại là cô gái thường xuyên đọc thư và chia sẻ những bức thư của hắn…
Ở phía này thì là một góc thản nhiên yên bình, nhưng ở nhóm còn lại thì đang dậy sóng, mọi người như không thể nào tiếp thu được thông tin vừa nhìn thấy… Tổng Giám Đốc chính thức tuyên bố chủ quyền, mà nhất là các cô tiểu thư ngồi một góc kia, chê người ta không có chỗ dựa, thì ngay lập tức người ta đưa ra chỗ dựa, đã vậy chỗ dựa còn vững như núi, khinh thường người ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó trung thành, hôm sau người ta đã tuyên bố chủ quyền. Vả mặt cũng quá nhanh đi, mà cái nào cái đó cũng quá đau đi.
Như Hoa ngồi yên một góc sâu, lặng lẽ nhìn biến hoá của Kiều Nhi, cô tiểu thư này từ bé đến lớn chắc chưa bao giờ nếm qua thất bại nào, có những người rất lạ, ao ước những thứ không phải của mình nhưng lại điên cuồng khi bị người khác lấy đi, vì trong tâm thức của họ, những thứ lọt vào mắt mình chắc chắn sẽ là của mình. Như Hoa tặc lưỡi cười khổ, nếu như cô ta có thể có nhiều lựa chọn, có thể được chọn những thứ thuộc về mình thì đã không phải đi tranh giành với ai, nhưng cuộc sống này không cho cô ta những thứ đó, thì bắt buộc cô ta phải tự giành lấy, cô ta cũng cười chua chát, tại sao Như Mộng sinh ra đâu có gì hơn người mà tất cả mọi thứ trên thế gian này đều gộp hết vào cô gái đó như vậy, nhưng cái khiến cô ta không cam tâm là Như Mộng lại luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, đang hả hê với những thứ đạt được thì đối phương lại lạnh nhạt rời đi.
Kiều Nhi bực tức đi ra bờ suối một mình, mọi người cũng tự ý thức không dám làm phiền, đám con trai thì vẫn cặm cụi dựng lều tre, đốt lửa giữ ấm, cố gắng sẽ được ở đó khi đêm về, chuyện râu ria bọn họ không quản, dù sao thì trong chuyến đi lần này họ cũng nhìn ra được ai như thế nào nên cũng lười để ý, còn nếu nói thẳng thắn, để chọn một người yêu trong những cô gái ở đây thì bọn hắn cũng sẽ chọn Như Mộng, Mộc Hiền thì thôi đi, quá mạnh mẽ họ không thể đảm bảo có vòng tay đủ rộng để có thể che chở cho cô gái này, Thuỷ Ly cũng là một lựa chọn không tồi, nói chung là ba cô gái thì một người vừa bị Tổng Giám Đốc tuyên bố chủ quyền, một người quá mạnh mẽ, giờ chỉ còn mỗi Thuỷ Ly mà thôi, anh em thì anh em, chứ theo đuổi thì vẫn phải theo đuổi chứ… Vậy nên các anh thanh niên cứ thế mà nổi sóng ngầm.
Như Hoa thấy thời điểm cũng thích hợp, đi theo Kiều Nhi an ủi, vì lúc này ngồi một mình bực dọc cũng đủ, sẽ chẳng dễ gì mà trút hết lên cô ta.
“Chị Kiều Nhi! Chị không sao chứ?” - Như Hoa hỏi.
“Tại sao? Tại sao lại là con bé đó?” - Kiều Nhi ngẩng mặt hỏi.
“Như Mộng từng là chị em, chị ấy là con gái của bố nuôi em, bố là một người rất tốt rất hiền hoà, nhưng không hiểu sao chị ấy luôn không thích, đến độ bố em phải đưa em cho mẹ nuôi hiện giờ nuôi dưỡng mà chị ấy vẫn không vừa lòng, em thương bố em lắm.” - Như Hoa nói rồi rưng rưng nước mắt.
“Có chuyện như vậy sao? Sao cô ta ích kỷ vậy?” - Kiều Nhi nói.
“Chị ấy và mẹ chị ấy chẳng bao giờ coi bố ra gì, đến độ bố em phải ly hôn, nhà cửa đều để lại cho mẹ con họ, rồi một mình đi vào Nam, mẹ nuôi em thấy thương nên về chăm sóc, cuối cùng họ cũng kết hôn với nhau, em ở cùng họ luôn, hai người đối xử với em rất tốt, chỉ là mẹ con của Như Mộng thì luôn lạnh nhạt, mỗi lần về quê giỗ chạp họ đều dửng dưng như không, còn làm cho làng xóm ở quê nghĩ mẹ nuôi em là tiểu tam.” - Như Hoa nói.
“Đúng là mỗi người một hoàn cảnh.” - Kiều Nhi cảm thán.
“Lý do em nói Như Mộng không xứng với anh Quân không phải vì hiềm khích cũ đó, mà là vì em biết được hơn một năm trước, Như Mộng … Chị ấy… Chị ấy…”
“Làm sao? Em cứ nói cho chị đi, chị không nói với ai hết!” - Kiều Nhi nói.
“Bố em phải đến quán bar Night để tìm chị ấy, nhưng tìm không được, người ta nói chị ấy rời khỏi đó cùng với một người đàn ông, đêm đó bố em lục tung khách sạn với nhà nghỉ mà không thấy, mấy hôm sau thì nghe tin nhà cửa đã bị bán đi, cũng không còn nhận được tin tức gì của chị ấy nữa…” - Như Hoa nói.
“Hơn một năm cô ta đi đâu làm gì không ai biết luôn?” - Kiều Nhi hỏi.
“Vâng!”
“Có khi nào sống chung với đàn ông không? Rồi bị người ta bỏ nên giờ mới xuất hiện?” - Kiều Nhi dò hỏi thêm.
“Cái này em không biết!” - Như Hoa nói.
“Em yên tâm đi, Tổng Giám Đốc là người ưa sạch sẽ, thứ tàn hoa bại liễu sớm muộn gì cũng bị đá ra thôi, không lừa được đâu, huống chi gia tộc bọn họ cũng không cho phép một người như vậy vào cửa.” - Kiều Nhi nói.
“Nhưng các anh chị ấy ở trong tộc chưa bao giờ nghe người khác…” - Như Hoa nói.
“Em gái ạ! Ngây thơ vừa thôi chứ, có những chuyện người ta không bao giờ có thể chấp nhận được, nhất là thứ bị thằng khác dùng qua rồi.” - Kiều Nhi nói.
Con người ấy mà, tâm tình phức tạp sẽ khiến người ta lo được lo mất, rồi đến lúc cái gì cũng chẳng có được. Nhất là khi cứ cố muốn chiếm lấy những thứ không thuộc về mình. Nói thì nói vậy nhưng Kiều Nhi rõ ràng có thể cảm nhận được nguy cơ, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể không thôi suy tính trong đầy.
Đến đêm, khi mọi người đang yên giấc, bỗng nhiên có vài tiếng la hét từ 2 chiếc lều vải, tiếng la hét đó làm mọi người bỗng nhiên thức giấc, ra xem có chuyện gì xảy ra. Mấy chiếc lều có ít côn trùng xuất hiện, còn có vài con rết nhỏ lọt vào trong lều, khiến các cô gái chết khiếp, chỉ có những người theo nhóm Mộc Hiền làm lều tre cao hơn mặt đất, đêm đến cũng đốt lửa dưới gầm lên không bị các sinh vật núi rừng đến cửa hỏi thăm, dù đuổi đi đám côn trùng cẩn thận, những cũng chẳng có ai dám ngủ lại trong lều.
Cũng qua được mấy ngày yên bình thì gặp chuyện này thì họ cũng có chút hơi khó có thể tiếp nhận, cứ nghĩ chỉ cần mấy ngày rời khỏi rừng thì gặp phải tình huống này.
“Thành Văn! Các cậu biết sẽ xảy ra chuyện như thế này nên mới dựng lán tre mà không dùng lều đúng không?” - Một chàng trai bỗng chất vấn.
“Cậu nói cái gì thế?” - Thành Văn chàng trai dẫn đầu nhóm người giúp đỡ Mộc Hiền nhíu mày hỏi lại.
“Các cậu vừa dựng lán lên được một ngày thì có chuyện, rõ ràng là biết nhưng lại không nói năng gì với mọi người để cùng làm, cậu làm thế là ích kỷ lắm đấy!” - Một chàng trai khác trong nhóm cũng tham gia vào câu chuyện.
“Bản thân các cậu sao không tự dựng lấy một cái cho nhóm mình mà giờ trách bọn tôi ích kỷ? Có phải bây giờ chúng tôi nhường nán lại cho các cậu thì mới là không ích kỷ phải không? Các cậu bớt mơ mộng đi” - Một cậu thanh niên trong nhóm Thành Văn bức xúc nói.
“Cậu…” - Chàng trai kia cứng họng.
“Bọn tôi thì không sao, nhưng mấy bạn nữ ở đây thì sao?” - Một chàng trai khác nói.
“Một là các người tự tìm cách dựng lán ở tạm, hai là vào trong lều ngủ tiếp chờ mai dựng lán lên, ai cũng có chân có tay cả…” - Thành Văn lạnh lùng nói.
“Này! Có phải các cậu có ý gì với mấy cô gái đó không? Sao lúc trước đi giúp người ta thì nhiệt tình vậy, mà bây giờ lại nói khó bọn tôi… Ba người bọn họ cho các cậu cái gì phải không? Hay là có trao đổi gì không thể nói ra?” - Một cô tiểu thư tức giận lên tiếng.
Đúng lúc ba người Mộc Hiền, Như Mộng và Thuỷ Ly đi tới thì nghe thấy những lời này, thật khó mà có thể nói hết thành lời…
“Tôi nói này Thu Thuỷ, Cô ăn thì có thể ăn bậy nhưng đừng có mở miệng nói bậy như vậy nhé! Người ép bọn tôi ra khỏi đoàn là các cô, thấy bọn tôi dựng được lán thì cũng là các cô châm chọc, bọn tôi không có gia thế, không có chỗ dựa như các cô nhưng không có nghĩa sẽ để các cô muốn nói gì thì nói.” - Thuỷ Ly nói.
“Ở đây ai mà chẳng biết các cô có chỗ dựa vững như núi rồi!” - Một cô gái khác nói.
“Đúng! Có giỏi các cô thử tìm chỗ dựa như vậy đi!” - Mộc Hiền nói.
“Cô… Cái đồ rẻ rách! Cũng chỉ là thứ đồ để người có tiền vui chơi qua đường mà thôi, chẳng biết đến bao giờ người ta đá đi còn vênh váo.” - Cô gái trợn mắt nói.
“Cờ đến tay ai thì người đấy phất! Dù có vênh váo nhưng ít ra người ta còn có chỗ để vênh váo, cô có giỏi cũng vênh váo như thế cho tôi xem nào?” - Mộc Hiền nói.
“Cô…” - Thu Thuỷ cứng họng.
“Như Mộng! Trước mặt mọi người cô thử nói xem, quan hệ giữa cô và Tổng Giám Đốc là như thế nào vậy?” - Kiều Nhi bỗng nhiên mỉm cười hỏi.
“Cô là ai?” - Như Mộng hỏi.
“Tôi á! Tôi là nhân viên thực tập phòng kinh doanh, bố tôi hiện là cổ đông trong hội đồng quản trị của GEM.” - Kiều Nhi kiêu ngạo nói.
“Tôi là nhân viên chính thức phòng Tổng Giám Đốc, tại sao tôi phải trình báo cho một nhân viên thực tập? Thậm chí nếu cô có làm nhân viên chính thức thì cũng có cấp bậc thấp hơn tôi, tại sao tôi phải báo cáo cho cô? Cổ đông hội đồng quản trị bồi dưỡng cô như vậy sao?” - Như Mộng lạnh nhạt nói.
Mọi người hết sức giật mình trước những lời của Như Mộng, không phải vì thái độ cứng rắn lạnh nhạt, hay lời lẽ sắc bén, mà chính là cay nghiệt đến đau lòng, đánh đung tử huyệt của đối thủ, hơn trên hết đây chính là giọng điệu mà Tổng Giám Đốc vẫn thường hay nói, không cho người khác đường lui. Không trách ở cạnh Tổng Giám Đốc lâu như vậy, bình thường im lặng nhưng không có nghĩa ai cũng có thể động vào. Nhưng chỉ có Như Hoa là hai tay nắm chặt thành quyền, cái ngữ điệu lạnh nhạt nói đúng chỗ đau của người khác này lại một lần nữa xuất hiện trên người Như Mộng, thời gian qua cô ta cứ tưởng đã làm cho gai nhọn kia bào mòn vỡ vụn, nhưng không hề… Đáng lẽ ra lúc đó cô ta không nên lơ là, phải để cho người con gái kiêu ngạo kia bị dẫm đạp đến tận cùng không sao ngóc đầu lên được mới đúng. Chỉ cần cô gái này còn sống thì cô ta vĩnh viễn không đứng lên đỉnh cao được, lần đầu tiên cô ta ý thức được người này không thể giữ lại trên đời.
“Chín rồi!” - Mộc Hiền liền hô lên.
Vậy là mọi người quyết tâm gạt chuyện phong tình sang một bên mà lo chuyện ăn uống, bữa ăn được đựng vào những chiếc bát đĩa bằng tre, ngang dọc đều đủ cả, nồi nấu của họ sau khi đổ thức ăn ra xong thì cũng vinh danh vào bếp lửa sưởi ấm. Khoai lang nướng nược đào riêng ra một khúc tre, chuối nướng chuối luộc cũng vậy được bóc sạch sẽ bỏ vào bát tự chế, được cắt gọt đàng hoàng, canh thì được đựng trong ống tre to như những ống tre trữ nước, cơm lam cũng được bỏ ra gọn gàng, cắt khúc, thịt nướng thì được Mộc Hiền thái ra và đặt lên mấy lớp lá chuối xanh ngắt, chỉ cần nhìn cách sắp đồ ăn ra mâm đã thấy được ba cô gái này khá là tỉ mỉ rồi. Đồ ăn đã sắp ra sẵn sàng thì việc còn lại chỉ là ăn mà thôi.
“Tôi nói hai người này! Bữa sau có đến thì nhớ mang thêm gạo, mỗi bữa đều đến ăn ít nhất cũng phải góp gạo chứ!” - Mộc Hiền nói.
“Nhưng bọn tôi không có trong danh sách cung cấp thực phẩm, theo quy định nhóm nào được chọn thì phải bao nuôi thôi…” - Loki vuốt bụng nói.
“Tại sao cứ phải là bọn tôi?” - Mộc Hiền nói.
“Cô là thư ký của tôi, không ăn của cô thì ăn của ai? Còn có cậu ta nữa, có thể đi chỗ khác sao?”
“Không bỏ của thì phải bỏ công chứ!”- Mộc Hiền phát cáu lên nói.
“Bọn tôi còn xử lý rất nhiều công việc, với lại việc dã ngoại bên ngoài bọn tôi không có hứng thú, bỏ công thì cũng chỉ dựng vài cái lều, tôi cũng không có nhu cầu ngủ cùng với cô, có ở cùng cô trên đảo hoang thì cũng không nổi lên được một chút hứng thú nào.” - Loki châm chọc nói.
“Anh…”
“Hai người đừng cãi nhau nữa!” - Như Mộng liền ngăn hai người họ lại.
Mộc Hiền cùng Loki lườm nhau rồi quay mặt đi không ai nói với ai câu nào, Thuỷ Ly ngồi ở giữa liền ngậm chặt miệng, thu nhỏ sự tồn tại của mình hết sức có thể. Như Mộng thì thở dài một hơi quay sang hỏi Thường Quân đang lười biếng tựa lên vai mình:
“Tại sao Loki khi ở cạnh Mộc Hiền có thể trở thành một người khác như vậy? Liệu có phải bị thần kinh phân liệt hay không?”
“Kệ cậu ta thôi! Phải vài lần dẫm phải đinh nhọn thì mới làm người được.” - Thường Quân nói.
“Anh…” - Như Mộng ngập ngừng hỏi.
“Hử?”
“Không! Không có gì…” - Như Mộng lắc đầu nói.
“ Như Mộng, gần đây không được an toàn, em không được đi đâu quá xa… Nếu gặp chuyện thì cứ theo mọi người trở về nhà, chờ anh!” - Thường Quân nói rồi vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng mình…
“Anh làm gì vậy? May buông ra…” - Như Mông đỏ mặt nói nhỏ.
“Tuyên bố chủ quyền! Anh không thích vòng vo làm gì, anh là một thằng đàn ông bình thường, không ai rảnh đi quan tâm, dịu dàng với một cô gái mà không có mục đích gì cả, mục đích của anh rất rõ ràng, rất nghiêm túc…”
“Nhưng anh không biết gì về em cả…” - Như Mộng cúi đầu nói.
“Tin anh đi, anh biết nhiều hơn em nghĩ nhiều… Thế gian này rất rộng, nhưng chỉ cần em bước chân ra anh nhất định tìm được em.” - Thường Quân nói.
“Anh… Anh là…” - Như Mộng tròn mắt nhìn hắn.
“Em đoán xem.” - Hắn nháy mắt rồi nói tiếp: “Nhớ lời anh! Không được chạy lung tung”.
Nói xong câu nói đó rồi hắn liền rời đi, bỏ lại Như Mộng ngơ ngác nhìn theo, làm sao mà cô có thể không bất ngờ được cơ chứ, người mà cô ở cạnh suốt mấy tháng trời lại chính là người trong hơn một năm qua gửi thư đều đặn cho cô, người làm cô ấn tượng bởi ký bút “P/s Kẻ cô đơn giữa thành phố”... Nghi ngờ càng lúc càng sâu thêm, liệu có phải…
“Ngơ ngẩn cái gì?” - Mộc Hiền đẩy vai Như Mộng nói.
“Không có gì?” - Như Mộng nói.
“Mày nhìn mày xem! Mới được ôm một cái mà đã như mất hồn vía rồi… Mày đúng ra phải đạp ra ngay chứ? Loại EQ trì độn như này, đến việc người ta sàm sỡ mình còn không biết.” - Mộc Hiền nói.
“Sàm sỡ gì cơ?” - Như Mộng hỏi
“Dựa vào vai, làm mấy hành động câu dẫn trắng trợn như vậy mà không phải sàm sỡ?” - Mộc Hiền tức giận nói.
“Tao không có cảm giác bài xích…”
“Tao… Cạn lời…” - Mộc Hiền thở dài.
Cô biết tâm lý đề phòng bài xích của Như Mộng rất mạnh, nếu không phải người thân quen không cần biết bạn thuộc giới tính gì thì cũng không bao giờ thuộc phạm vi thân cận gần gũi chứ đừng nói là động chạm, Thường Quân kia bản lĩnh cũng không phải nhỏ đi…
“Mộc Hiền! Nếu như… Tao chỉ nói nếu như thôi nhé!”
“Ừ! Mày nói đi!”
“Nếu như tìm được người kia, người ở cùng tao lần đó ý… Mày…”
“Tao sẽ giết nó! Tao sẽ băm nó làm tám khúc… Loại đàn ông cháy nhà hôi của, ăn xong chùi mép đó tao sẽ cho nó biết tay…” - Mộc Hiền nói.
“Là tao chạy trước mà…” - Như Mộng nói.
“Mày nói cái gì cơ?” - Mộc Hiền trợn mắt hỏi.
“Là tao bỏ của chạy lấy người, nhưng hình như tao biết là ai rồi…” - Như Mộng nói.
“Là ai?” - Mộc Hiền nheo mắt.
“Kẻ cô đơn giữa thành phố!” - Như Mộng mỉm cười nói.
Mộc Hiền ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, không kịp khép lại, rồi cố gắng xâu chuỗi tất cả các chuyện lại với nhau thì đúng là có rất nhiều điểm trùng hợp, nhất là khi người đó đều đặn gửi thư đến email của Như Mộng tâm sự, tìm kiếm cô gái trong lòng, mà cô gái đó lại là cô gái thường xuyên đọc thư và chia sẻ những bức thư của hắn…
Ở phía này thì là một góc thản nhiên yên bình, nhưng ở nhóm còn lại thì đang dậy sóng, mọi người như không thể nào tiếp thu được thông tin vừa nhìn thấy… Tổng Giám Đốc chính thức tuyên bố chủ quyền, mà nhất là các cô tiểu thư ngồi một góc kia, chê người ta không có chỗ dựa, thì ngay lập tức người ta đưa ra chỗ dựa, đã vậy chỗ dựa còn vững như núi, khinh thường người ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó trung thành, hôm sau người ta đã tuyên bố chủ quyền. Vả mặt cũng quá nhanh đi, mà cái nào cái đó cũng quá đau đi.
Như Hoa ngồi yên một góc sâu, lặng lẽ nhìn biến hoá của Kiều Nhi, cô tiểu thư này từ bé đến lớn chắc chưa bao giờ nếm qua thất bại nào, có những người rất lạ, ao ước những thứ không phải của mình nhưng lại điên cuồng khi bị người khác lấy đi, vì trong tâm thức của họ, những thứ lọt vào mắt mình chắc chắn sẽ là của mình. Như Hoa tặc lưỡi cười khổ, nếu như cô ta có thể có nhiều lựa chọn, có thể được chọn những thứ thuộc về mình thì đã không phải đi tranh giành với ai, nhưng cuộc sống này không cho cô ta những thứ đó, thì bắt buộc cô ta phải tự giành lấy, cô ta cũng cười chua chát, tại sao Như Mộng sinh ra đâu có gì hơn người mà tất cả mọi thứ trên thế gian này đều gộp hết vào cô gái đó như vậy, nhưng cái khiến cô ta không cam tâm là Như Mộng lại luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, đang hả hê với những thứ đạt được thì đối phương lại lạnh nhạt rời đi.
Kiều Nhi bực tức đi ra bờ suối một mình, mọi người cũng tự ý thức không dám làm phiền, đám con trai thì vẫn cặm cụi dựng lều tre, đốt lửa giữ ấm, cố gắng sẽ được ở đó khi đêm về, chuyện râu ria bọn họ không quản, dù sao thì trong chuyến đi lần này họ cũng nhìn ra được ai như thế nào nên cũng lười để ý, còn nếu nói thẳng thắn, để chọn một người yêu trong những cô gái ở đây thì bọn hắn cũng sẽ chọn Như Mộng, Mộc Hiền thì thôi đi, quá mạnh mẽ họ không thể đảm bảo có vòng tay đủ rộng để có thể che chở cho cô gái này, Thuỷ Ly cũng là một lựa chọn không tồi, nói chung là ba cô gái thì một người vừa bị Tổng Giám Đốc tuyên bố chủ quyền, một người quá mạnh mẽ, giờ chỉ còn mỗi Thuỷ Ly mà thôi, anh em thì anh em, chứ theo đuổi thì vẫn phải theo đuổi chứ… Vậy nên các anh thanh niên cứ thế mà nổi sóng ngầm.
Như Hoa thấy thời điểm cũng thích hợp, đi theo Kiều Nhi an ủi, vì lúc này ngồi một mình bực dọc cũng đủ, sẽ chẳng dễ gì mà trút hết lên cô ta.
“Chị Kiều Nhi! Chị không sao chứ?” - Như Hoa hỏi.
“Tại sao? Tại sao lại là con bé đó?” - Kiều Nhi ngẩng mặt hỏi.
“Như Mộng từng là chị em, chị ấy là con gái của bố nuôi em, bố là một người rất tốt rất hiền hoà, nhưng không hiểu sao chị ấy luôn không thích, đến độ bố em phải đưa em cho mẹ nuôi hiện giờ nuôi dưỡng mà chị ấy vẫn không vừa lòng, em thương bố em lắm.” - Như Hoa nói rồi rưng rưng nước mắt.
“Có chuyện như vậy sao? Sao cô ta ích kỷ vậy?” - Kiều Nhi nói.
“Chị ấy và mẹ chị ấy chẳng bao giờ coi bố ra gì, đến độ bố em phải ly hôn, nhà cửa đều để lại cho mẹ con họ, rồi một mình đi vào Nam, mẹ nuôi em thấy thương nên về chăm sóc, cuối cùng họ cũng kết hôn với nhau, em ở cùng họ luôn, hai người đối xử với em rất tốt, chỉ là mẹ con của Như Mộng thì luôn lạnh nhạt, mỗi lần về quê giỗ chạp họ đều dửng dưng như không, còn làm cho làng xóm ở quê nghĩ mẹ nuôi em là tiểu tam.” - Như Hoa nói.
“Đúng là mỗi người một hoàn cảnh.” - Kiều Nhi cảm thán.
“Lý do em nói Như Mộng không xứng với anh Quân không phải vì hiềm khích cũ đó, mà là vì em biết được hơn một năm trước, Như Mộng … Chị ấy… Chị ấy…”
“Làm sao? Em cứ nói cho chị đi, chị không nói với ai hết!” - Kiều Nhi nói.
“Bố em phải đến quán bar Night để tìm chị ấy, nhưng tìm không được, người ta nói chị ấy rời khỏi đó cùng với một người đàn ông, đêm đó bố em lục tung khách sạn với nhà nghỉ mà không thấy, mấy hôm sau thì nghe tin nhà cửa đã bị bán đi, cũng không còn nhận được tin tức gì của chị ấy nữa…” - Như Hoa nói.
“Hơn một năm cô ta đi đâu làm gì không ai biết luôn?” - Kiều Nhi hỏi.
“Vâng!”
“Có khi nào sống chung với đàn ông không? Rồi bị người ta bỏ nên giờ mới xuất hiện?” - Kiều Nhi dò hỏi thêm.
“Cái này em không biết!” - Như Hoa nói.
“Em yên tâm đi, Tổng Giám Đốc là người ưa sạch sẽ, thứ tàn hoa bại liễu sớm muộn gì cũng bị đá ra thôi, không lừa được đâu, huống chi gia tộc bọn họ cũng không cho phép một người như vậy vào cửa.” - Kiều Nhi nói.
“Nhưng các anh chị ấy ở trong tộc chưa bao giờ nghe người khác…” - Như Hoa nói.
“Em gái ạ! Ngây thơ vừa thôi chứ, có những chuyện người ta không bao giờ có thể chấp nhận được, nhất là thứ bị thằng khác dùng qua rồi.” - Kiều Nhi nói.
Con người ấy mà, tâm tình phức tạp sẽ khiến người ta lo được lo mất, rồi đến lúc cái gì cũng chẳng có được. Nhất là khi cứ cố muốn chiếm lấy những thứ không thuộc về mình. Nói thì nói vậy nhưng Kiều Nhi rõ ràng có thể cảm nhận được nguy cơ, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể không thôi suy tính trong đầy.
Đến đêm, khi mọi người đang yên giấc, bỗng nhiên có vài tiếng la hét từ 2 chiếc lều vải, tiếng la hét đó làm mọi người bỗng nhiên thức giấc, ra xem có chuyện gì xảy ra. Mấy chiếc lều có ít côn trùng xuất hiện, còn có vài con rết nhỏ lọt vào trong lều, khiến các cô gái chết khiếp, chỉ có những người theo nhóm Mộc Hiền làm lều tre cao hơn mặt đất, đêm đến cũng đốt lửa dưới gầm lên không bị các sinh vật núi rừng đến cửa hỏi thăm, dù đuổi đi đám côn trùng cẩn thận, những cũng chẳng có ai dám ngủ lại trong lều.
Cũng qua được mấy ngày yên bình thì gặp chuyện này thì họ cũng có chút hơi khó có thể tiếp nhận, cứ nghĩ chỉ cần mấy ngày rời khỏi rừng thì gặp phải tình huống này.
“Thành Văn! Các cậu biết sẽ xảy ra chuyện như thế này nên mới dựng lán tre mà không dùng lều đúng không?” - Một chàng trai bỗng chất vấn.
“Cậu nói cái gì thế?” - Thành Văn chàng trai dẫn đầu nhóm người giúp đỡ Mộc Hiền nhíu mày hỏi lại.
“Các cậu vừa dựng lán lên được một ngày thì có chuyện, rõ ràng là biết nhưng lại không nói năng gì với mọi người để cùng làm, cậu làm thế là ích kỷ lắm đấy!” - Một chàng trai khác trong nhóm cũng tham gia vào câu chuyện.
“Bản thân các cậu sao không tự dựng lấy một cái cho nhóm mình mà giờ trách bọn tôi ích kỷ? Có phải bây giờ chúng tôi nhường nán lại cho các cậu thì mới là không ích kỷ phải không? Các cậu bớt mơ mộng đi” - Một cậu thanh niên trong nhóm Thành Văn bức xúc nói.
“Cậu…” - Chàng trai kia cứng họng.
“Bọn tôi thì không sao, nhưng mấy bạn nữ ở đây thì sao?” - Một chàng trai khác nói.
“Một là các người tự tìm cách dựng lán ở tạm, hai là vào trong lều ngủ tiếp chờ mai dựng lán lên, ai cũng có chân có tay cả…” - Thành Văn lạnh lùng nói.
“Này! Có phải các cậu có ý gì với mấy cô gái đó không? Sao lúc trước đi giúp người ta thì nhiệt tình vậy, mà bây giờ lại nói khó bọn tôi… Ba người bọn họ cho các cậu cái gì phải không? Hay là có trao đổi gì không thể nói ra?” - Một cô tiểu thư tức giận lên tiếng.
Đúng lúc ba người Mộc Hiền, Như Mộng và Thuỷ Ly đi tới thì nghe thấy những lời này, thật khó mà có thể nói hết thành lời…
“Tôi nói này Thu Thuỷ, Cô ăn thì có thể ăn bậy nhưng đừng có mở miệng nói bậy như vậy nhé! Người ép bọn tôi ra khỏi đoàn là các cô, thấy bọn tôi dựng được lán thì cũng là các cô châm chọc, bọn tôi không có gia thế, không có chỗ dựa như các cô nhưng không có nghĩa sẽ để các cô muốn nói gì thì nói.” - Thuỷ Ly nói.
“Ở đây ai mà chẳng biết các cô có chỗ dựa vững như núi rồi!” - Một cô gái khác nói.
“Đúng! Có giỏi các cô thử tìm chỗ dựa như vậy đi!” - Mộc Hiền nói.
“Cô… Cái đồ rẻ rách! Cũng chỉ là thứ đồ để người có tiền vui chơi qua đường mà thôi, chẳng biết đến bao giờ người ta đá đi còn vênh váo.” - Cô gái trợn mắt nói.
“Cờ đến tay ai thì người đấy phất! Dù có vênh váo nhưng ít ra người ta còn có chỗ để vênh váo, cô có giỏi cũng vênh váo như thế cho tôi xem nào?” - Mộc Hiền nói.
“Cô…” - Thu Thuỷ cứng họng.
“Như Mộng! Trước mặt mọi người cô thử nói xem, quan hệ giữa cô và Tổng Giám Đốc là như thế nào vậy?” - Kiều Nhi bỗng nhiên mỉm cười hỏi.
“Cô là ai?” - Như Mộng hỏi.
“Tôi á! Tôi là nhân viên thực tập phòng kinh doanh, bố tôi hiện là cổ đông trong hội đồng quản trị của GEM.” - Kiều Nhi kiêu ngạo nói.
“Tôi là nhân viên chính thức phòng Tổng Giám Đốc, tại sao tôi phải trình báo cho một nhân viên thực tập? Thậm chí nếu cô có làm nhân viên chính thức thì cũng có cấp bậc thấp hơn tôi, tại sao tôi phải báo cáo cho cô? Cổ đông hội đồng quản trị bồi dưỡng cô như vậy sao?” - Như Mộng lạnh nhạt nói.
Mọi người hết sức giật mình trước những lời của Như Mộng, không phải vì thái độ cứng rắn lạnh nhạt, hay lời lẽ sắc bén, mà chính là cay nghiệt đến đau lòng, đánh đung tử huyệt của đối thủ, hơn trên hết đây chính là giọng điệu mà Tổng Giám Đốc vẫn thường hay nói, không cho người khác đường lui. Không trách ở cạnh Tổng Giám Đốc lâu như vậy, bình thường im lặng nhưng không có nghĩa ai cũng có thể động vào. Nhưng chỉ có Như Hoa là hai tay nắm chặt thành quyền, cái ngữ điệu lạnh nhạt nói đúng chỗ đau của người khác này lại một lần nữa xuất hiện trên người Như Mộng, thời gian qua cô ta cứ tưởng đã làm cho gai nhọn kia bào mòn vỡ vụn, nhưng không hề… Đáng lẽ ra lúc đó cô ta không nên lơ là, phải để cho người con gái kiêu ngạo kia bị dẫm đạp đến tận cùng không sao ngóc đầu lên được mới đúng. Chỉ cần cô gái này còn sống thì cô ta vĩnh viễn không đứng lên đỉnh cao được, lần đầu tiên cô ta ý thức được người này không thể giữ lại trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.