Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 18:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Triệu Xuân Hoa hùng hồn đáp: “Nhà cửa thế nào mày không biết sao? Ba mày nuôi mày bao năm, chẳng lẽ không tốn tiền? Nhà không còn đủ ăn, ba mày bán mấy món thì có gì sai? Tao còn tưởng để dành được bao nhiêu món giá trị, hóa ra chỉ là đống đồ cũ rích, bán cũng chẳng được bao nhiêu.”
Bà ta đã nhắm sẵn món ngọc bội duy nhất còn đẹp, Tưởng Ngọc Trân nói thích, nên Triệu Xuân Hoa đã giấu đi đưa cho cô ta.
Bà ta tính toán rằng Sơn Trà chưa từng thấy qua, lỡ có hỏi cũng sẽ bảo là đã bán mất, chẳng lẽ Sơn Trà lại đi chấp nhặt với cha ruột mình?
Triệu Xuân Hoa đang tính toán như ý, không hề biết rằng Sơn Trà đã sớm biết rõ từng món đồ bên trong.
“Nếu không có giá trị gì, vậy sao bà còn trộm? Xem ra bà chẳng bận tâm gì đến hôn sự của Tưởng Ngọc Trân nhỉ, vậy tôi vẫn nên qua nhà họ Chu nói chuyện thì hơn.”
Sơn Trà nói xong liền hất tay bà ta ra và định bước đi. Với cái chân què, Triệu Xuân Hoa không giữ nổi, nhìn thấy cô sắp ra khỏi cửa, Tưởng Ngọc Trân vội vã tháo chiếc ngọc bội trên cổ và một chiếc vòng trong túi, vội vàng ném vào hộp: “Được rồi, được rồi, ở đây cả rồi, chúng tôi thật sự không lấy gì thêm, ba, ba nói đi chứ!”
Tưởng Vệ Quốc mặt đen như đáy nồi, mắt đăm đăm nhìn Sơn Trà, mắng: “Những thứ khác là ba bán rồi, chỉ còn bấy nhiêu đây thôi. Tưởng Sơn Trà, sao con lại thành ra như vậy? Đó là chị con, con cho chị một món thì có sao đâu?”
Sơn Trà liếc qua ngọc bội, không thấy có gì đáng ngờ, bèn đóng nắp hộp lại, ôm hộp vào lòng, liếc nhìn Tưởng Vệ Quốc đáp: “Cho vì cái gì? Ông tưởng cô ta mang họ Tưởng là thành chị ruột của tôi chắc?”
“Con…” Tưởng Vệ Quốc bị cô chặn họng, mặt đờ ra, nhưng Sơn Trà cũng chẳng thèm bận tâm thêm, ôm đồ đạc về lại phòng phía Tây.
Vừa vào phòng, Sơn Trà tiện tay dùng gậy chắn cửa rồi cẩn thận lấy ngọc bội ra xem kỹ. Xác định không có gì bất thường, cô treo nó lên cổ. Đây là vật rất quan trọng đối với cơ thể cũ. Cô không chắc mình có thể trở về hay cơ thể cũ có quay lại được hay không, nhưng đeo ngọc này lên cũng coi như hoàn lại cho chính chủ.
Ngoài ngọc bội, thực sự những món đồ khác đúng như lời Triệu Xuân Hoa, chẳng có gì giá trị, trông như mấy món đồ mạ bạc, vừa cũ vừa bẩn. Sơn Trà dự định lúc nào rảnh sẽ lau chùi, sau đó tính cách xử lý chúng.
Dù hiện tại cô đang nắm được điểm yếu của Tưởng Ngọc Trân, nhưng đó không phải là cách lâu dài. Đợi khi cô ta cưới Chu Bình An, điểm yếu này cũng chẳng còn giá trị, nên cô cần phải tính kế lâu dài cho mình.
Bà ta đã nhắm sẵn món ngọc bội duy nhất còn đẹp, Tưởng Ngọc Trân nói thích, nên Triệu Xuân Hoa đã giấu đi đưa cho cô ta.
Bà ta tính toán rằng Sơn Trà chưa từng thấy qua, lỡ có hỏi cũng sẽ bảo là đã bán mất, chẳng lẽ Sơn Trà lại đi chấp nhặt với cha ruột mình?
Triệu Xuân Hoa đang tính toán như ý, không hề biết rằng Sơn Trà đã sớm biết rõ từng món đồ bên trong.
“Nếu không có giá trị gì, vậy sao bà còn trộm? Xem ra bà chẳng bận tâm gì đến hôn sự của Tưởng Ngọc Trân nhỉ, vậy tôi vẫn nên qua nhà họ Chu nói chuyện thì hơn.”
Sơn Trà nói xong liền hất tay bà ta ra và định bước đi. Với cái chân què, Triệu Xuân Hoa không giữ nổi, nhìn thấy cô sắp ra khỏi cửa, Tưởng Ngọc Trân vội vã tháo chiếc ngọc bội trên cổ và một chiếc vòng trong túi, vội vàng ném vào hộp: “Được rồi, được rồi, ở đây cả rồi, chúng tôi thật sự không lấy gì thêm, ba, ba nói đi chứ!”
Tưởng Vệ Quốc mặt đen như đáy nồi, mắt đăm đăm nhìn Sơn Trà, mắng: “Những thứ khác là ba bán rồi, chỉ còn bấy nhiêu đây thôi. Tưởng Sơn Trà, sao con lại thành ra như vậy? Đó là chị con, con cho chị một món thì có sao đâu?”
Sơn Trà liếc qua ngọc bội, không thấy có gì đáng ngờ, bèn đóng nắp hộp lại, ôm hộp vào lòng, liếc nhìn Tưởng Vệ Quốc đáp: “Cho vì cái gì? Ông tưởng cô ta mang họ Tưởng là thành chị ruột của tôi chắc?”
“Con…” Tưởng Vệ Quốc bị cô chặn họng, mặt đờ ra, nhưng Sơn Trà cũng chẳng thèm bận tâm thêm, ôm đồ đạc về lại phòng phía Tây.
Vừa vào phòng, Sơn Trà tiện tay dùng gậy chắn cửa rồi cẩn thận lấy ngọc bội ra xem kỹ. Xác định không có gì bất thường, cô treo nó lên cổ. Đây là vật rất quan trọng đối với cơ thể cũ. Cô không chắc mình có thể trở về hay cơ thể cũ có quay lại được hay không, nhưng đeo ngọc này lên cũng coi như hoàn lại cho chính chủ.
Ngoài ngọc bội, thực sự những món đồ khác đúng như lời Triệu Xuân Hoa, chẳng có gì giá trị, trông như mấy món đồ mạ bạc, vừa cũ vừa bẩn. Sơn Trà dự định lúc nào rảnh sẽ lau chùi, sau đó tính cách xử lý chúng.
Dù hiện tại cô đang nắm được điểm yếu của Tưởng Ngọc Trân, nhưng đó không phải là cách lâu dài. Đợi khi cô ta cưới Chu Bình An, điểm yếu này cũng chẳng còn giá trị, nên cô cần phải tính kế lâu dài cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.