Những Năm 80 Của Nữ Phụ Xinh Đẹp Làm Tinh
Chương 19:
Đào Tử Tô
19/11/2024
Tạm thời đấu trí với mẹ con họ còn là niềm vui, nhưng để cô chôn chân mãi ở đây thì cô chắc chắn không đời nào chịu nổi.
Sơn Trà suy nghĩ miên man đến nửa đêm rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Nhờ thỏa thuận với Tưởng Vệ Quốc, sáng hôm sau, Triệu Xuân Hoa không dám gọi cô dậy, nhưng dù làm việc bận rộn, miệng bà ta vẫn không ngừng than vãn với hàng xóm, vừa làm vừa để cửa sân mở toang.
“Mọi người xem nhà tôi mà coi, Sơn Trà giờ này còn chưa dậy. Càng ngày càng lười biếng, nói chẳng được, mắng chẳng xong, nhìn cái chân tôi mà xem…”
“Ngọc Trân ở trong bếp làm cơm kìa… Con đẻ với con nuôi đúng là khác nhau, nếu Ngọc Trân mà lười biếng thế này, tôi đã dạy dỗ từ lâu rồi…”
Sơn Trà ra khỏi phòng thì thấy bà ta đang than thở rất hăng. Nhìn thấy cô, bà ta đã ngậm miệng lại, nhưng Sơn Trà chẳng thèm để ý, coi bà ta như không khí mà thẳng bước vào bếp.
Giờ cô không làm việc nữa, việc nấu nướng liền rơi vào tay Tưởng Ngọc Trân. Bấy lâu nay Sơn Trà vẫn là người nấu cơm, đến mức Ngọc Trân còn không biết nhóm lửa, làm khói bay mù mịt trong bếp, mặt mũi lấm lem nhọ nồi.
Sơn Trà nhìn cô ta như chuột chui lỗ, tâm trạng thấy vô cùng sảng khoái, chỉ có điều, khi rửa mặt cô lại phát hiện chiếc khăn mặt vừa cứng vừa đen, khiến cô không tài nào sử dụng được.
Cô thản nhiên quăng chiếc khăn xuống đất, đúng lúc Triệu Xuân Hoa trông thấy.
“Cô đúng là phá hoại, khăn mặt tốt thế mà cô ném xuống đất hả!”
Sơn Trà bình thản đáp: “Dơ quá, lấy cho tôi cái mới đi.”
Triệu Xuân Hoa mở miệng định chửi, nhưng Sơn Trà nhìn lại bàn tay không mấy sạch sẽ của mình rồi bảo thêm: “Nghe nói Chu Bình An tặng không ít đồ khi đính hôn với Ngọc Trân nhỉ. Nếu hôn sự này mà không thành, mấy món đó liệu có phải trả lại không nhỉ?”
Hiểu ý cô, Triệu Xuân Hoa như bị bóp nghẹt cổ, ấm ức không thốt được lời.
Tưởng Ngọc Trân sợ mẹ làm Sơn Trà nổi giận, vội đẩy bà ta: “Mẹ đừng nói nữa, mau lấy khăn mới cho em ấy đi.”
“Cả chậu rửa mặt và cốc, bàn chải, tôi đều muốn mới.”
Sơn Trà biết nhà họ Chu đã định ngày cưới cho Tưởng Ngọc Trân, mấy ngày nay Triệu Xuân Hoa đang lo chuẩn bị sính lễ, nên mấy món này trong nhà đều có sẵn. Cô liền tiện thể đòi luôn một lần cho sạch sẽ.
Triệu Xuân Hoa giận đến nghiến răng, nhưng không làm gì được, đành đem những món đồ chuẩn bị cho Ngọc Trân ra cho Sơn Trà.
Đổi xong đồ mới, Sơn Trà thoải mái rửa mặt, sau đó mang đồ về phòng, khóa cửa lại.
Triệu Xuân Hoa tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, đồ đạc mới toanh mang cho con nhỏ ấy đã đành, vậy mà nó còn khóa cửa không cho ai đụng vào!
Sơn Trà suy nghĩ miên man đến nửa đêm rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Nhờ thỏa thuận với Tưởng Vệ Quốc, sáng hôm sau, Triệu Xuân Hoa không dám gọi cô dậy, nhưng dù làm việc bận rộn, miệng bà ta vẫn không ngừng than vãn với hàng xóm, vừa làm vừa để cửa sân mở toang.
“Mọi người xem nhà tôi mà coi, Sơn Trà giờ này còn chưa dậy. Càng ngày càng lười biếng, nói chẳng được, mắng chẳng xong, nhìn cái chân tôi mà xem…”
“Ngọc Trân ở trong bếp làm cơm kìa… Con đẻ với con nuôi đúng là khác nhau, nếu Ngọc Trân mà lười biếng thế này, tôi đã dạy dỗ từ lâu rồi…”
Sơn Trà ra khỏi phòng thì thấy bà ta đang than thở rất hăng. Nhìn thấy cô, bà ta đã ngậm miệng lại, nhưng Sơn Trà chẳng thèm để ý, coi bà ta như không khí mà thẳng bước vào bếp.
Giờ cô không làm việc nữa, việc nấu nướng liền rơi vào tay Tưởng Ngọc Trân. Bấy lâu nay Sơn Trà vẫn là người nấu cơm, đến mức Ngọc Trân còn không biết nhóm lửa, làm khói bay mù mịt trong bếp, mặt mũi lấm lem nhọ nồi.
Sơn Trà nhìn cô ta như chuột chui lỗ, tâm trạng thấy vô cùng sảng khoái, chỉ có điều, khi rửa mặt cô lại phát hiện chiếc khăn mặt vừa cứng vừa đen, khiến cô không tài nào sử dụng được.
Cô thản nhiên quăng chiếc khăn xuống đất, đúng lúc Triệu Xuân Hoa trông thấy.
“Cô đúng là phá hoại, khăn mặt tốt thế mà cô ném xuống đất hả!”
Sơn Trà bình thản đáp: “Dơ quá, lấy cho tôi cái mới đi.”
Triệu Xuân Hoa mở miệng định chửi, nhưng Sơn Trà nhìn lại bàn tay không mấy sạch sẽ của mình rồi bảo thêm: “Nghe nói Chu Bình An tặng không ít đồ khi đính hôn với Ngọc Trân nhỉ. Nếu hôn sự này mà không thành, mấy món đó liệu có phải trả lại không nhỉ?”
Hiểu ý cô, Triệu Xuân Hoa như bị bóp nghẹt cổ, ấm ức không thốt được lời.
Tưởng Ngọc Trân sợ mẹ làm Sơn Trà nổi giận, vội đẩy bà ta: “Mẹ đừng nói nữa, mau lấy khăn mới cho em ấy đi.”
“Cả chậu rửa mặt và cốc, bàn chải, tôi đều muốn mới.”
Sơn Trà biết nhà họ Chu đã định ngày cưới cho Tưởng Ngọc Trân, mấy ngày nay Triệu Xuân Hoa đang lo chuẩn bị sính lễ, nên mấy món này trong nhà đều có sẵn. Cô liền tiện thể đòi luôn một lần cho sạch sẽ.
Triệu Xuân Hoa giận đến nghiến răng, nhưng không làm gì được, đành đem những món đồ chuẩn bị cho Ngọc Trân ra cho Sơn Trà.
Đổi xong đồ mới, Sơn Trà thoải mái rửa mặt, sau đó mang đồ về phòng, khóa cửa lại.
Triệu Xuân Hoa tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, đồ đạc mới toanh mang cho con nhỏ ấy đã đành, vậy mà nó còn khóa cửa không cho ai đụng vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.