Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 17:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Dù thế nào, cũng phải ổn định hôn sự của cô với Chu Bình An trước đã. Dù gì, mẹ của Sơn Trà cũng chỉ là một tiểu thư nhà địa chủ bị tịch thu tài sản, có thể để lại cái gì tốt cơ chứ?
Khuyên nhủ Tưởng Vệ Quốc xong, Tưởng Ngọc Trân quay sang khuyên Triệu Xuân Hoa. Triệu Xuân Hoa không ngờ rằng Sơn Trà lại có trong tay bằng chứng. Dù không muốn chút nào, bà ta đành phải chấp nhận.
Tưởng Vệ Quốc nén giận, nói qua hơi thở phì phò: "Đợi đến khi chị mày với Chu Bình An chọn được ngày cưới, tao sẽ đưa mày số đồ đó!"
Sơn Trà thản nhiên đáp: "Không được đâu. Đêm dài lắm mộng, nhiều nhất chỉ cho ông bà hai ngày. Tối mai, tôi muốn thấy những món đồ của mình. Còn lại, tự ông bà liệu mà làm."
Nói xong, cô cất kỹ tờ giấy, vỗ vỗ vào áo rồi bỏ đi dạo, để lại Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc trong sân tức đến phát điên. Tưởng Ngọc Trân hết khuyên người này lại dỗ người kia, nhưng chính cô ta cũng đang nổi điên vì Sơn Trà, đầu óc rối bời.
Cô ta thầm nghĩ, sau này khi đã kết hôn với Chu Bình An, có cuộc sống sung túc, cô ta sẽ xem thử Sơn Trà có còn gì để so với cô.
Đợi đến khi Chu Bình An thăng tiến, thứ gì cô ta cũng có, để đống đồ cũ đó cho Sơn Trà giữ làm bảo bối đi. Cô ta không tin mẹ Sơn Trà, người đã chết lâu như vậy, lại có thể để lại thứ gì thực sự có giá trị!
Tự an ủi bản thân, Tưởng Ngọc Trân nghĩ đến cuộc sống sung túc khi lấy được Chu Bình An, khóe miệng cô ta bất giác nhếch lên.
Không rõ Tưởng Ngọc Trân đã xoay xở kiểu gì, mà cuối cùng Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc cũng nghe theo lời cô ta, gọi Sơn Trà vào tối hôm sau, bảo sẽ trả lại đồ đạc cho cô.
Bước vào, Sơn Trà thấy trên bàn có một chiếc hộp cũ kỹ. Cô mở ra, thấy bên trong là một vài món đồ lặt vặt trông cũ kỹ, chẳng có giá trị gì.
Sơn Trà lật qua lật lại vài món, Triệu Xuân Hoa đứng bên cạnh, lườm nguýt: “Nhìn kỹ đi đấy, đồ của mày đều trả lại cả rồi. Từ nay đừng kiếm chuyện nữa, không thì đừng trách tao không khách sáo.”
Sơn Trà liếc qua cái chân sưng phồng như chân giò của bà ta, khinh khỉnh đảo mắt, không bận tâm đến lời đe dọa ấy. Cô gấp chiếc hộp lại, quay đầu định đi ra ngoài.
Triệu Xuân Hoa hét lên: “Mày đi đâu đấy!”
“Qua nhà họ Chu nói chuyện với Chu Bình An.”
Triệu Xuân Hoa: …
Bà ta vừa chửi vừa nhảy cà nhắc ra giữ Sơn Trà lại, hét lên: “Đã trả đồ cho mày rồi, còn muốn gì nữa?”
Tưởng Ngọc Trân cũng nhìn Sơn Trà, mắt lấm lét: “Đúng vậy, Sơn Trà, em cũng đừng quá đáng chứ.”
Sơn Trà quay lại, nhìn lướt qua ba người rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tưởng Vệ Quốc: “Quá đáng? Trong giấy ghi rõ mười ba món, hộp này chỉ có sáu món, rốt cuộc là ai quá đáng?”
Khuyên nhủ Tưởng Vệ Quốc xong, Tưởng Ngọc Trân quay sang khuyên Triệu Xuân Hoa. Triệu Xuân Hoa không ngờ rằng Sơn Trà lại có trong tay bằng chứng. Dù không muốn chút nào, bà ta đành phải chấp nhận.
Tưởng Vệ Quốc nén giận, nói qua hơi thở phì phò: "Đợi đến khi chị mày với Chu Bình An chọn được ngày cưới, tao sẽ đưa mày số đồ đó!"
Sơn Trà thản nhiên đáp: "Không được đâu. Đêm dài lắm mộng, nhiều nhất chỉ cho ông bà hai ngày. Tối mai, tôi muốn thấy những món đồ của mình. Còn lại, tự ông bà liệu mà làm."
Nói xong, cô cất kỹ tờ giấy, vỗ vỗ vào áo rồi bỏ đi dạo, để lại Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc trong sân tức đến phát điên. Tưởng Ngọc Trân hết khuyên người này lại dỗ người kia, nhưng chính cô ta cũng đang nổi điên vì Sơn Trà, đầu óc rối bời.
Cô ta thầm nghĩ, sau này khi đã kết hôn với Chu Bình An, có cuộc sống sung túc, cô ta sẽ xem thử Sơn Trà có còn gì để so với cô.
Đợi đến khi Chu Bình An thăng tiến, thứ gì cô ta cũng có, để đống đồ cũ đó cho Sơn Trà giữ làm bảo bối đi. Cô ta không tin mẹ Sơn Trà, người đã chết lâu như vậy, lại có thể để lại thứ gì thực sự có giá trị!
Tự an ủi bản thân, Tưởng Ngọc Trân nghĩ đến cuộc sống sung túc khi lấy được Chu Bình An, khóe miệng cô ta bất giác nhếch lên.
Không rõ Tưởng Ngọc Trân đã xoay xở kiểu gì, mà cuối cùng Triệu Xuân Hoa và Tưởng Vệ Quốc cũng nghe theo lời cô ta, gọi Sơn Trà vào tối hôm sau, bảo sẽ trả lại đồ đạc cho cô.
Bước vào, Sơn Trà thấy trên bàn có một chiếc hộp cũ kỹ. Cô mở ra, thấy bên trong là một vài món đồ lặt vặt trông cũ kỹ, chẳng có giá trị gì.
Sơn Trà lật qua lật lại vài món, Triệu Xuân Hoa đứng bên cạnh, lườm nguýt: “Nhìn kỹ đi đấy, đồ của mày đều trả lại cả rồi. Từ nay đừng kiếm chuyện nữa, không thì đừng trách tao không khách sáo.”
Sơn Trà liếc qua cái chân sưng phồng như chân giò của bà ta, khinh khỉnh đảo mắt, không bận tâm đến lời đe dọa ấy. Cô gấp chiếc hộp lại, quay đầu định đi ra ngoài.
Triệu Xuân Hoa hét lên: “Mày đi đâu đấy!”
“Qua nhà họ Chu nói chuyện với Chu Bình An.”
Triệu Xuân Hoa: …
Bà ta vừa chửi vừa nhảy cà nhắc ra giữ Sơn Trà lại, hét lên: “Đã trả đồ cho mày rồi, còn muốn gì nữa?”
Tưởng Ngọc Trân cũng nhìn Sơn Trà, mắt lấm lét: “Đúng vậy, Sơn Trà, em cũng đừng quá đáng chứ.”
Sơn Trà quay lại, nhìn lướt qua ba người rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Tưởng Vệ Quốc: “Quá đáng? Trong giấy ghi rõ mười ba món, hộp này chỉ có sáu món, rốt cuộc là ai quá đáng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.